Chương 260: Vấn đề của trẻ nhỏ bất ngờ bộc phát


tu, tu vi của tỷ?!
Nhất định là cậu ta hoa mắt rồi, rõ ràng mấy hôm trước vẫn còn là Trúc Cơ, sao lại đột nhiên biến thành Hoá Thần đại viên mãn đượ8c.


Haizzz, nhóc à, đời người vô thường như vậy đấy!
Chúc Dao vỗ vai cậu ta.

Vương Từ Chi nhăn nhó, một lát sau mới thở dài nói:
V3ậy Chúc Dao tỷ định khi nào thì phi thẳng lên Thượng giới?

Ngày mai, sợ đêm dài lắm mộng, cho nên nói trước với đệ một tiếng.
Chúc Giao nhìn xung9 quanh.

Ta đã nói gì đâu.
Vương Từ Chi thở dài, trầm ngâm một lát mới nói:
Đệ chỉ cảm thấy cậu ta cực kỳ quen thuộc, hình như...
hình như đã từng gặp ở kiếp trước rồi.

Nhóc con!
Chúc Dao liếc cậu:
Cái gọi là số phận sắp đặt đều là lừa đảo hết, đừng hoàn toàn tin những gì sách viết.
Tìm một em gái nào đó mới là con đường đúng đắn.

Bỗng nhiên cậu ta nở nụ cười, không phải nụ cười ôn hoà ấm áp như trước, mà là nụ cười có chút si cuồng:
Dao tỷ tỷ...
tỷ lại lừa đệ, tại sao ngay cả tỷ cũng muốn bỏ rơi đệ..
Lòng cô chợt căng thẳng, lập tức có một loại dự cảm không lành, muốn đưa tay kéo cậu ta:
Nguyệt Ảnh...

Tỷ tỷ, để có một câu luôn muốn hỏi tỷ.
Rốt cuộc Nguyệt Ảnh là gì của tỷ? Tỷ nói đệ là đệ đệ của tỷ, là người thân của tỷ, tỷ có thể liều mạng vì Ngọc Ngôn, có thể chết vì Vương Từ Chi nhưng tại sao từ trước đến nay tỷ không bao giờ quay đầu nhìn đệ một lần?
.

Nhóc con!
Chúc Dao đưa tay đỡ cậu:
Đệ sao thế?

Không sao...
Cậu ta cười cười, hơi do dự mở miệng:
Chúc Dao tỷ, trước khi tỷ tới Linh giới, có phải đệ đã từng gặp Nguyệt Ánh ở đâu rồi không?

Sao để lại hỏi như vậy?
Vẻ mặt hoài niệm kia sai quá sai rồi, đột nhiên cô nghĩ ra chuyện gì đó.

Không phải đệ thật sự...
với Nguyệt Ảnh nhà ta đấy chứ?

Chúc Dao tỷ!
Cậu nhóc xù lông lên.

Mi điên sao!
Chúc Dao trừng mắt với nó:
Nội đan có thể tuỳ tiện đem cho người khác à?
Nội đan là kết tinh tu vi của nó, tuỳ tiện lấy ra sẽ chết đó.

Hu hu hu hu hu...
Hạt Vừng nhân cơ hội để khóc lóc kể lể:
Vừa nãy Bạch Nguyên đại nhân cứ bắt ta phải mang nội đan của nó theo cô lên Thượng giới.
Ta không chịu nó còn cắn ta...
Ặc...
Hoá ra không phải bạn yêu thú các ngươi vừa mới đánh nhau xong à?
Mau lấy về đi!
Chúc Dao đưa tay xoa cái đầu thú của nó, xem ra nó đã sớm biết cô sắp phi thăng rồi.

Ta cầm nội đan của mi cũng vô dụng thôi.

Quào...
Quàooo...
Nó lắc đầu.
Khoé miệng Chúc Dao co rút, quay đầu nhìn cậu nhóc:
Đệ có chắc...
đây đều là nội đan của nó không?
Đùa ta hay gì? Có nhà ai lại có một đống nội đan như thế không, mi tưởng mi là xạ thủ bắn đậu Hà Lan chắc! Vương Từ Chi:
...

