Chương 142: Thái thái thái sư tổ


Vấn đề ta hỏi huynh ban đầu, huynh nói rằng chờ ta phi thăng lên sẽ nói cho ta.

Bây giờ chắc hẳn có thể nói được rồ8i chứ?
Có phải là huynh thích ta không?
Vấn đề ban đầu?
Ngọc Ngôn thoáng sững sờ:
Nàng nói là...

Song tu sao?
3
Đúng, câu trả lời của huynh là gì?
Chúc Dao nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ánh mắt như muốn nói, nếu huynh dám từ chối thì9 ta sẽ ăn thịt huynh.
1 cái con khỉ ấy, không phải đã nói là rất đồ sộ sao? Sao bảo đây là một môn phái hùng mạnh cơ mà? Còn nữa, rõ ràng chỉ có ba người, việc gì phải chọn ra lâu chủ làm gì? Sao có cảm giác rơi vào bẫy nhỉ? Không phải nói người của Lôi Thần điện phần lớn đều là đệ tử của Ngọc Lâm Phong phi thăng lên à? Vậy ngoại trừ sư phụ còn có một đống lão tổ tông nữa, bọn họ đi đâu rồi? Như thể phát hiện nghi vấn của cô, Ngọc Ngôn chỉ lên đỉnh núi cao:
Phàm là đệ tử của Lôi Thần điện, sau khi tu vi đạt tới Mặc Tiên đều sẽ vào tháp tu hành.
Truyền thuyết kể rằng, nơi đó phong ấn Thiên cơ, nếu có thể hiểu thấu đáo là có thể gia nhập Thần giới.

Thần giới? Thần tộc?
Không phải nói Thần tộc đều đã chết hết rồi à?

Thần giới khác với Thần tộc, Thần tộc là chủng tộc thượng cổ.
Ngọc Ngôn giải thích:
Mà Thần của Thần giới là thượng thần thiên đạo, chưa một ai gặp một thượng thần thực sự, bọn họ là người nắm giữ quy luật của cả thiên đạo.

Nhưng tiên khí không hề được phân chia thành ngũ hành.
Có lẽ lôi kiếp khi phi thăng đã xóa bỏ sự trói buộc của linh căn để mọi người có cùng một điểm xuất phát.
Tất cả các tiên nhân phi thẳng lên thượng giới, trải qua một quá trình tu luyện thì tu vi cũng có cao có thấp, thấp nhất gọi là Địa Tiên, rồi dần dần tăng lên theo thứ tự là Huyền Tiên, Kim Tiên, Mặc Tiên và Thượng Tiến.
Chỉ cảm thấy ánh sao sáng ngời trước mắt, giống như có vô số pháo hoa đang nổ tung, vĩnh viễn không dừng lại.
Đến khi cô cảm thấy hơi khó thở...

Chờ...
Chờ một chút.
Chúc Dao đẩy sự phụ còn đang hãm sâu vào dục vọng:
Để cho ta lấy hơi đã.
Lúc này, trong mắt Ngọc Ngôn mới có thêm chút tỉnh táo, nhìn rõ ràng đôi môi căng mọng của đồ đệ, hắn siết chặt đôi tay ôm cô, kiềm chế khao khát muốn xâm chiếm nó một lần nữa, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng:
Ngọc...
Dao, nàng vừa mới hóa hình, chênh lệch quá nhiều với tu vi của ta, sợ là không chịu nổi tiên khí trong người ta, cho nên chuyện song tu không thể quá hấp tấp.


Hử?
Chúc Dao hơi lơ mơ, nhất thời không hiểu ý hắn nói.
Quy luật thiên đạo, trâu bò vậy sao? Đó không phải là người quản lý của tam giới à?
Sư tổ của nàng cũng ở trong tháp.

