Chương 241: Đào cát ở sâu bên trong sông vong xuyên
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2679 chữ
- 2022-02-04 04:35:55
Sư phụ hôn mê, oán khí trong cơ thể nhóc con không giảm, lại còn bị rơi xuống chỗ quỷ quái này, tu vi bị tan biến hết.
Loại tình huố8ng này, cho dù là tốt tính, cô vẫn cảm thấy vô cùng muốn giết người.
Vì vậy cho dù biết rõ Bạch Nguyên không có ác ý với mình nhưng3 cô cũng không thể khống chế được mà nổi giận, huống chi, chính nó đã đẩy mình xuống.
Thật xin lỗi!
Chúc Dao thở dài, vỗ đầu nó: 9
Bạch Nguyên, chúng ta trò chuyện chút đi.
Ơi!
Nó mở to đôi mắt ngập nước, nhìn cô, rồi lại nhìn móng vuốt của mình.
Móng vuốt 6thì sao?
Không nhổ nữa.
Đã như vậy rồi, cô làm sao mà dám nhổ nữa đây? Đôi mắt ngập nước của nó lúc này mới trong hơn một chút, thả móng5 vuốt xuống, cẩn thận ngồi xổm xuống bên cạnh cô.
Hỏi từ chỗ nào bây giờ? Đúng rồi.
Để ta dẫn ngươi đi.
Bạch Nguyên vui vẻ chạy về phía trước.
Chúc Dao cũng không lãng phí thời gian nữa, lập tức đi theo.
Sau khi đi được khoảng mười lăm phút, phía chân trời u ám đột nhiên xuất hiện một tia sáng nhỏ hẹp màu trắng bạc ở phía trước.
...
Thế này thì sao làm bạn được đây? Nhìn mặt sông rộng lớn, ầm ầm sóng xô, Chúc Dao khóc không ra nước mắt, đang do dự có nên bơi chó để đi qua hay không, đột nhiên trên sông xuất hiện một chấm tròn màu xanh, nổi bật trên dòng sông trắng như tuyết.
Cái chấm tròn màu xanh kia càng ngày càng lớn, nhìn kỹ lại thì hóa ra là một nụ hoa.
Chúc Dao tiến gần hai bước, nụ hoa kia đột nhiên nở ra, càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một đóa hoa sen lớn như chậu rửa mặt, mà trên chính giữa đài sen có một mũi tên màu vàng hướng lên đang lơ lửng.
Sắp đến rồi.
Đầu nguồn! Con sông này rộng như vậy, đi lên đầu nguồn không biết sẽ mất bao lâu, trước kia thì không sao, bây giờ cô không còn một chút tu vi nào, chắc chết mất.
Chúc Dao tuyệt vọng đi theo, cảm thấy bước chân như nặng hơn vài tân.
Đến rồi!
Ớ? Nhanh như vậy sao, cô mới đi có khoảng mười phút.
Ngươi quen Giới Linh!
Chúc Dao kinh ngạc, sửa BUG nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe được có NPC biết đến tên của Giới Linh.
Hắn dùng một lúc, chậm rãi gật đầu:
Coi như là quen.
Coi như là sao?!!
Ngươi biết hắn là ai ư? Đang ở đâu ư? Vì sao lại muốn ta sửa BUG gì gì đó?
Hắn cười càng dịu dàng hơn:
Về sau người sẽ biết.
Nói như chưa nói vậy.
Ngươi nói ta có thể giúp ngươi là sao?
Sắc mặt hắn nặng nề, đột nhiên duỗi một tay ra, chỉ thấy một đám khí đen từ các chữ cái BUG tạo thành xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn.
Mi vì sao cứ một mực đi theo ta?
Bạch Nguyên có hơi luống cuống bước chân trước lên, lắp bắp chờ mong nói:
Thích...
Rất thích Dao Dao, muốn làm bạn.
Đầu nó càng rũ xuống thấp hơn, có hơi ngượng ngùng, Chúc Dao rõ ràng nhìn thấy trên khuôn
Thì ra bông hoa sen này vẫn còn tiếp tục nở liền nhau? Chúc Dao nghi ngờ giẫm lên, sau đó mỗi một bước cô đi, phía trước sẽ nở ra một đóa hoa sen giống vậy, tựa như là đang trải đường đến tòa cung điện trong lòng sông kia.
Cô thuận lợi đến trước tòa cung điện.
Vừa bước lên thềm đá, một hàng hoa sen đằng sau lập tức khô héo rơi xuống đáy sông.
Người đàn ông nói khẽ:
Đúng vậy, ta chính là sông Vong Xuyên.
...
