Chương 219: Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế


Mặc dù cô đã đóng cái buff độ thiện cảm lại, Ích Linh vẫn hoàn toàn không thay đổi, rụt rè ngẩng đầu nhìn cô:
Biển người mênh mông, có thể gặp gỡ r8ồi hiểu nhau, Linh nhi đời này không hối!

Cô nhận nhầm người rồi chăng?
Đừng nói mấy lời kỳ lạ như vậy chứ!
Sao có thể muội có thể nhận nhầm tấ3t cả người trên thế gian này, duy chỉ có Chúc sư tỷ...
Gương mặt cô ta ngay tức khắc đỏ ửng hệt như quả táo chín mọng:
Linh nhi...

Cả đời9 không quên.
Chúc Dao chỉ cảm thấy da gà nổi rần rần từ lòng bàn chân chạy đến da đầu, toàn thân run rẩy, chộp lấy bả vai Ích Linh, điên cuồng lắc6 cô ta.


Ích Linh, cô không sao chứ? Tỉnh dậy mau! Đừng làm ta sợ chứ!
Thánh mẫu hoàn mỹ đầu rồi? Đây không phải là truyện bách hợp đầu. <5br>
Trong đôi mắt cô ta lập tức tràn ngập vẻ cảm động, nụ cười càng trở nên dịu dàng hơn:
Chúc sư tỷ yên tâm, Linh nhi không có gì đáng ngại, may mà có sư tỷ ở bên cạnh hộ pháp, Linh nhi mới có thể thuận lợi Kết Đan.
Nói xong ngượng nghịu nhìn cô:
Tỷ...
Vậy đi thôi!
Mặc dù đã xử lý Lâm Kỳ, nhưng không biết vì sao, chữ BUG trên mặt Ích Linh vẫn không biến mất, cũng nghĩa là cô vẫn phải lăn lộn ở phái Thương Ngô tiếp.
Coi như cho chủ nhà thể diện, đi xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì.

Tôn thượng, mời bên này.
Ích Linh cũng trở nên thận trọng, hiểu lễ nghi, cung kính dẫn cô đi về hướng trận pháp dịch chuyển đến chính điện.
Ngẫm lại dường như trước kia sư phụ cũng là nhờ có được món thần khí kia mới hồi phục tu vi, vậy thì...

Chiếc lông vũ này cũng biến thành pháp khí bản mệnh của ta sao?
Vẻ mặt của Ngọc Ngôn trầm xuống:
Không!
+_+ Vì sao đãi ngộ khác nhau thế!
Người duy nhất có thể khiến lông đuôi nhận chủ thì chỉ có Thần tộc đã nhổ nó xuống kia!

Ừm, cô muốn tìm con chim bị mất lông kia bàn luận nhân sinh!
Tỷ phải đề phòng muội như vậy sao?

Phải!
Chúc Dao nghiêm túc gật đầu.
Vẻ mặt của cô ta càng thêm khổ sở:
Ban đầu...
đều tại Linh nhi không phải, muội...
Tỷ quan tâm muội như vậy...
Muội...rất vui.

..
Vui cái con khỉ! Ta rất không vui đó được không?
Xin cô đó, bình thường lại đi! Làm thánh mẫu hoàn mỹ của cô tiếp đi!
Cô ả này chắc chắn là bị độ thiện cảm kia lây bệnh rồi chăng, chắc chắn là vậy rồi! Ích Linh bị cô lắc điên cuồng, ngay cả búi tóc cũng bung ra, nhưng vẫn cứ bày ra cái vẻ không oán không hối nói:
Sư tỷ không cho muội nói, vậy...
sư tỷ đối tốt với muội, Linh nhi sẽ khắc ghi trong lòng.
Cô tính khắc ghi cái gì cơ? Đừng có mà khắc ghi mấy thứ kỳ quái nha! Hiện giờ Chúc Dao rối như gà mắc tóc.
Suýt nữa đã quên chuyện chính rồi! Chúc Dao vội vã kể một lượt chuyện đã xảy ra.

