Chương 272: Thúc giục tu vi tăng lên



Ngoan, đừng khóc nữa.
Chúc Dao lập tức mềm lòng.

Thằng nhóc càng cảm thấy ấm ức, nhào vào lòng cô, khóc nức lên:
Lã8o Lão, Tiểu Bạch làm gãy cây trâm của bà, có phải về sau bà sẽ không thích Tiểu Bạch nữa không?


Đứa bé ngốc, hóa ra 3nó đang lo lắng chuyện này.
Cô hít sâu một hơi, cẩn thận đưa tay ấn lên kết giới kia, nhưng lập tức bị xuyên lên trên, một lượng lớn linh khí điên cuồng truyền vào trong cơ thể cô. Đan điền vừa nãy còn trống rỗng trong nháy mắt đã chật ních,
căng cứng đến mức khiến cô gần như không thể đứng vững được nữa. Trong đầu truyền đến thanh âm bịch bịch đột phá cái gì đó, tu vi trong nháy mắt tăng vọt. Cô muốn thu tay lại nhưng không thể nào nhúc nhích
được.
Cô dành phần lớn tâm trí cho việc tách linh khí ra, ngũ hành tương khắc, linh khí vốn hỗn loạn vừa tách ra lập tức trở nên yên tĩnh hơn, dẫn dắt thêm chút là có thể tiến vào đan điền theo thứ tự.
Trong đan điền không có phản ứng khác thường, cũng không dẫn tới phản phệ, cái này chỉ có thể chứng minh, cái version già cả này của cô là một ngũ linh căn phế vật.
À không đúng, còn có Băng Lôi Phong, là đầy đủ tám linh căn. Đây chính là lần thứ hai cô có đầy đủ hệ linh căn sau lần là Long tộc.

Lão Lão!
Thằng nhóc cũng hoảng sợ, tiếp nhận khống chế pháp khí phi hành, bối rối kéo cô một cái nhưng không kéo được. Dưới tình thế cấp bách, nó tiện tay đẩy luôn cô xuyên qua kết giới, đi ra bên ngoài.
Linh khí ngừng tràn vào, nhưng dao động trong cơ thể vẫn còn đang tăng lên. Vô số linh khí lộn xộn tràn ngập trong cơ thể cô. Trên người cô đã xuất hiện các vệt máu, dần dần cả người đều trở nên đỏ rực.

Lão Lão... Lão Lão, bà có sao không...
Thằng nhóc nôn nóng, có lẽ đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một người cả người đầy máu kinh khủng như vậy, lo lắng sợ hãi khóc nấc lên.
Tách linh khí ra là một việc vô cùng tốn sức tốn thời gian, cô thậm chí còn không cảm nhận được thời gian trôi đi. Đa số linh khí đã bị cô tách ra, thế nhưng lại có vấn đề mới, đan điền đầy.
Cô căng cứng rồi.
Đây là sắp Trúc Cơ ư?! Thế nhưng một bên là đan điền no căng, một bên là kinh mạch hỗn tạp tất cả các loại linh khí. Nếu như bây giờ mà Trúc Cơ, đan điền tăng vọt thì đồng thời linh khí bên trong cũng bị dao động.

Tiểu Bạch, đưa pháp khí mà nhóc dùng để bay đến đây cho ta mượn một chút.


Vâng.
Nó ngoan ngoãn lấy ra cái Lông Chim kia.
Chúc Dao mang theo nó bay lên giữa không trung, lúc này mới phát hiện, chỗ cô ở là một hẻm núi rất lớn, có chiều rộng khoảng hơn trăm dặm, mà toàn bộ khu vực này đều bị bao phủ ở bên trong kết giới. Quan sát kỹ
Cô đưa tay lên sờ, phát hiện ra nó có thể co giãn, còn hơi dính dính, hình như cảm giác sờ lên giông giống ở bên ngoài tổng kết giới?

Tiểu bá vương, chúng ta lại bay lên lần nữa xem một chút.


Lão Lão, ta là Tiểu Bạch...

Đây không phải là cái màn treo ở trong phòng cô à?
Sư thúc của nó muốn lấy cái màn của cô để làm gì vậy? Có thứ gì đặc biệt ư?

Tiểu Bạch, sư thúc nhóc bao nhiêu tuổi?


Vâng.
Nó gật đầu.
Chúc Dao nhíu mày:
Vậy tại sao sư thúc nhóc không tự đến tìm?
Mà lại sai một đứa bé?

