Chương 210: Độ thiện cảm của thế giới


Chỉ là...

Ta muốn cắn hắn!

Đừng nghịch nữa, đó là Nguyệt Ảnh đấy.
Chúc Dao nhíu mày.
Lớn...
Lớn...
Chẳng lẽ vầng sáng thánh mẫu lại chỉ có tác dụng đối với hình người? Hạt Vừng nói vầng sáng thánh mẫu này kiểu giống như uy thế của rồng.
Nhớ lại lúc cô vẫn còn đang trong lốt rồng, những loài thú kia cũng đều thần phục cô, đây không phải là ví dụ điển hình đó sao.
Dữ liệu đang tải, 10%...
20%...
Tại sao lại xuất hiện cái thứ này?! Độ thiện cảm của thế giới là cái quỷ gì vậy?! Đây là game online đúng không? Chắc chắn là game online rồi! Cô đột nhiên nhớ tới câu nói cuối cùng của Giới Linh trước khi sống lại, hình như anh ta nói là...
Muốn tặng cho cô một thành tựu! Không phải thứ này chứ? Cô đột nhiên có cảm giác bị lừa, lưỡng lự một lúc, cô mới run rẩy nhấn vào cái nút Mở kia.
Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hay là cô nhớ sai ở đâu? Sự tình thật vất vả mới có một chút tiến triển, đột nhiên lại bị gián đoạn.

Chủ nhân...
Hạt Vừng kéo vạt áo cô, kích động nói:
Người để ta cắn hắn một cái được không, chỉ một cái thôi.

Nhiệm vụ phụ một, hoàn thành.
Đối tượng được thưởng...
Vậy là được ban thưởng sao? Chúc Dao lập tức kích động, hai tay che trước ngực, chăm chú nhìn chằm chằm vào con số đang tăng lên không ngừng kia, trong đầu lẩm nhẩm không ngừng: Lớn...
Lớn...
Cô vô cùng hy vọng sờ sờ ngực của mình, lại chỉ thấy một vùng đất bằng phẳng quen thuộc.
Bà má nó, không phải đã nói là sau khi hoàn thành thì sẽ nâng size ngực vĩnh viễn ư?
Khẽ cắn răng, cô không nhịn được nhấn vào cái mũi tên kia, chỉ thấy xuất hiện một hàng chữ.
Độ thiện cảm của thế giới, Mở OR Tắt.
Trong rừng cũng có rất nhiều động vật đang chạy về phía này.
Vừa thấy cô, cây cối trong sân cũng lập tức vui vẻ, bắt đầu líu ra líu ríu.
Chúc Dao nín thở chờ đợi ba giây! Không có chuyện gì xảy ra cả.
Ổ, chẳng lẽ đây thật sự chỉ là một thành tựu vô cùng đơn giản, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì, bày ra đấy chỉ để nhìn cho đẹp? Chúc Dao đang cảm thấy kỳ cục, đột nhiên đùng một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra.
Chỉ thấy khung đối thoại đột nhiên phát sáng, xong rồi lại bắt đầu quay tròn, tạo thành một thứ giống như cái hang dịch chuyển không gian.
Sau đó...
Hạt Vừng hình người vọt vào như tên bắn, ôm chân của cô, dùng giọng điệu trầm thấp si mê nói:
Chủ nhân...
Ta vừa mới phát hiện hóa ra người xinh đẹp tuyệt trần' đến như vậy.

Giới Linh, anh đi ra cho tôi!
Ting! Trước mắt cô đột nhiên xuất hiện pháo hoa, rồi hiện lên một cái khung đối thoại quen thuộc.
Chờ chút, cô bây giờ không phải là rồng, nhưng hình như cũng không kém là bao đâu? Lăng Hỏa Thú kia cũng vẫn thích đi theo cô, chẳng lẽ
lớp vỏ
của cô lần này có chỗ nào khác ư? Chúc Dao lập tức hóa ra một chiếc gương cao bằng mặt người, cẩn thận quan sát bề ngoài của mình.
Trong gương xuất hiện một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi mặc váy trắng bình thường.
Hạt Vừng sững sờ, ngẫm nghĩ m8ột lúc rồi mới nói:
Nguyệt Ảnh? Thằng nhóc lúc trước ư? Sao nó lại ở đây?
Hóa ra nó không nhận ra Nguyệt Ánh.

Chuyện này 3kể ra rất dài dòng, ta sẽ nói cho mi biết sau.
Chúc Dao để Hạt Vừng lên bàn:
Nói mau, mi có phát hiện cái gì trên người Ích Linh k9hông?

