Chương 28: Vương từ chi pk tiêu dật


Hoá ra là như vậy, xem ra người tên Nghiêm Nguyệt Hoành thật sự có thực lực:
Nói như vậy, đệ cũng rất giỏi mà, đệ cũng đánh vào đến tận chung kết đó?
Vương Từ Chi xấu hổ cười cười, ngại ngùng gật đầu.

Tên nhóc này, trước đây luôn không coi ai ra gì, không ngờ rằng sau năm năm không gặp, tính tình đã hoàn toàn thay đổi, cô chỉ khen có một câu vậy thôi, mà đã đỏ mặt đến vậy rồi.

Chúc Dao bỗng nhớ ra, một tháng trước cô từng hứa đến xem cậu nhóc tham gia vòng tuyển chọn của môn phái, mà cô lại quên mất.


Xin lỗi đệ, Từ Chi, lúc trước tỷ từng hứa với đệ rằng sẽ đến xem đệ tỉ võ, nhưng mà tháng trước lại xảy ra vài chuyện, không có cơ hội xuống núi.
Lúc cậu nhóc tham gia tỉ võ lại đúng vào mấy ngày linh khí của cô bạo động, đợi cô hồi phục lại thì cậu nhóc đã thi xong rồi.


Không...

không, không sao!
Khuôn mặt Vương Từ Chi càng đỏ hơn, ngước mắt nhìn cô:
Tỷ...

tỷ vừa mới gọi đệ...

Từ Chi?
Chúc Dao kỳ lạ nhìn cậu:
Không phải lần nào đệ cũng nhấn mạnh tên mình trước mặt tỷ sao? Bây giờ đệ lớn rồi, đâu thể cứ gọi đệ là nhóc lưu manh hay nhóc con được đúng không? Sao, không được hả?

Được! Tất nhiên là được rồi!
Vương Từ Chi vội vàng gật đầu, giống như sợ cô sẽ đổi ý vậy.

Thật là một tên nhóc khó chiều:
Lúc nào đến lượt để thi đấu vậy?
Trong sân, Nghiêm Nguyệt Hoành đã giành được chiến thắng rồi.

Vương Từ Chi cũng quay đầu nhìn qua đó:
Chắc là trận tiếp theo.
Nhanh vậy sao? Chúc Dao có chút kinh ngạc, đúng lúc nghe thấy tiếng thông báo tổ Luyện Khí chuẩn bị bước vào trận đấu cuối cùng, là Vương Từ Chi đấu với người lúc trước giành được chiến thắng, Tiêu Dật.


Chúc Dao tỷ, đệ đi đây.
Chúc Dao gật đầu, theo thói quen đưa tay xoa đầu cậu rồi cười:
Người đó rất giỏi về trận pháp, đệ phải cẩn thận.

Được, đệ sẽ chú ý.

Cố lên.
Chúc Dao làm tư thế cổ vũ:
Nhớ là thắng thua không quan trọng, không bị thương là được.


Vương Từ Chi ngẩn người, dường như không đoán ra được Chúc Dao sẽ nói như vậy, gương mặt cậu bỗng chốc lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh hào quang chiếu rọi.

Chúc Dao theo phản xạ đưa tay che mắt, sau khi bình thường trở lại thì Vương Từ Chi đã xuống đến sân rồi.

Vừa rồi là ảo giác sao? Sao cô lại cảm thấy nụ cười của tên nhóc đó có thể rạng rỡ đến chói mắt như vậy chứ? Trận đấu trong sân đã bắt đầu rồi.

Đối mặt với đối thủ cuối cùng, Vương Từ Chi không thể không cẩn thận hơn nữa, lại thêm trận đấu trước đó có thể coi là xuất sắc, càng khiến cho cậu thận trọng với người đang ở trước mặt mình hơn.

Tất nhiên Tiêu Dật cũng vậy.

Năm năm rồi, hắn bị đuổi ra khỏi nội môn đã năm năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể rửa sạch nỗi nhục, đòi lại công bằng rồi.

Hôm nay, Tiêu Dật hắn phải cho những kẻ đã từng lăng nhục bắt nạt hắn biết, ai mới là kẻ mạnh? Cao thủ so chiêu, kẻ gan dạ sẽ thắng.

Gần như là đồng thời cả hai người cùng phát động tấn công.

