Chương 149: Nữ tiên đen đủi


Tuy Cẩu Đản đã có thể biến thành hình người, nhưng cũng chỉ là một con yêu tinh đơn thuần, sát khí trên người có thể doạ kẻ khác nhưng dù sao cũ8ng không có thực lực, ngay cả Địa Tiên cũng không bằng.

Cô gái kia tại sao lại bị Cẩu Đản bắt được, hơn nữa lúc đó tuy rằng cô ta kêu g3ào rất thảm thương nhưng lại hoàn toàn không dốc hết sức chống cự, tại sao?
Không lẽ...
Chúc Dao nhíu mày:
Nữ tiên đó thật sự nhìn trúng Cầu9 Đản à?
Cô đã vô tình chia cắt một đoạn nhân duyên tốt đẹp rồi hả? Ngọc Ngôn:
...
Đúng là hắn không nên ôm hy vọng gì đối với trí thông minh6 của đồ đệ:
Có lẽ nữ tiên đó cảm nhận được nàng đang ở gần đó.


Ặc, hoá ra là đang lợi dụng cô! Đậu má, diễn xuất tốt như thế, cha mẹ 5ngươi có biết không? Chúc Dao cảm thấy cõi lòng tắc nghẹn, vốn tưởng rằng bản thân đã làm được việc tốt, lại không ngờ rằng đối phương không những không cần cố cứu, mà cô còn bị người ta khóa không gian một cách ngoài ý muốn.
Cô cố gắng hết sức dùng tiện khí tẩy rửa kinh mạch hết lần này đến lần khác, thời gian cũng dần dần trôi qua.

Ngọc Dao!
Giọng nói của sư phụ nặng nề vang lên.

Ta cảm nhận được hơi thở của kẻ trước đây đánh lén chúng ta.
Chúc Dao lập tức dừng việc tu hành lại, mở to mắt:
Đánh lén chúng ta? Kẻ ở trong Lôi Thần điện đó?

Ừ.
Giọng nói của Ngọc Ngôn càng thêm nặng nề:
Có lẽ đối phương đang ở phòng đối diện.

Cô không thể cách Cẩu Đản quá xa? Nếu không không gian sẽ tự động khoá lại? Trở về nguyên hình? Má nó, đây là kiểu thiết lập chó má gì vậy?
Vậy chẳng phải sau này ta luôn phải vác theo gã sao?
Tưởng rằng không gian nhận chủ có nghĩa là Cẩu Đản có thể tùy ý sử dụng mọi thứ trong không gian, ai ngờ cái gọi là trói buộc thật sự đã khóa chặt cô với gã rồi.
Theo như tình hình ban nãy thì có lẽ khoảng cách giữa cô và Cẩu Đản không thể vượt quá mười kilomet, thật sự là không thể chịu nổi mà.

Lão đại, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi.
Bạn nhỏ Lý Cẩu Đản từ trong rừng cây lao ra, vui vẻ nhìn cô.
Chuyện này thật sự là...
Bây giờ chỉ có thể nhanh chóng nghĩ cách giải trừ trói buộc với Cẩu Đản.
Chúc Dao nhắm mắt, bắt đầu dẫn tiên khí từ thần thức ra để tu luyện, do liên quan đến việc nhận chủ, không gian của cô nhỏ đến mức đáng thương, nhưng tiên khi vẫn nồng đậm như trước.

Ha ha.
Nhìn vẻ mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của gã, bỗng Chúc Dao cảm thấy ngứa tay.

Sao...
sao thế? Lão đại?
Biểu cảm này hơi sai sai, Lý Cẩu Đản run lên, yếu ớt lùi về phía sau một bước.
Chúc Dao không do dự liền đuổi theo.

Lão đại, đợi ta với, lão đại.
Cẩu Đản vẫy vẫy tay, nhưng người trước mặt đã chạy mất, gã chỉ có thể liều mạng đuổi theo, chỉ mong sẽ không bị mất dầu.
Chúc Dao vừa che giấu bản thân, vừa đuổi theo hai kẻ đó, chạy phía trước là nữ tiên gặp ban ngày, theo sau là bóng đen như đang cố ý che giấu bản thân, nhưng cô lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc, giống với cảm giác ở dưới tháp Lôi Thần hôm đó.
Trên không trung đã không thấy bóng dáng của hai kẻ đó đâu nữa, ngay cả nữ tiên kia cũng không thấy đâu, cô chỉ đành lần theo dấu vết của hơi thở kia mà đuổi theo thôi.
Có lẽ do nán lại trên đường quá lâu, nên mới bay được một đoạn hơi thở kia cũng biến mất.
Chúc Dao đành phải xuống đất để kiểm tra xung quanh, nhưng vẫn không thấy gì.

