Chương 188: Giải trừ phong ấn


Cây ngô đồng mà Phượng tộc sống, vực rồng của Long tộc, trụ chống trời của Kỳ Lân đều là những thứ có một không hai trên đời này, là thần vậ8t do trời đất tạo thành.

Lẽ ra dù có gặp tai họa lớn đến đâu chúng cũng không thể sụp đổ, nhưng giờ cây ngô đồng đã đổ gãy.
Chúc Dao càng ngày càng lo lắng, rốt cuộc sự hỗn loạn rung chuyển cả trời đất vừa rồi là cái gì mà có thể gây nên cảnh tượng này.

9
Tới đài Thiên Khải trước đã.
Việt Cổ nhíu chặt mày, nhìn gốc ngô đồng kia thêm lần nữa rồi bay đi.
Cô nghĩ mình
say xe
rồi.
Ua...
buồn nôn quá.

Tình hình thế nào?
Việt Cổ bấm một pháp quyết, vết rách trên màn sáng bị Ma tộc đâm rách đã lành lại trong nháy mắt.

Ma tộc đã phá vỡ tầng phong ấn thứ nhất, xem ra tầng phong ấn thứ hai cũng không trụ được bao lâu nữa.
Việt Cổ nhíu chặt mày, nhìn về vùng đất đã biển đen phía trước, siết chặt tay, nghiêm túc nói:
Cần phải tu sửa lại phong ấn, các ngươi đợi ở đây.
Nói rồi hắn vọt vào trung tâm màn sáng mà Ma tộc đang điên cuồng đâm tới.

Sư tôn...
Chúc Dao giơ tay gõ nhẹ lên bả vai sư phụ mình.
Việt Cổ quay đầu lại, sau một thoáng kinh ngạc liền trở nên giận dữ:
Con vào làm gì?

Không phải người kéo con vào sao?
Cô hoàn toàn không có cơ hội phản đối mà.
Việt Cổ sửng sốt, cúi đầu nhìn hai cái móng vuốt, trầm mặc giây lát:
Ừ, thể hiện cho tốt đấy.

...
Chúc Dao cạn lời.
Trong nháy mắt khi tiến vào, một cảm giác lạnh lẽo quét qua cả người Chúc Dao khiến cô cảm thấy tức giận.
Tộc trưởng Kỳ Lân có vẻ ham học hỏi:
Không biết lời nhắc của thiên đạo là...
Chân mày Việt Cổ càng nhíu chặt hơn, ngài ấy quay đầu quét mắt qua ba tộc trưởng, hồi lâu mới trầm giọng nói:
Lần này ta cũng không hiểu được ý của Thiên Khải.
Trong nháy mắt sắc mặt ba người tái nhợt, lộ vẻ lo lắng rõ rệt.
Thiên Vũ:
Giờ biết phải làm sao? Cây ngô đồng cũng đổ mất rồi.
Tộc trưởng Kỳ Lân:
Đúng vậy, cột chống trời cũng bị thương nặng, không chống đỡ được bao lâu nữa.
Tộc trưởng Long tộc:
Vực rồng của ta cũng vậy...

Điều gì tới cũng phải tới.
Việt Cổ đột nhiên bồi thêm một câu:
Trước hết các vị hãy trông coi kỹ vùng đất phong ấn, sau khi hiểu được ý của Thiên Khải ta sẽ trả lời lại các tộc.

Thượng thần nói phải.
Ba người thở dài, đồng loạt gật đầu.
Một con phượng hoàng lửa đột nhiên bay tới, xông thẳng về phía đài Thiên Khải.
Phía trước ba khối đá vẫn là màn sáng rõ ràng, hình về phía trên cũng như cũ, nhưng trên tảng đá thứ tư...
Mẹ kiếp, tại sao bên trên lại có chứ? Hơn nữa còn ngay ngắn thẳng hàng như in lên vậy...

Ấn ta đi, ấn ta đi, ẩn ta đi...

