Chương 186: Luôn có một tên ngốc nghếch muốn ăn bạn



Tiểu chủ nhân, cứu tôi với!
Chúc Dao nhìn quả sầu riêng nhào tới trước mặt mình mà cạn lời.

Mang sầu riêng về là ý gì?
Thượng 8thần...

Gì đây?
Cô còn phải lên lớp cho Việt Cổ về thường thức cuộc sống nữa.
Sầu riêng tinh dè dặt nhìn Việt Cổ đang đứng bên cạnh Chúc Dao, e sợ thượng thần lại nổi ý định muốn ăn nó, nó cẩn thận nói:
Có người của tộc phượng hoàng tới, đang ở dưới chân núi chờ người, nên ta tới thông báo.

Thế là hắn quyết định dạy cho đồ đệ một phép thuật khó hơn một chút.

Ấn diệt ma.
Vẻ mặt Việt Cổ đầy nghiêm túc:
Đây là phép thuật duy nhất trên đời có thể giết chết Ma tộc.

Trên đời có cách giết chết Ma tộc ư?
Chẳng phải nói Ma tộc chỉ có thể phong ấn thôi sao? Việt Cổ gật đầu:
Ấn diệt ma có thể đánh tan ma nguyên của ma tộc.
Việt Cổ lúc này mới hậm hực tiếc nuối thả sầu riêng tinh ra.
Tâm trạng Việt Cổ hơi tệ vì chưa được ăn cơm.
thượng thần muốn ăn ta, hu hu hu hu...
Sầu riêng tinh khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
Chẳng còn vẻ bá đ3ạo kiêu ngạo khi tự xưng là đồng tử ngày xưa nữa, vẻ mặt nó cầu xin buông tha, bỏ qua cho nó.
cũng quen thuộc nơi đó.

Chúc Dao lập tức kích động, hắn thản nhiên nhắc tới chuyện ngày xưa như thể càng khiến cô khó chịu hơn, cô không khỏi giơ tay giữ lại nụ cười ngứa mắt của hắn:
Không muốn đi thì đừng đi, Thiên Vũ sẽ không trách huynh đầu.

Vì thế tộc trưởng cử huynh tới đó canh gác.


Tại sao lại là huynh?
Nói đơn giản thể, nơi đó là ám ảnh thời thơ ấu của huynh ấy đấy! Cử huynh ấy tới đó liệu có ổn không?
Chúc Dao gật đầu.
Lúc này hắn mới giảng cặn kẽ phép thuật này cho cô, sau đó chỉ dẫn cô cách vận hành thần lực.
Ánh mắt Thiều Bạch tối lại, nhưng nụ cười vẫn không tắt:
Vực sâu U Minh và vùng đất Phong Ma khác nhau, nơi đó phong ấn ma khí, nếu để bất cứ Ma tộc nào bước vào sẽ gây ra thảm họa khó lường.
Huynh...

Thấy muội không sao, Nhị ca yên tâm rồi.
Thiều Bạch không còn gì nuối tiếc dịu dàng vuốt mái tóc sau lưng cô, ánh mắt sâu như đáy biển:
Muội phải sống tốt đấy.

Huynh sao thế?
Chúc Dao cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, nhìn kỹ lại thì thấy sắc mặt Thiều Bạch hơi trắng bệch, trán hiện lên vẻ mỏi mệt.
Tay Thiều Bạch hơi khựng lại, hắn buông cô ra rồi cười:
Huynh có thể làm sao được chứ?
Mày Chúc Dao nhăn lại:
Nói tiếng người đi.

Nhị ca gặp được muội nên vui vẻ thôi mà.

...
Chúc Dao không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Thiều Bạch khẽ bùng trán cô, vờ như tức giận mở miệng:
Không biết lớn nhỏ thế à, phải gọi Nhị ca.
Chúc Dao ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, bắt đầu giả bài cũ:
Sao thể, cuối cùng lương tâm nhức nhối mới tới thăm muội à?
Ban đầu hắn chơi chiếu với cô thì cũng thôi đi, còn đưa cô tới quăng dưới cây sầu riêng, đúng là không thể bỏ qua được.
Nụ cười của Thiều Bạch càng sâu sắc hơn, hắn nhìn khuôn mặt cô rồi hiền hòa hỏi:
Còn giận à?

Hừ! Muội đâu có nhỏ nhen thế?
Đúng là cô rất nhỏ nhen.

Tiểu muội...
Hắn khẽ gọi, giọng nói tràn ngập dịu dàng và quyến luyến.

