Chương 144: Tu vi đình trẻ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2440 chữ
- 2021-12-31 05:30:27
Ngọc Cẩm cười gian manh, đậu má chứ, hắn cố ý kìa.
Sư phụ không đồng ý nhận chức lâu chủ, hắn liền đổi mục đích thành cô, để tiệ8n quá đi mất!
Đừng sợ, chỉ là khắc ấn tiên thôi, không đau tí nào đâu.
Bàn tay hắn lóe lên một luồng sáng, ánh sáng đỏ mảnh như sợi c3hỉ, quấn quanh ngón tay hắn.
Ngay cả Chúc Dao cũng không nén nổi kinh ngạc mà quay qua nhìn.
Một cái bóng màu trắng lướt nhanh qua cô, bước vào trong, ngồi lên ngai cao nhất điện.
Ngọc Ngôn trầm tư mất hồi lâu, hắn nắm tay cô:
Thử lại lần nữa.
Nói đoạn, hắn độ một luồng tiền khí qua, Chúc Dao tập trung, dẫn luồng khí nhập đan điền như thường lệ.
Thế nhưng tiên khí lại càng ngày càng yếu, còn chưa kịp tiến vào đan điền đã tiêu tán hết sạch.
Thế mà thoảng như qua một đêm, Lôi Thần điện trống vắng bỗng xuất hiện cả đám đệ tử.
Cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé, nhiều tới mức không đếm xuể.
Tại sao phải thương thảo chọn người, tu vi đến ngưỡng thì vào thẳng trong tháp không được sao?
Mỗi lần mở tháp, chỉ có thể cho năm người tiến vào.
Ít như vậy?
Thảo nào, nói hội nghị Pháp Hoa thực ra là một cơ hội cạnh tranh thăng chức cũng không sai.
Vào trong tháp rồi thì không về được nữa?
Nếu như ở mười tầng dưới, sau khi vào tháp có thể tự do ra vào.
Tư chất của đồ đệ đáng lẽ ra chẳng kém mấy, so tốc độ tiến hóa của cô mà nói, mười ngày đã có thể hóa thành tinh ở hồ Lôi Uyên cũng coi như chuyện hiếm thấy.
Thế nhưng, từ lúc biến hình tới giờ, tu vi của cô vẫn giậm chân tại chỗ, tiên khi đã đạt đến trạng thái bão hòa, cho dù có hấp thu thế nào đi nữa cũng chẳng thể thăng cấp nổi.
Hơn nữa...
Ngọc Cẩm thả thêm một câu:
Nếu ta để người khác nhìn thấy vẻ ngoài của mình còn trẻ hơn cả chủ của Lâm Vân điện thì đâu thể dựa vào thân phận trưởng bối mà chỉ thẳng mặt mắng chửi được?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, quả nhiên khí phách uy nghiêm gì đó chỉ là lòe người ta, thái thái sư tổ chỉ muốn tiện mắng mỏ nên mới biến mình già đi ấy chứ.
Ngọc Cẩm không coi đó là mất mặt, thậm chí còn cho rằng việc này rất vẻ vang:
Ấy, thế gian này, lòng người hiểm ác đáng sợ.
Tiên ẩn của lâu chủ Lôi Thần điện thuộc loại ấn ký thần thức, mà trong cơ thể mỗi người chỉ được tồn tại một loại ấn ký mà thôi.
Những tưởng tiểu tiểu đồ tôn chỉ là một miếng ngọc hóa thành tinh, dù có là đồ đệ của Ngọc Ngôn đi chăng nữa thì cũng chỉ là đồ đệ bình thường, không có khả năng lưu lại ẩn kỷ đệ tử thần truyền, ai ngờ...
Sư phụ...
Tình tiết này là gì thế?
Trường hợp này, ta chưa từng gặp phải.
Tiên khi tiến vào cơ thể còn có thể tiêu tán, đúng là hiếm thấy.
Loại chuyện này hoàn toàn không có đường lui, cách tu hành chỉ có thể đi thẳng tới đích thật sự sẽ thành Thần à?
Sau khi hiểu rõ về hội nghị Pháp Hoa, Lôi Thần điện trở nên nhộn nhịp hơn hẳn, bình thường ngoại trừ sư phụ và lâu chủ, sẽ chẳng mấy khi gặp được người khác.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn quan sát Chúc Dao một lượt từ đầu tới chân, bất lực nói:
Con có đúng là đồ đệ thân truyện của Ngọc Ngôn không thế?
