Chương 183: Thượng thần việt cổ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 4341 chữ
- 2021-12-31 05:31:17
Trên khối thứ nhất là hoa văn của rồng, khối thứ hai là hoa văn của phượng hoàng, khối thứ ba là kỳ lân.
Xem ra mỗi khối tượng trưng cho mộ8t chủng tộc.
Chúc Dao không khỏi nhìn về phía chỗ trống đằng sau ngoài cùng bên phải, khối ánh sáng thứ tư đang bay lên với tốc độ cực kỳ 3chậm với một màu đen kịt trông u ám tựa như hết pin vậy.
thật ngại quá.
Ta tự về vậy.
Thượng thần Việt Cổ? Ngài có nghe gì không đấy?
Chúc Dao cũng giật mình khi thấy hành động bá đạo ngầu lòi của Thiều Bạch, huynh ấy đang uy hiếp mọi người một cách trắng trợn, không ngờ một Thiều Bạch hiền lành khi nổi bão lại rất gì và này nọ.
Mà đừng nói cái tên này...
là tên cuồng em gái đấy nhé? Điểm này đúng là ghê gớm đấy.
Huynh quen biết thượng thần nhiều năm rồi, ngài ấy đích thân chỉ dạy muội thì huynh cũng yên tâm.
Hơn nữa, chỗ đó là nơi cách xa vùng đất Phong Ma nhất, cũng là nơi an toàn nhất.
Thiều Bạch! Chúc Dao ngẩng đầu.
Hům?
Dường như người đó đang toát ra một vầng sáng dịu nhẹ, từ xa nhìn lại cũng khiến người ta có một cảm giác kính nể, chắc hẳn đó là thượng thần Việt Cổ mà Thiều Bạch luôn nhắc tới rồi.
Bái kiến thượng thần Việt Cổ.
Chúc Dao quy củ hành lễ.
Nhưng hắn chẳng có chút phản ứng gì, vẫn đứng thẳng tắp quay lưng lại với cô.
Này này, đừng đi mà, đưa ta ra trước đã.
Chúc Dạo giả điếc rời khỏi cây sầu riêng đó, cô thù dai lắm, có giỏi thì ngươi cắn ta đi! Cả đoạn đường lên núi, cô gặp không biết bao nhiêu loài yếu tinh trái cây, rau củ, hoa, cỏ.
Bọn họ dường như rất tò mò về cô nhưng lại không dám lại gần, chỉ đứng từ xa vừa đánh giá vừa xì xào thảo luận.
Mau nhìn đi, lại thêm một con chim.
Làn gió lạnh lẽo thổi qua.
Chúc Dao im lặng.
Nhị ca.
Hům?
Có thật làm thế này sẽ lấy được truyền thừa không vậy?
...
Thần tộc luôn luôn đoàn kết, nhưng đoàn kết bao nhiêu thì sẽ bài ngoại bấy nhiêu, bọn họ rất xem trọng người trong tộc, và trái lại cũng không chấp nhận có người ngoại tộc.
Tiếng la hét phản đối càng ngày càng lớn, tình hình dần trở nên mất kiểm soát.
Tình thế xoay chuyển đột ngột cũng khiến Chúc Dao ngẩn người, cô không phải phượng hoàng là vấn đề nghiêm trọng lắm sao? Nhưng hình như nguyên hình của cô đúng là một con chim mà, nếu không phải phượng hoàng thì cô là loài gì?
Mọi người bình tĩnh lại nào.
Thiên Vũ cố gắng giải thích:
Nguyên hình của Tiểu Thất đúng là loài chim.
Loài chim cũng chưa chắc là tộc phượng hoàng.
Lại có tiếng phản bác trong đám đông.
Tên cuồng em gái đâu mất rồi?
Tiểu muội, muội yên tâm, thượng thần Việt Cổ là vị thần có tu vi mạnh nhất trên đời này.
Thiều Bạch cực lực khuyên nhủ.
Ô.
Chúc Dao bày tỏ nghi ngờ.
Ngài ấy là vị thần thượng cổ duy nhất chưa tan biến, pháp lực cực kỳ mạnh mẽ.
Ồ.
Hôm trước huynh đã truyền tin cho thượng thần rồi, ngài ấy đồng ý nhận muội làm đệ tử, nhất định sẽ đối xử với muối thật tốt.
