Chương 281: Bắt yêu thú


Nói rồi dẫn đường cho mọi người ngự kiếm bay về phía Bắc.


Tiểu bá vương, cho ta mượn phi kiếm dùng đi!
Chúc Dao thẳng8 tay cướp lấy phi kiếm của tiểu bá vương làm phương tiện giao thông, sau đó đi theo đoàn người.
Gian thương còn chưa dứt lời, bên trong đột nhiên truyền tới một tiếng thú gào, cả hang động bắt đầu rung chuyển.
Mọi người đều ngây ra, ai cũng không ngờ Dạ Kình Thương lại gặp phải con yêu thú nhanh như thế.
không ngờ đây là một pháp bảo cấp thấp.

Đứng im, ta giúp mi lấy nó ra.
Chúc Dao nhảy vào cái miệng của con yêu thú.

Bà ơi?
Dạ Kình Thương kinh ngạc quay đầu nhìn Chúc Dao.

Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau chạy đi?
Chúc Dao trừng mắt nhìn cậu ta, cậu mới là bà lão, cả nhà cậu đều là bà lão.
Tần đội trưởng tập hợp mọi người lại và giảng giải chi tiết về con yêu thú. Đó là một con thú Nham Ẩn cấp bốn, thuộc tính Kim Thổ, giỏi về ẩn nấp, sống trong một hang động đá vôi vùng ven rừng rậm.
Động đá vôi này có địa hình rất phức tạp, nếu không cẩn thận sẽ không tìm được đường ra, vì thế cách tốt nhất là dẫn dụ con Nham Ấn thú đó ra ngoài, tất nhiên bọn họ đã chuẩn bị mồi dụ là nam chính rồi.
Gian thương cũng nghệch mặt ra, tuy từng thấy Ngọc sư muội thu phục yêu thú, nhưng chưa bao giờ thấy kiểu tự hiến mình làm đồ ăn cho yêu thú thế này!
Tiểu Bạch rút kiểm lao về phía con yêu thú.
Trán cô nổi đầy gân xanh:
Há mồm!

Con yêu thú a một tiếng há miệng ra, Chúc Dao bóp chặt mũi nhìn kỹ vào trong cái miệng như hang động của nó, đúng là có một cái móc câu bên phải chiếc răng sắc nhọn của nó, trên cái móc câu còn lượn lờ linh khí,
Mọi người đều nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ do dự, Tiểu Bạch lo lắng thấp thỏm nhìn chằm chằm Chúc Dao.
Con yêu thú trước mặt Chúc Dao mở to cái mồm máu, còn ê ê a a vài tiếng:
Đau... Đau quá...


Khoan đã!
Chúc Dao bước lên trước vài bước, tay cô lấp lóe ánh sáng trắng rồi vỗ lên lưng Dạ Kình Thương, cười ha ha:
Cẩn thận đấy.


Ngọc sư muội, muội chắc được bao nhiêu phần trăm là có thể thu phục con yêu thú cấp bốn này?
Gian thương hỏi.

Tản ra, chú ý chuẩn bị chiến đấu!
Nữ tu sĩ quát một tiếng, mọi người cũng không có thời gian để nói nhiều, lập tức tản ra và kêu gọi vũ khí.
Rất nhanh sau đó, cửa động đã truyền tới tiếng bước chân chạy ra, Dạ Kình Thương điên cuồng chạy ra ngoài, tóc tai cậu ta rối bù nhưng không hề bị thương. Mọi người còn chưa kịp vui mừng, đằng sau cậu ta đột
Dạ Kình Thương lập tức lẫn một vòng ra khỏi cửa động.
Ngay sau đó, một tiếng thú rống chói tai xông thẳng lên bầu trời, không biết có phải vì tiếng vọng từ cửa động không mà ngay cả mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển.
Cậu nhóc vừa nói câu này, một nam tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đã trừng mắt nhìn cậu nhóc, giọng điệu đầy chế giễu:
Hừ! Bùa định vị à? Cậu có biết bùa định vị giá bao nhiêu linh thạch không? Chúng ta đi bắt một con yêu
thú cấp bốn còn không đủ mua hai lá bùa đó nữa.

Con yêu thú nghiêng người tránh né, nó nhảy lên, cơ thể lại bắt đầu trong suốt, trước khi hoàn toàn biến mất, nó ngẩng đầu rống lên một tiếng.
Không ngờ Chúc Dao lại nghe hiểu, tiếng rống của nó có nghĩa là:
Đau...

Sắc mặt Tiểu Bạch nhợt nhạt, mặt hiện lên nét xấu hổ, đúng là cậu nhóc không biết thật.
Nam tu sĩ không có ý buông tha:
Những đệ tử tinh anh như mấy người chẳng biết nỗi cực khổ của đệ tử bình thường bọn ta, còn tưởng là bùa chú pháp bảo đầy đường muốn nhặt thì nhặt chắc?

