Chương 198: Năm năm rồi hắn không tắm
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2871 chữ
- 2021-12-31 05:31:49
Chúc Dao cẩn thận từng li từng tí lấy hai món đồ ra, là hai trái cây một đen một trắng.
Vừa khéo là hai quả đơm trái trên cây của cô8.
Hắn càng lúc càng cười đắc ý, quả nhiên con gái trong thiên hạ đều như vậy.
Hắn cố ý kéo y phục của mình phanh ra rộng hơn, còn cố ý ghé sát tai cô, hơi thở thơm như hoa lan:
Thích không?
Chúc Dao điềm tĩnh ngẩng đầu liếc nhìn hắn, sau đó giơ móng vuốt, thản nhiên tóm lấy cổ áo phanh ra của hắn, giật mạnh một cái, một tiếng loạt vang lên mở phanh hoàn toàn.
Sự quyến rũ tiềm ẩn gì đó đều vỡ nát sạch sành sanh.
Tại hạ Bạch Ý, không biết cô nương tên gọi là gì?
Người đàn ông bước vài bước đã đi đến trước mặt hành lễ với cô, dáng vẻ lưu manh giả danh trí thức.
Cô gái xin dừng bước, sắc trời đã tối, chắc hẳn hôm nay cô không đến kịp chợ phiên, hay là ở lại đây một đêm đi?
Bên cạnh cánh cổng xuất hiện một người đàn ông, mặt mày như hoạ, da như bạch ngọc, khoác trên mình trường bào trắng muốt, tay cầm quạt giấy, toát lên sự phong lưu phóng khoáng, ánh mắt hơi nhíu lại, vô cớ khơi dậy sự quyến rũ, thu hút tâm hồn người khác.
Ngó nhìn người đàn ông toàn thân đều toát lên bốn chữ
Ta rất đẹp trai
này, Chúc Dao không biết tại sao trong đầu cô lại xuất hiện tiếng nói của hai cái cây: Năm năm rồi hắn chưa tắm.
Cô thở dài một tiếng, giả vờ như không trông thấy, đi vòng qua nó.
Nhưng dường như hai cái cây kia đã đánh dấu cô rồi, mỗi bước cô đi, dưới chân lại xuất hiện ngày càng nhiều rễ cây.
Vốn dĩ không muốn lo chuyện bao đồng của ngươi, nhưng ngươi cứ sân sân sổ sổ chạy đến tìm ngược đãi.
Chúc Dao vỗ tay, giương tay thi triển pháp thuật, triệu hồi hai sợi dây leo quất chan chát một trận vào người hắn:
Dựa vào cái bộ dạng này của người mà còn dám xuất đầu lộ diện bán thân à.
Chúc Dao càng quất càng nhanh:
Cho tên cắt nhà ngươi cản đường này, cho ngươi so tiết tháo với ta này, cho người lười không tắm này...
Sặc...
dường như đã nói nhầm vào thứ gì quái quái ấy nhỉ?
Đại tiên, đại tiên tha mạng.
Lúc này yêu quái hồ ly Bạch Ý mới nhận ra mình gặp phải tu sĩ.
cô cô cô ấy lại có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện.
Cô ấy còn biết tên ta nữa!
Sặc..
Hoá ra
Cây Bên Trái
chính là tên của nó sao, chẳng lẽ tất cả cây trên thiên hạ đều lấy tên theo cách này à?
Cô gái mới đến này, ta thích cô!
Cây Bên Trái tự mãn rung rinh lên.
Ta cũng thích cô.
Cây Bên Phải cũng không chịu kém cạnh, điên cuồng rụng lá xuống đầu cô.
Đừng có rung cây nữa, rung nữa là thành trụi bây giờ.
Không cần đâu.
Chúc Dao lắc đầu, nếu là khi trước, cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời đi ngay, vì không muốn buông những câu xung đột với hắn, bây giờ trông thấy chính chủ, trái tim cô cũng bình tĩnh trở lại lồng ngực.
