Chương 178: Minion vừa phi thăng lên


Chúc Dao tiện tay làm mấy cái thuật pháp phục hồi cho nó, nó mới từ từ biến trở về hình người.

Nó vô cùng đau lòng, nhặt lên nửa mi8ếng ngọc thạch trên mặt đất.
Cột sáng kia càng lúc càng mờ dần, cuối cùng gần như đã tiêu tán hết, đệ tử Hy Phong môn ở đây đều không nhìn thấy rõ nữa.
Đột nhiên mặt đất chấn động, phía trên trận pháp ánh sáng tiếp dẫn, đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu đỏ lan ra khắp bốn phía.
Chúc Dao mở to hai mắt, đột nhiên cảm thấy cảnh này có chút quen måt.

Cổng trời đang đóng lại.
Một người đệ tử kinh sợ nói.
Lúc này mà không đi lên, tiền thân vẫn chưa có, về sau ở hạ giới cũng chỉ có thể chờ hết thọ mà chết.
Làm gì có ai thà chết lại cũng không muốn phi thăng?

Chúc Dao lại tiếp tục bối rối, lời này nghe cứ giống như cô là kẻ vong ân phụ nghĩa ấy.
Ừ thì...

Ta thấy có lẽ người vừa trải qua lối kiếp đó không muốn phi thăng.
Hứa Nặc Ngôn tự tìm cho mình một lý do.

Sao lại thể được!
Đệ tử đứng bên cạnh nhịn không được phản bác:
Dù sao cũng đã gọi được lối kiếp đến, nếu như không phi thăng, về sau cũng sẽ không còn cơ hội.

Yên tâm rồi chứ?
Hứa Nặc Ngôn tiến lên hai bước, nhìn theo nó mỉm cười:
Muội đối xử với nấm tinh kia thật tốt.
Chúc Dao thoáng kinh ngạc, vừa nãy hắn ta vẫn luôn im lặng, cô cũng không để ý đến sự tồn tại của hắn ta, hóa ra hắn ta vẫn kiên nhẫn đợi cô.

Đến thành phiên Vân thôi.
Chúc Dao gọi tiện kiểm tra.

Vì sao yêu tiến lại phi thăng từ chỗ này?

Bảo sao lề mề mãi vẫn chưa đi lên.

Làm sao bây giờ? Hắn là có chuẩn bị mà đến.
Đám người lập tức hoảng loạn, thực lực của yêu tiên từ trước đến nay đều mạnh hơn so với tu sĩ loài người rất nhiều.
Càng quan trọng hơn là, yêu tiên từ trước đến nay sống theo đàn, đối với chuyện yêu tiên phi thăng cực kỳ coi trọng, bây giờ mới chỉ có tên này xuất hiện ở đây, lát nữa nhất định sẽ có một đám tới tiếp ứng.
Hứa Nặc Ngôn cũng không định giải thích, trực tiếp hỏi:
Người phi thăng đã tới chưa?
Vẻ mặt mấy người đệ tử lập tức trắng bệch, bọn trao đổi ánh mắt với nhau, một người chính giữa mới chịu tiến lên phía trước nói:
Hứa sư huynh, cũng không biết là vì sao, người phi thăng lần này vẫn mãi vẫn chưa đi lên.

Đã bao lâu rồi?
Hứa Nặc Ngôn nhíu mày.

Khoảng chừng ba, bốn canh giờ rồi.
Đệ tử đáp lại.
Nguồn gốc của cột ánh sáng xuất phát từ một tế đàn ở trên đảo, trận pháp hình tròn chính giữa tế đàn đang phát sáng.
Bốn phía xung quanh đã có không ít người đứng nhìn, nhìn biểu tượng trên ống tay áo, tất cả đều là đệ tử Hy Phong môn.
Chúc Dao giật thót, đột nhiên có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, cái tên minion kia cũng không vội đi, thân hình của hắn ta nhoáng một cái liền xuất hiện ở trước mặt cô, một tay nắm lấy tay cô:
Cô nương, chúng ta làm bạn đi?

...
Chúc Dao đen mặt, quan sát đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới, dùng sức nhấc tay hắn ta ra:
Ngại quá, ta không làm bạn cùng những yêu thú phẩm hạnh thấp kém.
Quả nhiên động vật gì gì đó, thật là đáng ghét.
Bọn họ lập tức đáp xuống giữa đám người.

Hứa sư huynh.
Những đệ tử kia hiển nhiên đều biết Hứa Nặc Ngôn, vô cùng nhiệt tình qua đây chào hỏi, nhưng lại không hề quen biết cô nên chỉ liếc mắt qua liền không chú ý tới nữa.
Ngay tại thời điểm tia sáng cuối cùng sắp biến mất, đột nhiên một thân ảnh màu vàng từ trong bay ra, bốn phía truyền đến tiếng cười đắc ý.