Bạch Nguyên muốn tặng cô nội đan của nó, ngay từ đầu cô đã từ chối nhưng không ngăn được nó giở trò khóc lóc ăn vạ, cứ kêu quào quào đến là thê lương, không còn chút tôn nghiêm nào của một con thần thú thủ hộ nữa.
Hạt châu đó tròn tròn to bằng nắm tay, màu trắng thuần khiết, còn toả ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, giống như tự biết phát sáng vậy, có hơi thở tươi mới ấm áp từ bên trong tản ra, nó sẽ vô cùng xinh đẹp nếu như không dính nước dãi của Hạt Vừng.

Nội đan!
Cậu nhóc kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyên:
Tôn thượng, ngài...

Meo..
Nó dùng đầu đẩy hạt châu cho nó lăn về phía cô, tỏ ý muốn cô nhặt lên.

Cho ta sao?
Bạch Nguyên dùng sức gật đầu.
Bạch Nguyên ở trên, Hạt Vừng ở dưới, hai con thú nằm chồng lên nhau rơi xuống trước mặt cô.
Cái tư thế này...
Hơi mờ ám nha!
Khuôn mặt vốn hiển hoà ấm áp của cậu ta tràn đầy sát khí, từng vệt màu đen rõ rệt đang lan ra gương mặt của cậu ta, hơi thở âm u lạnh lẽo trên người cậu ta khiến cô rét run, cậu ta túm chặt tay cô, nghiêng người tới gần:
Dao tỷ tỷ, tỷ biết tại sao để không thể lên Thượng giới không?
Cõi lòng của Chúc Dao chùng xuống, cô chưa bao giờ thấy một Nguyệt Ảnh như vậy.

Ngọc Dao!
Ngọc Ngôn phi người tới, tóm chặt lấy đồ đệ, bay người lùi lại mấy trượng, cảnh giác nhìn Nguyệt Ảnh đã bị ma khí bao trùm.
Cậu nhóc và Tử Mộ cũng kinh hoàng, trợn mắt há mồm nhìn Nguyệt Ảnh:
Chúc Dao tỷ, hắn...
Chín chín tám mươi mốt luồng Cửu Trùng Thiên Lôi nhân hai lên ầm ầm giáng xuống.
Đúng vậy, toàn bộ đều giáng lên người cô! Khi chín chín tám mươi mốt lần nhân hai lên xong rồi, nhưng lại thêm một đợt nữa giáng lên người cô, Chúc Dao trừng mắt nhìn kiếp lôi đang sung sướng giáng xuống:
Này, mi đủ rồi đó!
Có biết đếm hay không vậy! Tia sét đó mới nhấp nháy cái đuôi nhỏ màu trắng bạc, ầm ầm thêm một lúc rồi biến mất! Sau đó, một cột sáng màu vàng kim xuyên qua mây chiếu xuống, ánh sáng tiếp dẫn vây quanh hai người, Chúc Dao cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, đang chuẩn bị bay lên trên thì bị kéo lại.

Dao tỷ tỷ!
Nguyệt Ảnh đột nhiên với tay túm lấy vạt áo của cô, ánh mắt mờ mịt nhìn cô:
Tỷ từng nói sẽ không bỏ rơi Nguyệt Ánh.
Trong lòng Chúc Dao chua xót, vuốt tóc cậu:
Đệ ngoan, Hạt Vừng sẽ ở lại với đệ, đợi đến khi để có thể lên Thượng giới, nó sẽ đưa đệ đến tìm ta.
Cậu ta cứng đơ người, càng túm chặt hơn.
hẳn là Ma tộc?

