Chương 180: Cưỡng ép


Có cần bạo lực vậy không? Chúc Dao vẫn chưa kịp di chuyển, bên tại đã vang lên một từ
ồn
lạnh lùng như đá.

Đột nhiên cô có dự cảm chẳn8g lành.

Trong giây lát, ánh kiểm đầy trời vỡ vụn, hóa thành ánh sáng ngũ sắc giống như cực quang rơi xuống.
Vết nứt kia càng ngày càng lớn, cuối cùng vỡ vụn khiến Chúc Dao nằm sõng soài trên đất.
Cả người không có chút sức lực nào nhưng vẫn vui vẻ nâng tay lên, lại nhìn thấy một tảng thịt nhờn nhọn.
Cánh gà ở đâu ra mà to thế này? Cô lại ra sức giơ cánh tay của mình lên, sau đó mới phát hiện, ôi cái đềnh đệch, đây là tay của cô ư? Biến đổi từ khi nào thế? Rồi cô lại quay đầu nhìn chân mình.
Mắt cậu nhóc trợn tròn, khuôn mặt phồng lên như cái bánh bao, cơn tức trên người như thể muốn biến thành ngọn lửa đến nơi.
Không đúng, là biến thành ngọn lửa thật, cả người thằng nhóc kia đều là lửa, Chúc Dao còn không kịp kinh ngạc thì bỗng nhiên thằng nhóc đó như thể có thêm kỹ xảo điện ảnh, phi tới như con bò vậy.
Hai tay giơ lên, đẩy cô một cái thật mạnh:
Ta ghét ngươi nhất đấy.
Cậu ta đẩy xong thì quay người bỏ chạy.
Chúc Dao nhìn chằm chằm bàn tay đầy máu kia, bỗng cô nhớ tới vừa rồi cậu ta đã làm gì bên liên tục lùi lại vài bước.

Chúc Dao tỷ...
Nguyệt Ảnh sững sờ nhìn cô, trong mắt hiện vẻ mờ mịt không biết phải làm sao, cậu ta lại tiến lên vài bước, cậu ta cứ tiến lên bước nào thì Chúc Dao lại lùi lại bước đó.
Trong mắt cậu ta đột nhiên cuồng loạn, cả người đen sì tản ra bốn phía, cưỡng ép ôm lấy Chúc Dao:
Không được đi, Chúc Dao tỷ không được đi, không được đi...
Giới Khánh? Đó là cái quái gì thế? Lại còn có quốc khánh hả? Giới Linh còn có thể nghỉ dài hạn không? Quy định của công ty nào thế? Chẳng trách bây giờ tiết kiệm cả cái khung chat đối thoại nữa, Chúc Dao đột nhiên muốn tát cho Giới Linh một cái, cái dòng chữ kia đã chạy tới cuối cùng, hiện dòng chữ 100%, trước mắt đen sì.
Lúc Chúc Dao tỉnh lại, cô tưởng rằng mình lại đang nằm mơ, cô nhìn thấy thứ gì đó to đùng màu xanh biếc, có điều cuối cùng lần này cô cũng nhìn rõ màu xanh kia lại chính là lá cây, chiếc lá cây rất lớn, một phiến như thể che hết nửa bầu trời, tầng tầng lớp lớp xen kẽ nhau không có kẽ hở nào, chỉ có một hai luồng ánh sáng xuyên qua.
Chúc Dao động đậy, lại cảm thấy xung quanh ẩm ướt, trơn trượt, có thứ gì đó bập bồng trước måt.

...
Cái quái gì vậy? Cô có làm gì đầu.

Đều tại ngươi nên Nhị ca mới không thèm để ý tới ta!

Cậu nhóc à, xấu xí không được oán trách xã hội nhé.
Vậy bây giờ vì thằng nhóc kia đánh vỡ vỏ trứng cho nên cô sinh ra sớm hơn dự định ư? Chẳng trách không đứng nổi, toàn thân đau nhức.
Quả nhiên đám gấu con chính là khắc tinh của cô.
Nằm một lúc, Chúc Dao tích cóp được chút sức lực, cô cố gắng đứng lên, nhưng vì trơn nên ngã vạch một cái, hơn nữa do ở trên sàn có nước nên cô trượt dài tới vài mét lận.
Chúc Dao nghe thấy tiếng nứt, trước mắt đột nhiên xuất hiện vài vết nứt, sau đó rắc rắc, rắc rắc vài tiếng, vết nứt càng ngày càng lớn, trong nháy mắt không còn vết nứt nào cả, thay vào đó là luồng không khí tươi mới len vào.
Chúc Dao chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, tiếp theo là một tràng ho sặc sụa, nước vốn đang bình thường lại bị sặc ở trong phổi, vô cùng khó chịu.
Chúc Dao giãy giụa mấy cái, vô cùng kỳ diệu phát hiện phạm vi hoạt động của bản thân tăng lên.
Cái định mệnh, người ghét ta thì liên quan quái gì tới ta! Nói cứ như người thích ta thì ta sẽ được thăng cấp vậy.
Thằng nhóc này nhìn thì nhỏ mà sức lực lại khá lớn, cả người Chúc Dao bị nó đẩy về sau, trong lòng cô đột nhiên hoảng hốt, đầu ngã xuống dưới, khóe mắt chỉ nhìn thấy thấy bóng dáng của thằng nhóc chết tiệt đau buồn chạy đi.
Rốt cuộc ai mới nên đau lòng chứ? Rắc rắc!
Khuôn mặt nhỏ nhắn cau có, đầy vẻ giận dữ, bắt đầu đánh giá xung quanh như thể đang tìm gì đó nhưng lại đi thẳng về phía cô.
Cậu bé đánh giá xung quanh một vòng, mặt càng ngày càng tức giận, Chúc Dao cũng có thể cảm nhận được cơn giận của cậu bé.