Ồ.
Trong không khí thoang thoảng mùi thịt chim nướng.
Ngoài phạm vi ba mét khu vực Chúc Dao đứng đều là thân hình cháy đen thui cùng những tiếng la hét thảm thiết.
Ui da, cái mông của tôi.
Nhị ca sẽ thường xuyên tới thăm muội.
Ai cần huynh thăm, đồ phản bội!
Muội không bái người khác làm sư phụ đâu.
Cô chỉ cần một người sư phụ là đủ rồi.
Tiểu muội.
Thiều Bạch bất đắc dĩ, hàng mày đã cau chặt lại, cuối cùng vẫn không nỡ mắng cô:
Hay là muội và huynh qua đó xem thử trước, nếu không thích thì quay về?
Chúc Dao chỉ
Ha ha
với Thiệu Bạch, hắn tưởng cô là con nít ba tuổi à.
Một mình tới cái thế giới quỷ quái này đã ấm ức lắm rồi, giờ còn bắt cô bái người khác làm sư phụ, cô không thích đấy, không làm đấy, ép nữa thì cùng lắm bà đấy tự sát, chuyển sang phiên bản 8.0.
Trong nhất thời, đá truyền thừa bỗng phát ra ánh sáng đỏ rực như ngọn lửa, chiếu sáng cả đài Thiên Khải.
Đá truyền thừa sáng lên rồi!
Tiểu Bát hét lên, mọi người đều kinh ngạc quay phắt lại, những ánh mắt vẫn đong đầy nỗi hoài nghi.
Cuối cùng cũng sáng rồi.
Thiên Vũ thở phào một hơi:
Ta biết mà, ta biết Tiểu Thật đúng là con gái của tộc phượng hoàng mà.
Chúc Dao chán chẳng thèm mở lời.
Vãn bối bái kiến thượng thần Việt Cổ!
...
Mọi thứ đều tĩnh lặng.
Tiểu Thất tộc phượng hoàng bái kiến thượng thần Việt Cổ.
...
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Nếu muội bái sư thành công, vậy tộc phượng hoàng có hoa hồng không?
...
Không có.
Vậy muội không đi đâu.
Tiểu muội, muội nghe lời đi.
Không!
Chúc Dao bám chặt cánh cửa:
Muội ít học, huynh đừng lừa muội.
Sư phụ chỉ biết gài hàng đồ đệ thối, cô đã có kinh nghiệm xương máu rồi.
Chúc Dao cắn răng, đúng vào lúc định rời khỏi lại vô thức ẩn trúng đá truyền thừa bên cạnh.
Bỗng nhiên, một tiếng ầm ầm vang lên.
Một tia sét từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng xuống đầu cô khiến người cô cháy khét lẹt.
Thiều Bạch, con mau qua đây, đừng làm ảnh hưởng Tiểu Thất nhận truyền thừa.
Thiều Bạch hơi do dự, nhưng rồi cũng mỉm cười cổ vũ Chúc Dao đừng sợ, sau đó hắn xuống dưới đài.
Trái tim Chúc Dao chùng xuống, tôi đi xuống luôn được không? Sao cô lại có linh cảm kiểu như sắp có họa lớn rơi xuống đầu vậy nhỉ? Đá truyền thừa ngày càng đỏ lên, Chúc Dao loáng thoáng cảm thấy luồng thần lực trong cơ thể bắt đầu điên cuồng bành trướng, cảm giác căng đầy cả cơ thể thế này rất giống khi hấp thu linh khí trước đây.
Mãi cho đến khi không thể hấp thu nổi nữa, ánh sáng đỏ ấy chợt tắt, mọi thứ lập tức trở về như ban đầu, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ừm...
có lẽ là thời gian không đủ.
Nửa tiếng sau.
thuộc tính Lôi...
Không biết ai đột nhiên hét lên, đám chim nhỏ giận dữ vừa rồi còn xì xào bàn tán, giờ sắc mặt đã tràn ngập vẻ không thể tin nổi và hoảng sợ.
Sao...
sao lại như thế!
Um.
Muội ít học, huynh đừng lừa muội.
Chúc Dao còn chưa hiểu rõ tình hình, xung quanh bỗng nhiên nổi lên những lời xì xào và suy đoán.