Vương Từ Chi là Hoả linh căn, chiêu đầu tiên cậu dùng không phải là pháp thuật hệ Hoả sở trường mà hoá ra vô số lưỡi đao gió.

Tiêu Dật cũng không hề giăng kết giới mà đánh một chưởng xuống đất, lập nên một bức tường đất ngăn cản lưỡi đao gió.

Nhưng lưỡi đao gió của Vương Từ Chi chỉ là chiều giả, trong lúc đối phương đang hoá tường đất thì cậu đã nghiêng mình di chuyển đến sau lưng đối phương.

Cậu rút phi kiểm chém xuống, lưỡi kiểm mang theo linh khí.

Chiều này có uy lực kinh người, mà đối thủ đã không còn sức để phòng thủ nữa.


Hay!
Chúc Dao không nhịn được hoan hô cho Vương Từ Chi.

Kiểm đó quét qua thân người rơi xuống đất, phát ra một tiếng
keng
, mà bóng dáng của người trước mặt cũng từ từ biến mất, tan vào vô hình.

Hoá ra chỉ là ảo ảnh, sắc mặt Vương Từ Chị thay đổi, không kịp đi tìm Tiêu Dật thật mà lập tức giăng kết giới phòng ngự.

Quả nhiên, vào khoảnh khắc kết giới được hình thành, một kiểm ác liệt đã tấn công tới, dùng lực đánh vào kết giới.

Vương Từ Chi vung kiểm ép đối phương lùi lại mà bản thân mình cũng bay lên lùi ra xa.

Kết giới phòng ngự vỡ vụn, đối thủ đúng là không dễ đối phó.

Tiêu Dật tay nắm trường kiếm, cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu, hai người đều là đệ tử dùng kiểm, đều tu luyện kiếm, so với các loại pháp thuật khác mà nói, kiểm thuật mang theo sở trường của từng người nhiều hơn.

Gần như cùng lúc, hai người đều từ bỏ các loại pháp thuật khác, dùng kiểm thuật để quyết đấu.

Tiêu Dật là Kim Mộc song linh căn, kiểm của hắn phát ra ánh kim nhàn nhạt, sắc bén vô song, công được thủ được.

Còn Vương Từ Chi thiên về Hỏa thiên linh căn, sức sát thương cực lớn, cả thanh kiểm giống như ngọn lửa đang cháy bừng bừng.

Hai người so trên trăm chiêu vẫn không phân thắng bại, cứ đánh mãi như thể chỉ làm tiêu hao linh lực của chính mình mà thôi.

Cuối cùng hai người cũng đã nghĩ ra cách, Tiêu Dật ném ra hai lá cờ trận, một trận pháp thoáng chốc được hình thành.

Vương Từ Chi sớm đã phòng bị trận pháp của đối phương, cậu bay người lên cách xa trận pháp.

Tiêu Dật chợt cười lạnh, hừ, hắn biết mà, quả nhiên trong nội môn toàn là bạn tham sống sợ chết.


Tăng Linh trận, mở!
Dứt lời, một lượng lớn linh khí từ bốn phía xung quanh tích tụ lại, trận pháp trên mặt đất phát ra một thứ ánh sáng trắng chói mắt.

Sắc mặt Vương Từ Chi khẽ thay đổi, là hắn cố ý, hào phóng vứt hai lá cờ ra chỉ là muốn lừa cậu cách xa tâm trận, thật ra đây cũng không phải trận pháp có sức tấn công gì, mà là trận pháp giúp bổ sung linh lực.

Chỉ cần trận pháp này hoàn thành, người trong trận có thể trong nháy mắt đưa linh lực trở về trạng thái tốt nhất.

Không được, quyết không được để hắn hoàn thành trận pháp, đành phải được ăn cả ngã về không thôi.

Vương Từ Chi huy động toàn bộ linh khí trong người, bỗng đất đá bay mù mịt, chỉ thấy một thanh kiếm cực lớn hình toà tháp chui từ dưới đất lên, vòng trong vòng ngoài vây lấy cả sân đấu, kiểm khí dày đặc xông thẳng tới mây xanh.


Đây...

đây không phải là kiếm trận chỉ có thể hoàn thành khi đạt đến tầng Trúc Cơ thôi sao?
Có đệ tử ở bên ngoài kinh hồ, phải có sự lĩnh ngộ đối với kiếm thuật cao đến mức nào mới có thể sử dụng được kiểm pháp vượt cấp thế này.

