Chương 274: Có muốn quá giang kiếm thuận phong của ta không?


Trùng hợp con khỉ khô!


Tu sĩ và yêu tinh không hòa hợp mà?
Lần đầu tiên gặp nhau, tiểu bá vương còn muốn giết cô nữa mà, bảo cô gia nh8ập môn phái tu tiên chẳng phải là đi tìm chết sao?

Ta nói này...


Đây là trận pháp phòng ngự, đây là bùa chống nước, đây là bùa chống lửa, đây là bùa khinh thân, đây là đan bổ khí...
Hắn mở túi không gian, lấy ra một đống đồ linh tinh từ bên trong, nhét toàn bộ vào lòng cô.
Hai đệ tử chỉ vào hai con đường cuối thảm cỏ, cao giọng nói:
Muốn gia nhập phái Húc Nghiêu chúng ta thì phải tự leo núi bằng chính sức của mình, nếu là tán tu đã có tu vi hãy bước vào con đường Thanh Chính bên
phải, nếu là phàm nhân thì bước vào con đường Sơ Chính bên trái, những người đến được chính điện trước khi mặt trời lặn sẽ đủ tư cách vào phái Húc Nghiêu.

Gian thương
?
Trong tiếng Trung,
kiêm thượng

gian thương
cùng cách đọc.

Đúng thế!
Hắn gật đầu:
Nghe nói rất nhiều đệ tử môn phái khác cũng nghe danh tới đây chiêm ngưỡng cánh cửa này. Nhưng người đốn ngộ được cực kỳ ít.

Hắn hơi dừng lại, tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, thần bí nói:
Nghe nói vị lão tổ này còn để lại một bí ẩn trên cánh cửa, chỉ cần có người đoán được đáp án sẽ nhận được động phủ, cũng như vô số bảo vật trong đó

Ta không muốn...


Cố lên, em vợ!


Được...
Đúng là người cũng như tên.

Tất nhiên, nếu đạo hữu có thứ gì muốn thấy, muốn biết, muốn hiểu, cũng có thể hỏi ta. Tại hạ chắc chắn sẽ nói toàn bộ những chuyện mình biết, không dám giấu giếm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần thanh toán một

Đây là Ngôn Linh!
Khúc Khuất đáp:
Đây không phải pháp thuật, ta cũng ngẫu nhiên nhận được truyền thừa thôi, vốn dĩ định truyền cho nương tử của ta, muội...


Vậy thôi bỏ đi!
Đột mợ, thì ra là giấy bán thân.

Đó là tất nhiên, chuyện nhỏ không nói, chỉ cần bài kiểm tra nhập môn của tán tu đã chia làm ba ải, thuật ngự kiểm chỉ là ải đầu tiên, đằng sau vẫn còn hai ải.


Hai ải sau là gì?


Thật ra...


Đi đi, huynh sẽ chờ muội trên núi, đến lúc đó muội cứ vào ngọn núi của ta là được, không ai dám bắt nạt muội nữa đâu.

Dứt lời, một đệ tử vẫy tay, trên hai con đường lập tức xuất hiện hai màn chắn một màu xanh và một màu đỏ, chắc là dùng để thử tu vi. Hai tên đệ tử không dừng lại lâu nữa mà lập tức quay người bay đi.
Nhóm người lập tức hành động, Chúc Dao bị nhóm người chen chúc đẩy đi, trên đường làm rơi không ít đan dược và bùa chú. Lúc lấy lại tinh thần thì đã bị đưa tới trước lá chắn màu đỏ bên phải rồi. Lúc cô đang muốn

...
Hắn đang tiếp thị quảng cáo cái quái gì vậy?
Được rồi, vậy thì làm phiền đạo hữu.


Được!
Người đàn ông bẩm quyết, phi kiếm trong tay lập tức biến lớn, hắn lên trước, sau đó ra hiệu cho Chúc Dao lên. Trong lúc vui vẻ bay tới phái Húc Nghiêu, hắn hỏi:
Đúng rồi, đạo hữu cũng định gia nhập phái
Từ phía xa bỗng có hai đệ tử mặc áo dài màu xanh bay tới, bọn họ đều có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ. Những đệ tử này không đáp xuống đất mà ngự kiểm trên không trung, từ trên cao nhìn xuống mọi người, khi nhìn thấy
Chúc Dao, rõ ràng họ hơi khựng lại kiểu như không ngờ lại có người tài
cao tuổi như vậy. Sắc mặt họ hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường.

Đúng nhỉ!
Khúc Khuất gật đầu, dường như giờ mới nhớ ra vấn đề này, hắn đột nhiên k3éo tay cô, một tay bấm quyết và viết vài chữ lên lòng bàn tay của cô, sau đó hưng phấn nói:
Được rồi, như thế này là không có
vấn đề g9ì nữa rồi.

