Chương 138: Tổ hành động vô cùng lề mề


Đào Man Phong còn muốn giải thích thêm nữa, nhưng cô ta lại chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh lớn hơn lúc trước ùn ùn kéo đến, cô ta còn chư8a kịp ngăn cản thì đã thấy đan điền đau nhói, tu vi của cô ta đã tan biến, đừng nói là tu vi có được trong bốn tháng qua, ngay cả tu vi ban đầ3u cũng bị hủy mất một nửa.

Đào Man Phong lại nôn ra một búng máu, cô ta gắng hết sức muốn giải thích, cô ta không thể để cơ hội tốt mấ9t đi một cách vô cớ như thế này được.

Tuy nhiên Ngọc Ngôn hoàn toàn không cho cô ta cơ hội để thở, hắn dùng một tay kết ẩn, cửu trùng 6thiên lôi hình thành phía sau người hắn.
Cô ta không thể hiểu nổi, còn Ngọc Ngôn lại ngây người nhìn căn nhà tranh trống vắng, hắn phóng thần thức tìm một lượt cả ngọn núi nhưng lại không tìm thấy hành tung của đồ đệ.
Sắc mặt vốn lạnh lùng của hắn nay càng thêm lạnh ngắt.
Hình như hắn...
Còn với người khác, cho dù nghe đến tên thì trong đầu hắn chỉ là một cái mặt trắng tinh, điểm khác biệt đó là khuôn mặt đó to hơn hay bé hơn mà thôi.
Không sai, hắn là một kẻ mắc chứng mù mặt.
Từ trước tới nay, hắn chưa từng tốn thời gian để ghi nhớ tướng mạo những người không quan trọng với hắn.
thân thể to lớn vĩ đại.
Chúc Dao mặt dày nịnh hót:
Ta vừa nhìn đã biết ngài tu luyện rất nhiều năm rồi.

Đúng thế...
Cây nấm hài lòng nói, nó được khen đến khoan khoái cả người:
Ngươi đúng là hòn đá tinh có mắt nhìn, ta sẽ không tính toán chuyện ngươi mọc ra trong nhà của ta nữa.

Đa tạ đại tiên.
Kể cả nó có tính toán thì cô cũng không đi ra khỏi chỗ này được.
Cây nấm nhảy bình bịch đến, cuối cùng nhảy vào vũng bùn bên cạnh, làm bùn bắn tung tóe lên mặt cô.

Đã rất lâu rồi ta chưa được nói chuyện với ai, trong khu rừng này, không phải tiên thú hung ác thì là hoa cỏ không có linh trí.
Má nó!
Mặt Chúc Dao áp xuống đất, một nửa người cô chìm xuống bùn đất, chỉ lộ ra một nửa miếng ngọc màu trắng.

Ổ, có thêm một cây nấm mới này?
Đột nhiên bên cạnh cô vang lên một giọng nói hiếu kỳ.
Hóa ra tu vi của nó toàn là do phơi dưới ánh trăng mà ra, không hề tu luyện bằng bất cứ công pháp nào? Không biết tại sao nó có thể bình an lớn đến mức này được nhỉ?

Ha ha...
đa tạ đại tiên.

Ngươi cũng không cần gọi ta là đại tiên đầu, như vậy khách khí quá, cứ gọi ta Cô Cô là được.
Cô Cô?
Xin chào, ta là Quá Nhi.

Quá Nhi? Tên gì nghe lạ thật.
Kỳ quái cái gì cơ?! Nó còn tin là thật cơ đấy.
lại để lạc mất đồ đệ rồi.
Trong mắt Ngọc Ngôn, thực ra những người mà hắn có thể nhớ được mặt không nhiều, một người là sự tôn của hắn, một người là Tử Mộ chưởng môn phái Khấu Cổ, còn có một người chính là đồ đệ của hắn.
Hai người trước hắn chỉ cần nghĩ đến tên thôi thì trong đầu hắn tự động hiện ra gương mặt tương ứng.
Suy nghĩ muốn giải thích gì đó của Đào Man Phong lập tức biến mất, nếu bị cửu trùng thiên lôi5 đánh trúng thì cô ta có còn giữ được cái mạng này không? Cô ta lập tức niệm tiến thuật phòng ngự, đồng thời gọi kiểm tra để chuẩn bị chạy trốn.
Chỉ tiếc, dù cô ta có nhanh thì cũng không nhanh bằng thiên lôi, ánh chớp màu tím xông thẳng về phía cô ta, uỳnh một tiếng, bóng dáng đang định chạy trốn kia hóa thành hư vô.

Ảo ảnh? Trốn rồi à?
Ngọc Ngôn nhíu mày chặt hơn, hắn không quan tâm đến kẻ to gan chạy vào Lôi Thần điện, đã vậy còn mạo danh đồ đệ của mình nữa.

Ừm, thế này là an toàn rồi.