Mấy tháng liền sau đó, hễ nhìn thấy cô, tất cả phượng hoàng đều ôm mông kẹp chặt hai chân chạy trốn mất dạng.
Hơn nữa, còn có một nửa người trong tộc trở thành chim trụi lông, không ít người buông lời thề tuyệt đối không ra khỏi cửa trước khi lông đuôi dài ra.
Chúc Dao bày tỏ lòng hối hận sâu sắc về việc này, haizzz, sớm biết thế...
Được rồi, xem ra người ta đã quyết chí không thèm để ý tới cô.
Chúc Dao bèn nói thẳng:
Này, thật ra ta không muốn bái ngài làm sư phụ đâu.
Ta có sư phụ rồi, vì thế...
Cô tỉnh rồi à?
Bỗng một giọng nói hơi khàn của đàn ông truyền tới.
Chúc Dao nhìn quanh nhưng không thấy bóng người nào.
Chỗ này, chỗ này là...
Chúc Dao cúi đầu liền thấy trái sầu riêng vừa rơi xuống đang cố gắng nhảy ra khỏi cái hố, có lẽ rơi quá mạnh nên mãi mà chẳng ra được, cuống quả chạm vào cô rồi nói:
Cô bé, giúp...
Nghe nói tộc phượng hoàng đưa tới đây, thượng thần muốn nhận cô ấy làm đệ tử thì phải?
Hả? Thượng thần muốn nhận đệ tử sao?
Đúng thế, còn là đệ tử nữ nữa kìa.
Đáng thương quá, không biết có thể kiên trì bao lâu nữa?
Ta cá bảy ngày...
Ta cá ba ngày...
Ta cá...
Sao đột nhiên lại lập kèo cá cược thế này? Thượng thần đó đáng sợ như thế sao? Chúc Dao ôm nỗi nghi ngờ đi tới đỉnh núi, trên đường suy nghĩ làm sao để nói rõ với thượng thần, để ông ấy hiểu và cho cô về nhà.
Chúc Dao tưởng rằng nơi ở của một vị thượng thần dù không được như cung điện hoa lệ thì cũng không đến nỗi quá xấu xí, nhưng thật sự không ngờ khi leo tới đỉnh núi, cái cô nhìn thấy là một thảm cỏ trống huơ trống hoác, đừng nói nhà cửa, ngay cả túp lều tranh cũng không có.
Có một người đang đứng chính giữa thảm cỏ quay lưng lại với cô, trên người mặc đồ trắng với mái tóc dài chạm đất, trông dáng người có vài phần quen thuộc.
Ngay cả hoa văn trên đó cũng khó mà nhìn rõ, Chúc Dạo cảm giác nó chính là vị trí9 của Huyền Vũ.
Tiểu muội.
Thiều Bạch đến bên cạnh khối ánh sáng thứ hai rồi vẫy tay với cô:
Lại đây, đặt tay vào trong là được rồi.
Đ6ặt tay vào trong là có thể nhận truyền thừa rồi ư?
Thiều Bạch gật đầu:
Đúng thế, đừng sợ.
.
Chúc Dao không ngờ quy trình lại đơn giản nh5ư thế, cô không chần chừ gì mà đặt tay vào trong ngay.
Con mợ nó, đó là sầu riêng! Chúc Dao nhanh như chớp nghiêng sang một bên, ầm một tiếng, trái sầu riêng đung đưa trên cây đã dán sát lưng cô, ghim sâu vào mặt đất.
Chúc Dao vỗ vỗ ngực, thầm may mắn cô tỉnh dậy kịp lúc, nếu không hủy dung là cái chắc.
Rốt cuộc ai tốt bụng đặt cô bên dưới tán cây sầu riêng vậy.
Hơn hết, đó cũng là vị thần duy nhất tinh thông thuật sấm sét trên đời này.
Vừa nghe thấy chuyện bái sư, Chúc Dao lập tức từ chối.
Cô có ám ảnh tâm lý rất lớn về việc này, cô đã có một sự phụ nào đó thích gài hàng đồ đệ, quả thật không muốn lại tìm thêm một phiên bản thứ hai.
Mọi thứ tĩnh lặng như tờ...
Có lẽ cách cô đặt tay vào trong không chính xác, thế là cô lật bàn tay lại.
Một tiếng sau.
Đúng thế, có khi nó còn chẳng phải Thần tộc nữa là.