Sư phụ, huynh giúp ta xem thử xem Nguyệt Ảnh có sao không?
Lần này cô đến chủ yếu là vì Nguyệt Ảnh, tuy cảm nhận được hơi thở của cậu ta trong quả đó, nhưng cô vẫn không tài nào yên tâm được.
Ngọc Ngôn nhíu mày, nhìn dáng vẻ lo lắng trùng trùng của đồ đệ ngốc thì khó chịu không nói nên lời.
A a a a a a...
Không phải ta nằm mơ đấy chứ?

Giúp giúp giúp giúp, bọn ta giúp cô.

Sặc...
Cần phấn khích đến vậy sao?
Các ngươi vừa mới trông thấy rồi đó, ta vừa chôn một quả xuống hố, cậu ta là một người rất quan trọng với ta.
Có thể xin các ngươi giúp đỡ coi sóc một chút, đừng để người khác lại gần được không?

Không thành vấn đề!
Cây Bên Phải Hổ đồng ý ngay lập tức, không chút do dự.

A a a a...
Cô ấy cũng nói chuyện với ta rồi, ta thích cô.
Rất thích cô.
Cây bên phải vẫy vẫy cành lá, dù sao vẫn bình tĩnh hơn cây bên trái một chút, đáp lời:
Trước đây ta tên Cây Bên Phải, có điều ta đã đổi tên rồi, bây giờ tên Cây Bên Phải Hổ.
.
Cô đang định về phòng, bên ngoài lại truyền đến một giọng nói dịu dàng vô biên.

Chúc sư tỷ, quả nhiên tỷ đã về rồi.
Chân Chúc Dao thoáng hụt chân, cô suýt nữa té ngã, nhìn bóng dáng mừng rỡ đang chạy vào cửa kia, da gà khắp người lại nổi lên.

Đừng qua đây!
Chúc Dao lập kết giới phòng ngự theo phản xạ có điều kiện:
Cô tính làm gì hả?
Ích Linh ngẩn người, đáy mắt vụt qua về đau xót, vô cùng uất ức nhìn cô:
Chúc sư tỷ...
Nhìn sơ xem chừng có ít nhất hơn một nghìn người, động tác thống nhất, đồng phục thống nhất, có tổ chức có kỷ luật, hàng lối chỉnh tề thẳng tắp.
Cả quảng trường lặng ngắt như tờ, ba vị tu sĩ Nguyễn Anh cùng chưởng môn Lâm Dục khi trông thấy Chúc Dao xuất hiện thì ánh mắt đều sáng ngời.
Bốn người đồng loạt tiến lên trước một bước, chắp tay khom lưng chín mươi độ, đồng thanh hô lớn:
Đệ tử bái kiến tôn thượng.


A...
sư phụ! Ta không muốn sống nữa.
Sau khi ném trả Ích Linh cho đám nhân tu, Chúc Dao dùng tốc độ nhanh nhất bay về không gian giới tử mà Ngọc Ngôn đang ở.
Cô nhào vào lòng sư phụ của mình, tuôn một tràng những lời chua xót sầu não:
Sư phụ...
Ngọc Ngôn sờ đầu cô, nghiêm nghị nói:
Không cho phép có lần sau.


Ta biết rồi.
Chúc Dao gật đầu, giơ tay lên, chiếc lông vũ trong không trung kia liền tự động bay vào lòng bàn tay cô:
Sư phụ xem thử cái này đi, rốt cuộc cái này là thứ gì? Trước đây khi ta nhìn thấy một gã Ma tộc sử dụng thì nó giống như cây sáo, nhưng vào đến tay ta lại biến thành kiếm.

Ngọc Ngôn cúi đầu đánh giá:
Chiếc lông vũ này...
ta cảm thấy tiết tháo của mình đã chịu quá nhiều tổn thương, nó đã nát bét ra rồi, không thể nào sửa chữa lại được nữa!

Không gian giới tử hoặc không gian chứa đồ, không gian phụ để chứa đồ vật.
.

Ta tên Cây Bên Trái Hố!
Cây còn lại phấn khích quay đầu lại nói.

