Chương 264: Kẻ thù chung của thú nuôi


mười mấy phút cũng không đến mức bị trừ tiền lương.

Cô dựa theo trí nhớ đi thẳng tới phòng nhân sự để trả phép.
Khi quay về phòng kế hoạch, vừa mới tới cửa thì cô đã nhìn thấy con mèo béo đang nằm sấp trên nóc tủ.

Từ nhỏ 3Chúc Dao đã không thích động vật, trước kia lúc còn ở quê, khi tan học về nhà cô thường xuyên bị lũ chó nhà hàng xóm sủa n9hăng xí đuổi theo hết mấy con phố.
Hiện giờ đang là buổi chiều, hắn ngồi trên ghế cạnh bàn cơm, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Trên gương mặt luôn luôn lạnh lẽo kia tỏa ra hơi thở ấm áp, vị sư phụ dường như bước ra từ trong tranh này đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy ngạt thở.

Sư phụ.
Trái tim cô run lên, bổ nhào tới:
Ta nhớ huynh quá đi mất.
Muốn ăn sạch sư phụ quá đi à! Ngọc Ngôn đặt chiếc bát trong tay xuống, đưa tay xoa đầu cô:
Nàng vừa mới ra ngoài hai canh giờ thôi.

Hai canh giờ, bổn tiếng! Đã rất lâu rồi đó sư phụ!

Đã làm xong việc chưa?
Hắn tiện tay kéo cô ngồi xuống chân mình.
Sau khi có nguồn tài chính, công ty mới dần dần mở rộng quy mô lớn hơn.
Hiện giờ Dự mập mạp muốn bán, cô chỉ là một nhân viên, đương nhiên không thể nói gì cả.
Cho dù bản thân mập mạp không đáng tin cậy, nhưng tầm nhìn kinh doanh của anh ta rất tốt, anh ta cảm thấy bán đi là tốt nhất thì đương nhiên có lý lẽ riêng của anh ta.
Chúc Dao thấp thỏm mở cửa ra, nhìn thấy vị sư phụ nào đó đang lẳng lặng ngồi trên ghế.
Hiện giờ hắn đã thay trang phục hiện đại, mặc một bộ quần âu đen với áo sơ mi trắng, mái tóc đen dài mềm mượt như tơ khiến cô không nhẫn tâm cắt đi được buộc lại, thả ở sau lưng.
Ánh nắng chiếu lên người Ngọc Ngôn giống như ánh sáng trắng dịu nhẹ chiếu xuống quanh người hắn vậy.
Có lẽ vì nguyên nhân đã từng xuyên không, sự chấp nhất của Chúc Dao đối với công ty đã phai mờ đi rất nhiều.
Nhớ ngày đó cô chỉ lôi kéo mấy người bạn thân thiết, lập trình vài mini game, thành lập một công ty nhỏ không hề có danh tiếng gì.
Sau này gặp một người bạn học cũ con nhà đại gia là Dự mập mạp mới bán công ty lại cho anh ta.
Sau khi nghĩ thông suốt, những suy nghĩ bất bình trong lòng Chúc Dao biến mất sạch, hiện giờ phần lớn người trong công ty đang bàn giao công việc, nhân viên lập kế hoạch như cô tạm thời rảnh rỗi.
Vì rảnh rỗi quá nên cô quyết định đi về sớm.
Hiện giờ sư phụ đang ở trong nhà, điều này khiến cô luôn luôn cảm thấy không yên lòng.

Được rồi, tôi không hiểu những việc liên quan tới vấn đề kinh doanh, anh muốn bán thì cứ bán đi.

Mập mạp cảm thấy khá bất ngờ vì Chúc Dao dập lửa nhanh như vậy, thấy cô không còn giận nữa, mập mạp thở phào nhẹ nhõm:
Đúng rồi, qua công ty mới sẽ có một vị tổng giám đốc nhảy dù xuống, tiếp nhận vị trí của tôi, ngày mai tôi sẽ về nhà.