Đúng thế, nó đứng đó mà những loại đá truyền thừa khác cũng không có phản ứng gì luôn kìa.
Đuổi nó ra đi!
Đúng thế, tuyệt đối không thể cho nó ở trên cây.
Tống cổ tên ngoại lai đi đi!
Người trong tộc phượng hoàng ngày càng kích động, ánh mắt của họ nhìn Chúc Dao như muốn phun ra lửa.
Chúc Dao im lặng không nói gì, cô bỗng có cảm giác lọt vào thế giới trò chơi Angry Birds, lúc này cô chính là con heo bị đánh.
Đủ rồi!
Trong lúc các phượng hoàng đang ngày càng kích động, một tiếng quát giận dữ đột nhiên vang lên đè bẹp đám chim ồn ào ấy với uy thể vô biên.
Thiều Bạch cau chặt hàng mày rậm, vẻ mặt lạnh lẽo như núi băng.
Sau một tiếng phượng hót cao vút, sau lưng hắn bỗng xuất hiện ảo ảnh của một con phượng hoàng cực lớn mang màu xanh của bầu trời, ảo ảnh ấy sóng sánh ánh sáng phản chiếu tựa như sóng nước, hơn nữa còn mang theo khí thể đáng sợ khiến người ta không rét mà run:
Dù có truyền thừa hay không, nó cũng là Thất muội của ta, ai dám nhiều lời?
Giọng nói của Thiều Bạch sắc lạnh như dao, ảo ảnh trong không trung quét ánh mắt nhìn đám người bên dưới, xung quanh im phăng phắc không ai dám ho he một tiếng nào.
Không ngờ nó lại mang thuộc tính Lôi...
Chúc Dao nhìn con phượng hoàng quen thuộc trong tầng mây, đây chẳng phải là kiếm ý của cô à? Từ khi nào mà nó bự thế hả trời? Cô nhấc tay vận khí trong cơ thể kêu gọi kiểm ý theo phản xạ.
Con phượng hoàng sấm sét kia hót lên một tiếng dài rồi lao xuống, hơn nữa còn mang theo cả bầu trời sét thẳng hướng đài Thiên Khải, thế là...
Sấm sét càn quét khắp nơi, tia lửa điện nổ tách tách bao trùm cả đài Thiên Khải trong chớp mắt.
Chuyện này...
Chẳng lẽ phượng hoàng nở ra từ trứng sẽ không thể nhận truyền thừa? Thành viên tộc phượng hoàng không nhiều, hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể tăng lên, vì thế bà ta mới vui mừng như vậy khi nhìn thấy có phượng hoàng nở ra từ trong trứng.
Thế nhưng, nếu phượng hoàng nở từ trứng không thể lấy được truyền thừa thì chẳng khác nào làm cho thần lực giảm mạnh, số lượng thành viên tăng lên kiểu như thế có ý nghĩa gì chứ?
Tộc trưởng!
Cuối cùng cũng có người kích động đứng lên:
Chuyện này là sao? Đá truyền thừa hoàn toàn không có phản ứng, người này không phải thành viên trong tộc sao? Xin tộc trưởng giải thích cho bọn ta, tuyệt đối không thể để người của tộc khác trà trộn vào tộc chúng ta.
Dứt lời, hắn ta lập tức được mọi người trong tộc hưởng ứng, những ánh mắt dịu dàng dành cho Chúc Dao trước đây trở nên bén nhọn chỉ trong thoáng chốc.
Chuyện này...
Thiên Vũ rơi vào tình thế khó xử.
Cái nút bên cạnh này từ đầu chui ra thế? Chúc Dao cúi xuống nhìn kỹ, trên nút ấn còn có chữ...
Truyền thừa phượng hoàng (giả) Chúc Dao lại nhìn sang bên cạnh, quả nhiên trên những khối đá truyền thừa khác cũng có nút ấn y hệt, chỉ mỗi chữ trên đó là khác, nút ẩn bên trái là chữ
Truyền thừa tộc rồng(giả)
, bên phải là
Truyền thừa kỳ lân (giả)
Chữ
(giả)
trên đó là ý gì hả? Chúc Dao quay sang khối đá truyền thừa huyền vũ sau cùng, nó đen tới mức không nhìn rõ được chữ viết nên cô cũng không thể xác nhận trên đó có nút ấn ghi chữ
giả)
giống thế này không.