A, thì ra là vậy.
Cô còn nói, làm sao trong Lôi Thần điện lớn như vậy lại chỉ có ba người:
Vậy lâu chủ thì sao? Chẳng phải sư phụ vừa bảo cứ đến Mặc Tiên là sẽ vào tháp sao?
Lâu chủ là Thượng Tiên, còn cao hơn Mặc Tiên một cấp.

Thế mới nói, Tiểu Ngôn Ngôn, con mau nhận lấy vị trí Lâu chủ này đi để ta còn vào trong tháp chứ.
Ngọc Ngôn còn chưa kịp trả lời đã bị một giọng nói quyến rũ vô vàn cướp lời, sau một trận mưa hoa, người đàn ông áo đỏ xuất hiện trong rừng đào.

Lâu chủ.
Ngọc Ngôn lên tiếng chào hỏi, giọng nói lạnh lùng đến mức vỡ vụn, hắn vội đẩy đồ đệ ra sau lưng bảo vệ theo phản xạ có điều kiện.
Ngọc Cẩm trẹo chân, suýt thì ngã, không ngờ thằng nhóc này còn dám thừa nhận đấy.

Con không làm lâu chủ đâu.
Ngọc Ngôn lại bổ thêm nhát dao nữa.
Cuối cùng nụ cười trên mặt Ngọc Cẩm cũng không giữ được nữa:
Đây chính là lệnh của lâu chủ, con dám cãi lại sao?
Đối phương đáp lại chẳng chút do dự:
Dám!
Đối với câu trả lời dứt khoát không cho người ta đường thương lượng này, Ngọc Cẩm lại chẳng có vẻ gì là giận dữ mà còn cười quyến rũ hơn thế nữa:
Vị trí lâu chủ này vốn dĩ là đời truyền đời.
Lông mày Ngọc Ngôn siết chặt, trầm mặc một lúc lâu mới nói:
Trước mắt, bao gồm cả nàng thì có...
ba người!

Ái chà!
Cô không nghe nhầm đấy chứ, sư phụ huynh chớ đùa:
A...
Sư phụ, ý của huynh là, trừ hai chúng ta, toàn bộ Lôi Thần điện chỉ có vị lâu chủ đó thôi sao?


Người đó là lâu chủ của Lôi Thần điện, nhớ cách xa người đó một chút.
Ngọc Ngôn trịnh trọng nói.

Lâu chủ là gì?
Nghe có vẻ to to.

Dĩ nhiên là người quản lý Lôi Thần điện này rồi.

Ngọc Ngôn hơi lúng túng buông cô ra, cố gắng cố định tầm mắt của mình ở đỉnh đầu cô, không dám nhìn đến nơi mà mình vừa mới chà đạp:
Nếu như nàng thật sự muốn...
Khụ khụ, chờ tu vi của nàng tăng lên là được, ta chờ nàng.
Nói xong liền đặt cô xuống, đi ra ngoài, sau đó còn cố tình chỉnh cho giọng mình lạnh đi:
Còn không mau dậy luyện tập phương pháp tu hành, ta chờ nàng ở vườn đào.

Hắn nói xong liền bước ra khỏi cửa, chân bước như bay, như thể phía sau có cái gì đang đuổi theo vậy.

Haizz, Tiểu Ngôn Ngôn vẫn lạnh lùng thế nhỉ.
Ngọc Cẩm dường như đã quen với thái độ của đối phương, nghiêng đầu nhìn Chúc Dao đang trốn sau lưng đối phương:
Ta nói Thúy Hoa này.

Thúy Hoa muội muội người ấy!
Chúc Dao có người khác làm chỗ dựa nên gan to hơn trước nhiều, kiên quyết không chịu nhận cái tên này.
Sư phụ tốt nhất Trung Quốc - Ngọc Ngôn bước lên trước, che chở cho đồ đệ nhà mình thật kín kẽ, nghiêm túc sửa lại lỗi sai:
Cô ấy là đệ tử thân truyền của con, Ngọc Vượng!

