Chương 26: Tam sư huynh của nhóc con
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1501 chữ
- 2021-12-31 05:29:28
Nghệ Nhiễm tôn giả là người đầu tiên phát hiện ra Chúc Dao đang đứng bên cạnh, hắn vốn là người hiền lành thân thiện nhất trong ba vị tôn giả, bèn chủ động mở lời chào hỏi:
Lẽ nào đây chính là tiểu sư muội mà sự thúc mới thu nhận?
Hắn bỗng hiểu ra tại sao vừa rồi Ngọc Ngôn sư thúc lại không hề nể nang gì mà đánh bật uy áp ngược về phía bọn hắn như thế, hoá ra là bọn hãn vừa làm bị thương tiêu sư muội.
Nhưng việc này cũng không thể trách bọn hắn được, ngồi trên đài cao này đều là chưởng môn các phái, tu vi ít nhất đã đạt đến sơ kỳ Nguyên Anh, ai biết được Ngọc Ngôn sư thúc tự dưng có hứng đưa đồ đệ tới đây xem náo nhiệt cơ chứ.
Chúc Dao bị chỉ mặt gọi tên cũng không thể nào tiếp tục giả chết được nữa, đành phải quay sang hành lễ với ba người:
Bái kiến hai vị sư huynh, bái kiến sự tỷ.
Chúc Dao vẫn biết phái Khấu Cổ có ba vị tôn giả đã tu luyện đến Hoá Thần kỳ, chỉ là trước đây luôn bế quan nên cô vẫn chưa gặp được.
Ngoại trừ Nghệ Nhiễm, hai người còn lại chỉ khách sáo gật đầu.
Nghệ Nhiễm cười vô cùng thân thiện:
Mấy ngày trước nghe nói sư thúc thu nhận một tiểu sư muội mà vẫn chưa có duyên gặp mặt, không ngờ mới đó đã Trúc Cơ rồi, quả nhiên là phi phàm.
Sư huynh quá khen.
Ờ, xem ra là một con người thân thiện.
Chúc Dao cười cười:
Sư huynh luôn bế quan nên mới không dám đến quấy rầy, mong sư huynh chớ trách.
Sư muội khách sáo rồi, nếu không chê thì có thể thường xuyên đến động phủ của sư huynh chơi.
Nghệ Nhiễm cười càng tươi, rồi như nhớ ra điều gì, tiếp tục hỏi:
Đúng rồi, vẫn chưa biết phương danh của tiểu sử
muội, nếu như muội đã vào Ngọc Lâm Phong, ta nghĩ chắc sẽ lấy chữ Ngọc xếp trước, chẳng hay đạo hiệu của sự muội là?
.
Chúc Dao lập tức đen mặt, thân thiện con em gái anh! Vừa mở miệng đã chọc khoét vào trái tim người khác.
Chúc Dao tức đến nghiến răng ken két, nhả từng chữ:
Muội, tên, Ngọc...
Dao!
Vừa nói xong, Ngọc Ngôn ở bên cạnh đã quay ngoắt sang, ném cho cô một ánh mắt nghi ngờ, không phải ta đặt là chữ Vượng sao? Chúc Dao hung hăng trừng mắt lại, sư phụ mới là dục vọng, cả nhà sư phụ đều là dục vọng! Ngọc Ngôn nhíu mày, thở dài một tiếng không nói gì, căn bệnh ngu ngốc của đồ đệ càng ngày càng nghiêm trọng rồi, đến đạo hiệu của mình cũng quên.
Sau đó hắn quay lại tiếp tục nhìn về hướng sân đấu, còn Chúc Dao đứng sau lưng lặng lẽ phóng ánh mắt hình viên đạn về phía hắn.
Thấy bầu không khí giữa hai thầy trò không tốt lắm, Nghệ Nhiễm thức thời không tiếp tục hỏi nữa, khách sáo nói thêm hai câu, sau đó đi đến vị trí thấp hơn một chút rồi ngồi xuống con hổ trắng của mình xem thi đấu.
Đài cao đó chia làm ba tầng.
Tầng cao nhất Ngọc Ngôn ngồi, còn có Chúc Dao đứng ở phía sau; tầng thứ hai là ba vị tôn giả; tầng thứ ba là của phong chủ các phong và chưởng môn các phái.
Mấy chục người phân cấp rõ ràng, Chúc Dao cảm thấy nếu có thêm một cốc coca là có thể tạo nên một bữa ăn cực kỳ sang trọng rồi.
Sự xuất hiện của Ngọc Ngôn tổn thương và ba vị tôn giả đã nhen nhóm lên nhiệt huyết của tất cả các đệ tử, phải biết là, đại hội môn phái hàng năm này đối với các đệ tử mà nói không chỉ là dịp thể hiện thực lực trước mặt chưởng môn, mà còn là cơ hội nâng cao tên tuổi trong giới tu tiên nữa.
Hơn nữa người thắng cuộc trong mỗi kỳ đều có cơ hội được các tiền bối Nguyên Anh chỉ điểm tu vi một lần, hoặc thậm chí nhiều lần.
