Chương 204: Con yêu thú có suy nghĩ kỳ lạ



Thích sư huynh!
Ích Linh kêu lên, mặt cắt không còn một giọt máu, khuôn mặt thì tràn đầy đau khổ nhưng đôi chân vẫn không nhúc nhích một chút nà8o.

Vậy nên mới nói cô ghét nhất là bọn thánh mẫu! Nhân lúc Lăng Hoả Thú còn chưa biến mất, Chúc Dao bắt quyết, gọi ra mười mấy dây mây qu3ấn chặt vào người nó, vừa tỏ ý bảo Lâm Hương:
Ngươi đi xem xem hắn đã chết hay chưa?
Lâm Hương phản ứng kịp thời, bay đến chỗ Thích Bình, lấy m9ột viên hồi khí đan cho hắn uống.
Tại sao người bị thương luôn là cô? Có quầng sáng thánh mẫu thì ghê gớm lắm chắc?!
Một tiếng ầm cực lớn vang lên, Chúc Dao cảm nhận được sức nặng mà bản thân không thể chịu đựng nổi.
Một khắc tiếp theo, cô cảm thấy cả người đang rơi xuống, xung quanh là một mảng tối đen, chỉ nghe thấy mấy tiếng ầm ầm giống như tiếng có thứ gì đó đang sụt lún xuống vậy.
Phía dưới rất sâu, mười mấy giây sau Chúc Dao mới chạm được vào mặt đất rồi dừng lại.
Lăng Hoả Thú vẫn đang đè trên người cô, phượng hoàng chớp lao thẳng đến với ý định làm nó bị thương.
Lửa đỏ trên mặt đất rực sáng, một trận pháp sáng lên, thân hình của một người một thú loé lên rồi biến mất.
Vảy của Lăng Hoả Thủ có thể ngăn nước và lửa, hắn không những không thể làm nó bị thương mà còn chọc cho nó điên cuồng hơn trước.
Chúc Dao nhịn để không phun ra máu, quay đầu hét lớn:
Dùng kiếm ý!
Sắc mặt Lan Khải nhất thời trắng bệch, luống cuống nhìn Lăng Hoả Thú không biết phải làm sao.
Chúc Dao nghiến răng, lúc này cô cũng chẳng còn sức để ý xem có bị bại lộ hay không nữa.
Cô chuyển đổi Lội linh khí, niệm dẫn lôi quyết, đang chuẩn bị phát động thì nghe thấy giọng nói yểu điệu của Ích Linh:
Để ta giúp ngươi.
Đồng thời nhìn thấy một đám lửa lớn đang trút xuống.
Chúc Dao cạn lời nhìn con yêu thú đột nhiên thay đổi tính cách trước mặt.
Trước đây cô thuộc Long tộc, yêu thú có lòng yêu thích trời sinh đối với cô thì còn có thể hiểu được, nhưng bây giờ rõ ràng cô chỉ là một cái cây thành tinh, tại sao vẫn khiến cho yêu thú yêu thích như vậy?
Lăng Hoả Thú bay thẳng lên trời, trái tim Chúc Dao thắt lại, thôi xong, khoảng cách giữa Lan Khải và Ích Linh quá gần nhau, Lăng Hoả Thú chắc chắn sẽ
ooo!
Gràooooo...
Một tiếng gầm vang tận mây xanh phát ra từ trong đám lửa.

Meo...
Lăng Hoả Thú nghiêng đầu.

Không biết à?
Cô còn tưởng nó là thú bảo vệ nơi này đấy.

Mi có thông thạo nơi này không?

Meo...
Nó gật đầu.

Vậy mi dẫn ta đi gặp đại nhân được không?

Meo meo meo...
Nó tiếp tục gật đầu.
Chúc Dao phớt lờ ánh mắt buồn bã của nó, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh.
Nơi này giống như một di tích dưới lòng đất, một cung điện rộng lớn, bốn phía xung quanh đều có mấy trụ đá cao mấy mét, trên tường còn khảm đá hoả linh dùng để chiếu sáng nhưng vẫn rất tối tăm.
Kết giới phòng ngự của cô cũng vỡ vụn vào khoảnh khắc cô chạm đất rồi.
Tai nạn đột ngột xảy đến này khiến cho một người một thủ không kịp phản ứng.

Là chỗ của đại nhân!
Nó đột nhiên lên tiếng.
Chúc Dao ngẩn người:
Chỗ của đại nhân gì?
Lăng Hoả Thủ híp mắt, lại bắt đầu cọ vào người cô:
Thú thú thích người, thích, thích, thích...