Một con yêu hồ, tu vi ở Luyện Khí kỳ tầng thứ chín.
Phút chốc trên đầu Chúc Dao rơi đầy lá cây.
Chúc Dao ngoảnh đầu liếc nhìn hai cái cây lớn bên đường một cái, khoé miệng giật giật, thầm gạt đi đống lá trên đỉnh đầu, cô quyết định không nhìn mà tiếp tục bước đi.
Nếu có thể thì tốt nhất là không nên xung đột với con người.
Tu vi là cái gì?
Hai cái cây lắc lắc cành cây.
Vừa hay bắt gặp cô nương đi ngang qua, trông thấy cô nương cũng cùng chung cảnh ngộ, cho nên mới ngỏ lời mời.
Hắn nói rất thành khẩn, giống hệt như một người tốt, lo lắng sốt ruột cho việc của người khác như là của mình, nhưng tay phải lại âm thầm lặng lẽ thi triển pháp thuật.
Ta nói này...
cây bên trái, có thể để ta đi đường tử tế được không?
Ôi!
Cái cây đó sửng sốt, không dám tin thốt lên:
Cô...
Khoé miệng Chúc Dao giật giật:
Tại sao các ngươi lại muốn cản ta?
Hai cái cây sững sờ, một lúc sau mới giải thích:
Cái khu nhà kia là ảo ảnh do hồ ly biến hoá thành, chúng ta chứng kiến rất nhiều các cô gái đi vào đó và không bao giờ trở ra nữa, nhất định là bị hồ ly ăn thịt rồi.
Đúng đấy đúng đấy, cô gái vừa tới, cô đừng đi vào, sẽ bị nó ăn thịt đó.
Thì ra là có một con hồ ly tinh sống trong đó, hơn nữa còn lấy thiếu nữ làm thức ăn, xem ra là một con hồ ly đực.
Các ngươi biết tu vi của con hồ ly tinh đó đang ở giai đoạn nào không?
Bây giờ cô vừa mới biến hình, tương đương với trình độ Trúc Cơ kỳ của con người.
cho nên muốn đối nhiều quần áo mới...
...
Sau khi cô biến thành hình người, bọn họ đã ở trong túi rồi.
Sư phụ? Nguyệt Ảnh?
Hai quả vẫn im lìm không đáp lại.
3
Chúc Dao thở dài, quyết định rời khỏi đây trước rồi hãy bàn tiếp.
Ừ ừ.
Cây Bên Trái cũng nói:
Ta biết nó là một con hồ ly màu vàng xấu xí.
.
Đúng, nó còn không biết sạch sẽ, thường lăn lộn dưới đất, còn thích dùng lưỡi chải lông của mình nữa.
Vả lại xưa nay không tắm bao giờ, cái viện này có năm năm rồi, mà nó chưa bao giờ tắm cả.
Nó không bao giờ đánh răng, mồm thối lắm.
Mỗi lần có cô gái nào vào, nó còn trơ trẽn cắn môi con gái nhà người ta cơ.
Hai cái cây anh một câu tôi một câu châm biếm con hồ ly cả nửa tiếng đồng hồ, Chúc Dao nghe mà mắt chữ A mồm chữ O.
Không cho cô đặt chân vào bên trong trang viên, dù sao cũng phải để cho cô đi chứ, muốn ra khỏi rừng rậm bắt buộc phải đi hướng này.
Chúc Dao thở dài thườn thượt, chỉ đành xoay người đi về hướng hai cái cây thích lo chuyện bao đồng kia, đặt một tay lên cái cây.
Tiểu tiêu không dám nữa.
Áp chế của đẳng cấp khiển yêu quái hồ ly không còn sức trở tay, chỉ có thể cầu xin tha mạng.
Nói, rốt cuộc ngươi đã hại bao nhiêu cô gái vô tội rồi.
Ta...
