Chương 176: Tiến đến thành khiên v n
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2271 chữ
- 2021-12-31 05:31:27
Cho dù mẹ ta không truy cứu, nhưng cũng khó lòng đảm bảo những người khác cũng không nhằm vào cô ta.
Miếng ngọc ấy là pháp khí giúp cô ta giữ 8được mạng, nếu như con lấy mất, cô ta chắc cũng chẳng sống tiếp được.
Chi băng giúp cô ta một tay.
Mặc dù Mặc Tiêm Tiêm đã từ bỏ hắn ta, nhưng không có nghĩa là hắn ta sẽ không tìm kiếm một cơ hội khác để lật kèo.
Tuy rằng Chúc Dạo không hứng thú với mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi, nhưng tốt xấu gì Doãn Thi cũng là mẹ của cô, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Người mẹ hờ không ngừng điều tra về Hứa Nặc Ngôn, cũng không biết có phải bà đã xác định được những lời Mặc Tiêm Tiệm nói là thật rồi hay không, mà dạo gần đây cho dù cô có chủ động nhắc đến Hứa Nặc Ngôn, trong ngữ điệu lời nói của bà cũng có vẻ giận dữ không che giấu.
câu này thật không dễ phản bác.
Hứa tiên hữu tìm ta có việc gì?
Hứa Nặc Ngôn không mảy may bận lòng đến sự lạnh nhạt của cô, hắn cười híp mắt không thấy tổ quốc đâu:
Cũng không có chuyện gì, chỉ là trông muối cả ngày ở lì trên đỉnh Lạc Hà, chắc hẳn sẽ cảm thấy bức bối.
trùng hợp là sư nương phái ta đến thành Khiên Vân nằm ở phương Nam, cách nơi này mấy chục dặm để xử lý một việc nhỏ nhặt, thuận đường đến hỏi muội thử, xem muội có bằng lòng cùng đi đến đó với ta hay không thôi.
Ngọc Ngôn không nói gì thêm, chỉ 3có điều hàng lông mày của hắn càng lúc càng nhíu chặt lại, chỉ nghĩ đến miếng ngọc đó vốn là thân thể của đồ đệ nhà mình, bây giờ lại rơi vào tay ngư9ời khác, hắn bỗng cảm thấy có điều không thoải mái cho lãm.
Quả nhiên phải diệt trừ cái người tên Cẩu Đản kia ngay từ đầu mới phải.
6À đúng rồi sư phụ.
Chúc Dao bỗng nhớ đến một sự việc:
Ta cảm thấy mình cứ kỳ lạ thể nào ấy, dường như đột nhiên có thể khống chế lửa...
Lời cô còn5 chưa dứt, đột nhiên rầm một tiếng.
Mặc dù hắn vốn là đệ tử thân truyền của môn chủ tiền nhiệm, nhưng phần nhiều công việc trong phái đều phải thông qua tay hắn.
Bây giờ Doãn Thi lại từ từ thu hồi quyền lực về.
Nếu không phải nể mặt người cha hờ đã bước vào tháp Lôi Thân của cô, chắc hẳn Doãn Thi đã đuối thăng cổ hắn ta ra khỏi Hy Phong môn.
Trên nóc nhà bỗng nhiên bùng cháy lên một ngọn lửa hừng hực, thoắt cái cô đã thiêu trụi nóc nhà, tro bụi mịt mù rơi đầy trên mặt cô.
Chính là như vậy đấy.
Cô chỉ lên nóc nhà, đột nhiên cô sử dụng pháp thuật hệ Hỏa còn thuần thục hơn pháp thuật hệ Lôi nữa.
Sắc mặt Ngọc Ngôn thoáng cái sa sầm, tốc độ pháp thuật hệ Hỏa nhanh như vậy quả là hiếm thấy.