...
Linh trí của yêu thú cấp sáu còn chưa được hoàn thiện, xem ra cô cũng không thể hỏi ra được điều gì, chỉ đành tự đi xem thôi.
Má nó, lại ẩn thân rồi! Đang lúc Chúc Dao muốn mắng cha mắng mẹ thì đột nhiên nhận thấy phía sau lưng có một trận gió lớn đang quét đến.
Trái tim cô run lên từng đợt...
Cái đệch, xông về phía cô là có ý gì thế hả? Rõ ràng là cô ở xa nhất, con yêu thú này bỏ gần lấy xa là cảm thấy cô dễ bị bắt nạt sao? 4.
OH Grào...
Chúc Dao biết đây là cơ hội của mình, cô không do dự lập tức điều động linh khí toàn thân, gọi ra kiếm ý.
Một con phượng hoàng sấm chớp mạnh mẽ xuất hiện, phút chốc chiếu sáng toàn bộ không gian, Chúc Dao loáng thoáng nhìn thấy những trụ đá giống như cung điện,
Chúc Dao cạn lời bò lên, phủi bụi dính trên người mình đi.
Lẵng Hoả Thú nghiêng nghiêng đầu, nhiệt tình sáp lại gần, nó thì cái lưỡi to đùng liếm cô, khiến mặt cô dính đầy nước bọt.
Chúc Dao trợn trừng mắt, chỉ kịp phun ra một câu:
Cái đệch mợ!
Cái thứ đồng đội heo này nữa!
Đám lửa cháy mãnh liệt, vây Lăng Hoả Thú ở bên trong, cũng tiện thể thiêu sạch sẽ mấy dây mây mà Chúc Dao gọi ra.
Làm ơn đi, không có việc gì làm thì đọc nhiều sách vào! Đã nói là không sợ nước không sợ lửa, nếu băng vô dụng thì đương nhiên là lửa cũng sẽ vô dụng với nó rồi.
Lăng Hoả Thú bị chọc giận, sau tiếng gầm đó, nó há miệng phun lửa về phía Ích Linh.

Linh nhi!
Lan Khải lo lắng bay tới, vốn dĩ muốn dập lửa thì dùng nước là thích hợp nhất nhưng Lan Khải không có Thuỷ linh căn, bởi vậy hắn chỉ đành sử dụng pháp thuật hệ Thổ, dùng đất cát phủ lên đầu Ích Linh khiến cô ta đang từ một giai nhân xinh đẹp bỗng chốc bị vùi thành tượng Binh Mã Dũng.
Chúc Dao:
...
Sao cô lại ngửi thấy có mùi chuẩn bị chia tay phảng phất đâu đây nhỉ.
Lăng Hoả Thú giống như đọc khẩu hiệu vậy, không ngừng lặp lại từ này, chiếc đuôi phía sau càng giống bị động kinh hơn, cứ điên cuồng quẫy quẫy, phát ra tiếng ầm ầm cực lớn.
Mi là chó sao?
Trái tim của Chúc Dao đang lơ lửng trên cao bỗng rơi cái bịch xuống đất.
Meo là cái khỉ gió gì thế? Sặc! Một con yêu thú to đùng đang nghiêng đầu híp mắt cọ cọ lên người cô, phút chốc đã cọ hết một lượt.
Lăng Hoả Thú rất mạnh, dây mây của Chúc Dao không thể khống chế nó được lâu.
Lan Khải cũng phát6 hiện ra vấn đề này, vì vậy hắn gọi ra ngàn thanh linh kiếm liên tục tấn công về phía Lăng Hoả Thú, nhưng chỉ nghe thấy một loạt âm thanh
keng k5eng keng
, toàn bộ linh kiểm đều rơi xuống đất.

Thành công rồi!
Con heo kia đang vui sướng hoan hô.
Chúc Dao:
...

Con yêu thú này nặng chết đi được, nó lại dám dùng cân nặng để đè chết cô.
Chúc Dao đang muốn khẩu nghiệp nốt câu thì bỗng cảm thấy phía dưới thân mình trống rỗng rồi rơi thẳng xuống dưới.
Giọng nói mềm mại non nớt như giọng trẻ con vang lên bên tai cô.

Thích, thích, thích, thích người...
Chúc Dao:
...

Ích Linh không kịp tránh nên bị lửa thiêu trúng.

Á!
Cô ta kêu lên thảm thiết, nhưng cơ thể cô ta đột nhiên tỏa sáng, ngọn lửa cũng vì thế mà bị dập tắt, chắc chắn là do quần áo trên người cô ta có trận pháp tránh lửa.
Liếm một cái?

Meo...


Không phải người vẫn chưa lĩnh ngộ được kiểm ý đấy chứ?
Chúc Dao trợn mắt.
Vẻ mặt hắn càng lúng túng hơn.