Chúc Dao đánh giá cả đoàn người, Dạ Kình Thương rất dễ tìm, tu vị thấp nhất trong đoàn người chính là cậu ta, Luyện Khí tầng một, cậu ta cũng giống với tiểu bá vương, mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt bình
thường phổ thông, thuộc về loại hình chìm nghỉm trong quần chúng.
nhiên xuất hiện một bóng hình to lớn lao thẳng ra ngoài cửa động.

Nằm xuống!
Chúc Dao hét lên.
Chúc Dao bật hỏi lại theo phản xạ:
Đau ở đâu?

Đột nhiên nó há cái mồm còn to hơn cả người cô rồi ê a. Chúc Dao chỉ cảm thấy mùi tanh nồng nặc xộc vào mũi khiến cô muốn ngất tại chỗ.
Nữ tu sĩ họ Tần lại thay đổi sắc mặt:
Đừng phân tâm, yêu thú vẫn còn ở đây!

Lời cô ta vừa dứt, con yêu thú đột nhiên xuất hiện phía trên Triệu Lợi và vồ xuống, Triệu Lợi nghiêng người tránh né, nhưng móng vuốt con yêu thú tới quá nhanh đã vô trúng Triệu Lợi, tuy hắn ta đã dựng kết giới
Chúc Dao lúc này mới hiểu đầu cua tai nheo:
Ý mi là... có gì đó mắc kẹt trong miệng mi?
Nên nó mới bị sưng!
Thú thú gật đầu.
Mọi người lúc này mới cố gắng ổn định cảm xúc, dùng tấm cảm ứng tất cả động tĩnh xung quanh, đáng tiếc dù sao bọn họ cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ và Luyện Khí, không thể phóng ra thần thức, hoàn toàn không thể
nhìn ra vị trí của con yêu thú.
Chúc Dao méo mặt than thở:
Nhóc không hiểu, g6u thẩm mỹ của Lão Lão rất cao!
Dùng pháp bảo của Thiên Tề Phong à, cô không muốn cả ngày bị mắng.

Lão Lão, người trố5n khỏi Thiên Tề Phong thế này chưởng môn sư phụ sẽ tức giận đấy.


Không còn cách nào khác, ta có việc.


Dù có việc lớn thế nào cũng không thể trốn ra như thế.
Tiểu Bạch thể hiện quan điểm không đồng ý:
Nếu gặp phải nguy hiểm thì làm thế nào?

Nếu không phải trên mặt hằn sâu chữ BUG, cô thật sự không thể nghĩ cậu ta có liên quan gì tới cái gọi là BUG như những tên cô gặp trước đây, từ trên xuống dưới thật sự không nhìn ra một tí tiêu chuẩn nào của nam
chính.
Sưng? Chúc Dao sững người, cô nhìn kỹ cái miệng nó mới phát hiện đúng là trong miệng nó bị u một cục to, toàn thân nó đều là đá nên cục sưng đó rất dễ thấy.

Chỗ này à?
Cô sờ sờ cục sưng.
Dạ Kình Thương nhận lấy, gật đầu nặng nề nhưng ánh mắt lại kiên định đến lạ thường.

Tại sao không dùng bùa định vị?
Tiểu bá vương xen lời:
Nếu dùng bùa định vị thì sẽ định vị được cửa ra luôn, chẳng phải sẽ tốt hơn à?

Ừm, nếu không bị sún một cái răng thì phát âm sẽ chuẩn hơn nữa.

Bà ấy thu phục con yêu thú rồi.
Gian thương phấn chấn.
Ẩm một tiếng, một con yêu thú với cơ thể là đá tảng xuất hiện trước mặt mọi người.
Dường như nó đang rất tức giận, sau khi rống một tiếng, móng vuốt của nó đập về phía Dạ Kình Thương đang ở gần với nó nhất.
Bọn họ bay một mạch khoảng nửa giờ đồng hồ mới tới vùng ven khu rừng rậm.
Cô gái dẫn dắt đội ngũ lần này họ Tần, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, một cô gái khác có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, hai nam tu sĩ khác đều là Trúc Cơ hậu kỳ.
Cả người con yêu thú run lên như bị sờ trúng chỗ đau, nước mắt nó bắt đầu giàn giụa đầy mặt, giội ướt nhẹp người Chúc Dao, cô cảm thấy như vừa đi tắm nước nóng vậy.