Dục vọng cái con khỉ ấy mà dục vọng!
Bị người ta gọi là dục vọng còn thảm hơn đó sư phụ? Chúc Dao lập tức phát điên, cái kiểu đặt tên tùy tiện này là truyền thống của sư môn à?
Đừng có phá!
Ngọc Ngôn đưa tay đẩy đồ đệ ra sau lưng lần nữa rồi mới quay sang nhìn người nọ:
Chuyện gì?
Có chuyện nói mau, không có thì cút.

Haizz...
Ngọc Cẩm thở dài nặng nề:
Ta nói Tiểu Ngôn Ngôn này, dù gì ta cũng là bề trên của con mà, sao con lạnh lùng thế?

Đúng.
Ngọc Ngôn lạnh tanh gật đầu.
Sư phụ huynh quay lại đi, nghe ta giải thích!
Qua sự giảng giải của Ngọc Ngôn, cuối cùng Chúc Dao cũng có một chút hiểu biết về thế giới này, sau khi phi thăng cũng cần phải tu luyện.
Chẳng qua, nơi này khác với giới tu tiên, không phải hấp thụ linh khí tương ứng để nâng cao tu vi, mà là tiên khí.

Biết rồi.
Cô không thèm chạy sang bên đó đâu, cái gã yêu nghiệt đó cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Huống chi dù thế nào, hắn cũng là cấp trên của sư phụ nhà mình, cô đàng hoàng một chút thì tốt hơn.

Đúng rồi sư phụ, Lôi Thần điện của chúng ta tổng cộng có bao nhiêu vị đệ tử?
Cô cần phải hiểu một chút về đội ngũ lãnh đạo Lôi Thần điện.
miếng ngọc, cưỡng ép ngọc thạch Chúc Dao biến thành hình người:
Nàng vừa hóa hình chưa lâu, thường xuyên đổi về nguyên hình không tốt cho sự tu hành của nàng.
Chúc Dao tiếp tục thẳng đơ như xác chết, trái tim chịu tổn thương của cô không còn muốn nhớ tới nữa.

Nghe lời.
Ngọc Ngôn sờ đầu cô, nhìn đồ đệ mình đang tỏ ra chán chường, hắn cau mày, trực tiếp lỗi người ra khỏi chăn:
Ta dạy cho nàng phương pháp vận khí tu hành.

Ô!
Chúc Dao trả lời một câu, vẫn không hề có chút hứng thú nào.
Hiếm khi thấy khi đồ đệ nhà mình lại không có động lực như vậy, Ngọc Ngôn không biết phải làm sao, mơ hồ cảm thấy là vì chuyện ngày hôm qua nên cô mới trở nên uể oải như vậy.
Ấy thế mà người trong cuộc lại chẳng có phản ứng gì, lại còn móc ra một đống quần áo, thản nhiên hỏi cô muốn mặc màu hồng hay màu trắng hay là màu trắng hồng? Không chỉ đầy đủ các loại quần áo mà ngay cả yếm cũng có.
Chúc Dao thật sự muốn giậm chân khóc lóc, người ta bảo là đàn ông toàn suy nghĩ bằng nửa thân dưới cơ mà? Sao lại để sót một người như vậy? Sau một hồi vật vã, khí thế của Chúc Dao cũng bay biển sạch sẽ.

Không được trở về nguyên hình.
Ngọc Ngôn vén chăn lên, tủm đồ đệ ngu ngốc đang giả chết bên trong ra, ngón tay chạm nhẹ một cái vào giữa miếng ngọc, nguồn năng lượng sấm sét thuần khiết truyền vào trong
Thật ra thì không phải hắn không đồng ý với cô, nhưng thật sự là...
Do dự một chút, bàn tay hắn năm siết lại rồi đưa tay ôm người nào đó vào trong ngực, lúc này mới chậm rãi lên tiếng:
Ngọc...
Dao.