Con mợ nó đừng nói vừa rồi là do cô thao tác sai nhé? Cô có nên ấn nút thử không nhỉ? Không không, với bề dày kinh nghiệm bị người ta chơi khăm thê thảm của cô nói rằng, trên đời làm gì có chuyện nào đơn giản như thế, cô không thể dại dột đụng tay đụng chân bất cứ thứ gì, tốt nhất nên giữ khoảng cách an toàn với nó.
Chúc Dao thở ra một làn khói trắng, sau đó quay lại liếc xéo đá truyền thừa, tao chỉ vỗ mày có một cái thôi mà, mày có cần báo thù tàn nhẫn thế không hả? Bỗng một tiếng hót xuyên thấu bầu trời, Chúc Dao quay phắt lại theo phản xạ, một con phượng hoàng bằng sấm sét cực lớn đang xông thẳng lên chín tầng mây, gió mây vần vũ, cát đá bay ngợp trời, bầu trời nắng chói chang vừa rồi bỗng tối đen như mực.
Giữa những tầng mây cuồn cuộn, vô số tia sét đang nhảy múa cuồng loạn trong không trung tựa như chỉ một tích tắc sau sẽ bổ thẳng xuống.
Thuộc...
Nhưng...
phản đối cũng vô ích.
Ngay cả người đồng đội chiến đấu cách mạng của cô là Thiều Bạch cũng đứng về phía chiến tuyến đối thủ, hắn quyết tâm phải đưa Chúc Dao tới vùng đất cực Bắc.
Thiên Vũ không phản bác nổi, thế là lại đưa ra vấn đề thứ hai về kiểm soát.
Thuộc tính thật sự của Chúc Dao đã được đánh thức, phải làm thế nào mới có thể kiểm soát sức mạnh của bản thân và vận dụng thuần thục.
Tộc phượng hoàng xưa nay chưa từng xuất hiện thuộc tính Lôi, ai cũng không biết nên kiểm soát như thế nào, nếu vật tượng trưng của Chúc Dao lại một lần nữa mất kiểm soát thì lông vũ của tộc phượng hoàng...
Tất cả phượng hoàng có mặt đều ngừng hô hấp, họ đang hưng phấn chờ đợi con phượng hoàng nở từ trứng đầu tiên trong lịch sử tộc phượng hoàng mở ra thuộc tính thứ hai.
Mười lăm phút sau.
Vẫn không có gì xảy ra.
Thế nhưng rốt cuộc cái version lần này của cô là sinh vật gì? Chúc Dao cảm nhận được luồng khí trong cơ thể mình giống y hệt như khi cô là Long tộc, hơn nữa còn mạnh hơn lúc đó nữa, có lẽ đây chính là thần lực.
Điều này chứng minh rằng cô là Thần tộc, nhưng tại sao truyền thừa của tộc phượng hoàng lại không có phản ứng gì với cô? Chúc Dao quay đầu xem xét kỹ càng ba khối đá truyền thừa, ba khối đá vuông vức giống y hệt nhau, chỉ có hoa văn trên đó là khác, ngay cả nút ẩn bên cạnh cũng...
mai chuối....
Hi, ngài Việt ơi.
Anh gì đó ơi!
Này, ngươi có ở đó không vậy?
Chúc Dao thở dài, ngay lúc định quay người bỏ đi thì cô bỗng nghe thấy một tiếng ngáy nhịp nhàng...
sẽ rơi vào nguy hiểm!
Đây là vấn đề bắt buộc phải giải quyết, sau khi các anh em trong nhà trao đổi, cuối cùng đã đưa ra quyết định: Đưa cô đi bái sư.
Thượng thần Việt Cổ ở vùng cực Bắc là vị thần thượng cổ cuối cùng giữa trời đất, một trăm nghìn năm trở lại đây chưa từng xuất hiện nhưng người đời vẫn lưu truyền truyền thuyết về hắn.
Chuyện...
chuyện này là sao?
Không ngờ nó lại không thể nhận truyền thừa, đúng là không thể tin được?
Đúng thế, đá truyền thừa không phản ứng một chút nào luôn kìa.
Chẳng lẽ nó không phải là phượng hoàng?
Ngay cả tộc trưởng Thiên Vũ cũng sững sờ, bà ta đi tới hai bước rồi nhìn thẳng vào Chúc Dao:
Sao lại có chuyện như thế?