Chúc Dao cảm thấy não của mình có vấn đề rồi, sông Vong Xuyên, hắn là sông Vong Xuyên, con sông này lại đang xin cô giúp đỡ.
Cô có tài cán gì ư? Đào cát sao?
Từ thuở khai thiên lập địa, ta đã ở Minh giới, loại bỏ dấu ấn của tất cả các sinh vật trên thế gian này, để linh hồn bọn họ trở lại như ban đầu.
Vong Xuyên tiếp tục nói:
Thế nhưng những dấu ấn này, có thứ có thể bị loại bỏ, có thứ lại không thể.
Oán khí không thể?
Hắn gật đầu:
Oán khí ảnh hưởng đến linh hồn, những hồn phách mang oán khí có thể nhớ lại chuyện kiếp trước, oán khí không tiêu tan, sẽ gây ra rất nhiều chuyện, khiến cho kiếp này suy tàn.
Nó kéo rất dài, kéo dài vô hạn, tựa như là chia cắt thế giới thành hai nửa.
Đến gần mới biết được hóa ra đó lại là một con sông, màu trắng bạc, mặt sông rộng lớn nhìn không tới bờ bên kia, đây là lần đầu tiên cô gặp một dòng sông kỳ lạ như vậy:
Sông Vong Xuyên?
Sao ở đây lại xuất hiện sông Vong Xuyên? Cô đã trở lại Minh giới sao? Nhưng hình như có gì không đúng lắm.
Bạch Nguyên chuyển hướng, chạy về phía thượng nguồn:
Đi lên đầu nguồn đi...
Hắn cười càng tươi hơn:
Chúc Dao, ta vẫn luôn chờ ngươi.
Hả? Chờ ta sao?
Ý gì đây? Hắn đứng dậy đi xuống từ trên đài cao kia, Chúc Dao lúc này mới nhìn rõ ngoại hình của hắn.
Mày kiểm mắt sáng, tuy rằng không phải tuyệt sắc, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ôn hòa.
Giới Linh nói ngươi là người duy nhất có thể giúp ta.
Hàng tỷ năm!
Chúc Dao nghe được từ mấu chốt, nghĩa là hắn đã sống trăm triệu năm rồi ư? Đây chính là thời điểm sơ khai lập địa, ngay cả những vị thần còn chưa tồn tại, hắn đã xuất hiện từ lúc đó rồi ư?
Ngươi rốt cuộc là ai?
Hắn vẫn cười ôn hòa, nói khẽ:
Tên ta là Vong Xuyên.
Vong Xuyên!
Chúc Dao lập tức mở to hai mắt:
Ha ha, không phải là...
Sông Vong Xuyên đấy chứ?!
Đừng có mà đùa! Hắn vung tay lên, đại điện màu trắng lập tức biến mất, dưới chân là sông Vong Xuyên màu trắng bạc tĩnh lặng, bọn họ đang lơ lửng ở trên mặt sông.
Đợi chút.
Cô còn chưa hỏi xong đâu:
Ta hỏi cái này nữa!
Tiếp theo, cô liền bị ánh sáng bao quanh, bên tai truyền đến một câu nói như có như không.
Yên tâm, chuyện về người kia, không liên quan gì đến oán khí đâu.
Chúc Dao tỷ!
Bên tai truyền đến giọng nói của nhóc con, bên hông bị siết chặt, sau đó cô liền bay lên trời.
Đây hẳn là trận pháp hệ Mộc nào đó.
Chúc Dao đi lên thềm đá, cung điện màu trắng sừng sững ở ngay trước mắt, tràn đầy khí thế.
Điểm kỳ quái là yên tĩnh đến mức quỷ dị, xung quanh đến một con ruồi cũng không có chứ đừng nói là người.
Thấy cô tiến vào, hắn liền mỉm cười lộ ra những chiếc răng trắng bóc...
Chúc Dao đưa tay đỡ trán, người kia yêu màu trắng đến mức nào vậy? Mắt sắp mù mất thôi.
Ha ha, xin chào...
Chúc Dao lên tiếng chào hỏi theo thói quen.
Ngươi đến rồi.
Một âm thanh ôn hòa như nước vang lên, không lớn nhưng lại như gần ngay bên tai, thấm vào lòng người.
Chúc Dao tựa hồ cảm thấy giọng nói này có chút quen tai nhưng lại không nhớ nổi đã từng nghe ở đâu.
Ngươi biết ta sao?
Cô lúc trước vẫn cho là do Quỷ Vương, hoặc là do oán khí trên thân Quỷ Vương kia.
Giờ mới biết được, tất cả oán khí Giới Linh đều để cho cô giải quyết.