Hử?
Chúc Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người nào đó đột nhiên
hiểu ra
.
Khuôn mặt vốn lạnh như băng của Ngọc Ngôn bỗng hơi ửng đỏ, một lúc lâu mới trả lời:
Chuyện 6này thì...
Nàng mặc quần áo vào đã rồi nói sau.

Vốn dĩ là hung hăng chất vấn ấy thế mà lại kết thúc trong5
trần trụi
, Chúc Dao cảm giác liêm sỉ cả đời này của mình nát bét như tương rồi.
Chúc Dao:
...
Ý gì đây?
Lúc này Chúc Dao mới hồi tưởng lại những điều mà sư phụ mình vừa nói, cô vừa mới hóa hình, tu vi quá kém, không thể chịu được tiên khí trong người của sư phụ mình? Tại sao cô lại phải nhận tiền khí trong người của sư phụ chứ? Có phải là sư phụ đang nghĩ đến chuyện đen tối gì đó không? Đợi đã, nếu hiểu theo ý của sư phụ thì cái song tu vừa rồi có nghĩa là...
Chúc Dao lập tức nhớ đến
phim hành động
của quốc đảo nào đó.
Ánh mắt của Ngọc Ngôn tối đi, nhìn hai cánh môi đỏ tươi gần trong gang tấc, không tự chủ được mà cúi xuống đặt môi mình lên đó.
Môi chạm môi, giờ không phải là cảm giác tê dại khiến người ta không biết phải làm sao như trước nữa, mà giờ lại biến thành cảm giác khao khát kỳ lạ, khiến cho hắn không kiềm chế được mà đòi hỏi nhiều hơn.
Chúc Dao như đang trong mộng, tình tiết phát triển quá nhanh, đầu óc căn bản không thể nhảy số kịp.
Mà tu vi của sư phụ bây giờ đang là Mặc Tiên sơ kỳ.
Cái người trước đó tận dụng có triệt để, cũng giúp cô hóa hình lại là Thượng Tiện lợi hại hơn cả sư phụ.
Điều này làm cho Chúc Dao khó có thể chấp nhận được, cảm giác ỷ vào sự phụ, thích làm gì thì làm đã một đi không trở lại, ý nghĩ muốn chiên chiên nấu nấu người nào đó cũng đã bị hiện thực phá tan tành.

Cái gì!
Má nó, người đó lại là quan chức cơ đấy:
Vậy người đó tên là gì?
Ngọc Ngôn khẽ sững sờ, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ lơ mơ, một lúc lâu mới nghiêm mặt nói:
Nàng...
gọi người đó là lâu chủ là được rồi.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, sư phụ, huynh nói thật đi, huynh không nhớ tên của người ta có phải không.

Nhớ lấy, không có chuyện gì không được đến đó.
Sẽ bị làm hư mất.
Ta chờ ngày này lâu như vậy, giờ cũng đến lúc con tiếp nhận nó rồi.

Sư phụ của con không nhận.
Ngọc Ngôn lại bổ thêm nhát dao nữa.


Đừng nhắc đến tên phản đồ kia với ta.
Dường như Ngọc Cẩm nhớ ra cái gì đó, cuối cùng cũng tức giận:
Dù gì ta cũng là sự tôn của nó, nó không ngoan ngoãn tiếp nhận vị trí lâu chủ này thì thôi lại còn lén lút chạy vào trong tháp mà không nói với ta một câu nào, bằng không thì sao ta phải tìm đến con.
Đệ tử Lôi Thần điện xưa nay đều bước vào tháp Lôi Thần để tìm hiểu con đường Thắng Thần.

Nhưng cũng không thể để Lôi Thần điện bỏ không đó được, thế nên sẽ để lại một người để quản lý, người này chính là lâu chủ.

Vị trí này vốn dĩ là truyền tiếp qua các thế hệ nhưng đến đời của hắn thì liên tục xảy ra trục trặc.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.