Sao...
sao có thể như vậy được?
Ích Linh không dám tin.
Quần áo có thể tránh lửa nhưng không có nghĩa là những chỗ khác cũng có thể tránh.
Tóc cô ta vẫn bị lửa thiêu cháy khét, lông mày cũng bị lửa sém vào.
Đám lửa lớn ban nãy vẫn còn cháy hừng hực bị dập tắt cực nhanh, để lộ ra con yêu thú với lớp vảy đỏ rực.
Toàn bộ đám lửa đã bị nó hấp thu hết.
Lăng Hoả Thủ hung hăng xông tới, Chúc Dao ngự kiểm tránh sang một bên nên nó chỉ vồ được vào không khí.
Thân hình của Lăng Hoả Thú loé lên rồi lại đột nhiên biến mất.
Cái đệch, vậy còn cần người làm cái moe gì! Ngay cả kiếm ý cũng không lĩnh ngộ được mà còn mặt dày nói mình là Kim Đan.
Chúc Dao đã bắt đầu cảm thấy sức lực đang giảm xuống, chỉ trong mấy phút, Lăng Hoả Thú đã sắp thoát khỏi mười mấy dây mây của cô rồi, chỉ còn bốn cái gốc vẫn ở đó.
Chỉ trong nháy mắt, một chiếc vuốt của nó đã đè lên kết giới của cô, tạo ra một áp lực cực lớn.
Chúc Dao đang ở trên không trung bị ép rơi thẳng xuống đất.

Dừng!
Chúc Dao không thể không ngăn cản hành vi thể hiện sự vui vẻ của nó lại, thở dài thườn thượt:
Mi buông ta ra trước đi.
Cảm thấy khung cảnh này quen mắt quá.

Meo...
Lăng Hoả Thú ngoan ngoãn buông móng vuốt của mình ra, nằm bò xuống, vừa mở đôi mắt to như chuông đồng đang lấp lánh như sao của mình nhìn cô vừa không ngừng lặp lại:
Thích, thích, thích, thích, thích người...

Toàn thân cô đã không còn chút linh khí nào nữa rồi, không còn sức phản kháng nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái đầu yêu thú khổng lồ đang càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Sau đó, nó há rộng cái miệng đầy máu về phía cô.
Nơi cô đang đứng chắc là một đoạn hành lang, hành lang rất dài, không nhìn thấy điểm cuối.

Thú thú, mi biết đây là nơi nào không?

Phượng hoàng chớp bổ vào không khí phát ra một tiếng kêu dài sau đó chậm rãi tan biến trong không khí.
Chúc Dao bị dịch chuyển đến một nơi khác chỉ muốn yên lặng khóc một lúc.

Meo...

Lăng Hoả Thú này vẫn cọ vào người cô không biết chán, Chúc Dao bị nó có giống như bị kéo lê trên mặt đất vậy.
Biến chuyển bất ngờ này rốt cuộc là thế nào vậy? Sao bảo là Lăng Hoả Thú ngang ngược hung tàn không sợ nước không sợ lửa? Ác mộng duy nhất của thời thơ ấu khi cô ở giới yêu thú đâu rồi? Mi đổi vai thế này thật sự ổn sao?

Thích, thích, thích, thích, thích người...


Vậy đi thôi!

Cô đang định đi về phía trước thì thấy một cái móng vuốt khổng lồ thò ra trước mặt mình:
Bắt tay.
Ánh mắt Lăng Hoả Thú lấp lánh tràn đầy mong đợi nhìn cô, lại bắt đầu lặp đi lặp lại như tụng kinh:
Bắt tay, bắt tay, tay, tay...

..
Con yêu thú này cũng xuyên không tới đây đó hả? Ngay cả chuyện hợp tác thì phải bắt tay mà cũng biết.
Cái thằng em rể nhà mi! Chúc Dao còn chưa kịp nhìn xem đây là nơi nào thì Lăng Hoả Thủ đã trở lại bình thường rồi, móng vuốt của nó vẫn đè trên người cô như cũ, cái đầu khổng lồ chậm rãi cúi xuống.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được cái răng nanh dài dài sắc nhọn và mùi máu tanh nồng nặc trên người nó đang sáp lại gần.

Liếm sạch liếm sạch, giúp người giúp người, thích thích!
Giọng nói non nớt lại vang lên.

Không cần đâu!
Chúc Dao đẩy đầu nó ra, có cái kiểu giúp như mi đang làm sao?
Meo hức...
Đôi tai to của nó cụp xuống, nhìn cô với vẻ thất vọng.
Khoé miệng Chúc Dao giật giật, chỉ đành tiến lên phía trước bắt lấy cái móng vuốt con thú khổng lồ trước mặt, giống như chuyển đồ cứ lắc qua lắc lại.

Đôi mắt của Lăng Hoả Thú càng sáng hơn, nó giơ móng vuốt lên hưng phấn kêu gào, giống như giành được phần thưởng khích lệ to lớn lắm vậy.


Tay tay, cô ấy bắt tay ta, quào quào, sau này ta không muốn rửa tay nữa.
Mi đủ rồi đó! Suy nghĩ của đám yêu thú bọn mi có thể bình thường chút được không?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.