Chương 152: Gặp lại người xưa


Quả đậu Hà Lan thấy cô không muốn nên cũng không nói nữa, ngoan ngoãn xếp hàng phía sau cô.

Cẩu Đản đứng bên cạnh giải thích, số8 lượng yêu quái muốn vào Lâm Vân điện nhiều vô kể, vì thế để tốc độ đăng ký báo danh nhanh hơn, thuận tiện hơn, tất cả đều biến về nguy3ên hình.
Quả Đậu Hà Lan, Tỏi và Chồn vàng là ba nam thanh niên trẻ tuổi, Cà Rốt và Cải Thìa là hai cô gái.
Điều bất ngờ là Thỏ, hẳn là người mập mạp, cái bụng lớn như cái phao bơi bao quanh.
Cô đưa mắt ra hiệu cho Nấm rồi quay người xin lỗi Địa Tiên kia:
Xin đại tiên thứ lỗi, ta và người bạn này lâu ngày mới có cơ hội gặp lại nên hơi xúc động thôi.

Xúc động cũng không thể làm hỏng thuyền!
Vị Địa Tiên dẫn đường vẫn tức giận không nguôi.

Ta sửa lại thuyền là được.
Chúc Dao búng tay thực hiện pháp quyết khôi phục, cái lỗ lớn bị nấm tinh đâm thủng nhanh chóng trở về nguyên dạng, một chút dấu vết hư hại cũng không còn.
Ta tên Chúc Phá.
Ánh mắt chờ mong lấp lánh của đám kia bỗng bị dập tắt.

Cái gì? Cũng chỉ có mỗi hai chữ thôi à!

Ta còn tưởng tên cô ấy sẽ hay hơn nữa chứ.

Đúng nha, phải có bốn chữ mới đúng.

Chiếc thuyền tự động trôi theo dòng nước, hướng về biển cả mênh mông.
Nấm nhảy từng bước từng bước về phía cô.
Chúc Dao nghe vậy lập tức xạm mặt lại, Bạch Bạch, Hoàng Hoàng, Bắc Bắc...
Mấy cái tên này quá vớ vẩn rồi đấy? Tôi nghe mà muốn gọi đồ ăn đây.
Cảm giác gặp lại sau mười sáu năm là thế này sao? Như thể đã chắc chắn, cái nấm vọt lên, nhảy bịch lên thuyền, ầm ầm ầm...
Thuyền bị đâm thủng.
Mọi người:
...


Quá nhi? Là ngươi sao Quá nhi? Ta tìm người gian khổ biết bao!
Nấm bổ nhào về phía cô đầy xúc động, đến mức chỉ có thể dùng cái ôm để thể hiện.
Người phụ trách báo danh cho họ là một tên Địa Tiên có vẻ thờ ơ lạnh nhạt.

Có tên tuổi không?

Có thưa Đại Tiên, ta tên Lý Cẩu Đản.
Cẩu Đản đáp lại đầy tự hào.

Tên rất hay!
Hů?
Chỉ chớp mắt sau, toàn bộ rau củ và động vật đều chen tới gần, nhìn Cẩu Đản với ánh mắt ngưỡng mộ.
Nhìn kỹ hơn, thì có quả đậu Hà Lan vừa rồi, ngoài ra còn có một củ cà rốt, một củ tỏi và một cây cải thìa, Bọn họ vừa đến đã bị người dẫn ra ngoài, lòng vòng một hồi thì đến một vùng biển lớn, làn nước gợn sóng lấp lánh.
Bên bờ biển còn có vài người khác, nhìn kỹ thì đó là một con thỏ cùng một con chồn vàng.
Này! Con thỏ kia kiềm chế chút đi, thôi ngay cái kiểu vừa chảy nước miếng vừa nhìn cà rốt đi?
Đại Tiên, bọn ta thật sự phải ngồi cùng thuyền...
với bọn họ sao? Có lựa chọn nào khác...
Địa Tiên dẫn đường lạnh lùng nhìn đám rau củ:
Nói nhiều như vậy làm gì? Không muốn lên thuyền thì đừng đi nữa.
Đám rau củ lập tức im lặng, ngoan ngoãn lên thuyền.
Vừa lên thuyền, tất cả mọi người đều tự giác biến về hình người.
Chúc Dao lúc này mới thấy rõ giới tính những con động thực vật này.

Vị tiếp theo, họ tên?

Chúc Dao do dự một lúc, muốn che giấu thân phận đương nhiên không thể nói đạo hiệu của mình ra.
Để tránh lộn xộn, hàng bên này chủ yếu là thực vật, bên cạnh còn có hàng của động vật.
Chúc Dao quay đầu nhìn 9xuyên qua cánh cửa đang khép hờ bên cạnh, quả nhiên bên kia toàn là động vật, gà, vịt, ngỗng, thỏ, loài nào cũng có.