Tim của Chúc Dao đập thình thịch, vừa nãy thấy không sao, nhưng vừa đọc xong cô đột nhiên nhớ ra, đây không phải mấy câu Giới Linh nói với mình lúc trước à? Thiên Khải mà anh ta nói chính là thứ này?
Niết bàn sống lại, bắt đầu trục xuất, bắt đầu từ huyền, kết thúc bởi huyền.
Người kia đọc tiếp.
Mấy câu sau đọc lên nghe hơi lạ, bạn Chúc Dao đang học dở thì cô giáo ngữ văn chuyển nghề sớm bày tỏ thái độ: Thế là ý gì nhỉ?
Thượng thần, mấy câu nói này có nghĩa gì vậy? Có liên quan đến hiện tượng lạ trước đó hay không?
Có người thắc mắc.
Sau khi được biết ở đây không phải chỉ có mình mù chữ, cô cũng yên tâm hơn.
Mẹ kiếp, thế mà cô lại đọc được.
Trong đầu như được lắp máy phiên dịch vậy, nhìn thì xa lạ nhưng trong đầu lại tự động hiện ra ý nghĩa chính xác.

Nhận mệnh từ chủ, phục Thần Ma cùng tới, mở ra thịnh thế Thượng Cổ, trách nhiệm phục hưng tam giới, tạo nên Thánh Địa muôn đời.
Có người khẽ đọc chữ viết bên trên.
Cuối cùng một khắc đồng hồ sau Việt Cổ cũng dừng lại.
Chúc Dao còn chưa kịp đè nén cảm giác buồn nôn của mình xuống, thì đã bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt làm cho sự ngây người.
Máu tươi chảy thành công, cho dù là trên trời hay dưới đất, khắp nơi đều là bóng dáng Thần tộc, kỳ lân, rồng, phượng hoàng.
Ai nấy đều khiếp sợ nhìn chùm sáng trên trời.
Việt Cổ dẫn cô đến thẳng vị trí trung tâm.
Mọi người đều có phần sửng sốt, một lúc lâu mới đồng loạt hành lễ:
Bái kiến thượng thần.
Ngay cả tộc trưởng Thiên Vũ cũng kính cẩn lễ phép, ánh mắt nhìn về phía Chúc Dao bên cạnh bỗng sáng hơn mấy phần.
Lúc lâu sau Chúc Dao mới phản ứng được, sư phụ muốn tới vùng đất Phong Ma, nơi con phượng hoàng kia nói rằng phong ấn vừa bị phá vỡ? Chẳng lẽ là phong ấn của Phong Ma? Cô chợt cảm thấy căng thẳng, có cần phải dữ dội thể không? Nơi đó phong ấn toàn bộ Ma tộc trong thế gian, nếu như chúng thoát ra hết, vậy thì tiêu rồi? Nhưng mà tại sao sư tôn phải dẫn cô theo? Mặc dù cô không ngại kề vai chiến đấu cùng Phượng tộc, nhưng mà pháp thuật của cô mới học có mấy tháng, gà mờ như vậy thì làm được cái gì? Chỉ cản trở thêm là giỏi thôi.
Sự tôn, người cần con đi làm tốt thì hay sao? Việt Cổ hoàn toàn không có thời gian để ý tới suy nghĩ vẩn vơ của cô, càng bay càng nhanh.
Cho tới bây giờ Chúc Dao chưa từng trải nghiệm tốc độ kinh khủng như thế, nếu Thần tộc không có thần quang hộ thể chắc cô đã bị khí lưu ép thành bánh luôn rồi, chứ nói gì đến mấy cái bóng mờ xung quanh.
Không biết tại sao con phượng hoàng lửa kia lại dùng nguyên hình bay tới, lúc rơi xuống đất cũng không biến hình, mà rơi thẳng xuống đài.
Mùi máu tanh nồng nặc lập tức bay khắp đài Thiên Khải.

Úc Minh!
Thiên Vũ nhận ra đó là phượng hoàng trong tộc, lập tức lại gần giúp hẳn hồi phục hình người, nhưng máu trên người hắn vẫn không ngừng chảy:
Sao con lại...

Tộc trưởng.
Hắn túm lấy tay Thiên Vũ, không hề để ý đến vết thương của mình, hổn hển nói:
Phong ấn...
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, thoáng lùi về sau một bước, sau đó mới bình tĩnh ngẩng đầu tiếp tục nhìn chùm sáng, theo ngươi chắc chắn không có chuyện gì tốt, có ngu mới đi.
Việt Cổ đột nhiên giơ tay lên, đập một cái lên phiến đá màu đen kia.