Không có!
Hạt Vừng thật thà đáp:
Trên người cô ta không còn cái gì nữa, với cả hồi trước gặp cô ta, cũng không có cái cảm 6giác yêu mến này.
Sao lại thế? Chẳng lẽ vầng sáng thánh mẫu, đối với mỗi một người đều chỉ có hiệu lực một lần? Nhưng mà vừa nãy tr5ong đại điện, rõ ràng ánh mắt những người đàn ông kia vẫn còn nhìn Ích Linh với vẻ nồng nàn như vậy.
Bấy giờ mọi chuyện kỳ lạ mới chấm dứt, rất nhiều loài chim bay một vòng trên không trung rồi bay đi, đám động vật tản đi, ngoại trừ cây cối bốn mùa hỗn loạn trong sân và Hạt Vừng mãi vẫn ôm chân cô không buông.
Chúc Dao lập tức đau đầu, coi như đã hiểu cái thành tựu này là cái thứ gì rồi.
Cái gọi là độ thiện cảm của thế giới này chính là cả thế giới đều có thiện cảm với cô.
Cái bàn tay vàng này mặc dù lớn, nhưng cái thành tựu ấy một khi bắt đầu, mọi chuyện đều rối hết cả lên, dùng làm sao được? Hơn nữa, cái này hình như còn vô tác dụng đối với con người? Cả cái cục thịt trên chân kia nữa, mi ôm đã đủ chưa, có tin ta đánh chết mi hay không?! Cô gọi ngay một thuật pháp hệ Thủy, dội cho con thú ngu si nào đó ướt sũng.
Cô đưa chân lên đạp vào mặt nó:
Chết tiệt! Tự nhiên mi bị cái gì thế?
Không cần dùng bốn chữ kia để miêu tả ta đâu nhé.
Hạt Vừng lập tức lại bò trở về, ôm lấy bắp chân cô:
Chủ nhân, một đạp của người cũng xinh đẹp tuyệt trần như vậy.

Cút!

Cô rất muốn hỏi Giới Linh tặng cô cái thành tựu này là để làm gì? Cô cảm thấy rất bất an, trước kia bị anh ta lừa thảm rồi, thứ này chắc chắn cũng không phải thứ tốt lành gì.
Nói đến cái này, cô lại nhớ tới nhiệm vụ phụ kia, cái thần khí BUG kia đã trở thành pháp khí bản mệnh của sư phụ, như vậy coi như cô đã hoàn thành nhiệm vụ phụ nhỉ? Như vậy...
Thiên đạo, không có cách nào phản kháng.

Vầng sáng thánh mẫu của Ích Linh còn chưa giải quyết xong, Chúc Dao lại vướng phải bàn tay vàng kỳ quái của chính mình.
Con số trước mắt ngày càng tăng.
80%...
Hạt Vừng bị cô dội cho ướt sũng liền đứng dậy, vẻ mặt ấm ức nhìn cô:
Chủ nhân, sao người có thể đối xử với thú như vậy?

Mi vừa rồi bị làm sao vậy?

Vừa rồi ư?
Hạt Vừng sững sờ, lại muốn tiến lên ôm chân cô:
Thú thú muốn sinh khỉ con cùng chủ nhân.
Mặt mũi Chúc Dao đen sì sì.

Thú thú nói thật đó
Hạt Vừng yếu ớt thề thốt:
Thú rất thích chủ nhân, thích chủ nhân nhất.

Giống với lúc mi nhìn thấy Ích Linh sao?
Đùa nhau à, Giới Linh sẽ không tặng cô một vầng sáng thánh mẫu đấy chứ?! (PS: Đối với động thực vật.) Hạt Vừng lắc đầu:
Không giống, đương nhiên không giống, vừa nãy chủ nhân khiến cho ta cảm thấy...
Nó ngẩn người, đột nhiên run rẩy toàn thân, dần dần mở to hai mắt, có chút mờ mịt nói:
Rất thân thiết, như là thiên nhiên, nhưng lại ẩn chứa sự uy nghiêm khó nói, tựa như là...
90%...
Cuối cùng!
Thấy vậy, Chúc Dao trợn mắt há mồm.
Thấy tình cảnh sắp mất kiểm soát, Chúc Dao lập tức nhanh tay nhấn nút Tắt trên đầu.
Còn chưa kịp suy nghĩ vì sao Hạt Vừng khác thường, bên ngoài phòng lại đột nhiên truyền đến tiếng hạc kêu và cả các loài động vật khác kêu nữa.
Cô đi ra ngoài nhìn, chỉ thấy trên bầu trời hàng loạt loài chim bay tới.
30%...
Lou Hức...