Bởi vì sự thúc không vào được mà!
Nó nói như điều hiển nhiên.
Chúc Dao cầm lấy mở ra nhìn, chỉ thấy bên trên vẽ một tấm lụa mỏng thật to, trông rất sống động, màu sắc nhẹ nhàng.
Đây không phải cái ô, đây rõ ràng là cái màn mà!
Ở, sao cái màn này nhìn quen quen?
đám yêu quái bên trong này.
Thể thì xem ra, vị Khúc sư thúc kia chắc đã biết Tiểu Bạch có thể ra vào, cho nên mới liên tục sai nó đến tìm đồ vật, còn lôi cả sư muội nó vào cuộc.
Rõ ràng là hắn lợi dụng tình bạn ngây thơ trong sáng của trẻ con, thực ghê tởm. Độ thiện cảm với sự thúc họ Khúc là -100.
hơn thì cái kết giới này hẳn là dùng để hạn chế thứ gì đó, hình như chuyên dùng để hạn chế tu sĩ loài người.
Cơ mà chẳng biết tại sao thằng nhóc kia lại có thể tự do ra vào.
Chúc Dao trở về mặt đất. Kết giới kia chắc chắn là để bảo

A?
Nó sửng sốt, xòe ngón tay ra đếm:
Một trăm... Hai trăm... Ba trăm...

Thật không biết xấu hổ! Thế mà dám ngấp nghé tẩm màn của bà.

Nhóc đi theo ta.
Chúc Dao kéo tay thằng nhóc dẫn về nhà của mình, tiến vào phòng ngủ, để cô nhìn kỹ lại.
Hai bên cùng bạo loạn, cần đồng thời áp chế, nô tì làm không được đâu!
Nhưng nếu không Trúc Cơ thì một là bị linh khí cuồng loạn phá vỡ kinh mạch mà chết, hai là chết vì đan điền vỡ vụn. Dù sao đều phải chết!
Đùa nhau à, Giới Linh, anh là đồ khốn nạn, cho cô cái vỏ gì thế này.
Chúc Dao đau đến mức sắp mất đi ý thức, cố hết sức mới có thể ngồi xuống tiến vào trạng thái thiền.
Đúng là không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì cô đã hết cả hồn rồi.
Trong cơ thể cô có một đống linh khí màu sắc rực rỡ, đủ loại xanh đỏ tím vàng, sắp trở thành một nồi lẩu luôn rồi. Thêm vào đó, những linh khí tán loạn này đều đang thô bạo lao thẳng vào các chỗ trong kinh mạch
Thằng nhóc nhìn kỹ cuộn tranh, lại nhìn lên tấm lụa mỏng màu sắc rực rỡ, gật đầu liên tục:
Đúng, chính là cái này.

Chúc Dao cẩn thận nhìn kỹ tấm lụa mỏng, phát hiện ở trên đó hình như có linh khí dao động, tuy rằng rất nhỏ, nhưng quả thực là linh khí. Hơn nữa trước kia nhìn thì nó là màu sắc rực rỡ, bây giờ lại trở thành màu
xanh nhạt.

Không vào được cái gì cơ?

Thằng nhóc tiến lên hai bước, chỉ chỉ bầu trời:
Bên trên có màng ngăn mà, trừ Tiểu Bạch ra thì không ai có thể vào đây được nữa.

Màng ngăn ư? Kết giới à? Sao cô lại không biết nhỉ?
Đợi đã, nhóc định đi đâu đấy? Ý cô là mang cô trở về đó, nhóc chạy ra bên ngoài là sao?
Đáng tiếc cô đã không còn sức để phản kháng nữa, vốn là bà lão già khọm, còn bị các loại linh khí hỗn loạn mạnh mẽ xâm nhập, cô đã sắp không thở nổi nữa rồi.
Thằng nhóc bay rất nhanh, lấy tốc độ nhanh nhất đưa cô vào một chỗ bên trong tiểu viện.
Nó lúc này mới yên tâm, sụt sịt một cái rồi ngừng khóc, bảo với cô:
Sư thúc nói,6 nếu ta mà không tìm thấy pháp khí thì về sau sẽ không cho ta gặp Khúc Nghệ sư muội nữa.

Lại là cái pháp khí kia, đâ5y đã là lần thứ ba cô nghe thấy thằng nhóc đề cập đến nó. Điều này không thể không khiến cô hoài nghi, ngay từ đầu có lẽ Khúc sư thúc kia đã định lợi dụng thằng bé này rồi.

Ngay từ đầu món pháp khí kia là sư thúc nhóc sai nhóc đi tìm à?


Là màn.


Lão Lão, tại sao bà lại phải treo ô che mưa trên giường? Buổi tối trời sẽ mưa sao?