Nhân tu khôn5g cần đăng ký, chỉ cần muốn là được nhập môn.
Thì ra là vậy.
Chúc Dao và Cẩu Đản xếp hàng ròng rã hai canh giờ mới đến lượt.

Nguyên hình là gì?

À, ta là mũi tên.
Lần thứ hai, người kia liếc mắt nhìn gã với vẻ kỳ quái, Cẩu Đản tự hào ngẩng đầu lần thứ hai.
Khoé miệng gã Địa Tiên kia giật giật, ghi lại trên tiên phổ, vừa nhìn về Chúc Dao phía sau.
Phá!
Cô không thể dùng tên Ngọc được, nhưng tên Chúc lại không sao.
Địa Tiên nhìn hai người với vẻ kỳ lạ:
Nguyên hình?

Ách...
Đôi mắt vốn đã hồng của con thỏ đỏ rực lên, chỉ có một mình con chồn là bình tĩnh nhất, lên thuyền xong còn nhìn chằm chằm vào con thỏ một lát rồi mới quay
di.
Thiếu người? Cô đang định hỏi rõ ràng thì nghe thấy tiếng bịch bịch vang lại, ngay cả mặt đất cũng chấn động.

Đến rồi.
Địa Tiên kia nói một câu.
Địa Tiên dẫn đường cho họ tung một chiếc thuyền giấy ra, nó không ngừng biến lớn, chỉ chốc lát đã trở thành một con thuyền có sức chứa mười mấy người.

Lên thuyền.
Địa Tiên nói với lũ động thực vật:
Qua vùng biển này chính là Lâm Vân điện, chỉ cần đến được đó là coi như đã qua được cửa ải đầu tiên.
Cùng lên thuyền? Chúc Dao sửng sốt, gồm cả hai con vật này nữa? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Mấy cây rau rõ ràng đang hoảng loạn, đưa mắt nhìn nhau.
Ngay lập tức, tầm nhìn mọi người đều chuyển hướng vào Chúc Dao.
Chúc Dao vừa dịch ra xa vừa xưng tên:
Ách...
Nấm tinh sững sờ, giương mũ nấm lên nhìn về phía thuyền, quan sát cô từ trên xuống dưới.
Thế rồi nấm tinh nghiêng đi, nó kêu một tiếng:
Quá nhi?
Ach...
đá.
Lúc này hắn mới qua loa ghi lại trên tiên phổ.
Giờ lại đến lượt Cẩu Đản nhìn cô với ánh mắt bất ngờ, tuy gã có cảm nhận được Chúc Dao vốn không phải tiên tu, nhưng không ngờ lại là một cục đá, chẳng trách đánh người đau thể.
Hình thể nó lớn, mỗi bước nhảy đều khiến chiếc thuyền trong tranh, nhảy hai, ba bước đã bị toàn bộ động thực vật trên thuyền ghét bỏ.

Đá tinh, ta đã nói ngươi...
Cẩu Đản thấy cô không mở miệng liền đáp thay cô:
Ta đi cùng cô ấy, cô ấy tên Phá...
Chúc Dao tát gã rồi ấn xuống bàn, phá cái đầu mi, có mi mới phá ấy.

Ha ha, ta họ Chúc, Chúc...
Tên đẹp tên xấu là do số chữ quyết định à? Mấy người lôi đầu ra cái quan niệm này thế:
A, ước gì ta cũng có tên hay như Lý Cẩu Đản.
Gương mặt con Thỏ tinh hiện lên vẻ say mê.
Bọn rau củ lên tiếng đồng tình, tiếp tục ngẩng đầu ngưỡng mộ bạn Cẩu Đản.
Cách đó không xa, một khối hình trụ vừa nhảy vừa chạy tới, mỗi bước nhảy của nó đều làm cát bụi tung mù mịt, nhìn kỹ lại, đó là một cây nấm màu trắng.

Cô Cô!
Chúc Dao không kìm được hô lên một tiếng.
Cẩu Đản rất tự hào vỗ ngực một cái, lớn tiếng nói:
Ta tên Lý Cẩu Đản.
Vừa dứt lời, Chúc Dao đã thấy ánh mắt các yêu tinh dồn hết lên người Cẩu Đản.
Đổ ngu này, tên không hay cũng đâu cần chưa đánh mà đã khai như thế chứ, xem đi, quả nhiên bị coi thường.

Tên huynh có đến ba chữ!?

Đúng nha, giống những vị Đại Tiên, Lý huynh, huynh nghĩ thế nào về cái tên này?

Nếu như đã có họ thì chắc hẳn tu vi của huynh cũng rất cao đúng không?
Chúc Dao:
...
Cảnh này không đúng lắm.

