Chương 257: Cô làm sư phụ của ta đi


Chúc Dao đi vào từng bước, cứ mỗi bước chân, trái tim lại trĩu nặng thêm một phần, nỗi đau đớn lan truyền toàn thân.

Mở miệng mấy lần mớ8i tìm lại được giọng nói của mình, khẽ thở dài:
Thiều Bạch...
Không biết vì sao, gió bỗng nổi lên, nhẹ nhàng lướt qua khiến cánh hoa tung bay3 đầy trời.

Trong bầu trời đầy hoa ấy, bóng người đàn ông kia như bị thổi tan đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Chúc Dao thật không ngờ được, một người xui xẻo thì uống nước cũng bị mắc răng.
Trận pháp chuyển dịch không gian kia vô cùng mạnh, hơn nữa trận pháp lại vừa nhanh vừa chính xác, đưa thẳng các cô vào vòng vây của các môn phái.
Mấy chục tu sĩ Nguyễn Anh, Kim Đan, vây giữ hai người trong ba tầng ba lớp.
Tới giờ thì chưa từng.
Là do cô dạy ta điều này...
cảm ơn, khi cả thế giới quay lưng với ta, cô vẫn luôn bên ta không rời.
Chúc Dao cắn răng một cái:
Giờ không còn cách nào khác, Anh Lạc, bốn món pháp khí kia đều do cô giữ đúng không?

Đúng!
.

Đầu tiên, hãy phá vỡ phong ấn, sau đó cô cố trốn đi, trốn được càng xa càng tốt.
Anh Lạc sững sờ một chút, chợt mở to hai mắt:
Ý cô muốn nói...

Đúng thế, với tính cách của Đinh Xuân Thu, chắc hẳn sẽ không tin tưởng bất cứ ai cả.
Món pháp khí cuối cùng, chắc chắn sẽ được giữ trên người hắn ta.
Chúc Dao trầm giọng nói:
Lát nữa ta sẽ giữ chân hắn ta, nhân cơ hội này, cô hãy phá vỡ phong ấn.
Cô ta yên lặng hồi lâu, rồi mới gật đầu một cái.
Cỏ cây bốn phía chỉ chốc lát đã khô héo.
Từng tiếng kêu chói tai khủng khiếp vang khắp đất trời.

Ma tộc, Ma tộc hồi sinh.

Trời ơi, thế gian này xong rồi.

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây? Chúng ta sẽ chết hết, sẽ chết hết...
Đám người kinh hoàng, hốt hoảng, nào còn ai nhớ đến chuyện vây bắt các cô.
Nhưng mà...
ta mệt mỏi quá, không muốn tiếp tục nữa.
Trước giờ ta sống không thẹn với lòng mình, sau này cũng không muốn sống với những âm mưu giả dối.
.
Con bà nó, Giới Linh, anh giở trò quỷ gì thế này? Chúc Dao vô cùng nôn nóng, nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn tay cô em càng lúc càng sáng, vừa cười vừa nói một câu như lời cảm ơn, cũng như lời tiếc nuối.

Ngọc Dao, cảm ơn cô, nếu như có thể ta rất muốn được gọi cô là sư phụ.
Một lát sau, ánh sáng trắng chói mắt lan ra bốn phía, như một đợt sóng dài tràn ra cả thế gian, đến mức đám ma khí đang tích tụ kia cũng biến mất trong chớp mắt.
Hình ảnh trước mắt ngày càng mờ đi, tựa một bức tranh không chân thật, như một linh hồn đã bị rút ra khỏi cơ thể, đột nhiên mọi thứ trở nên méo mó.
Cô chợt nhận ra mình không cử động được, thân thể như bị cố định lại vậy, cứ như đây chẳng phải cơ thể của mình nữa.
Chết tiệt! Cô em, màu dừng lại.
Cô muốn lớn tiếng gọi cô ta, nhưng dường như cô đã mất đi quyền khống chế thân thể không mở được miệng.
Năm pháp khí đồng thời được kích hoạt.
Ma khí phóng lên cao, trở thành một vòng xoáy chiếm lấy cả không gian.
Trong nháy mắt, sắc trời đã tối sầm xuống, từng trận gió lạnh thổi lên, lạnh thấu xương tủy.
Anh Lạc sợ ngây người, nhìn Chúc Dao một cái từ đầu đến chân:
Ngọc Dao, giờ ta cũng hơi tin chuyện cô là Thần tộc rồi đấy.
Đến nơi di tích của thần thượng cổ mà không gặp phải chút nguy hiểm nào, hơn nữa còn biết trận pháp chuyển dịch không gian ở đâu.