...
Sự ăn ý giữa thầy và trò đâu rồi? Sau cái vỗ của ngài ấy, tảng đá đen nhánh đột nhiên tỏa ánh sáng xanh, như bị thắp sáng trong nháy mắt.
Chùm sáng khổng lồ trên bầu tr6ời đang tỏa sáng, ở trung tâm của cột sáng chính là nơi từng tiếp nhận truyền thừa...
đài Thiên Khải.
Lúc bọn họ đến, các p5he thần tộc Long, Phượng, Lân đã tụ tập hết ở đó, không thiếu một ai.
Chúc Dao cũng giơ tay lên chào hỏi, nhìn kỹ thì thấy có lẽ vì những chuyện gần đây nên Phượng tộc gần như đông đủ, chỉ thiểu Thiều Bạch, xem ra hắn vẫn còn ở vực sâu U Minh.

Thượng thần, người có biết tại sao Thiên Khải lại đột nhiên hiện thể không?
Tộc trưởng Long tộc bước lên hỏi.
Việt Cổ ngẩng đầu nhìn chùm sáng bảy màu kia, không trả lời câu hỏi của hắn mà tiến lên một bước, đứng vào chính giữa trung tâm trận pháp:
Nhìn một cái là biết thôi.
Trận pháp lóe lên ánh sáng đỏ, bốn khối đá ứng với truyền thừa của bốn chủng tộc lại xuất hiện bên cạnh cột sáng bảy màu.
phong ấn ở vùng đất Phong Ma bị phá rồi...

Sắc mặt mọi người thay đổi trong nháy mắt.
Việt Cổ là người đầu tiên phản ứng lại, hắn xốc Chúc Dao ở bên cạnh lên, gấp rút bay về phía Nam, nhanh đến nỗi cảnh vật xung quanh chỉ còn là những cái bóng mờ.
Quả thực như gặp phải kẻ thù trời sinh vậy, không kìm được muốn tấn công, đây là bản năng của Thần tộc sao?

Ồ, lại có kẻ tự vào xin chết?
Giọng nói quái dị sắc bén vang lên bên tai, nhưng cô không tìm được người thật, chỉ thấy bóng người màu đen bay lượn.

Dũng cảm như thế, xem ra phải tiếp đãi tốt mới được.

Tất cả bọn họ đều hiện nguyên hình, dốc hết toàn bộ sức lực tấn công vào mảng bóng tối đang bay lượn khắp nơi trước mặt, không tiếc tổn thương thân thể mình, dùng huyết mạch thần tộc trời sinh khắc chế đối phương để công kích.
Tại nơi không có ranh giới của màn sáng hình vòng cung phía trước, vô số bóng đen muốn xông ra, nhưng bị màn sáng cản lại, lộ ra mấy khuôn mặt vặn vẹo kinh khủng.

Thượng thần!
Có người phát hiện ra Việt Cổ, hô lên, hiện trường thảm thiết vừa rồi lập tức hiện lên một vài khuôn mặt kích động và hy vọng.
Màu đen tiêu tán, thần kỳ là bên trên không có bất kỳ hình vẽ nào.
Ánh sáng kia càng lúc càng sáng, cuối cùng tụ lại thành một chùm, chiếu thẳng lên chùm sáng bảy màu ở phía trước.
Từng hàng phù văn từ từ hiện ra như có sinh mệnh, đó là một loại chữ viết cô chưa thấy bao giờ, nhìn có vẻ giống với chữ giáp cốt trong Bác Vật Quán, nhưng mà...

Ha ha ha...

Phải giết thế nào đây nhỉ?

Là phượng hoàng nhỉ? Hay là vặt lông trước?
Mẹ kiếp! Chúc Dao lập tức cảm thấy chỉ số bạo lực tăng vọt, giơ tay lên triệu hồi sấm sét từ bốn phương tám hướng, tiếng sét xì xèo nghe đến sướng tai.

Bà đây ghét nhất là kẻ nào nhắc đến lông chim của bà.


Lôi quang! Là thuộc tính Lôi.
Tiếng hét kinh hãi phát ra từ trong bóng đen, còn loáng thoáng chứa đựng cả sự thảm thiết.

Việt Cổ cũng không hề nhàn rỗi, khi ảnh chớp của sấm sét vừa xuất hiện, hắn lật tay, ánh sáng vàng từ cơ thể bắn ra bốn phía.

Vùng đất khi nãy toàn một màu đen trong nháy mắt đã được ánh sáng vàng kim chiếu sáng ngời ngời, cảm giác lạnh lẽo cũng tan đi không ít.

Bóng đen vặn vẹo lao tới tấn công, Việt Cổ chỉ cần lật tay một cái nó đã biến thành làn khói.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.