Chúc Dao lườm lại, chẳng thể thì là gì?
Ai, thôi bỏ đi!
Ngọc Cẩm thở dài thườn thượt, giải trừ bùa chú cố định Chúc Dao.
Lúc Miêu Lâm rời đi, Chúc Dao vẫn còn mù mờ.
Liên tiếp mấy ngày sau, Ngọc Cẩm cũng không quay trở lại quấy rầy thầy trò nhà cô nữa, ắt hẳn có liên quan tới hội nghị Pháp Hoa mà Miêu Lâm nói.
Làm lâu chủ lâu như vậy, năm nào cũng sẽ có vài ngày khó ở lắm.
...
Người coi lâu chủ là kinh nguyệt tháng nào cũng có đấy à? Vị lâu chủ cà tưng không đến, Ngọc Ngôn lúc này mới chuyên tâm truyền thụ tiên pháp cho Chúc Dao.
Chúc Dao là một miếng ngọc thạch thành tinh, vừa biến hình ở hồ Lôi Uyên, căn cơ bất ổn, chỉ có thể tu lại từ đầu.
Nhặt lên xem, thấy trên giấy viết mấy chữ.
Quét rác.
Ta bảo này, tiểu tiểu đồ tôn, đừng có nghịch sét tùy tiện thể chứ, đánh trúng người khác thì làm thế nào?
Không biết Ngọc Cẩm từ đầu chui ra, giật tờ giấy trong tay Chúc Dao.
Chúc Dao chỉ đành đuổi theo, hừ hừ, lúc về cô sẽ mách sư phụ.
Miêu Lâm rất kiên nhẫn đứng chờ trong đại điện, đến khi cảm thấy có người tiến đến gần mới xoay lưng lại nhìn.
Về phần tại sao Ngọc Cẩm lại muốn biến thành một ông lão tóc bạc trắng xóa cả đầu, Chúc Dao cũng từng hỏi han tới vấn đề này.
Ngọc Cẩm cười vô cùng đắc ý, trả lời nghe rất thuyết phục:
Nếu không già đi một tí, làm sao thể hiện được khí phách của lâu chủ Lôi Thần điện chứ?
Chúc Dao ngẫm nghĩ, đúng là vẻ ngoài ông lão kia có thể dọa người ta thật.
Ngọc Ngôn vươn tay nắm cổ tay cô mà bắt mạch toàn thân, mạch đập khỏe, không có chỗ nào bất thường.
Đáng lẽ đây phải là tư chất cực cao, vậy rốt cuộc nguyên nhân là gì?
Sư phụ, có khi nào ta vĩnh viễn chỉ là một miếng ngọc thành tinh không?
Trên tiên giới này, ít nhất cũng phải là Địa Tiên, nếu tiếp tục duy trì tình trạng như thế, cô sẽ thành con tốt thí mạng mất! Càng đừng nhắc đến việc sửa BUG gì cả,
Cho nên đệ tử Lôi Thần điện có thể đạt đến tu vi Mặc Tiên là nhập tháp, những người khác thì phải là Thượng Tiên mới được.
Ra là vậy.
Đan điền có gì kỳ lạ không?
Chúc Dao tỉ mỉ ẩn ẩn một lát, lắc đầu:
Không có.
Tiên khí trong đan điền của cô ít đến đáng thương.
Vào trong tháp? Không phải chỉ có đệ tử Lôi Thần điện mới có thể vào trong tháp sao?
Ngọc Ngôn lắc đầu:
Tiên giới có bốn phương sau cõi, tiên nhân vô số, tháp Lôi Thần là con đường đạt ngưỡng duy nhất thăng từ Tiên thành Thần.
Đương nhiên không phải chỉ có đệ tử Lôi Thần điện mới có thể tiến vào trong tháp.
Cơ mà chỉ có ấn lâu chủ Lôi Thần điện mới có thể mở ra tháp Lôi Thần:
Cứ mười nghìn năm một lần, thượng giới lại tổ chức hội nghị Pháp Hoa, Thượng Tiên của khắp bốn phương sáu cõi mới có tư cách tiến vào tháp thử luyện thành thần
Không phải chỉ cần có tu vi Mặc Tiên là có thể tiến vào tháp à?