Mà hôm nay vị tiền bối tuyệt đỉnh nhất của phái Khấu Cổ cũng đã xuất hiện rồi, chưa nói đến Ngọc Ngôn tôn thượng là người đứng đầu trong giới tu tiên, cho dù có thể nhận được vài câu chỉ điểm của ba vị Hoá Thần kỳ tôn giả, cũng có thể khiến những đệ tử kia có được lợi ích cả đời rồi.
Tu tiên không chỉ là hấp thu linh khí nâng cao tu vi, mà nó còn phải dựa vào sự cảm ngộ của chính người tu tiên đối với đạo tâm và trời đất, như vậy mới là tinh hoa, mà người có thể tu đến Hoá Thần, cảm ngộ đối với trời đất vạn vật và đạo tâm chắc chắn là vượt xa người thường.
Có thể nhận được mấy câu chỉ điểm của họ, đừng nói là giác ngộ, đối với việc tu hành sau này sẽ có thêm nhiều lợi ích hơn.
Vừa nghĩ tới điểm này, tất cả đệ tử tham gia đều càng thêm dốc sức, thi đấu với 120% tinh thần.
Đáng tiếc là Chúc Dao không nhìn thấy.
Đúng vậy, cô không nhìn thấy! Đến khi Chúc Dao nghiêm túc xem thi đấu mới phát hiện, má nó, cái đài này dựng cao quá cũng thôi đi, sao còn phải thiết lập trận pháp che mắt.
Tu vi cao tự nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng cô mới chỉ là tu vi của Trúc Cơ kỳ, căn bản không thể nhìn thấy người trong sân đang làm gì.
Làm ra vẻ đúng là phải trả giá, khó trách ở đây trừ chưởng môn các môn phái và các phong chủ, đều không có các đệ tử khác.
Hoá ra không phải người ta không muốn đưa người lên mà là sớm đã biết rõ sự thật rồi.
Sư phụ...
con có thể xuống dưới xem không?
Chúc Dao đành phải thương lượng với Ngọc Ngôn, tạm thời rời khỏi.
Ngọc Ngôn nhìn cô, cũng biết cô ở đây sẽ không xem được gì, mới gật đầu:
Xem xong lập tức quay lại, không được đi lung tung.
Tránh cho học phải mấy thứ hư hỏng, tất nhiên là câu này hắn không nói ra.
Chúc Dao gật đầu, cô nhìn xung quanh, quả nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc, mà trùng hợp là đối phương cũng đang nhìn về phía bên này.
Chúc Dao vội vàng khởi động vũ khí dưới chân, không cưỡng lại được
mà bay thẳng xuống đó.
Nhóc con!
Chúc Dao vỗ vỗ thiếu niên đang nhìn ngang liếc dọc trước mặt.
Chúc Dao tỷ!
Vương Từ Chi vui mừng kinh ngạc quay đầu:
Cuối cùng tỷ cũng xuống núi rồi?
Chúc Dao gật gật đầu:
Ai bảo ta lại giỏi như thế chứ!
Vương Từ Chị cũng không phản bác lại, chỉ kéo tay cô cười càng thêm vui vẻ.
Hành động này lại khiến cho người đứng bên cạnh chú ý, một gương mặt đẩy hóng hớt sán lại gần:
Tiểu sư đệ, đây là ai vậy? Không giới thiệu chút sao? Quen biết lúc nào thế? Không ngờ nhóc con đệ lại có khẩu vị này.
Vương Từ Chi lập tức đen mặt, tức giận trừng mắt với hắn:
Tam sư huynh, không được vô lễ!
Yo, giận rồi à!
Nghiêm Nguyệt Hoành nghịch một lọn tóc, khoé mắt nhếch lên, cười đen tối:
Yên tâm đi tiểu sư đệ, tuy rằng sư huynh ta ngọc thụ lâm phong, người gặp người yêu, nhưng ta sẽ không tranh giành với đệ đầu.
Hơn nữa...
sư huynh cũng không thích người lớn tuổi, không hợp khẩu vị.
Lần này mặt Chúc Dao cũng đen luôn.
Nghiêm Nguyệt Hoành!
Vương Từ Chi tức giận đến mức như một con nhím xù lông, chuẩn bị nhào đến liều mạng với hắn.
Trùng hợp là Đỗ Nguyên Thần ở cách đó không xa cũng nhìn thấy cô, trước khi Vương Từ Chi bùng nổ, đã bước đến chắp tay hành lễ với Chúc Dao:
Đệ tử bái kiến thái sư thúc.
Lúc này người đen mặt đã đổi thành Nghiêm Nguyệt Hoành.
Chúc Dao cười hì hì, bảo Đỗ Nguyên Thẩn đứng lên, rồi quay đầu quét một lượt từ trên xuống dưới cái người tên là Nghiêm Nguyệt Hoành:
Ngươi chính là tam đệ tử của chưởng môn sư điệt?
Nghiêm Nguyệt Hoành độ người, chỉ đành lúng túng đáp lại:
Vâng, bái kiến thái sư thúc, Nguyệt Hoành vô lễ, xin thái sư thúc thứ tội.
Oan uổng quá! Hắn chỉ là nghĩ khó khăn lắm mới có cơ hội, muốn trêu chọc tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ mà đã luôn tỏ ra nghiêm túc này một phen thôi, ai ngờ lại đụng phải đá tảng.