Ha ha ha ha, trời cũng giúp ta!


Cẩn thận!
Chúc Dao chỉ cảm thấy eo mình bị ai đó siết chặt, sau đó đã được Hứa Nặc Ngôn ôm lấy, rời khỏi chỗ ban đầu, bay lên trời.
Chỉ thấy mặt đất vỡ ra từng mảng, sụp đổ xuống phía dưới, những vết nứt kia càng lúc càng lớn, không ít nhà cửa cây cối đều bị lún xuống dưới.
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một người, toàn thân áo vàng quần vàng, ngay cả tóc cũng màu vàng, trong đầu Chúc Dao lập tức nhớ tới đám minion! Dưới chân hắn ta không có ngự khí, nhưng sau lưng lại mọc ra một đôi cánh cực lớn, lại là màu vàng! Mỗi một lần vỗ cánh lại gây ra một trận gió lớn.

Là yêu tiên!
Không biết ai đột nhiên kinh hô một tiếng.
Vừa nãy nó chậm chạp mãi không đi lên, hẳn là đang đợi người tiếp ứng.

Biết điều thì mau cút đi, đừng có mà đứng ở đây cản trở ông.
Minion thối tha trừng mắt liếc chúng tiên một cái, đang định vẫy cánh bay đi, trong lúc vô tình liếc nhìn liền bắt gặp Chúc Dao, con người của hắn ta giãn lớn ra, lập tức sáng lên gấp bội.

Lại một cái nữa!
Có người đáp lại.

Cái này đã là cái thứ năm trong những năm gần đây rồi.

Phải đó, càng ngày càng nhiều cổng trời tự dưng đóng lại.

Không ngờ được đã gần như vậy rồi mà cổng trời vẫn đóng lại.
Chúc Dao nhớ tới, hình như trước khi cô trùng sinh, cũng đã từng nhìn thấy cảnh này một lần, khi đó là cổng trời ở Lôi Linh giới đóng, một cái cổng trời ở đây cũng vừa mới đóng lại.
Chờ chút, nó sẽ không đem miếng đá chôn trong đống đất kia lần nữa đi?6
Cảm ơn các ngươi, đã giúp ta lấy lại đá tinh
Cây nấm gật đầu với Chúc Dao, sau một thời gian không gặp mà nó đã học được cách ứng xử. <5br>

Cô Cô.
Chúc Dao nhịn không được gọi nó lại:
Vậy...
ngươi vẫn định đi tìm hai người kia hay sao?
Hy vọng nó đừng cố chấp đi tìm người ta khắp nơi để báo thù.
Lúc này Chúc Dao cũng không lề mề nữa, lập tức tăng tốc để đến thành Khiên Vân.
Thành Khiên Vân nằm trên một hòn đảo, ở chính giữa đảo, có một cột ánh sáng đang hướng về phía chân trời.

Cô Cô, mi định đi đâu?
Chúc Dao nhịn không được hỏi một câu.
Nấm tinh hít mũi một cái, đem 3nửa miếng ngọc thạch ôm vào lòng, một hồi lâu sau mới nói:
Ta phải đem đá tinh trở về rừng sâu, để xem nó có thể lớn lại hay không.

..
9 Đó là đá, cũng không phải cây nấm, làm sao có thể lớn lên.
Đã ba bốn canh giờ rồi! Chúc Dao cũng có vẻ ngạc nhiên, ánh sáng tiếp dẫn chính là con đường đi lên tiên giới sau khi tu sĩ đã thành công trải qua lối kiếp.
Đã xuất hiện ba bốn canh giờ có nghĩa là lôi kiếp đã kết thúc rồi, vì sao người kia lại còn chưa đi lên

Còn bao lâu nữa?
Hứa Nặc Ngôn nhìn về phía ánh sáng tiếp dẫn kia, hỏi.

Cùng lắm là mười lăm phút nữa, ánh sáng tiếp dẫn sẽ biến mất.
Hứa Nặc Ngôn trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên quay đầu nhìn Chúc Dao bên cạnh:
Ngọc Dao,muội thấy chuyện này là sao?

Làm sao mà ta biết được?
Chúc Dao sửng sốt, sao tự dưng lại kéo cô vào?
Hình như cũng hơi giống.
Càng ngày càng nhiều người phải ngự kiếm bay lên, mà ở phía dưới những chỗ bị lún xuống tạo thành những vết nứt, nhanh chóng bị nước biển tràn vào, cả hòn đảo xinh đẹp lập tức bị phá hủy, ngay cả đài phi thăng cũng không còn thấy được hình dáng ban đầu, ánh sáng tiếp dẫn phía trên cũng càng ngày càng yểu.