Khà khà, không tồi không tồi!
Cẩu Đản áy náy gãi gãi đầu:
Tên ta được lão đại đặt cho đấy.
Nó đưa tay chỉ về phía Chúc Dao bên ngoài vòng người.
Sắc mặt người kia lúc này mới bớt khó chịu, giật giật khóe miệng nhưng có lẽ vẫn e dè tu vi của Chúc Dao nên không nói gì nữa.
Hắn lớn tiếng hô một câu, các ngươi có thể xuất phát.
À đúng rồi, rốt cuộc ngươi đã đi đâu? Ta tìm khắp cánh rừng cũng không thấy ngươi.

Chuyện này...
Kể ra thì dài lắm.

Hai người này làm sao đây?
Chúc Dao vừa định giải thích thì bị Địa Tiên đen mặt chặn họng:
Ngươi làm hỏng thuyền rồi, không muốn đến Lâm Vân điện nữa sao?
Lúc này Chúc Dao mới nhận ra đây không phải lúc ôn chuyện cũ.
Hai người đăng ký xong thì bị dẫn tới một căn phòng.
Trong phòng này chỉ có bốn con yêu quái, đều là thực vật.
Chúc Dao nhanh tay nhanh mắt lùi xuống một bước, thuyền đã bị đâm thủng, ép thêm chút nữa liệu có thành nhân bánh kẹp không?
Cô Cô, sao ngươi lại ở đây?

Để tìm người đấy!
Nấm tinh rưng rưng nhìn cô một lượt:
Ngươi biến hình rồi hả?
Nó ngạc nhiên quan sát Chúc Dao từ đầu tới chân, hài lòng gật gù mũ nấm:
Không tệ, đá tinh theo gót ta có khác, chỉ biến hình muộn hơn ta một chút.

Ngươi cũng có thể biến hình rồi?
Đến nay mới chỉ mấy tháng không gặp, không tồi nha.

Đó là điều đương nhiên.
Nấm tỏ vẻ tự hào:
Tu vi của ta tăng rất nhiều đấy.
Mắt hắn vẫn chằm chằm không chớp nhìn cô gái Cà Rốt.
Bầu không khí rất căng thẳng.
Yên lặng dò xét nhìn Cẩu Đản bên cạnh, thôi được rồi, tên tuổi bên nhóm mình cũng không đẹp đẽ gì.
Một lát sau, đám động thực vật đã nói hết một lượt tên mình, cuối cùng đến lượt cô và Cẩu Đản.
Hay là ngươi biến về hình người trước đi?
Tu vi tăng nhưng cũng phải quan tâm đến chỉ số thông minh nha.
Ngài Thỏ không nhìn Cà Rốt nữa mà chuyển sang nhìn người chảy nước miếng kìa.

Tôi tên Thái Thái.

Chúc Dao bỗng thấy thật bức bối, các người đặt tên tùy tiện như thế, cha mẹ các người có biết không? Tự dưng cảm thấy những con yêu tinh này không chỉ tu vi không cao, trí lực cũng thấp y như vậy.
Chúc Dao:
...

Cái tên này hay chỗ nào vậy? Thở dài, quyết định không để ý tới gu thẩm mỹ lạ thường của bọn yêu quái nữa, Chúc Dao quay đầu hỏi Địa Tiên dẫn đường đang đứng trên bờ:
Xin hỏi đại tiên không biết khi nào bọn ta mới có thể xuất phát?
Địa Tiên dẫn đường quay đầu nhìn cô một cái, có lẽ do nhìn ra được tu vi thâm sâu của cô nên không mang vẻ coi thường như với những yêu quái khác:
Tiên hữu không cần gấp gáp, nhóm của mọi người còn thiếu, chờ đến đông đủ là có thể đi.


Làm quen một chút đi
Thanh niên Đậu Hà Lan đứng dậy đầu tiên, ôn hòa nói:
Không biết các vị tên gì?
Có người phá vỡ không khí căng thẳng, những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, Thỏ nuốt một ngụm nước bọt:
Tôi tên Bạch Bạch.

Hoàng Hoàng
Con Chồn vàng cũng góp một câu.
Cà Rốt nói:
Tôi tên Bặc Bặc.

Địa Tiên kia giật mình một cái, đang buồn ngủ cũng phải tỉnh, kinh ngạc ngẩng đầu lướt nhìn Cẩu Đản, cái tên này cũng quá...
Chúc Dao yên lặng nghiêng đầu.
Xem ra Lâm6 Vân điện này rất nổi tiếng, nhiều người muốn vào thế cơ mà.

Nhân tu đâu?
Chúc Dao không nhịn được hỏi.

Thế mà nó chẳng hề cảm nhận được điều ấy, chỉ tỏ vẻ vui mừng khi được gặp lại cô.

...
Nấm sững sờ, có vẻ khá miễn cưỡng, do dự hồi lâu mới nói:
Được rồi, cho người thấy hình dáng tuyệt vời của ta.


Nấm nhắm mắt tập trung linh khí trong cơ thể, một quầng sáng màu trắng bao bọc lấy nó, thân hình to lớn cũng bắt đầu nhỏ lại rồi dần ngưng tụ thành hình người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.