Bà ta kéo tay cô đặt vào trong khối ánh sáng, nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra.
Thế là xong rồi à?
Sao lại không có hiện tượng gì vậy?
Lại có tiếng phản đối từ trong đám phượng hoàng.
Chẳng lẽ nó không có tiềm năng.
Đúng là phượng nở ra từ trứng, chẳng có tiềm năng gì.
Tộc phượng hoàng mà thế này đúng là mất mặt quá đi mất.
Phượng hoàng nở từ trứng cũng được xem là phượng hoàng sao?
Tôi thấy, mấy con nở từ trứng kiểu này nên cút khỏi tộc phượng hoàng thì hơn.
Này này này, có cần gắt thể không hả, cút ra khỏi tộc phượng hoàng là sao hả, làm như đuổi tôi khỏi giới giải trí thế! Khóe miệng Chúc Dao giật giật, tuy biết ai cũng có tâm lý bài ngoại, nhưng đám phượng hoàng này làm hơi quá rồi đấy, chưa gì đã ghét bỏ cô không phải phượng hoàng, nhận truyền thừa lại chất vấn xuất thân của cô.
Muốn tát cho chúng mấy cái vào mặt quá.
cô liền đốt trụi lông tất cả tộc phượng hoàng! Dù sao ai cũng trụi lông như ai thì sẽ quen thôi.
Đúng là cô vẫn hiền lành quá mức.
Đối với việc Chúc Dao làm tổn thương tới người trong tộc, tộc trưởng Thiên Vũ vẫn cho rằng phải trừng phạt, nhưng bà ta lại vấp phải sự phản đối mạnh mẽ của thành viên hội cuồng em gái nào đó:
Lần đầu tiên xuất hiện vật biểu trưng vốn rất khó kiểm soát, tiểu muội đã làm rất tốt rồi.
Dù sao lông đuôi của hắn cũng đâu có bị đốt cháy.
Thiều Bạch bó tay không làm gì được, tay vuốt sợi tóc tung bay rối bời của cô, ánh mắt của hắn bỗng trầm xuống, miệng khẽ thở dài:
Xin lỗi.
Chúc Dao ngẩn người ra, cái gì? Ngay sau đó Chúc Dao chỉ cảm thấy có gì đó truyền vào giữa trán, trước mắt bỗng tối sầm lại rồi ngất lịm đi.
Con mợ nó, uổng công bà đây tin tưởng huynh, không ngờ lại chơi chiếu với bà.
Huynh chờ đó.
Chúc Dao luôn cảm thấy cái được gọi là vùng đất cực Bắc ấy nhất định là nơi lạnh tới teo người, không nói sông bằng chằng chịt thì tốt xấu gì cũng phải có tuyết rơi chứ.
Vì thế khi tỉnh dậy, cô vẫn chưa nhận ra mình đang ở đâu.
Đó là một cái cây, một cây đại thụ bình thường, cô đang nằm dưới tán cây, trên cây còn có nhiều trái cây to lớn, hơn nữa còn đang lắc lư như muốn rơi xuống...
Lông đuôi của tôi, lông đuôi của tôi cháy rụi rồi.
Quần của tôi...
Đau quá đi mất, sao mấy tia sét này cứ chằm chằm đánh vào mông của người ta thế hả?
Chúc Dao im lặng.
Giờ xin lỗi còn tác dụng gì nữa không? Thể là một buổi nhận truyền thừa đang yên đang lành trở thành hội đồng lên án Chúc Dao, sau đó lại thành buổi lễ vả mặt tất cả những người từng lên án cô.
Với tư cách là con phượng hoàng sấm sét đầu tiên từ cổ chí kim, Chúc Dao đã giáng cái tát đau điếng vào mặt của đám phượng hoàng kia, đồng thời cô đã trở thành ác mộng của tất cả phượng hoàng với ưu thế tuyệt đối khi đốt trụi lông đuôi của hai phần ba số phượng hoàng trong tộc.
Tiểu muội, đừng sợ, cứ đứng sau huynh.
Thiều Bạch đáng sợ vừa rồi như biến mất, hắn không yên tâm kéo cô ra sau lưng để bảo vệ cô, nhưng ngay lúc đó Chúc Dao lại đang lùi về phía ngược lại, bất chợt bị Thiều Bạch kéo giật lại nên cô mất thăng bằng ngã về phía đá truyền thừa đằng sau.