Ai là em vợ của ông!
Khúc Khuất vỗ lưng có một cái, sau đó đẩy cô vào trong tảng đá cực lớn ấy.
Bọn họ bay khoảng một tiếng đồng hồ mới tới chân núi, sau khi bước vào đại trận bảo vệ núi thì không thể ngự kiếm được nữa, bọn họ đành đi bộ. Dọc đường, gian thương không ngừng phổ biến đủ loại tri thức về
phái Húc Nghiêu cho cô, tất nhiên những tin tức này đều có thu phí, đến khi cô lấy lại tinh thần thì toàn bộ những món đồ Khúc Khuất đưa đã rơi vào túi của hắn.
Thì ra là buôn bán.
Ta không có tiền.


Không sao, dùng bùa chú đổi cũng được mà.
Hắn chỉ vào đống bùa chú trong tay cô:
Tính giá hữu nghị, một dặm một tấm bùa, được không?

để kiểm tra năng lực ứng biển với những tình huống đột xuất. Ải thứ ba đơn giản nhất, cũng là ải thần kỳ nhất. Chỉ cần lên đến đỉnh núi và vượt qua cánh cửa ở đó là được. Nghe đồn cánh cửa này do một vị lão tổ lập
phái đã phi thăng của phái Húc Nghiêu để lại, bên trên có cảm ngộ về vô thượng đại đạo, người có duyên nếu cảm nhận được một tia thiên đạo thì sẽ có cơ hội đốn ngộ, tu vi tăng điên cuồng, hơn nữa còn rất có ích cho
Khóe miệng Chúc Dao hơn co giật, thằng này tính ăn cướp à!

Như vậy đi, nếu đạo hữu thấy không hợp lý, vậy ta tính cho đạo hữu giá tôn kính người già, chỉ cần nắm lá bùa ta sẽ đưa đạo hữu tới chân núi, được không?
Vẻ mặt hắn như kiểu chịu lỗ ghê gớm lắm.
Đó là một thảm cỏ rộng lớn đông người, phần lớn là những đứa trẻ khoảng mười tuổi, có đứa trẻ đi một mình, cũng có đứa trẻ đi với người lớn. Chúc Dao ôm một đống đồ đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, nhất thời,
tất cả ánh mắt đều nhìn về phía cô như muốn nói: Nhanh chân lên, đồ chậm chạp.
Hay là từ bỏ cho rồi, dù sao cô cũng chẳng muốn gia nhập phái Húc Nghiêu.

Đạo hữu, có muốn quá giang kiếm Thuận Phong của ta không?
Một giọng nam đột nhiên vang lên đằng sau cô.
Hắn giống như máy biết tuốt, nếu không phải cô không còn gì để giao dịch thì có lẽ đến chuyện hôm nay chưởng môn mặc gì hắn cũng nói cho cô biết rồi.

Vì khoảng thời gian hợp tác vui vẻ của chúng ta, ta tặng miễn phí cho đạo hữu một tin nữa.
Hắn thần bí nói:
Trong ba phong sáu đường của phái Húc Nghiêu, đạo hữu chọn núi nào cũng được, nhưng đừng tới núi
Húc Nghiêu à, còn chưa hỏi đạo hữu tên gì?


Ngọc Dao.


Thì ra là Ngọc đạo hữu.
Hắn cười ha hả nói tiếp:
Ta cũng giống như đạo hữu, cũng chuẩn bị gia nhập phái Húc Nghiêu, sau này nếu có những việc vặt như chân chạy, quét dọn, in khắc sách phép thì cứ nhớ tới tiểu
đệ nhé, đảm bảo hễ gọi là tới ngay, ta sẽ tính giá gốc cho đạo hữu, đúng rồi, ta tên là Kiêm Thượng.

Chúc Dao cúi đầu liền thấy trong lòng bàn tay viết ba chữ nắn nót:
Ta là người!
.
Trán Chúc Dao nổi gân xanh, viết6 chữ thể là coi mình thành người được luôn à, ông đang đùa với tôi hả? Cái này mà có tác dụng thì tôi sẽ đổi thành họ của ông luôn!
Chúc bao quay đầu lại, đó là một người đàn ông trung niên cầm một thanh kiếm, hắn đang cười tươi rói nhìn vào... đống bùa trong tay cô.
Chúc Dao vô thức siết chặt tay lại.

Cái này à...
Hắn nhìn nhìn đống bùa chú trong tay cô.
Trán Chúc Dao nổi gân xanh, cô rút một lá bùa đập vào tay hắn, hắn lập tức nở nụ cười còn tươi hơn cả hoa hướng dương:
Ai thứ hai là kiểm tra phép thuật, có lẽ lát nữa lúc chúng ta lên núi sẽ có một trận tranh đấu
bước vào, khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng người gầy yếu nhỏ bé bên góc trái.
Một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng cô, hình như cô đã từng gặp đứa bé ấy ở đâu đó rồi?

Anh hùng!
Chúc Dao nắm chặt lấy tay Khúc Khuất, kích động nói:
Pháp thuật huynh vừa dùng là gì vậy? Dạy ta được không? Thật ra ta chưa nói với huynh, ông ta cũng họ Khúc đẩy!