A! Cô cô cô cô cô...
Gương mặt của Bạch Ý thoắt cái đã đỏ bừng, mặt hiện rõ vẻ căng thẳng và không thể tin được nhìn cô.
Ta làm sao?
Hừ, so tiết tháo với ta à, ngươi còn non và xanh lắm.
ta không có hại ai hết!
Yêu quái hồ ly đã không còn dáng vẻ tiêu sái của lúc trước, mà khóc lóc nỉ non, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Còn không chịu nói à?
Chúc Dao xoay tay, lại quất mạnh vào mông hắn:
Vậy chuyện có y phục nằm dưới giếng trong viện của ngươi là thế nào?
Sao ngươi biết?
Yêu quái hồ ly tần ngần, trợn to hai mắt.
Bạch Ý như chết sững trong khoảnh khắc, bất thình lình kéo lấy tay Chúc Dao:
Cô nương...
Gì đấy?
Cô đi một mình buổi tối, cực kỳ nguy hiểm.
Bạch Ý liên tục khuyên can.
Chúc Dao thật sự không muốn lãng phí thời gian ở nơi này, tức khắc trợn ngược mắt với hắn.
Ha ha!
Cô nương, trời sắp sửa tối rồi.
Ta thích.
Người quản được chắc? Dứt câu, cô tiếp tục đi về phía trước.
Vẻ mặt tươi như hoa của Bạch Ý đông cứng lại như đá, tựa hồ không thể ngờ được cô sẽ trả lời như vậy, thế nhưng hắn kịp thời phản ứng lại, đứng chắn trước mặt cô:
Cô nương, từ đây đến thành gần nhất còn năm mươi, sáu mươi dặm, chưa kể phía trước đồng không mông quạnh, rất nhiều kẻ xấu, tuyệt đối không được lơ là.
Ừ.
Cô lách qua người hắn, tiếp tục đi lên trước.
ai bảo bọn họ ăn mặc đẹp như vậy làm gì chứ?
Hắn len lén đánh giá sơ qua Chúc Dao:
Quần áo của cô cũng rất đẹp!
Chúc Dao run cầm cập:
Đây là đồ nữ!
Đường đường là một đàn ông như người mà, khẩu vị mặn quá rồi!
Ta biết sửa!
Hai mắt hắn liếc nhìn xuống dưới:
Cô nhìn bộ trên người ta này, chính là do ta sửa đó.
Sặc...
Được rồi, tay nghề cũng khá lắm.
Lần trước y phục của cô gái kia không cẩn thận bị ta cắt rách, thật sự không sửa được nữa nên ta mới vứt xuống giếng.
Hắn thương xót kể lại.
Ấy, vừa nãy cô ấy liếc nhìn tối đó, vui quá đi mất.
Nhưng cô ấy vẫn đi về bên đó, làm sao đây?
Nhất định phải ngăn cô ấy lại, hồ ly thối sẽ ăn thịt cô ấy mất.
Mau lên, không thể để cô ấy đi tiếp.
Huych bịch...
Đột nhiên trên con đường bằng phẳng bỗng xuất hiện một nhánh rễ cây, Chúc Dao vấp phải, suýt nữa ngã sõng soài xuống đất.
Hắn vừa nói vừa bước sát gần cô, ngay tức khắc xung quanh bỗng thoang thoảng một mùi hương kỳ lạ, ngọt ngây ngấy khiến người ta buồn ngủ, hai mắt hắn nhìn cô đăm đăm, còn chậm rãi giơ tay về phía má cô:
Cô nương có chắc là không muốn ở lại...
tâm sự với ta chứ?
Có thể thấy chủ nhân nơi này là người tương đối có thực lực, chỉ thiếu điều chưa để lên cánh cổng mấy chữ
Ta rất giàu
mà thôi.
Chúc Dao chưa bước đến gần đã nghe thấy tiếng bàn luận không chút kiêng kỵ ở xung quanh.