Chủ nhân, người mắng vẫn xinh đẹp tuyệt trần' như vậy.

Có tin ta đánh chết mi không?

Đến đây đi, chủ nhân...
Hạt Vừng cư nhiên không biết xấu hổ nằm xuống:
Không cần phải thương tiếc ta đâu, cứ đánh mạnh vào!

Chúc Dao:
...
Hạt Vừng điên rồi sao? Tuy rằng trước kia nó cũng rất vô sỉ, nhưng chưa đến mức độ không có giới hạn như bây giờ! Mi mau tỉnh lại đi, mi như vậy rất đáng sợ đó.

...
Mi đủ rồi đó! Bây giờ vẫn còn đùa giỡn được sao?
Dao tỷ tỷ...
Nguyệt Ảnh cũng ấm ức kéo cô:
Đau!

...
Đau cái gì cơ, nó căn bản còn chưa cắn đệ một miếng nào đấy có được không? Chúc Dao lập tức đuổi hai người ra ngoài, cô đang cần một không gian yên tĩnh để có thể suy nghĩ một lúc.
Cô cứ cảm giác hình như mình đã bỏ sót một điều gì đó, điểm khác biệt duy nhất của Hạt Vừng giữa hai lần gặp Ích Linh thì chỉ có, một lần là ở hình người, một lần là ở hình thú.

Hức...
Ta đột nhiên rất thích cô ấy, làm sao bây giờ? Tuy rằng trước kia cũng thích, bây giờ lại càng thích hơn.

Ta cũng vậy, thật muốn cô ấy xoa xoa lá cây của ta.

Thật muốn nở hoa cho cô ấy.

Thật muốn kết trái cho cô ấy.

Thật muốn mọc mầm vì cô ấy...
Chúc Dao:
...
Ngay lập tức cây cối trong sân của cô liên tục đơm hoa kết trái, mọc ra những mầm non mới, giống như đột nhiên bị tiêm vào hormone kích thích.

Nguyệt Ảnh, đệ thì sao?
Chúc Dao quay đầu nhìn về phía cậu ta:
Đệ có cảm thấy trên người Ích Linh có điều gì đó khác lạ không?
Nguyệt Ảnh nghiêng đầu, không rõ ý của cô.
Chúc Dao đành phải nói:
Ý tỷ là, thời điểm để nhìn thấy cô ta, tim có đập nhanh hơn, hay là sinh ra cảm giác yêu thích cô ta không?

Nguyệt Ảnh chỉ thích Dao tỷ tỷ.
Nguyệt Ảnh cười đến là ngoan:
Đệ chỉ cần có Dao tỷ tỷ là được rồi.
Được rồi, xem ra Nguyệt Ảnh hoàn toàn miễn dịch.
100%!
Chúc Dao trong nháy mắt ngừng thở, cố gắng cảm nhận sự biến hóa trước ngực.
Mặt không có gì đặc biệt, mái tóc đen nhánh suôn dài, trên đỉnh đầu còn có một...
ở, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện cái mũi tên chỉ xuống gì đấy? Vì sao trên người cô đột nhiên xuất hiện cái thứ này? Chúc Dao lấy tay quơ quơ, nhưng lại trực tiếp xuyên qua mũi tên chỉ xuống, xem ra cái này giống như chữ BUG vậy, chỉ có cô mới có thể thấy được.
Phịch một tiếng, có thứ gì đó rơi ra.

Chúc Dao đỡ lấy theo phản xạ có điều kiện, cầm lên nhìn, chỉ thấy một cái áo lót màu hồng nhạt tinh xảo xuất hiện trước mặt, bên trong còn gắn mác: Đồ lót Tịnh Nhân thành phố A, số đo: 70A Chúc Dao:
...
Cô chợt cảm nhận được toàn bộ sự ác ý của thế giới này.

Đập bàn! Bà đây muốn nâng size ngực! Anh cho tôi cái áo lót là cái quỷ gì? Hơn nữa, còn là cỡ A! Cho rằng cứ viết như vậy là thưởng ư, coi thường tôi dốt văn đúng không! Bà đây muốn đình công, dứt khoát muốn đình công, Giới Linh, anh nhanh để cho thân phận mới của tôi chết đi là vừa! Chúc Dao vài ngày liên tiếp u sầu, đột nhiên cảm thấy ngực nhỏ khiến cho toàn bộ thế giới đều trở nên u ám.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.