Lão đại!
Cẩu Đản kinh ngạc vui mừng ra mặt.
Lão đại cái méo gì?
Ngài cũng nghe thấy tiếng đánh nhau hả?

Ừ, đi xem sao đi!
Chúc Dao dứt khoát gọi gã theo.
Còn chưa kịp đến gần căn phòng thì đã nghe thấy tiếng ầm ầm cực lớn, bức tường phía trước mặt xuất hiện một cái lỗ, một bóng người xông ra từ làn khói mù mịt, nhanh chóng lẩn vào màn đêm, một bóng người khác đang bám sát ở phía sau.

Sư phụ?

Ừ.
Giọng nói quen thuộc lại trở về tâm trí.
Chúc Dao bỗng xúc động muốn khóc, khoảnh khắc đó cô còn tưởng sư phụ đã xảy ra chuyện trong không gian rồi.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Ban nãy thần thức của nàng bị khoá lại.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói:
Bởi vì nàng và chủ nhân của không gian cách xa nhau quá.

Huynh nói là, Cẩu Đản?

mình vỡ vụn.

Lão đại.
Cẩu Đản sợ đến mức run rẩy, liên tục lùi về phía sau mấy bước:
Ta đang muốn nhắc ngài cẩn thận...
Gã muốn nhắc, nhưng lão đại không cho gã cơ hội nói mà.

Lý, Cẩu, Đản!
Chúc Dao nghiến răng nghiến lợi, cái tên vô dụng này nữa:
Còn không mau kéo ta ra!

Ờ ờ ờ...
Lúc này Cầu Đản mới chạy tới, đẩy cái thứ biết bay không rõ nguồn gốc kia ra khỏi người cô.

Lão đại, ngài tìm gì vậy?
Chúc Dao quay đầu trừng mắt với gã, nếu không phải do người thì bà đây có bị mất dầu không?
Sao ngươi lại gọi ta là lão đại?
Lý Cẩu Đản thấy cuối cùng cô cũng hỏi câu này thì kích động ra mặt:
Bởi vì đại tiện ngài giỏi mà, ở chỗ chúng ta, ai giỏi thì gọi người đó là lão đại.

Ngươi muốn làm tiểu đệ của ta?
Chúc Dao liếc gã một lượt từ trên xuống dưới.
Cẩu Đản lập tức đứng thẳng, dáng vẻ cực kỳ giống culi nói:
He he, đại tiên, ta được việc lắm đó.
Gã sớm đã nghe nói, muốn nâng cao tu hành, ngoài song tu ra thì còn có thể tìm một người thật giỏi hướng dẫn.
Từ khoảnh khắc Chúc Dao đưa gã vào thành gã đã quyết định, nhất định phải bám chặt lấy vị đại tiên này.
Cơn đau âm ỉ dưới đáy lòng lại quặn lên, chuyện này là sao? Rốt cuộc kẻ đó là ai? Hai kẻ đó bay rất nhanh, đến khi sắp đuổi kịp thì đột nhiên cả người Chúc Dao nhẹ bẫng, rơi từ trên không trung xuống đất cái bịch.
Đậu má, sao cô lại khôi phục nguyên hình nữa rồi? Sao cứ đến thời khắc quan trọng là lại rơi mất chìa khoá thế, không thèm báo trước một tiếng là có ý gì vậy? Chúc Dao vừa tức vừa vội, muốn điều động tiên khí trong thần thức để biến lại thành người thì phát hiện thần thức giống như bị khoá lại vậy, không thể nào điều động tiên khí.

Sư phụ.
Cô sốt ruột gọi hai tiếng nhưng hoàn toàn không nghe thấy tiếng đáp lại.

Không sao!
Chúc Dao vỗ vai gã:
Chỉ là đột nhiên cảm thấy ngươi cực kỳ đẹp trai, cực kỳ anh tuấn, cực kỳ phóng khoáng, đẹp đến mức ta muốn...
phá huỷ khuôn mặt của ngươi!

Lão đại...
Cẩu Đản đỏ mặt, xấu hổ gãi đầu:
Đây cũng là do trời sinh mà thôi, ta cũng hết cách.

Cái đệch!
Chúc Dao giơ tay đánh vào đầu gã, lại còn không biết xấu hổ mà nhận luôn kìa:
Đi thôi, đuổi theo mau lên.

Để đề phòng gã bay quá chậm làm vướng chân cô, Chúc Dao dứt khoát ném hắn lên kiếm của mình.