Vốn dĩ yêu quái do hồ ly biến hình đều nổi tiếng với vẻ bề ngoài, tại sao vào tay bọn họ lại biển thành thánh lôi thôi như vậy.
Chúc Dao lặng lẽ thắp hai nén nhang cho yêu quái hổ ly kia.
Chúc Dao giật lùi về sau một bước theo phản xạ có điều kiện, trong đầu đang điên cuồng hiện lên câu nói: Năm năm rồi hắn chưa tắm, năm năm rồi hắn chưa tắm, năm năm rồi hắn chưa tắm..
Bạch Ý sững người, một lúc sau bỗng lại nở nụ cười, dường như trong ánh mắt hẳn có dải ánh sáng lung linh thoáng qua, quyến rũ không nói nên lời:
Cô nương đừng sợ, nơi này là biệt viện nhà ta, ta có việc gấp phải xử lý, giờ cũng không kịp về nữa, thấy sắc trời đã tối, bèn dừng chân tại nơi này.
Ngươi lừa người ta vào viện là vì trộm quần áo của người ta!
Chúc Dao há hốc mồm, cái kiểu tư duy gì kỳ quái thế này.
Ta cũng hết cách.
Bạch Ý vội vùi đầu vào trong dây đằng:
Ai bảo...
Từ xưa đến nay chưa bao giờ ăn thịt người.
Còn giảo biện.
Chúc Dao tiến lên một bước đạp cho hắn một cú:
Những cô gái từng vào trong viện chưa một ai bước chân ra ngoài.
Bạch Ý khóc lóc càng thêm thảm thiết:
Đó là vì bọn họ đều đi ra từ cửa sau! Viện này của ta quá lớn, đi ra từ cửa sau thì đến phiên chợ sẽ gần hơn nhiều.
Sặc...
Chúc Dao cứng đơ người, tình tiết không đúng cho lắm:
Vậy tại sao người lại lừa những cô gái qua đường vào viện, đừng nói là người có lòng tốt cho họ tá túc nhờ, lúc nãy ngươi còn sử dụng mê thuật với ta!
.
Cái này...
Bạch Ý đỏ bừng mặt, phút chốc đỏ mọng như hai trái cà chua, lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp nói:
Đó là...
Chúc Dao thúc động dây đẳng, trói hắn lại:
Có phải ngươi lừa phỉnh người ta vào trong viện để ăn thịt, sau đó ném y phục xuống giếng không?
Ăn thịt?
Bạch Ý sững sờ, lắc đầu quây quậy:
Không có không có...
oan uổng quá đại tiên ơi, thịt người không ngon gì hết, ta chỉ thích ăn thịt gà thôi.
Cô đi một đường ra khỏi khu rừng, trước mắt cô đột nhiên xuất9 hiện một trang viên rộng lớn, cánh cổng lớn sơn thiếp đỏ vô cùng oai phong, trước cổng còn có hai con sư tử đá rất khí thế.
Bốn bể6 có tường bao đỏ thẫm, có thể thấp thoáng trông thấy lẩu các bên trong, trang viên này chiếm khoảng đất cực kỳ rộng lớn, đưa mắt trông ra x5a mà không nhìn thấy điểm dừng.
đó là vì bọn họ...
bọn họ ăn mặc rất đẹp.
Chúc Dao bó tay bó chân với bọn chúng, sải bước nhanh về phía con đường bên cạnh cái viện kia, định bụng tránh cái viện kia đi, chuyển hướng về phía Nam.
Cánh cổng sơn son thiếp vàng vẫn luôn đóng im lìm, bất chợt kêu lên một tiếng kẹt rồi bật mở.
Cô nói lời cảm ơn với hai cái cây, hứa hẹn rằng cô chỉ đi ngang qua thôi, không bước vào viện kia, bọn chúng mới thả cô đi.
Trước thời khắc chia tay, hai cái cây vừa nói câu chia tay với cô, vừa điên cuồng rung rung cành cây về hướng cô.