Dường như bên tai cô vang lên một tiếng tít.
Khóe môi Chúc Dao hơi giật, vẻ mặt đặc sắc đến mức có thể nhìn rõ bốn chữ đậu xanh rau má.
...
Tên này thì ra đang ngủ, vậy đừng trách ta gọi người tỉnh dậy.
Trán Chúc Dao nổi đầy gân xanh, cô nhặt một cục đá rồi ném qua đó.
Một phát trúng đích! Bóng người màu trắng ấy cuối cùng cũng nhúc nhích, hắn bước lên hai bước, bàn tay thông bên người nhấc lên xoa đầu.
giúp tôi với.
Trán Chúc Dao nổi đầy gân xanh, sao thế giới này lại có loại sinh vật như sầu riêng tinh vậy trời.
Mi là ai?
Ta?
Sầu riêng vừa nghe liền kiêu ngạo ưỡn cơ thể như cây dùi cui đầy gai nhọn của mình:
Ta là đồng tử sầu riêng dưới trướng thượng thần Việt Cổ.
Thượng thần Việt Cổ? Thiểu Bạch đưa cô tới đây thật sao? Chúc Dao cúi đầu nhìn trái sầu riêng:
Vừa rồi mi muốn đập ta à?
Sầu riêng ngẩn người ra, cơ thể màu xanh bỗng ánh lên chút đỏ:
Khụ khụ...
đâu có, chẳng qua ta thấy cô ngủ cả ngày trời nên muốn gọi cô thức dậy mà thôi.
Ha ha.
Có kiểu gọi dậy bằng cách đập mặt như ngươi sao?
Cảm ơn nhé!
Không có gì!
Không ngờ nó còn mặt dày đến độ nhận lời cảm ơn:
Thượng thần Việt Cổ cho gọi cô đấy! Ngài ấy sống ở đỉnh núi, chỉ cần cô giúp ta ra...
Bái kiến thượng thần!
Chúc Dao vội vàng cúi đầu hành lễ, ừm, vừa rồi cô chẳng làm gì cả.
Con là Tiểu Thất?
Người đó vừa xoa đầu vừa quay người lại:
Muội muội của Thiều Bạch?
Vâng, nhưng ta không muốn bái...
Chúc Dao đồng thời ngẩng đầu lên, đột nhiên cô sững sờ, đôi mắt mở to kinh ngạc:
Sư phụ!
Chúc Dạo quả thật không dám tin vào mắt mình nữa, vốn dĩ cô đã từ bỏ hy vọng rồi, không ngờ người lại tới
nhặt
cô về, Chúc Dao nhào tới, xúc động muốn òa khóc:
Sư phụ, sao người lại tới đây?
Việt Cổ cau chặt mày lại, sau đó đưa tay đẩy cô lùi một bước:
Ta đã đồng ý với Thiệu Bạch sẽ nhận con làm đồ đệ, giờ con gọi ta một tiếng sư phụ cũng không quá đáng.
Chúc Dao ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn đẩy cô ra.
Nghĩ kỹ lại thì chuyện này rất kỳ lạ:
Sư phụ, người sao thế?
Tại sao đột nhiên sư phụ lại không nhận ra cô, Chúc Dao không khỏi vẫy vẫy tay trước mặt hắn:
Người không mất trí nhớ đấy chứ? Đừng làm con sợ nha!
.
Hỗn xược!
Hàng mày của thượng thần cau chặt, dường như còn có một chút giận dữ:
Nếu con đã là đệ tử của ta thì sau này không được hỗn xược thế này.
...
Đúng là khuôn mặt này, nhưng tại sao trong hắn có vẻ như đây là lần đầu tiên gặp cô vậy:
Rốt cuộc người có phải sư phụ của con không?
Tất nhiên.
Ngọc Ngôn?
Vẻ mặt của hắn sa sầm xuống:
Tên ta là Việt Cổ.
Không phải sư phụ ư? Sao có thể có chuyện này, rõ ràng đây là khuôn mặt của sư phụ, cả khí thể toát ra cũng y hệt như sư phụ.
Ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng chẳng khác tí nào:
Sư phụ, người đổi tên từ khi nào vậy? Con là Chúc Dao nè?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.