Nhị ca, huynh nói sẽ đi cùng đệ mà!
Cậu bé hét lên hai tiếng, xung quanh lại không có tiếng trả lời, bàn tay nhỏ bé của cậu càng ngày càng nắm chặt, đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn Chúc Dao chằm chằm nói:
Đểu tại ngươi!

Chúc Dao đã cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, cảnh tượng cuối cùng chính là tiếng gió xung quanh vù vù, còn có một ngụm máu không biết có phun ra hay không.
Thằng bé đáng chết này, cả đời bà đây sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!
Xung quanh là một màu đen kịt, trong tầm mắt chỉ chạy một dòng chữ quen thuộc kia.
Là nước! Cô rơi xuống nước rồi ư?!
Chúc Dao đột nhiên hoảng loạn, cô muốn bơi lên nhưng lại phát hiện xung quanh có thứ gì đó trong suốt chắn lại, ngoài cử động cơ thể ra thì chẳng làm được gì hết.
Cô hoang mang giãy giụa mười lăm phút đồng hồ, sau đó đột nhiên phát hiện.
Sau đó chân là khoảng không, trong đầu cô xuất hiện hai chữ...
toi rồi! Đào đâu ra lỗ trên sàn nhà chứ!!! Chúc Dao rơi thẳng xuống, càng rơi càng nhanh, đột nhiên một thứ khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Cây, cây to quá! Lúc này cô mới phát hiện hóa ra không phải cô rơi vào một cái động mà là rơi từ trên cây xuống.
Lại tèo rồi! Cái đềnh đệch...
Thằng nhóc chết tiệt, nhóc có năng lực cưỡng chế người khác offline đó hả, lần nào cũng thế! Chúc Dao thở dài, cô không ngờ tới lúc này lại chết oan uổng như vậy? Còn BUG lần này cũng tự dưng được sửa lại, trong tình huống cô không biết gì nam nữ chính đã đi lệch khỏi tình tiết chính của kịch bản rồi.
Không gian của nữ chính Mặc Tiêm Tiêm bị nấm tinh lấy về trồng rồi, nam chính thì càng xui xẻo, bị Nguyệt Ảnh coi làm bia đỡ đạn.
Mèn ơi, chân gà đâu ra thế này? Cô biến thành một con gà hay là một con đà điểu khổng lồ chưa mọc đủ lông đủ cánh.
Ngay lập tức cô cảm thấy không ổn.
Quay đầu lại nhìn, trên đất cả một đống vỏ trứng vụn, hóa ra vừa nãy không thể cử động là do cô còn ở trong trứng.
Lấy gì để cứu vớt tình tiết đã nát bét? Chúc Dao nhìn không gian đen như mực, gọi Giới Linh mấy tiếng nhưng chẳng có phản ứng.
Không gian đột nhiên xuất hiện một dòng chữ màu trắng.

Kỳ nghỉ dài hạn mừng Giới Khánh, có việc hay không có việc cũng chỉ làm phiền!

không được đi...
Chúc Dao thử giải thích với cậu ta, những căn bản cậu ta không thể thoát khỏi tình trạng cuồng loạn mà ôm lấy Chúc Dao, tìm một phương hướng rồi bay lên.

Nguyệt Ảnh!
Chúc Dao giãy giụa vài cái nhưng không thể thoát khỏi được, lúc này cô mới ý thức được cậu ta không như bình thường, không chỉ bởi vì cậu ta là Ma tộc, mà cậu ta cố chấp đến mức đáng sợ, hơn nữa căn bản không nghe lời khuyên của người khác.
Chúc Dao thấy càng ngày càng đi xa khỏi phạm vi của Hy Phong môn, trong lòng lại dấy lên một cảm giác nghẹt thở quen thuộc kia, bất giác cô mới nhớ ra chuyện này,má nó, cô không thể rời khỏi đây được mà.
Chúc Dao nghe thấy tiếng gì nứt ra, trước mắt đột nhiên xuất hiện vài vết nứt, sau đó chíp chíp vài tiếng.
Nước ở xung quanh đột nhiên tràn từ khe nứt ra ngoài, có không khí tươi mát xung quanh len lỏi vào từ khe nứt.
Rốt cuộc ai mới là người nên đau buồn đây? Rắc rắc...