Ừm!
Chúc Dao khẽ gật đầu.
Mặt mập mạp xụ xuống:
Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là bạn học cũ, trước khi đi cô không có lời nào muốn nói với tôi hả?

Chết sớm siêu sinh sớm!


Chảy máu rồi kìa.
Một tay Hao Tử ôm mèo béo, một tay chỉ vào tay Chúc Dao:
Trong phòng nghỉ có thuốc đó, chị đi sơ cứu vết thương đi.
Tốt nhất là đi tiêm phòng.

Ừm.
Chúc Giao gật đầu.

Chao ôi, không biết sếp nghĩ gì vậy, biết rõ là chị sợ động vật còn nhất quyết bắt mọi người nuôi mèo.
Công ty của cô có một người sếp không đáng tin cậy, thường xuyên đưa ra một vài chính sách khó hiểu, con mèo này chính là một trong số đó.
đau quá đi mất...

Lão đại, chị không có việc gì làm hay sao mà lại đi chọc con mèo béo này?
Hao Tử đi tới, nhìn cô như đang nhìn một đứa ngốc:
Chỉ trong một tháng mà chị đã bị con mèo này cho tới tận năm lần, giờ còn dám chủ động chạm vào nó, chị rất dũng cảm đó!
.

Đừng nói nhảm nữa.
Chúc Dao trừng mắt với cậu ta:
Còn không mau nghĩ biện pháp để nó nhả ra, tay chị đây sắp đứt rồi.

OK!
Hao Tử sảng khoái nhận lời, sau đó vỗ nhẹ lên đầu con mèo.

Meooo...
Con mèo béo chết bầm kia lập tức há miệng ra, vẻ mặt hài lòng cọ cọ lên lòng bàn tay cậu ta, tỏ vẻ đáng yêu, làm nũng.
Cô vội vàng thanh trùng vết thương, phát hiện ra chỉ bị rách chút da, cũng không cần phải lo ngại gì, tiện tay dán một miếng urgo lên, sau đó chuẩn bị quay lại làm việc.
Đúng lúc này Chúc Dao phát hiện ra sếp đang chờ ở trong văn phòng của cô, trong tay ôm con mèo béo kia.
Chúc Dao kích động muốn tông cửa xông ra.
Cũng chính vì tình hình hiện giờ đang rất tốt cho nên mới nhân cơ hội này mà bán được giá cao đó.
Dao Dao, cô cũng biết đó, công ty game này cho dù trực thuộc tập đoàn, những tập đoàn làm bất động sản, cho dù chúng ta phát triển mảng Internet rất tốt nhưng cũng không có tương lai gì lớn lao cả, còn không bằng tiếp nhận đề nghị của tập đoàn, sáp nhập với những ông lớn về Internet.
Cũng vẫn là làm trò chơi, cô cũng không phải thay đổi gì cả, chỉ thay đổi ông chủ mà thôi.

...
Chúc Dao lấy lại bình tĩnh, những điều mập mạp nói cũng không phải là không có lý, chỉ là đã làm nhiều năm vậy rồi, hiện giờ đột nhiên nghe nói công ty bị bán đi, trong lòng cô vẫn cảm thấy bất bình.
Vì thể có được mọi người đặt cho một biệt danh: Chó nổi điên.
Ừm, ý là 6chó vừa nhìn thấy cô sẽ nổi điên.
Khi còn bé, số lần Chúc Dao bị chó mèo cắn đã nhiều tới mức không thể đếm xuể, v5ì vậy đã tạo thành thói quen khi cô gặp phải động vật có lông thì theo bản năng sẽ lùi lại tránh xa.

Dao Dao, cô đi làm rồi à?

Mập mạp, anh tới chỗ tôi làm gì hả?
Chúc Dao trừng mắt nhìn anh ta.