Ngài có ơn cứu mạng và ban tên cho ta, Cẩu Đản không có gì báo đáp, chỉ hy vọng sau này có thể đi theo ngài, ngài bảo ta đi về phía Đông, ta tuyệt đối không đi về phía Tây, mong ngài hãy thu nhận...

Được rồi, ta thu nhận ngươi!

Ở hớ?
Cẩu Đản trợn tròn mắt há hốc mồm:
Quá quá quá quá...
Quá tuỳ tiện rồi đấy, cứ đơn giản mà đồng ý như vậy hả?
Quá cái gì mà quá, gọi lão đại.
Ban nãy cô còn nghĩ làm sao để kéo gã theo thì gã đã bám đuổi theo rồi.

Không cần cảm ơn, ta là người hiền lành như vậy đấy.

Được, lão đại, không vấn đề gì lão đại.
Lý Cẩu Đản vẫn đang đắm chìm trong hưng phấn:
Lão đại, ta...

Được rồi, không nói nữa, chúng ta về thôi!
Chúc Dao tuỳ ý phất tay, xoay người định trở về thành.

Không phải, lão đại, ta muốn nói...

Ta không muốn nghe!

Ta nói là...

Đối diện, cô gái có diễn xuất có thể giành giải Oscar đó? Chúc Dao chần chừ một lát rồi đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy một trận pháp ngăn cách đang bố trí trên cửa phòng của đối phương, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau ở trong phòng.

Mọi chuyện phải cẩn thận.
Ngọc Ngôn dặn dò.
Chúc Dao ngẫm nghĩ rồi quay về phòng, mở cửa sổ bay ra ngoài, dự định là sẽ vòng qua bên đó để xem tình hình ra sao, nhưng vừa cúi đầu đã đụng phải Tiễn Tinh Cẩu Đản cũng đang trèo cửa sổ giống cổ.

Đủ rồi đó.

Trên trời!


Hả? Aiyo!
Chúc Dao còn chưa xoay người, chỉ nghe thấy một tiếng gió vút qua, trước mắt tối sầm, bỗng bốc một tiếng, có thứ gì đó đập vào người cô, đè bẹp cô xuống mặt đất.
Dường như có nghe thấy tiếng xương
Dằn lòng nhìn kỹ thần thức, đừng nói là không gian, những thứ khác cô cũng không nhìn thấy nữa rồi, đáy lòng cô hoảng loạn, liên tục thử thêm mấy lần nữa nhưng kết quả vẫn vậy.
Chuyện gì vậy?
Lão đại, lão đại...
Giọng nói của Cẩu Đản từ nơi không xa truyền tới.
Chúc Dao cảm thấy cơ thể được thả lỏng, tiên khí ban nãy bị khoá cũng đã nhanh chóng quay lại cơ thể cô, ngay sau đó cô cũng khôi phục thành hình người.
Chúc bao quay đầu nhìn mới biết, thứ ban nãy đè lên người cô là một người.
Nhìn kỹ lại, ô, còn là người quen nữa chứ, là nữ tiên mới chạy trốn ban nãy đây mà.
Sao cô ta lại ở đây? Mà hình như còn bị thương nặng nữa?
Lão đại, là cô ấy!
Cẩu Đản kinh ngạc như nhặt được báu vật, vươn tay muốn đỡ nữ tiên dậy.
Chúc Dao đánh mạnh vào tay gã:
Vẫn chưa chừa cái tật háo sắc à?


Lúc này gã mới ấm ức rụt tay lại:
Ta chỉ muốn đỡ cô ấy dậy thôi mà.
Chúc Dao nhìn kỹ, nữ tiên đó đã ngất rồi, bắt mạch cho cô ta thấy kinh mạch hỗn loạn, đan điền vỡ nát, quả nhiên là bị thương rất nặng.

Chắc là bị bóng đen đuổi theo cô ta đánh bị thương nhỉ? Cô ta trốn thoát bằng cách nào vậy? Hay là bóng đen đó cố ý ném cô ta đến trước mặt cô, tự tin rằng cô sẽ cứu cô ta đến thế cơ à?


Lão đại, thế nào, thế nào rồi?
Cẩu Đản lo lắng sáp lại gần.

Được rồi, có tên này ở đây, cô thật sự sẽ cứu đấy.

Chúc Dao nhíu mày, trong lòng cảm thấy không được thoải mái lắm, tuy rằng cô không phải là người thấy chết không cứu, nhưng cảm giác bị kẻ khác tính kể bắt phải cứu người thật sự không dễ chịu tí nào.


Cô ta bị thương rất nặng, đưa cô ta về nhà trọ trước đã.
Cẩu Đản gật đầu, cùng Chúc Dao đỡ người dậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.