Phần lớn thời gian Chúc Dao đều ở trong đỉnh Lạc Hà, thỉnh thoảng cũng đến nhà mẹ hờ buôn dưa leo bán dưa chuột, Doãn Thi cũng không mở miệng nhắc đến Hứa Nặc Ngôn nữa, chắc hẳn bà cũng bắt đầu đề phòng hắn ta rồi.
Chúc Dao không lo lắng gì mà đổ thêm chút dầu vào lửa.
Hạng người mưu mô gian xảo như Hứa Nặc Ngôn, suy nghĩ nhiều, Chúc Dao đoán chừng mục đích cuối cùng của hắn ta là muốn thâu tóm Hy Phong môn.
Đấy là tòa thành cách Hy Phong môn gần nhất và phồn hoa nhất, không mất nhiều thời gian đầu, vả lại hôm nay ở đó có mấy lành tụ hội, chắc là dưới hạ giới có người phi thăng, cơ hội hiếm có, muội thật sự không muốn đến xem thử sao?
Hứa Nặc Ngôn tiếp tục nói.
Được thôi, nếu như thật sự cô còn từ chối nữa, không chừng con người tâm tư rộng như biển khơi này sẽ nghi ngờ cô thật, hơn nữa...
cô quả thực có chút hiếu kỳ.
Không phải cô chưa từng thử tu vi của mình, sự phụ là Thượng Tiên, thần thức của sư phụ có thể bao quát quá nửa đại lục tiên giới, nhưng thần thức của cô lại chỉ có thể nhìn rõ sự vật trong phạm vi một vòng tròn có đường kính mười nghìn dặm.
Làm sao đẳng cấp của cô có thể cao hơn sư phụ chứ?
Gượm đã, đường kính mười nghìn dặm, hình như phạm vi hoạt động của cô cũng bị hạn chế trong mười nghìn dặm, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này ư? Ngày hôm sau sư phụ đã trở về Lôi Thần điện, mọi thắc mắc chỉ có thể đợi sư phụ trở về giải đáp.
Sao bây giờ sư muội lại gọi ta là tiên hữu chứ?
Hứa Nặc Ngôn không hề nổi nóng:
Trước đây chẳng phải muội đã gọi ta là sư huynh rồi à? Sao bây giờ lại thay đổi cách xưng hô thế?
Do mẹ ta nhắc nhở, cha ta đã vào Lôi Thần điện rồi cho nên không phải là đệ tử Hy Phong môn nữa, đương nhiên không thể xưng hô sư huynh muội với tiến hữu được nữa.
Trước đây không phải là vì muốn dắt mũi ngươi ư.
Thì ra là vậy.
Lần này Hứa Nặc Ngôn ăn nói tốt bất ngờ:
Nếu đã như vậy, ta cũng không khách sáo với sư muội nữa, gọi muội bằng đạo hiệu Ngọc Dao thì thế nào?
Sặc...
Mẹ, con là con gái ruột của mẹ thật ư? Chúc Dao không còn gì mà thương với lượng nữa cả, chỉ đành ngậm ngùi chấp nhận số phận lên đường.
Suốt chặng đường Hứa Nặc Ngôn không hề giống với bình thường, hắn cứ liên tục bắt chuyện với cô, rồi thể hiện quyết tâm của mình với cô.
Ngoài ánh nhìn vẫn khiến cô toàn thân nổi da gà ra, lại không hé răng nửa lời về chuyện của Mặc Tiêm Tiêm.
Nếu như là loại thứ hai thì...
Sư phụ đã là Thượng Tiên, thuộc hàng cao cấp nhất ở tiên giới, tu vi mãn cấp, nhưng vẫn không nhìn thấu tu vi của mình, vậy tức là...
tu vi của cô còn cao hơn cả Thượng Tiên ư? Điều này thật sự khiến người khác không thể nào tin nổi!
Con người lén lút vượt
biến
như cô đây rất có hứng thú với những thứ như phi thăng.