Đồng tích góp hàng tỷ năm dưới sông Vong Xuyên, nếu thoát ra, sợ không chỉ Minh giới, mà cả Tam Giới cũng đều bị ảnh hưởng.
Có ai không?
...
Không một tiếng trả lời.
Cô không nhịn được đưa tay gõ lên cửa, vốn tưởng rằng sẽ không có ai đáp lại, nhưng cánh cửa lớn màu trắng kia lại đột nhiên ẩm một tiếng, chậm rãi mở ra.
Trong điện cũng trắng xóa như tuyết, Chúc Dao đi vào, chỉ thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế ở trên đài cao bên trong đại điện, toàn thân hắn đều là màu trắng, cả tóc cũng là màu trắng bạc.
Đi mau, chỉ ở ngay phía trước thôi.
Nó hiển nhiên đã sớm có ý định này, kích động nhảy lên phía trước dẫn đường:
Nhìn đi, nhìn đi...
Đến cùng nhìn cái gì?
Đợi đã nào...! Chúc Dao chợt nghĩ đến:
Mi đã từng tới đây rồi?
Ừm...
Nó gật đầu.
Vậy mi biết đường ra ngoài?
Bạch Nguyên biết!
Nó ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo.
Bay thôi, gào...
Bạch Nguyên rống một tiếng, đột nhiên bay lên, hướng về phía cung điện kia.
Đợi chút! Mang ta theo với, ta không biết bay.
Bạch Nguyên đã bay đi rồi.
...
Sao mi không nói sớm một chút! Làm cô tưởng rằng phải tèo luôn ở chỗ này rồi.
Cô đang dùng phiên bản
original
đấy, nhỡ tèo một cái thì xót xa biết mấy!
Mi hiểu rất rõ nơi này sao?
Bạch Nguyên hiểu rõ.
Nó nhảy lên phía trước dẫn đường.
Vậy trong này có người nào hoặc thứ gì đó có thể giúp làm giảm đi oán khí không?
Người ư?
Bạch Nguyên ngập ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn cô rồi xấu hổ nói:
Chỗ này chỉ có một người.
Ai?
Hóa ra có thật, xem ra chuyện này cũng không uổng công.
Vương Từ Chi mang theo cô bay ra xa, vẻ mặt lo lắng nói:
Chúc Dao tỷ, tỷ không sao chứ?
Không sao.
Chúc Dao nhìn lại, cô lại trở về chỗ nứt ở vùng đất vô tận của thế giới.
Tỷ sao lại đứng ở chỗ đó, quá nguy hiểm, nếu rơi xuống thì làm sao bây giờ?
Vương Từ Chi lo lắng nói.
Rơi xuống?
Chúc Dao trừng to mắt, không phải cô đã tiến vào rồi hay sao?
Nơi đây quá nguy hiểm, gió rõ ràng có thể thổi tan linh khí, không nên ở lâu.
Cậu ta nghiêm túc đề nghị.
Aiz.
Vì sao lại nhìn ta tràn đầy hy vọng như thế?
Ta thật sự không biết loại bỏ oán khí, nếu không thì ta cũng không tới đây tìm ngươi.
Giới Linh nói ngươi có thể thì chắc chắn là có thể
Vong Xuyên tự tin.
Nhưng mà ta không có biện pháp gì cả.
Nếu không thì nhóc con đã sớm không sao.
Hắn lắc đầu:
Ngươi bây giờ không biết, chẳng qua là chưa đến lúc.
Vậy lúc nào thì mới là đến lúc?
Hắn cười cười không trả lời, chỉ là càng nhìn cô chăm chú hơn:
Ngươi có thể mà.
...
Đừng tin tưởng cô như vậy chứ, nếu chơi chết thì làm sao bây giờ?
Trước khi ngày đó đến, ta sẽ luôn chờ đợi.
Hắn nhấc tay lên, chỉ thấy một trận pháp lập tức xuất hiện ở dưới chân cố, Chúc Dao cảm thấy cơ thể chợt nhẹ hơn, trận pháp tỏa sáng.
mặt đầy lông kia có sự e thẹn, nhất định là mắt cô bị mù rồi!
Vậy sao mi lại phải đẩy ta xuống?
Có người bạn nào như mi không? Nó lúc này lại ngẩng lên rất nhanh:
Bởi vì nhất định phải dẫn người đi xem.
Xem
Chúc Dao sửng sốt:
Xem cái gì?
Bạch Nguyên lập tức đứng dậy, chạy về bên trái vài bước, lại hấp tấp quay lại:
Đi, đi xem, đi xem...
Chờ một chút.
Chúc Dao đi theo:
Mi muốn dẫn ta đi xem cái gì?