Chúc Dao:
...
An toàn cái khỉ ấy, cô còn không nhìn thấy cái gì đây này? Chúc Dao khóc không ra nước mắt, cô đang muốn phản kháng lại vài câu thì cây nấm kia nghẹo đầu sang một bên, thu cái ô nấm trên đầu xuống một nửa, sau đó lập tức phát ra tiếng ngáy.
Đến ngủ cũng nhanh vậy hả! Chúc Dao cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chắc chắn hôm nay không có trăng rồi, cô chỉ có thể đánh một giấc thôi.
Cô hít sâu một hơi, đang định chìm vào mộng đẹp thì nghe thấy cây nấm tinh kia nói mớ.

Ngày mai đừng bị ăn mất, ngày mai đừng bị ăn mất, ngày mai đừng bị ăn mất...
Chúc Dao lập tức cảm thấy con đường phía trước thật là đáng lo.
Mặc dù cây nấm này không đáng tin chút nào, nhưng nó vẫn đối xử với Chúc Dao rất tốt, ban ngày nó đưa cô đi thu thập sương sớm, tối đến nó lại chôn cô về hổ.

Ngươi biết nói chuyện à?
Cây nấm đó vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nó nhảy bịch bịch đến chỗ cô như mấy con quái nấm trong game:
Ngươi là nấm tinh từ đầu đến thế? Tại sao lại mọc ở trong nhà của ta?

Nhà
Chúc Dao sửng sốt, cô nhìn nơi mình rơi xuống, ngoại trừ chút bùn ra thì cô thật sự không nhìn ra chỗ nào được tính là nhà? Chẳng lẽ chỗ bùn này là nơi ở của cây nấm kia?
Ta không phải nấm tinh
Chúc Dao cảm thấy mình nhất định phải giải thích về việc này:
Ta là...
một viên đá.

Ồ, ngươi là đá tinh.
Cây nấm kia tỏ vẻ đã hiểu.

...
O.

Trời tối rồi, mây đen hôm nay dày quá, xem ra trăng không hiện ra được rồi.
Tối đến sẽ rất nguy hiểm đó, ngươi nghỉ ngơi sớm đi.
Nấm tinh tốt bụng đề nghị, nó lại nhìn cô:
Nếu không để ta đắp thêm chút đất lên cho ngươi.

Nó vừa nói xong thì nhảy bịch một cái, bùn đất xung quanh bắn tung tóe, Chúc Dao thấy bùn đất đặc sánh bay vèo vèo về phía cô, che kín cả người cô.
Chúc Dao phản bác lại theo thói quen:
Ta không phải...
nấm!
Một cây nấm thật là lớn! Một cây nấm trắng lóa, cao như một cây cổ thụ bất thình lình xuất hiện trước mắt Chúc Dao, làm cô sợ đến mức mất tiếng.
Tại sao trên thế giới này lại có một cây nấm lớn đến như vậy, đúng là phản khoa học!

Cũng đúng.
Cây nấm kia không đợi Chúc Dao giải thích đã tự mình suy đoán:
Đá cũng thích ở dưới đất, chẳng trách người lại thích nhà của ta, nơi này đất xốp, phì nhiêu, ai mà chẳng thích cơ chứ.

Khụ..
Chúc Dao đen mặt, nó thấy cô nhìn trúng bãi bùn nhão này ở chỗ nào thế nhỉ:
Ta vốn không muốn chiếm nhà của ngươi, chẳng qua là vì ta bị người ta ném xuống đây, vừa khéo rơi xuống đúng chỗ này, ta không di chuyển được.

Cái gì? Ngươi dám chê nhà ta?
Cây nấm kia bỗng nổi giận, cả người nó đột nhiên biến thành màu đỏ.

...
Đây là logic gì thế? Nhưng ai bảo cô là một hòn đá không cử động được cơ chứ, vừa nhìn đã biết cây nấm này đã tu luyện rất nhiều năm rồi, cô không thể đắc tội với nó:
Đại tiên hiểu nhầm rồi, ta không chế, ta chỉ áy náy vì đã chiếm mất chỗ ở của đại tiên thôi mà.
Bấy giờ cây nấm mới hài lòng biến trở về màu trắng, nó nhìn cô từ trên xuống dưới, hơi đắc ý nói:
Tại sao người biết ta đã tu luyện thành tiên?