Sau cùng Chúc Dao vẫn đi cùng với hắn ta, thành phiên Vân kia cách Hy Phong môn cũng phải năm mươi, sáu mươi dặm, cô sẽ không đến nỗi vì cách quá xa mà hôn mê giống như trước đâu nhỉ.
Lần này Hứa Nặc Ngôn ra ngoài là vì chấp hành nhiệm vụ, đến nơi đó tiếp đón vị tiên nhân vừa phi thăng thượng giới, đồng thời khuyên nhủ người đó gia nhập Hy Phong môn.
Những việc như vậy mà phái hắn ta - một Kim Tiên đi làm thì có thể thấy Doãn Thi quả thật đã cực kỳ e ngại hắn ta rồi.
Trước khi lên đường, cô đến chỗ Doãn Thi chào hỏi bà, vốn dĩ cô muốn người mẹ hờ này của cô sẽ ngăn cản không cho cô đi, đích thực ban đầu Doãn Thi cũng có chút không hài lòng, nhưng Hứa Nặc Ngôn chỉ nói dăm ba câu, bà đã lại đồng ý rồi.
Bà còn vui mừng cống hiến một đống tiền kiếm làm công cụ di chuyển.
Không cần đâu.
Có chó mới muốn đi ra ngoài cùng thằng khốn như ngươi:
Ta vẫn nên ở đây tập trung vào việc tu luyện thì hơn.
Ngọc Dao đúng là cần cù.
Hứa Nặc Ngôn tiếp lời:
Chỉ là muội vừa tỉnh lại không lâu, chắc vẫn còn lạ lẫm với mọi thứ ở thế giới này, vậy mà không tò mò với thế giới bên ngoài, thật là hiếm có.
Đáy lòng Chúc Dao thắt lại, hình như cô thật sự biểu hiện quá bình tĩnh rồi, mặc dù lúc đầu cô không hề lo lắng chuyện mình biến thành Doãn Tâm sẽ bị vạch trần, thậm chí cô còn thẳng thắn nói thật với mẹ hờ.
Tuy nhiên Doãn Thị chấp nhận cô, nhưng không có nghĩa người khác sẽ không nghi ngờ.
Quả nhiên cái tên cặn bã này mưu mô thật.
Chẳng lẽ...
Ngọc Dao.
Giọng nói Ngọc Ngôn trầm xuống:
Ta không nhìn rõ tu vi của nàng.
Một mảnh tĩnh lặng...
Có hai tình huống xảy ra khi không nhìn rõ tu vi của một người, một là đối phương vốn không có tu vi, hai là tu vi của đối phương cao hơn bản thân gấp nhiều lần, cho nên mới không nhìn thấu được.
Cô vốn tưởng mình thuộc loại thứ nhất, nhưng trước đây rõ ràng cô đã đánh một Huyễn Tiên như Mặc Tiêm Tiêm đến mức không thể đáp trả.
Căn bản không giống một người không có tu vi.
Dạ.
Chúc Dao đáp một tiếng yếu ớt:
Sư phụ yên tâm đi, còn có mẹ ta ở đây! Mặc dù cơ thể bây giờ của ta vẫn chưa chính thức bắt đầu tu luyện, nhưng Mặc Tiêm Tiêm với tu vi Huyện Tiên đại viên mãn còn không đánh lại ta kia mà.
Không vấn đề gì đâu, mọi việc sẽ ổn thỏa cả thôi.
Ngọc Ngôn khựng lại, như thể sực nhớ đến chuyện gì đó, hắn xem xét đồ đệ trước mắt mình từ đầu đến chân, có một suy nghĩ kỳ quái đột nhiên hình thành trong đầu hắn:
Ngọc Dao, tu vi hiện giờ của nàng là gì?
A?
Tại sao đột nhiên sư phụ lại hỏi chuyện này:
Chẳng phải là Huyện Tiên trung kỳ ư? Không đúng, mình đã đổi version mới rồi, vả lại cũng chưa từng tu luyện, ngay cả Địa Tiên cũng không...
Nói mãi nói mãi, cô cũng phải sững sờ.