Ơ kìa, chẳng phải là cô đã nghỉ làm suốt một tuần, tôi nhớ cô hay sao.
Mập mạp ném một ánh mắt quyến rũ về phía Chúc Dao, thịt mỡ trên mặt rung lên liên hồi.
Chúc Dao mặc xác tên mập chết bầm này, xoay người đi rót một cốc nước cho mình.

Rồi ạ!
Chúc Dao ôm chặt lấy cổ sư phụ:
Sư phụ ở nhà có xảy ra chuyện gì không?
Ánh mắt Ngọc Ngôn lóe lên, lắc đầu, suy nghĩ một chút mới đáp:
Sư phụ chỉ có vài điều thắc mắc.
Chúc Dao thấy hắn sắp biến thân thành mười vạn câu hỏi vì sao, trái tim cô run lên, đánh trống lảng sang chuyện khác:
Khát quá đi, ta đi uống nước mát đã.
Lái xe lâu như vậy, cô cảm thấy hơi khát thật.
Chúc Dao vội vàng đứng dậy, tiện tay kéo cửa tủ lạnh.
Loảng xoảng lẻng xẻng, chiếc tủ lạnh khi nãy còn đang đứng sừng sững lập tức hóa thành vô vàn món linh kiện, đổ sập xuống, chỉ còn lại cánh cửa tủ lạnh trên tay cô.
Chúc Dao phun nước uống lên đầy mặt anh ta, sau đó giơ cốc lên đập mạnh xuống bàn:
Anh nói gì hả? Dự mập, anh có gan thì lặp lại lần nữa xem!

Bình tĩnh! Bình tĩnh nào.
Mập mạp đứng lên, cầm chiếc kẹp văn kiện trên bàn vung vẩy, quạt mát cho cô.

Sao mà tôi bình tĩnh cho được?
Chỉ cần bị chạm vào là cơn giận của Chúc Dao vọt thẳng lên đầu, cho dù nói công ty là của mập mạp, nhưng những trò chơi mà công ty vận hành là do những người như cô đóng góp
công sức tạo ra, tình hình hiện giờ đang tốt đẹp như vậy, sao anh ta nói bán là bán được luôn.

Đầu thai cho thật tốt, được làm người thêm một kiếp nữa.


À đúng rồi, Dự mập, tôi sẽ bảo anh em trong công ty mang đám mèo kia về nhà anh.

Tên tôi là Dư Bán Bán.
Vì sao từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng gọi đúng chứ?
Cũng không khác biệt gì cả, dù sao đều bóng như nhau cả thôi!

...
Đúng là phải chọn bạn mà chơi mà!
Móaaa...
đúng là đồ mèo dâm đãng trọng nam khinh nữ.
Chúc Dao vội vàng lui ra sau mấy bước.
Chúc Dao sững sờ ngay tại chỗ, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Ta đang định hỏi nàng mấy bộ phận này của món pháp khí đó lắp ở đâu vậy?
Ngọc Ngôn đưa một tấm bảng mạch to đùng về phía cô.
Hồi lâu sau...

Sư phụ, ta có thể bàn bạc với huynh vài chuyện được không?

Cho dù trong mấy ngày qua cô đã dạy sư phụ không ít điều, nhưng cô vẫn không tránh khỏi việc cảm thấy lo lắng, để sư phụ ở nhà một mình sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Nếu sư phụ không cẩn thận, bị điện giật thì phải làm sao? Quên không khóa ga, khiến rò rỉ ga thì sao? Có người tới kiểm tra đồng hồ nước thì phải làm sao? Chúc Dao càng nghĩ càng thấy lo lắng, thể là đánh tiếng với mập mạp một câu, sau đó nhanh chóng quay về nhà sớm.
Trên đường đi cô cẩn thận chú ý xung quanh, sợ nghe được tin tức bất ngờ nào đó.
Cũng may mà suốt hành trình vô cùng yên bình.
Hôm nay không biết vì lý do gì hay là ma xui quỷ khiến mà cô lại nhìn con mèo béo kia mấy lần.
Chúc Dao nghĩ lại quãng thời gian mình ở giới tu tiên, được đủ các loại động vật theo đuổi, chỉ số thiện cảm ở thế giới đó phải đạt tới mức nghịch thiên, có lẽ...
thể chất kỳ lạ của cô đã cải thiện thì sao? Đầu Chúc Dao nóng lên, không nhịn được muốn đi tới thí nghiệm một phen.