Thật quá thần kỳ, nếu học được chiêu này thì sau này cô chỉ cần viết chữ
Lý Cương
lên lòng bàn tay, vậy chẳng phải người nào cũng phải gọi cô là cha sao!
mà lão tổ để lại. Nhưng đã trôi qua biết bao năm, người đốn ngộ thì cũng có, nhưng chưa ai có thể giải được bí ẩn này.

Còn có cánh cửa thần kỳ thể à, cô thật sự rất tò mò về nó.
Phù Linh.


Tại sao?

Giá tôn kính người già là cái quái gì?

Đạo hữu, ta nói cho đạo hữu biết, phi kiếm của ta là phi kiếm cấp hai, tiêu hao rất nhỏ, tốc độ lại nhanh, đảm bảo thoải mái sung sướng.

con đường tu tiên sau này.


Nói như vậy, ải cuối cùng là một dạng ưu đãi nhỉ.


Không phải.
Tiểu bá vương lắc đầu:
Ý con hôm nay là ngày mở cửa môn phái mười năm mới có một lần, nếu như...


Con nói đúng!
Đôi mắt của Khúc Khuất sáng rỡ, hắn vội kéo Chúc Dao chạy ra ngoài.

Đạo hữu, đi nhanh đi, không vào là sẽ không kịp nữa đâu.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ thì người đằng sau đã đẩy cô vào trong màn chắn, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, đây là một nơi sâu trong khu rừng.
Xem ra lá chắn đó không chỉ có thể phân chia những người có tu vi với người bình thường, nó còn có chức năng dịch chuyển ngẫu nhiên.
Chú5c Dao đang muốn nổi bão, đột nhiên cảm thấy hơi thở toàn thân đều ẩn đi, vì thế dấu hiệu nhận biết yêu quái lập tức biến mất không còn tung tích.
(OoO) Có tác dụng thật kia ta ơi!

Cái đó...


Cố lên, có những thứ này, muội chắc chắn có thể lên tới đỉnh núi.

Ngẩng đầu lên, ngọn núi vẫn còn gần ngay trước mắt vừa rồi lúc này đã xa đến mức chỉ còn thấy một cái chấm nhỏ.
Con mợ nó, sao càng dịch chuyển càng xa thế này? Xa thế này mà tới trước khi trời tối được mới lạ ấy.
Chúc Dao im lặng.

Tiên trưởng tới rồi!
Không biết ai đã hét lên, mọi người lập tức xôn xao, bắt đầu chen chúc về phía trước.

Đạo hữu đừng hiểu lầm.
Người đàn ông mỉm cười:
Ta thấy đạo hữu cô đơn một mình đứng ở đây một lúc lâu nên đoán đạo hữu không có phi kiếm, vì thế mới mạo muội hỏi. Sao vậy? Có cần quá giang phi kiếm của
ta không, chỉ cần nắm viên linh thạch hạ phẩm một lần thôi, đúng giá thị trường, làm ăn uy tín.

Đây là cổng môn phái Húc Nghiêu sao?
Khúc Khuất dặn dò:
Phái ta trước giờ đều rất nghiêm khắc khi nhận đệ tử, không được tự ý nhận linh tinh đâu, tất cả người muốn tìm thấy con đường tu tiên phải tự mình bước vào cổng môn phái.


Khúc sư thúc!
Tiểu bá vương kéo tay áo Khúc Khuất:
Chưởng môn sư phụ nếu biết người nhận đệ tử linh tinh sẽ rất tức giận đấy!

Vẻ mặt Khúc Khuất hơi chùng xuống:
Dù sao huynh ấy cũng chỉ tức giận vài ba ngày,rồi cũng quen thôi mà.


Đi đâu thế?

Chúc Dao còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo vào trận pháp, ánh sáng trắng lóe lên, ngay sau đó, cô đã đứng trước một tảng đá màu trắng cực lớn, bên trên có viết mấy chữ như rồng bay phượng múa: Húc Nghiêu.
Cô cúi đầu nhìn đống đồ Khúc Khuất nhét cho mình, cái gì cũng có, chỉ riêng không có phương tiện giao thông.
Đúng là đàn ông nhà khác không đáng tin chút nào.
khoản linh thạch nho nhỏ là được rồi.

Nói thế nào đi nữa cũng là gian thương thôi.
Đạo hữu có hiểu biết gì về phái Húc Nghiêu không?

Con mợ nó, ta không muốn gia nhập phái Húc Nghiêu mà! Ông có biết làm vậy là ép mua ép bán không hả?
Chúc Dao chỉ cảm thấy phía trước sáng lóa, cả người đã bị hút vào trong vầng sáng ấy, vài giây sau, trước mắt cô lập tức xuất hiện một cảnh tượng khác.

Ta nghe nói chưởng quản ngọn núi Phù Linh có chút... không bình thường.
Hắn chỉ vào đầu ám chỉ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.