Không phải thần thượng cổ.
Chúc Dao sửa lại.

Cái gì?

Chủ nhân của di tích này là Thần tộc phượng hoàng.

Vốn dĩ mục đích của cô đưa hắn vào là để cứu hắn một mạng, nhưng không ngờ, chuyện không như mong muốn.

Ngọc Dao...
Anh Lạc dè dặt nhìn cô một cái, do dự nói:
Cô...
biết vị thần thượng cổ vừa rồi?
Chúc Dao hít sâu một hơi, kìm nén nỗi đau trong lòng, nặng nề gật đầu nói:
Ừ, đó là anh của ta.

Hả?
Thần thượng cổ là anh cô á? Chắc chắn là cô ta nghe nhầm rồi.
Cô không thể ng9ờ được, chủ nhân của di tích này lại là Thiều Bạch.
Khi đó, sau khi xuyên qua cánh cửa không gian, có lẽ hắn đã đến thế giới này, sau đ6ó xây dựng một nơi như vậy.
Tất cả những thứ trong căn phòng ngoài đó, đều là chuẩn bị cho cô.
Tốc độ trên tay cô ta dần tăng nhanh, ánh sáng của ẩn Tru Ma thoáng hiện lên, Chúc Dao căng thẳng, cô ta muốn liều mạng.
Cô muốn dùng pháp thuật ngăn cản cô ta kết ấn, nhưng vừa đứng lên lại nghe thấy một âm thanh truyền tới tai.

Đinh!
Một tiếng.

Cho dù các ngươi không phải Ma tộc, nhưng các ngươi xông vào trận địa, thu thập năm món pháp khí, nhất định cũng chẳng có ý định tốt đẹp gì.
Dù thế nào, vì muôn dân trong thiên hạ, chúng ta không thể tha thứ cho hai người các ngươi.
Anh Lạc liền giận dữ:
Hừ, muôn dân thiên hạ cái gì chứ, suy cho cùng, các ngươi chỉ không muốn ta sống lại mà thôi.


Anh Lạc cung chủ sống lại, đương nhiên chúng ta rất vui mừng.
Sát ý thoáng hiện lên trong mắt Đinh Xuân Thu.
Thậm chí còn có người đã ngự kiếm chạy thục mạng về phương xa.
Chúc Dao hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân tỉnh táo.
Đã đi đến bước cuối cùng, chỉ cần dùng ấn Tru Ma tiêu diệt Ma tộc là được, lần này dù thế nào, cũng không thể thất bại.

Anh Lạc, rời khỏi nơi này đi, đừng quay đầu lại.
Anh Lạc sửng sốt, quay đầu nhìn cô một cái.

Ngơ ra làm gì, đi mau đi!

Đi đâu?
Cô ta đột nhiên hỏi.

Đi đâu cũng được, cô hãy sống cho thật tốt.
Ngọc Dao,ma thực sự không ở nơi này,mà nó tồn tại trong lòng mỗi người.

Cô...
hãy đi đi.
Phải tránh xa khỏi nơi này, còn sống thì sẽ còn hy vọng.