Đau đau... bị mắc lại, đau quá... người xấu ném, thú thú đau...
Con yêu thú ngày càng tỏ ra đáng thương, nó rưng rưng nước mắt ê a với cô với giọng điệu như tố cáo.
Chúc Dao cau mày, tên này nói hơi quá đáng rồi! Hắn ta họ Triệu, ngay từ ban đầu đã không thích Chúc Dao và Tiểu Bạch tham gia vào đoàn đội này, dọc đường rất khó chịu với bọn họ.

Được rồi!
Sắc mặt của đội trưởng Tần cũng chùng xuống, cô ta liếc nhìn Triệu Lợi rồi nói:
Không còn sớm nữa, trước khi trời tối chúng ta phải dẫn con thú Nham Ẩn kia ra ngoài.

phòng ngự nhưng vẫn bị thương, văng ra mười mấy mét, phun ra một ngụm máu.

Triệu sư đệ!
Nữ tu sĩ họ Tần hét lên, lập tức gọi ra mười mấy thanh linh kiểm lao thẳng về phía con yêu thú.
Bạch Chí Viễn im lặng, sao cậu ta cứ có cảm giác bị chơi xỏ vậy nhỉ?
Thú thú được gỡ vật nhọn và... răng, cơn đau liền biến mất, cả người nó như tỉnh ra.
Bạch Chí Viễn thở dài,3 cũng không chống cự, cậu nhóc lấy ra một pháp bảo khác rồi ngự khi đi theo.

Lão Lão, Thiên Tề Phong nhiều pháp bảo n9hư thế, tại sao lại phải lấy của ta dùng?
Cậu nhóc thắc mắc truyền âm.
Sau đó, nó cứ nằm ngay đơ ra như thế.
Đôi mắt đỏ ngầu đã tỉnh táo lại một chút, nó ê a với cô vài tiếng:
Đau...

phục được con yêu thú rồi.
Ừm, Ngọc sư muội không tránh, chắc chắn đang dùng phương pháp huấn luyện thú đặc biệt, chắc chắn là như thế.
Chúc Dao ngẩn ra, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cô.
Khi cô còn chưa nghĩ kỹ, con yêu thú lại chợt xuất hiện bên cạnh cô và...
Nhưng cậu ta còn chưa lao tới trước mặt con yêu thú đã nghe thấy nó rống lên một tiếng thảm thiết! Khóe miệng lập tức bắn ra một cột máu như vòi phun nước, ngay sau đó, Chúc Dao bước ra khỏi miệng con yêu thú.
Trong tay ôm một pháp bảo dạng móc câu ngược và... một cái răng trắng.
Dạ Kình Thương lần đi nhiều vòng nhưng vẫn không thể tránh khỏi đòn tấn công của con yêu thú, khi bộ vuốt sắc nhọn kia sắp đập lên người cậu ta, trong kịch bản, Dạ Kình Thương cũng vì một đòn này mà bị trọng
thương, suýt nữa mất mạng, nhưng lần này thì khác.

Rốt cuộc là đau ở đâu?
Mày không nói sao tao biết được hả? Chúc Dao bịt mũi, linh trí con yêu thủ cấp bốn này rất có hạn, tuy nó đã bình tĩnh trở lại, nhưng nhất thời cô vẫn chưa hỏi ra được ngọn nguồn.
Con yêu thú lại càng tủi thân hơn, nó nghiêng đầu dụi dụi vào tay cô:
Đau... sưng rồi, đau quá...

Dạ Kình Thương lúc này mới vội vã vừa lăn vừa bò rời khỏi phạm vi tấn công của yêu thú.

Tiểu bá vương, trông chừng cậu ta!
Chúc Dao quay đầu dặn dò Tiểu Bạch, tay hơi nhấc lên, bức tường đất được phóng ra từ lá bùa phòng ngự hệ Thổ lập tức dâng cao, chặn mọi hành động của con yêu thú.

Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ nhóc.


...
Ý của cậu ta không phải như thế. Haizz, thôi bỏ đi, cậu ta phải trông chừng Lão Lão cẩn thận mới được, sau đó tìm cơ hội báo với chưởng môn một tiếng vậy.

Ta cũng không biết.
Tuy mức độ thiện cảm với thế giới của cô rất cao, nhưng bên cạnh có nam chính là BUG thế này, cô thật sự lo lắng sẽ xuất hiện việc ngoài ý muốn.
Thấy con yêu thú rồi nói.

Gian thương gật đầu chỉ vào cửa động:
Hang động này rất lớn, có lẽ vị sư đệ đó phải mất một lúc mới ra...