Sặc...
Các ngươi mà hợp lại thì sẽ tên là cây
Hổ Cha
sao? Đầu Chúc Dao đầy vạch đen:
Thể...
Ta có một yêu cầu quá đáng, không biết có thể xin nhờ hai...
Ngọc Ngôn thuận tay ôm cô, ngón tay vuốt mái tóc rối bù của cô theo thói quen, nghiêm trang hỏi:
Tiết tháo? Đó là vật gì?

...
Cô câm nín.

A a a! Mặc kệ, dù sao tâm hồn ta đã chịu tổn thương nghiêm trọng.
Chúc Dao khịt khịt mũi, rúc trong lòng hắn ra sức cọ xát, còn thuận tay kéo ống tay áo rộng thùng thình của hắn lau mặt, mất một lúc lâu mới tìm lại được chút an ủi.
Ngọc Ngôn bị chùi cả đống nước mắt nước mũi lên khắp người:
...
Hắn bất đắc dĩ thở dài, như thể đã quá quen với sự lên cơn bất chợt của đồ đệ, tự thi triển
Khứ Trần quyết
cho mình, hắn kéo tay đồ đệ ngốc bắt mạch theo thói quen, thuận miệng hỏi:
Tình hình thú hoang nổi loạn lần này thế nào rồi?


Tôn thượng? Ta á?
Từ lúc nào mà mình đổi danh xưng rồi? Ích Linh gật đầu, vẻ mặt đầy sùng bái, hai mắt sáng rực nhìn cô:
Tôn thương chớ trách! Muối biết tỷ muốn che giấu thân phận, âm thầm giúp phái Thương Ngô của muội nên mới xuất hiện trước mặt mọi người với tu vi Trúc Cơ hoặc Kim Đan, có điều...
muội đã báo cho sự phụ chuyện tỷ cứu muội rồi.
Hơn nữa lúc tỷ đưa muội về sư môn không hề che giấu tu vi của mình, vì thế mọi người đều thấy được, tỷ là một vị tôn thượng Hóa Thần kỳ.

...
Hóa ra bọn họ cho rằng đột nhiên mình Hỏa Thần là do lúc trước vẫn luôn che giấu tu vi, cố ý đóng giả thành Kim Đan! Không thể không nói, trí tưởng tượng này...
Khí lạnh trên người hắn bất giác tỏa ra ngoài.
Không vui chút nào, vì sao hắn phải xem bệnh cho...
cái quả chẳng liên quan gì chứ?
Sư phụ?
Chúc Dao kéo ống tay áo của hắn.
hẳn là lông đuôi một loài chim nào đó, linh lực trong đó càng không tài nào ước lượng được, hơn nữa lại là thần khí...
Nếu như vi sư đoản không lầm, đây hẳn là lông chim phượng hoàng, tên là Dực Vũ.


Lông đuôi phượng hoàng!
Chúc Dao thoáng sửng sốt, cẩn thận đánh giá chiếc lông vũ này.
Ai đó hãy tới nói với cô đi, vì sao cái buff độ thiện cảm của thế giới này ai cũng tấn công hết vậy? Tốt xấu gì cũng phải xem xét giới tính chút chứ! Hạt Vừng cũng bị tình tiết đột ngột chuyển ngoặt này làm cho phát sợ, ngó tới ngó lui hai người hỏi:
Chủ nhân?

Bây giờ đừng có hỏi ta!
Hai tay Chúc Dao ôm đầu, ngồi xổm trong góc tường vẽ vòng tròn, cả người tỏa ra hơi thở suy sụp:
Ta chỉ muốn yên tĩnh.
Ngay lập tức mặt Ích Linh trắng bệch, trong mắt tức khắc phủ đầy hơi nước:
Yên tĩnh là ai?

Phụt...
Xin để ta yên tĩnh hộc máu đi!
cây không?

Dứt lời, hai cây thoáng ngẩn ra, nháy mắt thở phù, lập tức nở rộ hoa đỏ rợp cây.

A, cô ấy nói có thể nhờ chúng ta giúp cô ấy không.
Chúc Dao còn chưa trả lời, đột nhiên sắc mặt Ngọc Ngôn biến đổi:
Trong thần thức nàng có vật gì vậy?