Sống?
Cô ta vẫn không nhúc nhích, ánh mắt càng lúc càng mơ màng, đột nhiên cô ta mở miệng nói:
Còn sống thì đã sao? Ngọc Dao, ta thực sự không hiểu, rốt cuộc ta đã làm sai điều gì? Ta chưa từng mắc nợ thế gian này chút nào, vì sao lại đối xử với ta như vậy?
Cô ta tiến lên trước một bước, ánh sáng màu vàng của pháp ấn sáng lên trên tay cô ta lần nữa.
Nhưng hai người bọn họ, một người thì trọng thương, đan điền vỡ nát, linh khí không ổn định, người còn lại thì đã nửa tàn phế, chỉ còn một nửa linh lực.
Giữa một biển người thế này, họ chỉ đành né tránh.

Làm thế nào đây?
Anh Lạc chặn đòn công kích của một tu sĩ Nguyễn Anh, truyền âm đến.
Tu sĩ Hóa Thần.

Chúc Dao đã sắp gục ngã, dù chỉ là đẩy uy áp ra, nhưng cơ thể đã bạo động, khiến cô đau đớn đến mức không thở nổi, kinh mạch như bị cắt đi từng đoạn, nhưng cô không thể không kiên trì, trầm giọng nói:
Anh Lạc,
tranh thủ lúc này!


Nói dối!
Anh Lạc giận đến run cả người:
Muốn nói đến kẻ mê muội, Đinh Xuân Thu người mới thật sự là ma quỷ!

Các vị, không cần lắm lời với cô ta.
Đinh Xuân Thu xoay người về phía các môn phái đằng sau:
Vì chúng sinh thiên hạ, ngày hôm nay nhất định không thể để hai người này rời đi, nếu không, đến khi phong ấn Ma tộc bị phá vỡ, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Vừa nói xong, hắn ta đã cầm kiếm vọt tới.
Có người tiên phong, những người khác cũng lấy linh kiểm ra, tấn công về phía hai người.
Anh Lạc kéo Chúc Dao, vội vàng lui về sau mấy bước, Chúc Giao kết ẩn, bày kết giới phòng ngự ra.

Chúng ta không phải Ma tộc!
Anh Lạc lớn tiếng nói:
Phong ấn của Ma tộc cũng không bị phá vỡ, chúng ta đi tìm đủ năm món pháp khí chỉ là để dứt khoát giải quyết Ma tộc mà thôi.


Phong ấn Ma tộc không bị phá vỡ, vậy đi tìm năm món pháp khí chẳng phải là uổng công vô ích sao?
Đinh Xuân Thu đứng dậy, nhìn hai người một cái, trầm giọng nói:
Anh Lạc cung chủ, ngươi nói ngươi không phải Ma tộc, vậy ta xin hỏi, ngươi đã hồi sinh bằng cách nào? Hồn phách người thường phân thành năm mảnh, dù hội tụ lại lần nữa, cũng không thể hồi sinh lại được.
Trên cõi đời này, trừ Ma tộc, làm gì còn loài nào có năng lực này, có thể chết đi rồi sống lại.

Một tu sĩ Nguyễn Anh hóa ra hàng vạn thanh linh kiểm, tấn công hai người.
Chúc Dao đẩy Anh Lạc ra, hít sâu một hơi, rồi đẩy hết uy áp của bậc Hóa Thần ra, trong chớp mắt, tất cả tu sĩ đều khựng lại, có người còn rơi thẳng xuống từ không trung, há mồm phun máu, nằm liệt trên đất.

Tu...
Chuyện Ma tộc cứ giao cho ta.
Cô ta ngẩn người, lại hỏi:
Ngọc Dao, tiêu diệt Ma tộc rồi, ta thật sự có thể quay về cuộc sống trước kia sao?

Cô ta cười một tiếng, như đã có được câu trả lời:
Cô nhìn xem, Ma tộc không hề ra ngoài thế nhưng bọn họ cũng không thể chấp nhận ta nữa rồi.
Dù lần này do chúng ta giải quyết, nhưng nói không chừng, lần sau họ vẫn sẽ đổ tội cho ta mà thôi.