Nguyệt Ảnh, để bình tĩnh đi đã.
Lòng Chúc Dao hỗn loạn, đứa trẻ này nói nóng nảy là nóng này được ngay.
Nguyệt Ảnh cười càng điên cuồng, lạnh lùng nhìn Ngọc Ngôn rồi đột nhiên bước chậm về phía hai người, càng bước, ma khí trên người cậu ta càng dày đặc, cỏ cây xung quanh cũng lập tức úa tàn.
Ý cười trong mắt cậu ta thu lại, thân hình vừa loé lên đã đứng ở ngay sau lưng Vương Từ Chi, dùng một tay bóp chặt cổ của cậu nhóc.
Chúc Dao tìm cả ngày cũng không tìm thấy bóng dáng hai con thú đâu.
Cô nghiến răng, trực tiếp dùng khế ước ngầm ép Hạt Vừng xuất hiện.
Vốn cô chỉ muốn hỏi thăm tung tích của Bạch Nguyên thôi, kết quả là mua một tặng một, sức mạnh của khế ước ngầm kéo cả hai con thú đến trước mặt cô luôn.
Cậu nhóc không có sức đánh trả, cả người bị ma khí bao trùm:
Dao tỷ tỷ, có phải nếu để giết những vật cản này thì tỷ sẽ nhìn đệ đúng không...
.

Nguyệt Ảnh dừng tay!
Trái tim của Chúc Dao đã bị treo lên rồi, muốn bay qua đó nhưng lại bị Ngọc Ngôn ở phía sau giữ chặt lại, chỉ có thể kêu lên:
Đệ đừng kích động, thả cậu nhóc ra trước đi đã.

Thả?
Cậu ngẩn người, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó:
Dao tỷ tỷ, tỷ có từng nghĩ tại sao để không thể đến Tiên giới không?
Chúc Dao ngạc nhiên, không hiểu tại sao cậu ta lại đột nhiên hỏi câu này.

Tiên giới là nơi người phàm phi thăng lên.

Đúng rồi, để có nhìn thấy Bạch Nguyên không?
Đã mấy ngày rồi cô không nhìn thấy nó, trước đây nó còn hay chạy đến trước cửa sổ của6 cô tặng hoa, mấy ngày nay lại không thấy nữa rồi.

Đệ cũng không biết.
Từ trước đến nay hành tung của Bạch Nguyên tôn thượng luôn b5ất định.
Vương Từ Chi trầm tư một lát:
Nhưng mà gần đây Hạt Vừng luôn ở bên cạnh ngài ấy.
Từ khi nào Hạt Vừng lại thân thiện với thú khác như thế.

Để nghe ta nói, không phải ta bỏ rơi để...


Đệ không tin nữa đâu!
Nguyệt Ảnh cười với cô, cười đến mức dường như đất trời đã mất hết màu sắc:
Dao tỷ tỷ, lần nào tỷ cũng nói tỷ sẽ trở lại, nhưng lần nào cũng bỏ rơi Nguyệt Anh, Đệ sẽ không tin tỷ nữa đâu, từ nay đệ sẽ chỉ tin vào bản thân mình!

Giọng nói của cậu ta trầm xuống, ma khí trên người đột nhiên phóng ra, mặt đất chấn động, đất đá bay mù mịt, trời đất tối sầm.
Ta lấy bông hoa cúc của ta ra bảo đảm!

Bông hoa cúc của mi đã sớm rơi mất cùng với liêm sỉ rồi, OK? Cô nhặt đại một viên, lúc về sẽ để sư phụ thẩm định xem cái đống đó có phải là nội đan thật hay không.
Chúc Dao cảm thấy kiến thức thường thức của mình cần phải được bổ sung rồi.
Cuối cùng ngay cả Hạt Vừng cũng không chịu nổi nữa, ôm chặt chân cô.

Chủ nhân, người đồng ý đi mà! Nếu không ta cũng sẽ lăn ra ăn vạ luôn đấy.
Người yên tâm đi, Bạch Nguyên đại nhân không phải thú bình thường, sẽ không có chuyện gì đâu.
Chắc nó không phải là cội nguồn của Vong Xuyên đâu nhỉ?
Tại sao NPC của thế giới này luôn đặt tên một cách tuỳ tiện như thế? Sư phụ bảo cô nuôi nội đan của Bạch Nguyên trong thần thức, như vậy có thể không làm hao tổn linh lực của Bạch Nguyên.
Ngày hôm sau, cô đã chuẩn bị xong mọi thứ để phi thăng rồi.
Đệ là Ma tộc, trừ khi mở được cánh cửa vượt giới, nếu không sẽ không thể nào lên Tiên giới.
Để nghiên cứu rất lâu mới tìm ra cách mở cánh cửa vượt giới, tìm được tỷ tỷ.
Nhưng để lại phát hiện ra một vấn đề, đệ không thể mở cánh cửa vượt giới được nữa bởi vì linh hồn của đệ không nguyên vẹn.
Cậu ta giống như đang nói chuyện phiếm nhưng ma khí trên người lại càng ngày càng nồng nặc hơn, gần như sắp hoá thành thực thể.