Nguyệt Ảnh, mau buông ta ra, mau lên!
Cho dù cô nói như thế nào, cậu ta cũng không để tâm, chỉ nhanh chóng đưa cô bay đi.
Cơn đau dường như muốn xé vụn con người lại lần nữa phát tác, dường như cô có thể nghe được tiếng của lục phủ ngũ tạng đang nứt ra:
Nguyệt...
Ảnh.
Cái đệt, Nguyệt Ánh, nhóc xuất hiện chỉ vì muốn chị đây offline đó à, lần một như vậy, lần thứ hai vẫn như vậy.
Nơi cô vừa mới ở lại là một cành của cái cây khổng lồ này.
Cái cây này rất cao, giống như muốn vươn lên khỏi chân trời.
Lúc cô rơi xuống xuyên qua toàn mây là mây.
Cô có thể thở.
Chậc...
Lo lắng tốn công vô ích rồi! Không còn nguy hiểm về tính mạng, cô bắt đầu suy nghĩ về vấn đề chạy trốn, phải làm sao mới có thể rời khỏi đây? Đang nghĩ thì đột nhiên có một giọng nói ngây thơ truyền tới:
Nhị ca.
Một mảng đỏ rực đột nhiên bay tới, đó là một cậu bé, nhìn chắc chỉ khoảng hơn mười tuổi, cậu bé đó mặc quần áo màu đỏ trông vô cùng vui mắt.

Các ngươi cũng tới cướp Chúc Dao tỷ với ta ư?
Cậu ta đang cười, nhưng ý cười ấy lại lạnh thấu xương.
Lúc này ba kẻ còn lại mới hoàn hồn, chúng xoay người muốn chạy trốn nhưng đã muộn rồi, ba người đều bị một luồng uy thế ép ở trên không trung, không thể nào nhúc nhích được.

Khó khăn lắm Nguyệt Ảnh mới tìm được Dao tỷ, ta sẽ không nhường cho các ngươi đâu.
Nguyệt Ảnh bước từng bước giống như đi dạo tới gần, mỗi một bước lại khiến cho ba người kia cảm thấy áp lực đè nặng trên cơ thể, đầu tiên là tay chân bị giật ra, sau đó từ từ vươn dài theo cơ thể, khắp nơi đều là máu thịt hỗn độn, mơ hồ.
Chúc Dao lập tức cảm thấy buồn nôn, cô quay người muốn nôn, song không kìm được lên tiếng ngăn cấm, Nguyệt Ảnh như thế này dường như đang coi việc hành hạ người ta tới chết làm trò chơi.

Đủ rồi!
Đây có còn là Nguyệt Ảnh bé bỏng của cô không? Đây rõ ràng là ác quỷ.
Nguyệt Ảnh giật mình, ngoan ngoãn nghe lời không đi tiếp về phía trước một bước nào nữa, một hồi lâu sau cậu mới từ từ quay người lại, thân hình lóe một cái rồi trở về bên cạnh cô, vươn tay ra muốn ôm lấy cô.
Còn yêu tiên vừa ra3 tay kia đang ôm lồng ngực máu chảy đầm đìa, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ, rơi thẳng từ trên trời xuống.
Còn trong tay Nguyệt Ảnh cách cô và9i bước đang cầm một trái tim vẫn còn đập thình thịch, máu tươi đỏ lòm đang chảy từ tay cậu ta xuống, nhưng dường như cậu ta lại chê như vậy vẫn6 chưa đủ, bàn tay cậu ta bóp mạnh, trái tim đỏ lòm kia đột nhiên trở thành thịt vụn, hòa trộn với máu tươi dính đầy trên tay cậu ta.
Tấ5t cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, những người có mặt ở hiện trường đều không phản ứng kịp, yêu tiên vừa mới kiêu ngạo kia đã im lặng không dám nói gì.
Cao như thế này thì cô sẽ ngã thành cái bánh thịt quá! Cứu
người
với! Không đúng, cứu chim với! Chúc Dao muốn hét lên nhưng cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại không thể phát ra âm thanh.

Cô mơ hồ nhìn thấy mặt đất, toi rồi.

Đột nhiên cánh căng lên, một luồng gió khổng lồ thổi tới, bỗng tốc độ rơi xuống của cô chậm lại, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một con chim khổng lồ, dáng dấp của nó hơi giống diều hâu, song to hơn cả trăm lần, cánh của nó dài, có cảm giác như nó có thể che cả bầu trời, lông màu xám tro, có hơi giống với đại bàng trong câu chuyện thần thoại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.