Cô đừng làm chuyện điên rồ!
Chúc Dao cuống lên, há miệng liền phun ra mấy ngụm máu, hình ảnh trước mắt càng lúc càng mờ đi.
Bỗng nhiên, cô ta cười, cười rất hạnh phúc.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt sắc đó bỗng nhiên nhoẻn miệng cười:
Ngọc Dao, cả cuộc đời này, ta chưa từng biết hy vọng là gì.

Nhưng đó là cung chủ chân chính, người trong các môn phái ngưỡng mộ vị cung chủ đã hy sinh vì thế gian này, nhưng đáng tiếc, cô ấy đã không thể trở lại.
Còn người chẳng qua chỉ là ma nữ bị Ma tộc khống chế.

Chúc Dao cười lạnh một tiếng, nói tới đây là thấy, hắn chỉ muốn người chết, không muốn người sống.
Người của các môn phái đều mang vẻ mặt oán hận như muốn băm thấy hai người.
Ngón tay cô ta khẽ chuyển một cái, tăng nhanh tốc độ chuyển động của linh khí, phong ấn lập tức bị phá vỡ, bốn pháp khí trong túi đồ đồng thời bay ra ngoài, còn có một cái khác bay ra từ bên người Đinh Xuân Thu.
Năm pháp khí bay trên không trung hai vòng, chỉ nghe thấy mấy tiếng ken két.
Chúc Dao cũng không nhịn được, máu tràn ra khỏi khóe miệng, uy áp Hóa Thần cũng chợt biến mất, linh lực và thể lực đều bị hao hụt quá mức, tu vi đang thụt lùi cực nhanh.

Ngọc Dao!
Sắc mặt Anh Lạc tái nhợt.
Mắt cô ta thoáng mờ đi, nhìn lại chỉ thấy Chúc Dao đang hấp hối, quay đầu thấy Định Xuân Thu đang nằm trên đất, còn những người khác đã bắt đầu bò dậy.

Đinh
một tiếng, một cái chuông đồng bật tung ra khỏi cơ thể hắn ta.
Rõ ràng là hắn ta vừa dùng chiếc chuông đồng này để tránh khỏi uy áp của cô.
Phụt...
Dẫn đầu chính là người luôn nói muốn báo ơn - Đinh Xuân Thu.
Thế mới nói, cái kẻ này chẳng phải loại tốt lành gì.

Bọn họ đi ra từ di tích, quả nhiên chỉ có Ma tộc mới...

Đinh chưởng môn nói không sai, họ bị Ma tộc khống chế rồi.

Ma tộc có thể hồi sinh không?

Chẳng lẽ Anh Lạc ngay từ đầu đã là gian tế của Ma tộc?

Không thể để Ma tộc làm hại thế gian.

Bọn họ thành ma rồi!
Đám người hốt hoảng, họ lấy vũ khí ra, làm như định đánh đến liều chết với các cô.

Được rồi, chúng ta ra ngoài đi.
Chúc Dao vung tay, Thiều Bạch chính là Nguyệt Ánh, cậu ta không còn ở đây đã lâu rồi.
Đi thẳng qua khóm hoa trước mặt, theo thói quen của Thiều Bạch.