Nguyệt Ảnh?
Chúc Dao âm thầm cảm thấy cậu ta hơi khác nhưng lại không biết phải nói thế nào, thở dài giải thích:
Sư phụ không thể ở hạ giới quá lâu, trước đây huynh ấy từng hôn mê cho nên ta mới phải nhanh chóng trở về Thượng giới.
Đệ ngoan, ta ở trên Thượng giới đợi đệ.

Cậu ta nhíu mày, giống như đứa trẻ đang gắt gỏng:
Dao tỷ tỷ từng hứa sẽ không bỏ rơi đệ.

Lần trước là vì Vương Từ Chi, lần này là vì Ngọc Ngôn, vậy lần sau lại vì cái gì nữa? Có phải từ trước đến nay Nguyệt Ảnh luôn bị tỷ bỏ rơi hay không?


Không phải! Không phải!
Chúc Dao bắt đầu hoảng loạn, bước lên phía trước giữ tay cậu ta.
Đứa trẻ này vẫn luôn thích để ý chuyện vụn vặt, đột nhiên cô hơi hối hận tại sao không dành thêm nhiều thời gian hơn để giải thích rõ với cậu ta khi biết rõ Nguyệt Ánh là một đứa trẻ cực kỳ mẫn cảm.
Bỗng cô nghĩ, rõ ràng Bạch Nguyên là yêu thú được Vong Xuyên nuôi, Vong Xuyên lại có quen biết với Giới Linh, nên nó có loại năng lực này cũng là bình thường.
Khoan đã!
Bạch Nguyên, Bạch Nguyên...
Cô đang định đi tìm Hạt Vừng thì lại thấy Nguyệt Ảnh đi tới:
Chúc Dao tỷ, tỷ xuất quan rồi sao.

Nguyệt Ảnh đến đúng lúc lắm
Chúc Dao vẫy tay với cậu ta, nói với cậu ta chuyện ngày mai mình sẽ phi thăng.
Sắc mặt của Nguyệt Ảnh đen lại nhìn thẳng vào mắt cô, hai tay đặt bên người nắm chặt lại như đang kìm nén gì đó, mãi sau mới nói:
Dao tỷ tỷ lại muốn vứt bỏ Nguyệt Ánh sao?
Chúc Dao ngẩn người, đưa tay xoa đầu cậu:
Nói bậy gì đó, ta chỉ phi thăng thôi mà, không phải đệ cũng có thể lên Tiên giới sao?

Tiên giới...
Cậu ta ngẩng đầu nở nụ cười gượng gạo:
Dao tỷ tỷ, nếu như đệ nói đệ không thể lên Tiên giới thì sao?