Chúc Dao giữ chặt trái tim đang đập dồn dập, cậu nhóc này không đếm xỉa đến gì nữa rồi, thành bại chính ở lần này.


Vạn Thiên kiếm trận, tản!
Dứt lời, thanh cự kiếm phát ra kiểm khí lạnh thấu xương, phút chốc biến thành ngàn vạn thanh kiếm nhỏ, dùng khí thể dời núi lấp biển bắn về phía trung tâm trận pháp kia.

Tăng linh trận của Tiêu Dật cuối cùng vẫn không thể hoàn thành, nhưng linh khí của hắn cũng đã khôi phục được tương đối rồi.

Dùng tốc độ cực nhanh tránh mình ra khỏi tâm trận rồi bay người lên.

Nhưng vạn thiên kiểm trận đó vẫn bám theo phía sau.

Hắn chỉ đành dùng lại thuật pháp hệ Thổ, xây dựng một bức tường đất kiên cố để che chắn bản thân mình, mà vạn thiên kiểm trận ấy vẫn tấn công về phía bức tường.

Thấy lớp phòng ngự sắp bị phá, Tiêu Dật nghiên răng, ánh mắt hắn lạnh đi, hạ quyết tâm, trận đấu này hắn tuyệt đối không được thua, tuyệt đối không được!

Bức tường đất bị ngàn vạn thanh kiếm tấn công, chớp mắt đã cát bụi mù mịt, thắng bại trước mặt đã rõ.

Bất ngờ, một luồng kiếm khí còn đáng sợ hơn thanh cự kiểm vừa rồi chui lên từ đống đất.

Thời gian dường như nhất thời dừng lại, kiểm trận vừa rồi còn điên cuồng tấn công bỗng ngưng đọng trên không trung.

Tiêu Dật đứng dậy từ đống đất, dùng một tay kết ấn.

Dáng vẻ nhếch nhác thảm hại nhưng toàn thân lại toát ra một luồng khí ác liệt, hô lên từng chữ:
Lăng, không, trảm!
Dùng hết sức lực chém thanh kiếm trong tay xuống, chỉ thấy ngàn vạn thanh kiếm kia cùng lúc phân tán theo bốn phương tám hướng, chỉ khi đụng vào kết giới của người xem ở bên ngoài mới rơi xuống.

Lăng không trảm? Đây là kiếm thuật của Kim Đan kỳ đấy! Vạn Thiên kiểm trận bị phá, linh khí của Vương Từ Chi cạn kiệt dẫn tới phản phệ, phun ra một ngụm máu.

Mà chiêu này của Tiêu Dật vẫn chưa hoàn thành, trường kiểm trong tay hướng lên trời, chỉ thấy phút chốc trên bầu trời xuất hiện một thanh linh kiểm cực lớn, thanh linh kiếm này lớn gấp trăm lần cư kiếm mà Vương Từ Chi hoá ra.

Tiêu Dật cao giọng hô:
Diệt!
Thanh linh kiểm cực lớn bổ về phía Vương Từ Chi đã không còn sức phản kháng.

Chúc Dao chỉ cảm thấy trái tim run rẩy, từ khi cậu nhóc bước lên sân thi đấu cô đã có cảm giác bất an, phút chốc lan ra vô hạn, một loại cảm giác khiến người ta sợ hãi bỗng ập đến, lông tơ trên người cô dựng ngược lên.

Cơ thể cô lại phản ứng nhanh hơn não một bước.


Thiên Giáng!
Một đạo thiên lôi từ trên trời đánh xuống, đánh trúng vào thanh linh kiếm cực lớn đang rơi kia, phút chốc khiến nó vỡ vụn.

Tiêu Dật há miệng, phun ra một ngụm máu tươi.

Xung quanh im lặng như tờ.

Mọi con mắt đều đổ dồn vào cô.


Ợ...
Lúng túng ngại ngùng là những từ không đủ để miêu tả tâm trạng lúc này của Chúc Dao nữa, bản thân cô cũng không biết chuyện gì thì đã ra tay xong rồi? Liếc nhìn xung quanh, lại liếc nhìn vị kia ở trên đài cao:
Thế nào nhỉ...

ta, ta trượt tay, hì hì hì hì hì hì.
Xung quanh:
...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.