Thời gian này nàng cứ luyện các loại phép thuật trước đi, đợi sau hội nghị Pháp Hoa, ta đưa nàng vào trong tháp.
Tháp?
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn về phía tháp Lôi Thần cao chọc trời trên đỉnh núi.
Khuôn mặt cậu ta hiện vẻ mừng rỡ, vẫy tay với hai người đang bước xuống ở phía xa xa:
Miêu Lâm của Lâm Vẫn điện bái kiến thượng tiên Ngọc Cẩm.
Ừm.
Ngọc Cẩm bình thản đáp lại, trái ngược hẳn với vẻ hi hi ha ha ban nãy, tiếng trả lời phát ra khí phách uy nghiêm khó nói thành lời.
Ngọc Ngôn trầm mặc một lúc mới chậm rãi đáp:
Không ai hay biết, người sau khi hóa Thần sẽ siêu thoát sáu cõi, không còn trong ngũ hành nữa.
Không ai biết vị Thần chân chính trông như thế nào.
Cõi lòng Chúc Dao nhất thời nảy sinh một cảm giác, sau khi lên mười tầng nữa, cũng sẽ không thể quay đầu lại.
Uy thể mạnh như thế, không đau mới là lạ! Cô mới vào Lôi Thần điện được có mấy tháng thôi, truyền 9lại vị trí lâu chủ cho cô như thế này, đừng có coi việc ấy như trò đùa thể được không? Biết vậy đã không đưa Miêu Lâm lên đây.
6Ngọc Cẩm giơ cánh tay cầm chỉ Lôi quang, hai ngón tay hướng về phía giữa trán Chúc Dao, đem tiên ấn đặt lên cơ thể Chúc Dao.
Bên trong tháp vô cùng nguy hiểm, sấm chớp giăng thành tầng tầng lớp lớp.
Ngoại trừ đệ tử Lôi Thần điện chuyên môn tu hành dựa vào sấm chớp, những người khác e rằng khó mà chịu nổi.
Sư phụ nói thượng giới tu hành hoàn toàn nhờ vào tiên khí, không phân nhánh ngũ hành, con người hay sinh vật có linh trí đều có thể hấp thụ tiên khí để tăng tu vi.
Chuyện hấp thu tiên khí Chúc Dao đã tìm hiểu qua, đối với cô mà nói, đó không phải chuyện khó.
Tính nhầm mất rồi.
Một khi loại thần thức này được gieo xuống, chỉ có chủ nhân của thần thức đó mới có thể hóa giải.
Ai cần người lo!
Chúc Dao trợn trắng mắt lườm hắn:
Sư phụ con có ánh mắt nhìn người tinh tường, cho nên mới ở giữa biển người mênh mông, giữa hàng nghìn hàng vạn đệ tử, chọn trúng..
Cục đá này.
Ngọc Cẩm tiếp lời.
...
Có thể ngừng nhắc tới cục đá được không?
Được rồi, ta đi gặp sứ giả Lâm Vân điện đây.
Ngọc Cẩm đánh lén bất thành mang theo vẻ mặt hụt hẫng đầy thất vọng, tiến bước về phía tiền điện.
Ngọc Ngôn xoa xoa đầu cô:
Tới lúc đó có thể hỏi sư phụ của ta một chút, xem người có từng thấy loại chuyện này chưa.
Ồ.
Hóa ra là vậy, Chúc Dao trầm mặc im lặng mất một lúc, lại tiếp tục hỏi:
Hội nghị Pháp Hoa là gì?
Anh bạn xui xẻo Miêu Lâm hình như cũng vì việc này mà tới.
Hội nghị Pháp Hoa, mười nghìn năm tổ chức một lần, là ngày để thương thảo việc chọn người vào trong tháp.
Ngọc Ngôn giải thích.
Đám đệ tử Lôi Thần điện này từ đầu mà xuất hiện? Không phải đã nói chỉ có ba người à? Chúc Dao ôm một đống câu hỏi nghĩ mãi chẳng thông, cho đến ngày nọ, khi luyện tập phép thuật, một quả cầu sét chợt đánh trúng đệ tử áo lam đang quét rác, đệ tử kia ngay tức khắc bùng cháy cả người.