Hả?
Vậy nghĩa là sao, nhất thời Chúc Dao không hiểu gì.
Vương Từ Chi nhíu mày, bất chợt bước lên phía trước một bước, chuyển chủ đề:
Nguyệt Ảnh, ngươi biết Hạt Vừng đi đâu rồi không?
Nguyệt Ảnh không đáp lại cậu ta mà chỉ nhìn Chúc Dao, giống như một đứa trẻ cố chấp, kéo góc áo của cô muốn có bằng được câu trả lời.
Bạch Nguyên đến rất sớm, nó chỉ kêu một tiếng mà cả bầu trời giống như bị xé ra theo từng lớp vậy.
Chúc Dao và sư phụ cùng phóng ra uy lực của Hoả Thần đại viên mãn.
Trên bầu trời đang bị xé rách đó nhanh chóng xuất hiện kiếp lôi cuồn cuộn.
Không đúng! Bạch Nguyên là thú đực, hai con thú đực bọn mi đang làm chuyện xấu hổ gì thế!
Chủ nhân.
Hạt Vừng vừa thấy cô đã nhảy bổ lên nhanh như chớp trốn sau lưng cô, tỏ vẻ ấm ức nói:
Bạch Nguyên đại nhân quá đáng lắm, cứ muốn nhét thứ đó vào người ta, thú thú sắp không chịu nổi nữa rồi!
Cô đã nghe thấy gì vậy? Rốt cuộc các ngươi đã làm ra chuyện không thể miêu tả gì rồi hả!
Cái gì!
Cô túm chặt đuôi nó gào lên:
Vậy bông hoa cúc của mi có còn không?
Bạch Nguyên:
...
Vương Từ Chi:
...
Hạt Vừng: Có phải chủ nhân vừa nói câu mất hết liêm sỉ gì rồi không? Cớ sao nó lại cảm thấy đau diss vậy? Bạch Nguyên ngượng ngùng nhìn Chúc Dao, chậm rãi đi về phía cô, vốn là con thú màu trắng tuyết mà lúc này đã bắt đầu hồng lên rồi.
Ánh mắt e thẹn này, phản ứng mờ ám này, chắc chắn là có gì đó! Chúc Dao cảm thấy cả người rối loạn hết lên, ôm chặt lấy đầu của Hạt Vừng, cực kỳ áy náy nói:
Xin lỗi, chủ nhân không bảo vệ được bông hoa cúc của mi.

Bạch Nguyên:
...


Nguyệt Ảnh, ta...

Tỷ nói không thích Nguyệt Ảnh giết người, Nguyệt Ảnh không giết người.
Tỷ nói muốn Nguyệt Ảnh học làm người trước, Nguyệt Ảnh liều mạng tu luyện pháp thuật của nhân tu.
Nhưng tại sao tỷ vẫn muốn bỏ rơi đệ.
Hạt Vừng đứng ra làm phiên dịch viên:
Đại nhân nói, người cầm nội đan của nó theo, nó mới có thể đến chơi với người bất cứ lúc nào.

...
Ai muốn chơi với mi chứ?
Yêu thú không có nội đan sẽ chết đấy!

Quào quào quào...

Nó nói nó có nhiều cái này lắm, chủ nhân cứ thoải mái cầm mà chơi.


Hã!
Đùa tôi à?
Giây tiếp theo, Bạch Nguyên há miệng nhổ ra một chuỗi hạt châu trắng giống hệt vậy rồi đẩy đẩy.
Nếu hắn muốn về thì tự trở về là được.

Nguyệt Ánh, đừng quậy phá nữa!
Chúc Dao hơi tức giận kéo tay cậu ta ra, quay đầu nhìn cậu nhóc:
Chúng ta đi tìm Hạt Vừng trước đi.

Vâng!
Vương Từ Chi gật đầu, ngự kiếm bay theo cô.
Quay đầu nhìn Nguyệt Ảnh vẫn đang đứng đó, lại phát hiện đối phương vẫn đang nhìn mình.
Cậu ta bất giác kinh ngạc, chân đứng trên kiểm có chút không vững.
Vương Từ Chi:
...

Hạt Vừng:
..


Quào...
Bỗng Bạch Nguyên gào lên với Hạt Vừng, Hạt Vừng sợ hãi đến mức nhảy ra khỏi lòng Chúc Dao, lúc này nó mới á lên một tiếng, nhổ một hạt châu ra khỏi miệng.

Trước đây để không biết tại sao? Nhưng giờ thì biết rồi.

Muội muội...
Chúc Dao run rẩy, hai mắt mở to hết cỡ:
Thiều Bạch!

Bây giờ vẫn chưa phải, đợi để giết hắn, hồn phách bị khuyết thiếu trở lại cơ thể để thì mới đúng là Thiều Bạch.

Dao tỷ tỷ, không phải tỷ muốn để nhanh chóng lên Thượng giới đoàn tụ với tỷ sao?
Cậu ta đột nhiên nghiêm túc nói:
Chỉ là do linh hồn của đệ không được đầy đủ, mà hắn lại vừa hay chính là phần linh hồn bị mất đi của đệ.

Giết hắn là đệ có thể mở cánh cửa vượt giới đi tìm tỷ tỷ rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.