Dao Dao nhanh...
Bạch Nguyên đi trước cũng không biết chạy đi đâu rồi.
Cứ xông vào địa bàn của người khác như vậy cũng không biết có khiến cho chủ nhân nơi này phản cảm hay không nữa.
Đi qua khoảng sân rộng trước điện, Chúc Dao do dự một chút, quyết định cất tiếng gọi:
Có...
Vì vậy ta không thể để cho oán khí lưu lại ở hồn thể, nhưng mà cho dù rời khỏi hồn phách, nó vẫn không thể tiêu tán, nên ta chỉ có thể khóa lại mà thôi.
Hắn lại vung tay lên, chỉ thấy dòng sông đột nhiên rẽ nước sang hai bên, hiện ra đáy sông.
Dưới đáy thấy một đống đen kịt, không biết sâu ra sao, đồng kia không ngừng quằn quại, chợt có một ít thoát ra, Chúc Dao nhìn kỹ lại, một đống màu đen chằng chịt kia đều là BUG.
Phía dưới đáy sông rõ ràng toàn là oán khí, số lượng kinh khủng này rốt cuộc là đã được tích góp qua bao nhiêu năm đó!
Thứ này...
Để cô giẫm lên sao? Chúc Dao do dự bước thử chân lên, không ngờ bông sen này rất chắc, vững vàng như đi trên mặt đất, cũng không biết là loại gì, Chúc Dao thực muốn đem nó về trồng.
Vừa đứng lên, cách cô một bước lại nở ra một đóa hoa sen.
Bạch Nguyên, mi nói là người kia ở chỗ này sao?
Ừm!
Chúng ta qua bằng cách nào?
Cung điện kia là nổi trên mặt sông đó, cô có biết bơi đâu?
Dưới dòng sông trong sạch như vậy thế mà lại là nơi phong tỏa oán khí.
Vong Xuyên thả tay xuống, mặt sông tự động khép lại, trở lại như ban đầu.
Hắn quay đầu nhìn cô dịu dàng, ánh sáng trong mắt lấp loé.
Oán khí!
Chúc Dao vừa nhìn liền nhận ra:
Sao ở đây cũng có? Chẳng lẽ...
Ngươi chính là người ngày đó tiêu diệt Quỷ Vương ư, ngươi có thể loại bỏ oán khí đúng không?
Không.
Hắn lắc đầu, siết chặt lòng bàn tay, luồng oán khí kia lập tức biến mất:
Ta chỉ tạm thời khóa nó lại mà thôi.
Khóa lại ư?
.
Oán khí không có hình dạng, không thể diệt bỏ, cho dù là ta, cũng chỉ có thể tạm thời khóa nó lại.
Hắn nhíu mày:
Thế nhưng trên thế gian này oán khí chỉ nhiều chứ không ít, lúc đầu thì không sao, thế nhưng hàng tỷ năm trôi qua, cho dù là ta, cũng không đợi được nữa.
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn chỉ thấy trên mặt sông xuất hiện một tòa cung điện màu trắng cực lớn trải dài.
Cung điện kia vô cùng hoa lệ, mỗi một chỗ đều tựa như được xây nên từ đá màu trắng tinh khiết nhất, nhìn từ xa tựa như là một chiếc rèm trắng như tuyết treo ở trên trời, sáng đến chói mắt.
Trắng như vậy rất dễ bị mù mắt đó! Chúc Dao thầm phỉ nhổ.
Chúc Dao cảm thấy hơi lạ, rõ ràng cổ ở dưới đó lâu như vậy, vì sao nhìn nhóc con có vẻ như không biết vậy? Chẳng lẽ tốc độ thời gian trôi qua trong vùng đất vô tận của thế giới cùng Linh giới không giống nhau? Hình như trong tay có thêm thứ gì đó? Một hạt châu màu trắng bạc, cực kỳ giống màu tòa cung điện kia, đây là gì? Vong Xuyên tặng sao? Cô nắm tay thật chặt, xong rồi lại phát hiện ra tu vi của mình đã khôi phục.
Chúc Dao tỷ, xem ra ở đây cũng không có biện pháp loại bỏ cản khí, chúng ta đi về đi.
Cô gật nhẹ đầu, đi theo Vương Từ Chi trở về phái Thanh Cổ.
Về chuyện BUG lần này, cô cuối cùng đã có chút đầu mối.
Đây quả thực là BUG quá mức.
Hết lần này tới lần khác cô vẫn chưa có một chút đầu mối nào về phương pháp giải quyết cụ thể.
Chuyện này cũng không giống như chơi trò chơi, gặp trở ngại thì cứ DEL là xóa bỏ được rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.