Có việc mau nói, có rắm mau đánh.

Ha ha, đúng là tôi có việc quan trọng cần nói với cô.
Anh ta chỉ vào cái ghế trước mặt, ra hiệu cho cô ngồi xuống nói chuyện.
Chúc Dao chăm chú nhìn anh ta một chút:
Được, anh bỏ con mèo ra rồi nói chuyện.
Mập mạp vừa cưng chiều vuốt ve con thú cưng, vừa tỏ vẻ không nỡ, đứng dậy ôm con mèo đi ra ngoài:
Meo meo, chút nữa trẫm sẽ sủng hạnh mi tiếp nhé.


Dao Dao này!
Mập mạp quay lại ghế ngồi:
Thật ra không có việc gì to tát cả, trong thời gian cô xin nghỉ phép, tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng.

Quyết định gì?
Chúc Dao ngồi xuống.
Mập mạp gãi đầu, cười xấu xa, đáp:
Thật ra cũng không có gì đâu, chỉ là vì tương lai của công ty, chúng ta cần có vài điều chỉnh mang tính kỹ thuật.

Üm?!


Tôi bán công ty rồi!

Phụt...
Một bàn tay yếu ớt vươn ra, đưa về phía con mèo béo:
Meo meo.
Đến đây chị yêu nào.
Điều kỳ lạ chính là con mèo béo kia không hề phản kháng, cũng không hề chạy trốn.
Ngược lại nó híp mắt, chậm rãi đưa đầu về phía lòng bàn tay của cô.

Dự mập, có tin là tôi đập cho anh một trận hay không hả?

Ối
Mập mạp né sang một bên.

Cô cứ nghe tôi nói hết cái đã.
Có tác dụng, có tác dụng thật kìa! Chúc Dao kích động như điên.
Ngay khi bàn tay cô sắp chạm lên đầu con mèo béo, nó đột ngột há miệng:
Ngáo
một tiếng, cắn vào cổ tay của cô.

...
Thôi được rồi, không có tác dụng quái quỷ gì cả! Cho nên mới nói cô ghét nhất là đám thú cưng này.
Một năm trước, không hiểu là sếp bị trúng gió độc hay sao mà nhất quyết phải đưa đến mỗi phòng ban một con mèo, nói là để chiêu tài.
Phòng của cô được nuôi con mèo béo nhất, cũng là con bá đạo nhất, khi vừa tới đây, đồng nghiệp những phòng ban khác đều đã từng bị nó cào.
Sau khi thuần dưỡng xong thì nó mới đối xử với mọi người tốt hơn một chút, trừ Chúc Dao ra.

Áaaaa a...
Đau...
đau...

Um?

Chúng ta đừng phá hoại tài sản nữa được không?
Ánh mắt hắn lập lòe một hồi, sau đó trịnh trọng nghiêm túc nói:
Ta lắp lại rồi mà.

...
Mạch điện còn đang ở ngoài, đây mà gọi là lắp lại hay sao! Tim tôi đau quá! Phá sản là gì? Vị sư phụ nào đó không hiểu, nhưng cảm xúc mất mát của đồ đệ là bởi vì không được uống nước đá ư? Ừm, một người sư phụ tốt hợp tiêu chuẩn thì phải chăm sóc đồ đệ cho tốt, thế là hắn rót một cốc nước ra, xoay tay một cái, toàn bộ cốc nước bốc lên sương lạnh,


Tới đây!
Uống cái này đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.