Trận pháp chuyển dịch chắc cách đây không xa.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, các cô đã tìm được trận pháp chuyển dịch không gian bên cạnh một tảng đá lớn.
Chẳng lẽ Đinh chưởng môn cho rằng, Di Thần điện với
lịch sử hàng triệu năm cũng là Ma đạo?
Lời vừa dứt, người trong các môn phái bắt đầu nhìn nhau.
Mặt Đinh Xuân Thu thoáng qua vẻ bối rối, việc chinh phạt Anh Lạc vốn là do hắn ta khởi xướng, nếu bây giờ mọi người bị thuyết phục, danh dự của hắn ta sẽ bị suy giảm đến ngàn trượng, tên đã lên cung thì không thể không bắn, dù thế nào, hai người kia cũng phải chết ở chỗ này.
Nhưng thật đáng tiếc, cô đã tới 5trễ.
Đồ vẫn còn đó nhưng hắn không còn ở đây nữa.
Khi hắn xuyên qua cánh cửa không gian hẳn đã bị thương rất nghiêm trọng.
Anh Lạc búng tay làm phép, trận pháp phong ấn màu vàng nổi lên từ đầu ngón tay, phong ấn đã sắp bị phá vỡ.
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện sau lưng cô ta, chém thẳng một kiếm xuống:
Phải cảm ơn ngươi đã dâng thần khí cho ta.
Chết tiệt, thằng cha khốn nạn đó!
Anh Lạc!
Chúc Dao kêu lên một tiếng, không nghĩ nhiều, trực tiếp điều động linh khí toàn thân, gọi kiếm ý ra tấn công về phía Anh Lạc với tốc độ nhanh nhất.
Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cô trực tiếp đẩy kẻ đánh lén khốn nạn ra, hắn ta ngã xuống đất, phun ra một búng máu.
Chúc Dao đi trước một bước, nhảy vào trận pháp kia rồi xoay người nói:
Bây giờ đã có bốn món pháp khí, chờ đến khi hội tụ đủ năm món, giải quyết Ma tộc xong, cô sẽ không phải tránh né khắp nơi với ta nữa.

Cô ta cười ha ha, đi theo sau:
Hy vọng là thể.
Hy vọng một ngày kia, mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp như mong muốn.
Có người nói, luôn có những giấc mơ, vì không thể trở thành hiện thực nên chỉ mãi mãi là ảo mộng.
Anh Lạc nhíu mày một cái, hơi ngạc nhiên nhìn Đinh Xuân Thu:
Đinh chưởng môn, ta có phải Ma tộc hay không, kẻ có chuông đồng như ngươi, hẳn sẽ biết rõ hơn ta.
Thần khí chuông đồng kia có thể ước cộng sinh với cô, nếu có thành ma, sao có thể kích hoạt thần khí được.
Sắc mặt Đinh Xuân Thu thoáng thay đổi, nhưng rồi lập tức trở lại bình thường, hắn ta nói với vẻ tức giận:
Chỉ nói bừa, làm sao ta biết được chuyện của ngươi!?

Đinh chưởng môn, không phải người luôn nói mình mang ơn Anh cung chủ sao?
Chúc Dao cười lạnh một tiếng:
Ngươi báo ân thế này đây hả?
Hắn ta vẫn tỏ vẻ đứng đắn:
Chính vì ân lớn, nên ta mới không muốn cô ấy theo Ma đạo.

Ma đạo?
Chúc Dao tiếp tục nói:
Cô ấy là hậu duệ của Thần tộc, lại sống trong thánh trì.
Hồn phách cũng là nhờ có trận pháp thượng cổ nên mới có thể hồi sinh.
Hình ảnh chuyến đi, cô trở về biến hoa trong kịch bản kia.

Cô gái người đầy oán khí, tóc tai rối bù, vẻ mặt dữ tợn lại xuất hiện trước mặt cô.

Trên người cô ta đầy những vết thương mới cắt.

Vẫn là câu nói vừa thể lương, vừa tuyệt vọng, vang lên từng tiếng:
Tại sao...

tại sao...
Chúc Dao thấy lòng mình chua xót, không còn sợ hãi như trước kia, không kìm được mà tiến lên một bước, kéo tay của cô gái kia, nước mắt cũng rơi xuống.


Anh Lạc.
Cô gái đó vừa rồi còn đang gào thét không ngừng, đột nhiên sững lại, oán khí trên người cũng bị ảnh hưởng, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đục ngầu dân có tiêu cự trở lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.