Hắn gập ngón tay gõ một cái lên trán cô, vừa giơ tay lên, tức khắc hai luồng ánh sáng bay ra.
Trong không trung lập tức trôi nổi một quả màu đen và một cái lông chim bảy màu.
cũng phát huy tác dụng kịp thời quá nhỉ! Thế thì lần này kêu cô đến đại điện có khi cũng chỉ là muốn lôi kéo cô mà thôi.
Dù sao đến bây giờ, cô vẫn chưa từng gặp môn phái nào có tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Đột nhiên cảm giác có thể kiêu ngạo nhỉ?
Khụ...

Bọn ta nhất định sẽ trông chừng cậu ta.
Cây bên trái âm thầm vươn cành ra.

Sẽ không để bất cứ ai chui vào!


Yên tâm đi, ổn thỏa rồi!

Vậy tốt quá, cảm ơn!
Chúc Dao thở phào, có hại cây trông chừng là cô yên tâm hơn nhiều rồi.

Khụ, chuyện là...
Chúc Dao dùng chân quét quả mọng dưới đất, bước qua, nhìn sang cái cây bên trái nói:
Người tên là Cây Bên Trái phải không?

A a a a a...
Cô ấy nói chuyện với ta kia, cô ấy nói chuyện với ta rồi.
Cây bên trái kích động điên cuồng rung phiến lá, cành cây càng lắc lư qua lại như thể động kinh, đúng chuẩn dáng vẻ kích động của người hâm mộ gặp được thần tượng.
Khóe miệng Chúc Dao méo xệch, chỉ có thể nhìn sang cây bên phải hỏi:
Ngươi tên Cây Bên Phải hả?

Mặc dù cậu ta đã biến về nguyên hình, nhưng tốt xấu gì cũng không bị thương đến căn cơ, chỉ cần điều dưỡng hợp lý, năm sau lại là một quả mọng khỏe mạnh rồi.
Chúc Dao nghĩ ngợi, lại thêm một trận pháp phòng thủ ở bên cạnh.
Như vậy sẽ tuyệt đối không có sai sót, con trai Nguyệt Ảnh ngoan, mau mau lớn thành một thiếu niên xinh đẹp cường tráng nhé.
Sao đột nhiên cảm thấy hơi lạnh thế này? Đầu mày của Ngọc Ngôn nhíu chặt, hồi lâu mới lạnh lùng lên tiếng:
Chỉ là cậu ta cạn kiệt linh khí nên trở về nguyên hình mà thôi, đợi khi nào linh khí hồi phục rồi tự nhiên sẽ ổn.
Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, xem ra lại phải chôn Nguyệt Ảnh vào hố rồi:
Không sao là tốt rồi.

Ngọc...
Dao.
Ngọc Ngôn liếc nhìn Nguyệt Ánh trong dạng quả mọng, sắc mặt tức khắc chuyển lạnh, vẻ mặt nghiêm túc nói:
Thần thức là điểm trí mạng của một người, nhớ kỹ sau này không được thu những thứ linh tinh vào thân thức nữa.
Đặc biệt là đàn ông không liên quan.

Chỉ là ta nhất thời nóng lòng.
Lúc ấy chỉ muốn tìm nơi an toàn thu xếp Nguyệt Ánh, vì thể theo thói quen liền thu vào trong thần thức.
Một luồng ánh sáng đỏ sáng lên, cảnh trí trước mặt lập tức thay đổi, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã đến quảng trường của chính điện.
Ngay lập tức Chúc Dao bị cảnh tượng trước mặt dọa giật nảy.
Chỉ thấy các đệ tử đứng kín mít, đen nghịt cả quảng trường.
Shit, phản xạ có điều kiện! Cô còn tưởng rằng mình đăng cơ chứ!
Vậy...
đứng dậy cả đi?
Chúc Dao lau mồ hôi ngại ngùng trên trán.