Bạch Ý mơ hồ nghe thấy trong lòng vang lên hai tiếng ken két, một thứ gọi là
Tôn nghiêm của đàn ông
, đột ngột tan vỡ thành tro bụi.
Thoắt cái sắc mặt hắn trắng bệch như tuyết, nhảy bắn ra xa một bước, giây tiếp theo hai tay ẩn giữ bộ phận quan trọng, che che giấu giấu thân dưới như con chim cút.
Chúc Dao thuận tay niệm chú, túm lấy...
tầng da trên móng vuốt của hắn, dùng sức xoắn một cái, nhếch mép cười xán lạn vô cùng:
Ngươi muốn tán ta à?
Tán
là gì? Bạch Ý ngẩn người, lờ mờ không hiểu, tuy vậy thấy cô cười vui tươi như thế, lòng cũng bình tĩnh hơn, cho rằng mê thuật của mình đã có tác dụng.
Dựa vào mấy mùi thịt này mà dám xuất hiện trước mặt bà đây à.
Chúc Dao quét mắt từ trên xuống dưới một cách vô cùng nghiêm túc, đặc biệt dừng lại một lát ở một bộ phận quan trọng nào đó ở nửa người dưới, điềm nhiên ngẩng đầu lên, nhếch mép, phát ra một tiếng không rõ ý tú: Ha!
Một giây sau bèn bỏ qua việc tay mình bị cô nhéo đến nỗi xanh tím.
Hắn cười càng thêm tươi rói, rút tay mình về, không biết là vô ý hay hữu ý mà y phục đột nhiên trượt từ vai xuống để lộ một nửa lồng ngực trắng nõn, mê hoặc khôn tả, đôi mắt khép hờ, mười phần mập mờ:
Không biết cô nương chấp nhận hay không?
Ánh mắt Chúc Dao lập tức tập trung vào lồng ngực để lộ một nửa của hắn.
Được, xem ra xưa nay hai cái cây này chưa từng tu luyện bao giờ.
Có điều chúng ta biết chuyện khác.
Nom thấy bộ dạng thất vọng của cô, Cây Bên Phải vội vàng bù đắp lại.
..
Nhất thời hắn không tìm được lý do, trên khuôn mặt nhanh chóng vụt thoáng qua biết bao nhiêu ưu tư.
Mãi sau mới buông tay, hít vào một hơi thật sâu, phất tay mở quạt giấy, phe phẩy vài cái, tỏ vẻ phong lưu, trong mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ:
Cô nương, gặp được nhau tức là có duyên...
Ta vừa biết biến hình...
màu lông lại không đẹp, cho nên...
Mau nhìn kìa, lại có một người đến nữa.
Đáng thương thật, mấy ngày trước quần áo của cô gái kia đã ở trong giềng rồi.
Cái cây cạnh giếng nói với ta mấy bận đất ở chỗ đó đều bốc mùi rồi.
Haiz, lại có người sắp bị lừa rồi đấy.
Cô gái này trông dáng vẻ ưa nhìn là thế, nếu bị con hồ ly thối ăn mất thì thật đáng tiếc.
Đúng đấy, đúng đấy, cô ấy nhìn thân thương thật, ta thích cô ấy.
Hay là chúng ta nhắc nhở cô ấy một chút, đừng để cô ấy bước chân vào viện.
Được đó, mau mau đến nhắc nhở cô ấy.
Soàn soạt...
cô ấy đang nói chuyện với ta ư?
Đúng, chính là ngươi, ta đang nói chuyện với người đó.
Chúc Dao gật đầu.
A aaa a!
Trong khoảnh khắc cái cây lại rung rung làm rụng đầy lá cây lên đầu cô:
Cây Bên Phải ngươi có nghe rõ không? Cô...
..
Chúc Dao hoàn toàn cạn lời với con hồ ly có gu thẩm mỹ đặc biệt này rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.