Cả người đại tiên đều là tiên khí, hơn nữa còn có...
A men!
Lúc này, đồ đệ
thật
Chúc Dao lại dính phải tai bay vạ gió, bị đá một cái bay khỏi Lôi Thần điện, cô rơi xuống một khu rừng rậm rạp, nhưng do đó cô đã mở ra được kỹ năng nói chuyện.
Đối với tình cảnh này, Chúc Dao chỉ muốn nói một câu
trong cái rủi có cái may
.
Cô đồ đệ ngốc kia là người hắn tốn nhiều thời gian nhất trong đời để nhớ mặt cô, nhưng hết lần này đến lần khác, cô vẫn là người khiến hắn lo nhất, dáng vẻ của cô cứ đổi tới đổi lui.
Cũng may trên người cô có thần thức của hắn, có sự trợ giúp của thần thức, chỉ cần cô đứng trước mặt hắn thì hắn sẽ ghi nhớ được dáng vẻ của cô.
Nhưng tình huống lần này có chút khác biệt, Ngọc Ngôn đứng ngây người trong căn nhà tranh của đồ đệ, hắn không thể nhớ ra được tướng mạo của đồ đệ mình nhặt về bốn tháng trước ra sao? Vì vậy bi kịch của Đào Man Phong không phải là bị hắn vạch trần âm mưu, mà là Ngọc Ngôn không nhận ra người bị hắn đánh bay chính là người hắn nhặt về từ bốn tháng trước.
Địa Tiên ngu xuẩn như vậy cũng thật hiếm gặp, kẻ đó sẽ làm hư đồ đệ mình, ừm, tuyệt đối không thể để kẻ đó vào núi.
Còn Đào Man Phong bị đuổi ra khỏi Lôi Thần điện, cô ta đang bị thiên lôi trận xung quanh Lôi Thần điện đánh cho tôi mặt tối mũi, đau không nói nổi thành lời.
Cô ta không thể nào hiểu được nguyên nhân tại sao bốn tháng trước Ngọc Ngôn vẫn còn hiền hòa nay lại đột ngột trở mặt với cô ta? Hay là cô ta đã bị phát hiện rồi? Nhưng rõ ràng cô ta không hề làm gì cả, trước đó vẫn ổn thỏa cơ mà, tại sao hắn cứ như vừa mới bừng tỉnh vậy? Hiện giờ hắn còn muốn dồn cô ta vào chỗ chết?
Nhưng đối với đồ đệ mà hắn chưa bao giờ bớt lo thì khác, không phải hắn không nhớ mặt cô, mà là một khi hắn nghĩ tới,
trong đầu hắn sẽ hiện ra...
bốn gương mặt khác nhau.

Ngươi yên tâm đi đá tinh.
Mặc dù tu vi của ngươi không cao bằng ta, nhưng ta sẽ không chê bai gì ngươi đâu.
Ta chỉ người mới đúng!
Tu vi ầy à, cứ phơi dưới ánh trăng nhiều là có.
Mặc dù ngươi không thể nào vượt qua ta, nhưng vẫn có thể vượt qua những cây nấm khác.
Cô không hề muốn vượt qua một cây nấm chút nào.
Ta thấy đá tinh nhà ngươi cũng coi như là thông minh, sau này ngươi hãy theo ta đi.
Chúc Dao kìm nén cảm xúc muốn tát lên cái mặt đầy bùn của nó, cô hít một hơi thật sâu rồi nói:
Không biết đại tiên đã tu luyện bao nhiêu năm rồi?
Cùng là vật thành tinh, có lẽ nó sẽ biết chút phương pháp tu luyện, giúp cô có thể mau chóng luyện ra hình người.
Nói đến cái này,nấm tinh càng thêm ngạo mạn:
Ta đã tu luyện ba mươi nghìn năm rồi, hiện giờ ta có thể tách rời khỏi mặt đất, tự do cử động, thế nào, ta lợi hại chứ?

..
Rõ ràng cô mới tu luyện bốn tháng đã có thể nói chuyện rồi, nó tu luyện ba mươi nghìn năm mới có thể đi lại?! Nó lấy đâu ra tự tin để tự cảm thấy mình lợi hại có chứ?
Không biết công pháp tu luyện của đại tiên là?

Công pháp tu luyện?
Nấm tinh ngây ra:
Nó là cái gì?

Hừ, cô phí công hỏi rồi, cô không nên trông mong cây nấm tu luyện ba mươi nghìn năm mới biết nhảy bình bịch này có công pháp tu luyện hay ho gì cả.
Chỉ hôm nào có trăng nó mới đào cô lên tắm ánh trăng.

Có thể là rất lâu rồi nó không nhìn thấy ai đó biết nói chuyện, nên khi túm được hòn đá biết nói chuyện là cô đây, nó mừng như bắt được vàng, lúc nào nó cũng mang cô theo bên người, lải nhải nói lắm đến mức khiến người ta muốn đánh cho nó một trận.

Tuy nó có thể cử động, nhưng dù sao nó vẫn chỉ là một cây nấm chưa tu luyện thành hình, thế nên nó chỉ có thể nhảy bịch bịch, đã vậy nó lại có hình thể quá lớn, mỗi lần nhảy là một lần mặt đất xuất hiện thêm một cái hố.

Nó không có mấy thứ như tay chân gì đó, thành ra nó nghĩ ra một biện pháp, đó là để cô lên đỉnh đầu.

Thế nhưng đầu nấm của nó là hình tròn, vì vậy mỗi lần nó nhảy một cái, cô lại rơi từ trên đầu nó xuống.

Nó chỉ có thể quay lại nhặt cô lên, tiếp tục nhảy về phía trước, cô lại trượt rơi xuống đất cái cộp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.