Có lẽ...
là có chuyện chưa làm xong, hoặc là...
Cô thấy tu vi của nó không cao, tính cách của nó lại đơn thuần ngu ngốc, nếu cứ đâm đầu đi tìm chết như thế thì cô biết đâu mà cứu?
Nếu không thì ngươi cứ trở về rừng trước đi đã, cố gắng trồng lại nó đi, biết đâu nó thật sự có thể lớn trở lại.
Chờ nó tỉnh, ngươi tự hỏi nó là được.

Ừ.
Cây nấm gật gật đầu:
Như vậy cũng được.
Phù...
Chúc Dao khẽ thở ra, cuối cùng cũng lừa được nó.
Vẻ mặt nấm tinh cũng dễ nhìn hơn một ít, vội vàng tạm biệt cô, lập tức ngự kiếm đi về phía cánh rừng sâu ở Lôi Thần điện.
Đệ tử kia cũng không đáp lời nữa, chỉ coi như hắn ta đang nói đùa, ánh sáng tiếp dẫn này chính là lối mà phàm nhân muốn thành tiên cần phải đi qua, chỉ khi đi qua ánh sáng rửa tội này thì tiền thân mới hình thành, mới có thể trường sinh bất lão.
Mà tu giả ở hạ giới, sở dĩ cầu đạo đều là vì mục đích này, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ.
Minion bị đau buông lỏng tay ra, nhưng cũng không hề nhụt chí, mắt hắn ta sáng ngời như đèn neon:
Không sao, không làm bạn, ngươi cũng có thể gả cho ta à nha.
Ta sẽ mang ngươi về đại lục yêu tiên.
Nói rồi hắn ta định kéo luôn Chúc Dao đi.
Vẻ mặt Nấm lập tức hiện lên đầy vẻ phẫn nộ:
Ta phải báo thù thay đá tinh!
Quả nhiên!
Theo ta thấy, chắc đá tinh trên tay ngươi không phải là bị hai người vừa nãy giết đâu.
Nếu không thì bọn họ đã chẳng mang theo cái thi thể này bên người?
Chúc Dao nhấn mạnh vào hai chữ thi thể này.
Tự sát!

Ta biết sao được?
Có biết cũng không thể nói cho ngươi biết nha.

Cổng trời đã mở, xem ra người phi thăng cũng sắp tới rồi.
Hứa Nặc Ngôn nói.
Chúc Dao bấy giờ mới nhận ra cột kia là ánh sáng tiếp dẫn, vì vậy lập tức bay thẳng đến cái cột ánh sáng kia.
có người nào đó không thể từ bỏ được?
Hứa Nặc Ngôn nhìn về phía Chúc Dao nụ cười càng trở nên khó hiểu.
Lại là ánh mắt này, toàn thân Chúc Dao nổi đầy da gà, chỉ có thể dời ánh mắt đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cột ánh sáng tiếp dẫn kia.
Nghe những đệ tử này nói thì cổng trời của các giới đóng lại là chuyện bình thường ư?
Ngọc Dao, muội không sao chứ?
Bên tại truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Hứa Nặc Ngôn.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, lúc này mới nhớ tới, bản thân vẫn còn đang nằm trong ngực hắn ta, cô lập tức cảm thấy bối rối đẩy hắn ta ra, tự mình ngự kiểm ở trên không trung:
Cảm ơn!
Hứa Nặc Ngôn dường như không thấy được biểu cảm ghét bỏ của cô, không để ý cười khẽ:
Ngươi không sao thì tốt rồi.

Nấm tinh sững sờ, vẻ mặt có hơi do dự:
Nếu vậy...
thì ai giết đá tinh?


Đợi một chút!
Hứa Nặc Ngôn chắn trước mặt cô, đưa tay ra trước mặt cô vẫy nhẹ xóa bỏ lớp ngụy trang trên mặt, biến cô trở về hình dáng lúc trước:
Ngọc Dao như thế này vẫn xinh hơn.
Chúc Dao run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị, trong một khoảnh khắc cô đột nhiên cảm thấy Hứa Nặc Ngôn có chút nguy hiểm, theo phản xạ lùi về phía sau một bước, kéo xa khoảng cách giữa hắn ta và cô ra.
Hứa Nặc Ngôn cũng không tiếp tục bám dính lấy cô, cũng mặc kệ để cho cô ngự kiếm bay lên.
Đột nhiên một cột bằng phóng đến đánh vào người hắn ta, thân hình minion biến mất, cột bằng bay về phía Chúc Dao.


Chỉ là một con súc vật, cũng dám si tâm vọng tưởng.
Hứa Nặc Ngôn tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Chúc Dao, giọng nói lạnh lùng như băng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.