Ta bảo đó là cái màn mà.
Sao nó cứ gọi là cái ô mãi thế? Thôi được rồi, cứ để nó gọi là cái ô vậy, Chúc Dao trả lại cuộn tranh cho nó.
Nhóc nhìn đi, đây có phải là pháp khí nhóc muốn tìm không?

Thế nhưng cái pháp khí trong lời thằng nhóc rốt cuộc là cái gì nhỉ?

Tiểu Bạch, nhóc có biết pháp khí sư thúc sai nhóc đi tìm rốt cuộc là cái gì không?


Là cái ô, cái ô rất lớn.


Ôi dào, không cần để ý chuyện nhỏ như vậy đâu.
Chúc Dao cắt tấm màn đi, kéo thằng nhóc ra ngoài, ném Lông Chim trong tay nó lên không trung, lại bay lên lần nữa.
Chúc Dao cẩn thận xem kỹ kết giới bên trên, quả nhiên giống như đúc tấm màn lụa trong tay cô, chỉ khác mỗi chỗ là kết giới trong suốt, còn tấm màn của cô là màu xanh nhạt. Hơn nữa phía trên kết giới cũng có linh
khí dao động, cơ mà không nhìn ra thuộc tính.

Cái ô trông như thế nào? Nhóc có biết không?


Biết.
Nó khẽ gật đầu, cúi đầu lấy ra một cuộn tranh trong chiếc túi đeo bên người:
Sư thúc sợ ta quên, vì vậy đã vẽ ra cho ta rồi.

Còn chuẩn bị rất đầy đủ nữa.

Không đâu, cây trâm gãy rồi thì thôi, ta không tức giận.


Thật ư?
Nó ngẩng đầu9, nước mắt đầm đìa.

Thật.

Chúc Dao khẽ cắn môi, mặc kệ, cho về một tổ đi, nếu không thì cô sắp bị linh khí trong kinh mạch căng đến mức bạo thể mà chết rồi.
Vừa dẫn các loại linh khí ngũ hành cùng các loại linh khí biển dị vào trong đan điền, cô vừa cẩn thận tách cái linh khí trong suốt đặc biệt kia ra. Lại phát hiện, cái linh khí trong suốt kia rất là ít. Ít đến mức chỉ bằng
một phần trăm của các linh khí khác. Cô cũng không dám dẫn loại linh khí kỳ lạ này vào đan điền, ai biết có bị dị ứng gì đó hay không? Chỉ có thể tạm thời giữ lại ở trong kinh mạch.
của cô.
Đây là định làm tổng vệ sinh hả! Chúc Dao hít một hơi thật sâu, bình tâm lại, trước tiên cẩn thận tách mỗi một luồng linh khí ra theo màu sắc, sau đó lại sắp xếp các loại linh khí màu sắc giống nhau về một chỗ, dẫn
vào trong đan điền.
Thằng nhóc vừa thấy tấm lụa mỏng bên giường, ánh mắt lập tức sáng ngời:
Ô che mưa!


Đó là màn!

Nó lạch bạch chạy tới:
Lão Lão, hóa ra ô che mưa là của bà.

Chúc Dao cố gắng áp chế linh khí trong cơ thể, nghiến răng phun ra mấy chữ:
Dẫn ta... Quay về... Chỗ an toàn.
Cô cần phải ngồi thiền để có thể tiêu hóa được chỗ linh khí trong cơ thể.

Chỗ an toàn... An toàn.
Tiểu bá vương bối rối suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu:
Vâng!

Sau đó nó ngồi lên Lông Chim mang theo cô bay ra xa ngọn núi.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi Bằng... d?
Cái trong suốt kia là cái quỷ gì vậy? Vì sao còn có cả linh khí trong suốt?
Đây không phải tăng độ khó cho trò chơi à?
Sao đều phải chết, ôi chao, đành phải cố gắng thôi.

Chúc Dao lấy lại bình tĩnh, trực tiếp Trúc Cơ, lấy tốc độ gấp mười lần tách linh khí ra dẫn vào đan điền. Toàn thân lập tức trào lên cảm giác đau đớn, đan điền được mở rộng ra, mà linh khí trong cơ thể cũng bắt đầu xao

động, linh khí bên ngoài điên cuồng chen vào bên trong.

Mà linh khí hỗn loạn trong kinh mạch mất khống chế bắt đầu điên cuồng đâm vào trong kinh mạch. Một lát sau, cô đã không còn cảm giác được một nhánh kinh mạch nguyên vẹn. Đây không chỉ là bị đứt mà đã bị vỡ
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.