Chúc Dao bị hù khiếp đảm, cô vội vàng dập lửa, lại thấy một mảnh giấy bị cháy sém lơ lửng đáp xuống đất.
Một người áo trắng râu tóc bạc phơ, nhạc trông tuổi ngoài thất tuần, dáng vẻ thần tiên tỏa ra từ xương tủy, toát ra uy nghiêm khiến người khác nể sợ.
Người này là ai thế?
Chúc Dao có hơi hoài nghi, có phải cô vừa trùng sinh vào bản đồ khác không vậy.
Tuy nói quần áo của mỗi người không hề giống nhau, nhưng trên ống tay áo của ai cũng thêu một biểu tượng đám mây sét, biểu tượng này cũng có trên trang phục của cô.
Nói cách khác, trừ phi Ngọc Ngôn tới ra tay, bằng không hắn đừng hòng mơ tưởng truyền ẩn ký của lâu chủ cho Chúc Dao.
Hắn lại quan sát Chúc Dao thêm lần nữa:
Ta nói này, tiểu tiểu đồ tôn à, sao sư phụ con lại thu nhận ngọc thạch thành tinh như con làm đệ tử thần truyền được nhỉ?
Hơn nữa, hình như lúc trước cô còn chưa biến hình.
Thế nhưng ngồi được tròn một tháng, tiên khí và thể lực của Chúc Dao vẫn còn kém cỏi, so tu vi bây giờ với Địa Tiên còn chẳng bằng.
Về chuyện phải quay về tu bổ BUG, hiện tại Chúc Dao vẫn chưa biết rốt cuộc đó là ai? Cô có hơi nôn nóng, nghi ngờ BUG này sẽ không đơn giản, dù gì đây cũng là tiên giới Tu vi không có mấy hiệu quả tăng tiến, quả thật cô có hơi sốt ruột.
Bình tâm tĩnh khí, chuyển khí xoay vòng.
Chúc Dao ỉu xìu xẹp lép, cô thở dài một tiếng:
Sư phụ, vì sao tốc độ hấp thu tiên khí của ta lại chậm thế?
Đã hơn bốn tháng trôi qua, không nhắc đến tu vị có tiến triển, ngược lại cô còn thấy tiên khi trên người mình càng ngày càng yêu.
Ngọc Ngôn nhíu mày, hắn cũng nhận ra tình trạng của đồ đệ, cơ mà ngay đến hắn cũng không rõ nguyên nhân.
Cò5n chưa kịp rút tay về đã xảy ra biến cố, tiên ấn bị văng ngược trở lại.
Hả? Trong cơ thể con có một ẩn ký thần thức khác?
Ngọc Cẩm sửng sốt, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
Lâu chủ.
Miêu Lâm vẫn quy củ như thường lệ, cung kính báo tin:
Lần này, chủ thượng nhà tại hạ phái tại hạ tới đây, là vì chuyện danh sách hội nghị Pháp Hoa.
Chúc Dao sửng sốt, lúc này cô mới liếc về phía ông lão xa lạ kia.
Lại ngơ ngác mất một lúc mới nhìn ra ông lão kia là Ngọc Cẩm, hắn ăn no rửng mỡ tự dưng khiến mình già đi như thế làm gì?
Mười tầng tiếp theo thì không còn cơ hội tùy ý đi hay ở, chỉ có thể một lòng hướng đạo, nếu không thành Thần thì sẽ chết.
Tiên cũng sẽ chết?
Đúng là thành Tiên có thể trường sinh, nhưng cũng không hẳn là bất tử.
Tiên nhân chết bởi đấu đá, oán thù riêng, tu hành, bị cướp đoạt bảo bối từ lâu đã khó mà đếm được hết.
Chúc Dao ngẩng đầu ngồi nhìn tòa tháp cao không thấy đỉnh:
Vậy thì, có người đã thành Thần thật ạ?
Tay hắn làm quyết pháp, tờ giấy ngay lập tức biến lại thành đệ tử áo lam, ngoại trừ phần tóc cháy đen thui thì hoàn toàn bình thường.
Đệ tử đó không nói câu nào, bắt đầu nhặt cây chổi rơi dưới đất lên, tiếp tục quét rác như thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.