Vâng!
Bốn người dẫn đầu đứng thẳng dậy, chưởng môn Lâm Dục vung tay ra hiệu với phía sau, các đệ tử mới đồng loạt đứng dậy.
Qua lời nhắc nhở của sư phụ, cô càng nhìn càng thấy quen thuộc, cẩn thận hồi tưởng hình dáng của phượng hoàng, quả thật có chiếc lông đuôi thế này.
Chúc Dao từng làm một con phượng hoàng không đuôi thế nên mới không nhận ra nó ngay, chuyện này, vẫn...
có thể tha thứ được!
Chiếc lông này tách khỏi bản thể lại vẫn có linh tính, đó là vì đã hội tụ toàn bộ năng lực của bản thể phượng hoàng lúc ban đầu nên mới có thể chế thành vũ khí này.
Lời bọn họ vừa dứt, trong phút chốc giống như mở chiếc loa khuếch đại âm thanh, mấy nghìn đệ tử trên khắp quảng trường lập tức giống như hành tây đổ, quỳ rạp xuống, đồng thanh lớn tiếng hô:
Đệ tử bái kiến tôn thượng!

Khung cảnh như triều dâng sóng dậy, âm thanh đinh tai nhức óc, quả thật khiến người ta cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt.
Vì thế, Chúc Dao không tự chủ được giơ tay lên, rất biết tiếp thu đáp một câu:
Các khanh bình thân!
ở Lâm Dục:
...
Huyền Hư:
...
Huyền Ngân:
...

Nguyên Anh chưa có tên:
...

Các đệ tử:
...

Sặc...
Sau khi quay về phái Thương Ngô, Chúc Dao lại chôn Nguyệt Ảnh ở trong hổ phía sau nhà, tiện thể dọn cỏ, tưới nước luôn.
Lại gia cố thêm trận pháp dẫn linh khí ở xung quanh.
Xác định Nguyệt Ảnh đang hồi phục linh khí với tốc độ chậm chạp thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng là dựa vào thần khí này mới nâng cao được thực lực.

Hả?
Ý gì vậy?
Ngọc Dao, nàng đã Hóa Thần rồi.


Nà ní!
Chúc Dao giật mình, vội vã
nội soi
bản thân, quả nhiên không thấy Kim Đan trong cơ thể nữa, mà thần thức lại rộng lớn tựa biển cả.
Đột nhiên cô hiểu ra tại sao chó sư tử Lâm Kỳ kia bị cô đánh cho ra bã.
Cô ngẩng đầu xem xét khắp bốn phía, không biết có phải là ảo giác không, sao cô lại cảm thấy hai cái cây bên cạnh đột nhiên trở nên xanh mướt, hơn nữa dường như vừa rồi không hề kết trái mà, sao đột nhiên ra quả đầy cây thế này?
A, cô ấy nhìn ta này, nhìn ta này! Ta phải kết trái cho cô ấy!

Ta cũng vậy!
Xào xạc xào xạc...
Ngay tức khắc trái cây đỏ mọng rơi xuống như mưa, rớt thẳng xuống, đập vào đầu Chúc Dao.
Chúc Dao:
...
Các ngươi có thù với ta à? Vừa quay lại liền muốn dùng quả đánh ta.
lúc ấy muội không nhìn rõ tình cảm của mình, mới...
Chúc sư tỷ...

Dừng ngay!
Xin cô đừng nói mấy chuyện mất tiết tháo như vậy nữa, Chúc Dao khóc không ra nước mắt nói:
Rốt cuộc cô tìm ta làm gì?
Ích Linh sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chuyện chính, cô ta nói với vẻ phấn khích:
Là sư phụ và các tôn giả sai muội đến mời Chúc sư...
Mời tôn thượng đến chính điện, thương nghị đại sự.


Các ngươi tìm ta có việc gì?
Chúc Dao đằng hắng, lại lần nữa đeo mặt nạ lạnh lùng lên, tựa như cái đứa ngốc vừa nãy không phải là cô.


Tôn thượng.
Lâm Dục cung kính hành lễ, vươn tay làm động tác mời:
Đệ tử quả thực có chuyện thỉnh giáo, mời tôn thượng vào điện.
Đám người đông đảo trước mặt ngay lập tức rẽ ra một đường đi, thẳng đến cửa đại điện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.