Thiều Bạch.
Chúc Dao đi tới, bỏ qua cảm xúc kỳ lạ vừa rồi.
Tộc phượng hoàng? Chẳng lẽ là Thiều Bạch? Chúc Dao nói một tiếng với Việt Cổ rồi theo sầu riêng tinh bay đi Vừa tới nơi liền nhìn thấy dưới cây sầu riêng cao cao kia có một bóng người màu xanh, dung nhan như tranh vẽ, khuôn mặt luôn giữ nụ cười hiền hòa bao dung.
Cảnh tượng này khiến Chúc Dao có ảo giác như chỉ một cái chớp mặt, người ấy sẽ tan biến theo làn gió.
Nhưng...
Vẻ mặt hắn sầm xuống:
Cho dù như thế, Ma tộc cũng chỉ hóa thành ma khí bình thường thôi.
Ma tộc khác có thể dùng được ma khí ấy.
Chúc Dao hiểu tại sao hắn lại nói không tới thời điểm bất đắc dĩ thì không được dùng, vì phép thuật này chính là dùng toàn bộ thần lực của mình nên thành một điểm, sau đó lập tức giải phóng ra, nếu làm như vậy thì ít nhất trong ba ngày, thần lực không thể hồi phục.
Đây là phương pháp giết địch bằng cách tự làm hại mình,
Con nhớ kỹ chưa?
Việt Cổ hỏi.
tiểu chủ nhân.
Sầu riêng tinh vừa rời đi không biết tại sao lại quay lại, nó đứng từ xa trốn sau một cái cây lớn, chỉ thò ra cuống quả, dè dặt nhìn về phía này.
Nếu không phải thần thức của Chúc Dao còn chưa rút về thì thật sự không thể phát hiện ra nó.
Khóe môi Chúc Dao giật giật, sau đ9ó nhìn lại vị sư phụ nào đó vẫn bình thản như thường:
Chẳng lẽ hôm nay người muốn con nướng cái này?
Việt Cổ ngẩng đầu, nghiêm túc nói6:
Vật sống.

...
Đúng là cô không nên hy vọng gì về thường thức của người này:
Cái này không nướng được.

Đúng thể đúng thế, ta khô5ng nướng được, không nướng được đâu.
Sầu riêng tinh lập tức cao giọng hùa vào, khuôn mặt Việt Cổ xụ xuống đầy thất vọng.
Chúc Dao:
Nhưng...
Chúc Dao cảm thấy cái chân của mình chịu +1000 sát thương.
Sau khi đá nó ra, cô mới giải thích lại cho vị sư phụ nào đó khác biệt giữa thực vật thành tinh và động vật, cũng như phạm vi những thứ ăn được.
có thể ăn sống.
Sầu riêng tinh:
...


Tiểu chủ nhân, sao người có thể làm thể, ban đầu là người ta dẫn đường cho người mà.
Sầu riêng tinh gào khóc to hơn, nó nhào về phía chân của cô, vừa khóc vừa muốn dựa vào chân cô.
Thiều Bạch ngẩn người, mãi một lúc cũng chưa phản ứng lại, dường như không ngờ cô lại khuyên hắn từ bỏ, bỗng hắn mỉm cười, lần này đã không còn là nụ cười dịu dàng như nước vừa rồi mà là nụ cười thật sự.
Thiều Bạch vừa cười vừa xoa đầu cô, giọng nỉ non:
Tiểu muội...
Một lúc sau cuối cùng Thiều Bạch cũng bại trận giơ cờ trắng, hắn thở dài, cúi đầu chạm vào trán cô:
Tiểu muội muội thông minh quá...
Vẻ mặt Chúc Dao chùng xuống, không biết tại sao cô không muốn nghe câu tiếp theo.

Nhị ca phải đi canh giữ vực sâu U Minh ở vùng đất cực Nam.
Hắn nói với vẻ không để tâm, nhưng lại nhìn chăm chú đôi mắt của cô.

Vâng, con nhớ rồi ạ.
Kiến thức lý luận đã hoàn toàn hiểu rồi.

Nếu vậy ta làm mẫu cho con một lần.
Việt Cổ đi tới vài bước, hắn niệm một câu chú, trong tay lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, ánh sáng ấy ngày càng sáng lên, cho đến khi khiến mọi cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ không rõ, chợt ánh sáng ấy vụt thu lại, ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn hình thành một viên ngọc màu trắng.