Địa Tiên? Nhưng tại sao cô có thể đánh bại Mặc Tiêm Tiêm được chứ?
mặt có hiện hai chữ
BU
nhưng tuyệt đối không thể gọi là BUG.
Lẽ nào lỗ hổng lần này không có một người nào cụ thể sao?
Đúng lúc Chúc Dao đang trăm mối tơ vò không có lời giải đáp, Hứa Nặc Ngôn lại tự mình mò đến tận cửa.
Hắn vẫn biết đồ đệ nhà mình có sự tương tác nghịch thiên với linh khí hệ Lôi, từ lúc nào mà lại trở nên thân thiết với hệ Hỏa đến vậy chứ?
Bây giờ cơ thể nàng có quá nhiều điều bí mật, vi sư cũng không rõ nguyên do.
Ngọc Ngôn buông tay cô ra, đổi sang xoa đầu cô:
Trước nay lâu chủ rất tinh thông những chuyện kỳ lạ, ngày mai ta về Lôi Thần điện một chuyến, nàng ở Hy Phong môn tuyệt đối không được hành động khinh suất.
.
Chúc Dao kéo bàn tay đang phá hỏng kiểu tóc của cô xuống, nghe thấy lời hắn nói, cô sững sờ:
Sư phụ sắp phải đi sao?
Ừ.
Ngọc Ngôn thuận đó túm lấy tay cô, bắt chước hành động lần trước của cô, mười ngón đan vào nhau:
Ta không ở đây, nàng phải cực kỳ cẩn thận.
Lâu lắm rồi không gặp, hắn ta vẫn cái dáng vẻ
thằng khốn
phong độ ngời ngời, hoàn toàn không có vẻ gì đi xuống hay mất tinh thần, ánh mắt nhìn cô vẫn khiến cô nổi da gà da vịt như thế.
Sư muội, lâu quá không gặp.
.
Ha ha, Hứa tiên hữu.
Chúc Dao thật sự không muốn đáp lại hắn ta.
Nàng phát hiện ra khi nào?
Hắn lặng lẽ triệu hồi pháp thuật hệ Thủy dập tắt hoàn toàn ngọn lửa.
Chính vào lúc Mặc Tiêm Tiêm tấn công ta hôm qua.
Lúc mới đầu cô cứ có cảm giác ngọn lửa đó có đôi chút thân thuộc, như thể nó hoàn toàn sẽ không làm tổn hại đến cô vậy.
Ngọc Ngôn vươn tay tóm lấy cổ tay cô để bắt mạch, rồi lại đưa thần thức vào xem xét một lượt, nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì khác thường.
Chúc Dao bỗng nhiên cảm thấy nhiệm vụ lần này thật sự nhẹ nhàng đến bất ngờ, như vậy xem ra Hy Phong Môn hoàn toàn không phải sợ bị diệt môn rồi.
Tuy nhiên lúc sắp cận kề, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, rốt cuộc BUG lần này là ai? Bất luận là Mặc Tiêm Tiêm hay là Hứa Nặc Ngôn, trên mặt họ dường như đều không có chữ BUG.
Lúc đầu cô tưởng là miếng ngọc tiên kia, nhưng cô đã xem xét kỹ càng, đó chỉ là một miếng ngọc mất một nửa, trên bề
Cho dù cô có ý nhắc đến, muốn mỉa mai hắn ta đôi ba câu, nhưng hắn ta vẫn giữ thái độ rất tốt không đáp lời, chỉ khẽ mỉm cười lấy lệ.
Hứa Nặc Ngôn đổi tính đổi nết rồi à? Hay là bị Doãn Thi đả kích đến mức không thèm bận tâm đến nó nữa?
Một Hứa Nặc Ngôn khác thường như vậy làm Chúc Dao càng cảnh giác hơn, có trời mới biết hắn ta đang suy tính những gì, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.
cả chặng đường bon ho bay cực kỳ châm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.