Vực sâu U minh?
Chúc Dao ngẩn người, sao nghe cái tên này quen thế nhỉ? Nghĩ kỹ lại, đôi mắt cô bỗng mở to:
Đó chẳng phải là nơi huynh bị nhốt ban đầu sao?
Cô vĩnh viễn không thể quên được vẻ gầy guộc thể thảm của hắn, vì thế mới vô thức nhớ kỹ tên của nơi đó:
Huynh tới đó làm gì?
Thiều Bạch chỉ cười khẽ, vẻ mặt đầy thỏa mãn dụi dụi đầu cô, Chúc Dao hơi mất tự nhiên rụt đầu lại.

Gần đây Ma tộc bắt đầu hoạt động phức tạp lên, các tộc đều cử người đi chi viện, vực sâu U Minh càng là nơi loạn nhất.

Được rồi, đừng giận nữa mà, là lỗi của Nhị ca.
Thiều Bạch nhận sai rất nhanh, tiếp tục nói với giọng điệu dỗ dành trẻ con:
Chẳng phải nhị ca đang tới thăm muội đấy thôi?
Ai cần? Chúc Dao liếc nhìn hắn, đừng xem cô là trẻ con được không hả? Rõ ràng cô còn lớn hơn hẳn rất nhiều cơ mà:
Sao huynh không tới thẳng đỉnh núi luôn?
Chẳng phải huynh ấy thân với Việt Cổ sao? Thiều Bạch ngẩn người, sau đó chỉ vào cây sầu riêng nói:
Trong núi có kết giới, trừ phi là thượng thần Việt Cổ mở ra, nếu không bất cứ ai cũng không vào được.

Ồ.
Thảo nào ban đầu huynh ấy lại đặt mình dưới cây sầu riêng, thì ra là vì đợi Việt Cổ đồng ý cho cô vào.

Vậy muội tìm sự tôn bảo người để huynh vào.

Không cần đâu.
Thiều Bạch kéo tay cô lại, hơi dùng sức kéo cô vào lòng, sau đó thở dài nói:
Nhị ca tới thăm muội rồi phải đi ngay.

...
Chúc Dao ngẩn người, nhất thời quên cả vùng vẫy, cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn, một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng.

Nhìn rõ chưa?
Việt Cổ hỏi.

A...
Chúc Dao ngẩn người, ngài chắc chắn cái vừa rồi phóng lên không phải pháo hoa chứ.
Phép thuật mạnh mẽ như vậy hẳn phải có hiệu ứng mạnh hơn kiểu như nổ tung bầu trời chứ nhỉ?
Vùng đất này không có Ma tộc, hiệu quả tất nhiên không rõ rệt.

Hóa ra là như vậy, nguyên nhân là không có mẫu vật.

Phép thuật này tuyệt đối không thể sử dụng tùy tiện.
Việt Cổ ngẫm nghĩ rồi lại dặn dò một lần nữa:
Phép thuật này rất tốn tâm lực, ngay cả ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng hai lần trong đời thôi.

Hai lần?
Khóe môi Chúc Dao giật giật, quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Việt Cổ:
Sư tôn, ngài vừa mới dùng một lần rồi.


Việt Cổ ngẩn người, sau khi nhận ra mới nói:
Thế ta chỉ có thể dùng một lần nữa thôi.

...
Phép thuật thế này mà người tùy tiện lãng phí thể có được không đấy? Thường thức của người đâu rồi? Chúc Dao chỉ muốn gào thét, sau đó nắm lấy cổ áo lắc cho Việt Cổ tỉnh ra.

Tiểu...
Việt Cổ hơi vẫy tay, viên ngọc ấy bay lên trời cao, sau đó một vầng ánh sáng trắng chớp hiện tựa như pháo hoa nở rộ giữa đêm tối.
Dường như có năng lượng gì đó tỏa ra khắp nơi, cuối cùng tan biến tận chân trời.
Thời kỳ thượng cổ, Thần tộc từng dùng cách này tiêu diệt rất nhiều Ma tộc, nhưng ma khí bị đánh tan lại khiến những kẻ thuộc Ma tộc còn lại mạnh mẽ hơn, dẫn đến kết quả là các vị thần đều ngã xuống.
Thì ra đây là nguyên nhân các vị thần thời thượng cổ chỉ còn lại mình hắn.

Ta dạy cho con phép thuật này, không đến lúc bất đắc dĩ thì không được sử dụng nó.
Việt Cổ trịnh trọng dặn dò.
tiểu muội...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.