Hai mắt con yêu thú đỏ ngầu, hiển nhiên đang giận dữ tới cực điểm, Chúc Dao định không chỉ hành động của nó trước, để nó bình tĩnh lại rồi mới từ từ nói chuyện với nó.
Ai ngờ chỉ trong chớp mắt, khi bức tường đất sắp vây chặt con yêu thú bên trong thì bỗng nhiên con yêu thú bên trong chợt biến mất không còn tung tích.
Eo... thối quá đi mất!
Cho dù ngươi là thú thú cũng phải chú ý vệ sinh chứ!
Một bức tường đất lập tức được phóng ra ngay trước mặt Dạ Kình Thương, ngăn chặn bộ móng vuốt hung ác, sau lưng cậu ta ướt đẫm mồ hôi, một lá bùa phòng ngự hệ Thổ bay tới, cậu ta ngẩn ra, đột nhiên nhớ lại
trước khi vào cửa động, bà lão mới gia nhập vào đội ngũ vừa nãy đã vỗ vào lưng cậu ta một cái.

Biến mất rồi!
Triệu Lợi kinh ngạc nhìn xung quanh tìm kiếm, sau đó trừng mắt nhìn Chúc Dao:
Bà già, đừng nói bà làm nó sợ chạy vào hang rồi chứ?

Lửa giận của Chúc Dao lập tức bùng lên.
lắm.
Nữ tu sĩ họ Tần ra hiệu với Dạ Kình Thương, cậu ta hít sâu một hơi, lúc này mới bước vào trong hang động.
Lúc này Triệu Lợi mới im miệng.
Đoàn người đi tới cửa hang động, hang động này rất lớn, hệt như vòm cầu cực lớn, mọi người có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm gừ của yêu thú truyền ra từ bên trong xen lẫn với tiếng gió hú, không rõ ràng
Nhưng một cảnh tượng khó tin đột nhiên diễn ra, chỉ trong chớp mắt, cơ thể cực lớn của con yêu thú bắt đầu trở nên trong suốt và biến mất tăm, những thanh linh kiểm kia ào ào đâm vào cây cối phía sau.

Con yêu thú này biết tàng hình!
Gian thương hét lớn:
Chú ý xung quanh!

Nó hưng phấn nhảy nhót điên cuồng trên mặt đất dẫn tới một trận núi lở, sau đó mới há miệng với Chúc Dao, để lộ hàm răng đều tăm tắp, sau đó cúi đầu dụi dụi vào người Chúc Dao, phát huy kỹ thuật làm nũng
chuyên nghiệp kiểu yêu thú:
Meo...

Bước chân Tiểu Bạch khựng lại, vẻ mặt khó tin, bên tai loáng thoáng nghe thấy Lão Lão nói một câu với con yêu thú.

Thật ngại quá, hơi mạnh tay nhổ luôn răng rồi.
Thực ra cô bị mùi thối trong miệng nó xông muốn ngất đi, nhất thời không nhìn rõ nên nhổ luôn cả răng.
Ồ, tiểu bá vương, nhóc qua đây làm gì vậy?

oh Gào lên.
Khoảnh khắc sắp vồ lên người cô, chợt nó ngẩn ra, không kịp thu hồi lại đòn đánh, chân nó gập xuống, té nhào xuống đất, hai chân co quắp, nằm ngửa trước mặt cô.

Lão Lão!
Tiểu bá vương sợ hết hồn, đang định lao lên thì bị gian thương kéo lại.

Chờ đã!
Hắn chỉ về phía Chúc Dao rồi nói:
Bà ấy đang thu phục con yêu thủ đó, đừng lo.
Chuyện này hắn đã có kinh nghiệm, lần trước con yêu thủ cấp năm cũng vậy, Chúc Dao chỉ cần đứng trước mặt nó là đã thu
Cảnh tượng này khiến những người đứng sau sợ chết khiếp, họ không nghe thấy cuộc trò chuyện của Chúc Dao và con yêu thú.

Lão Lão!
Tiểu Bạch như nổ tung, đầu óc trống rỗng không còn suy nghĩ gì được nữa, con yêu thú ăn Lão Lão rồi!
Ngay sau đó, con yêu thú lại xuất hiện bên cạnh hai nam nữ tu sĩ Trúc Cơ khác, bọn họ là một đôi vợ chồng song tu, hai người đều bị con yêu thú vồ trúng, khi con yêu thú sắp cắn tới, gian thương lập tức gọi ra trăm
cây trụ bằng đánh về phía nó.

Đây là huỳnh hương dẫn.
Nữ tu sĩ họ Tần đưa cho Dạ Kình Thương một viên đá màu xanh.
Cậu cầm lấy cái này vào trong hang, trong vòng sáu tiếng dọc đường sẽ để lại ánh huỳnh quang màu trắng, nếu lạc đường
có thể đi theo ánh sáng trắng để ra ngoài.

Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận tiến lại gần Chúc Dao, ngay cả Triệu Lợi vật vã nãy giờ trên mặt đất cũng bò tới, nhìn Chúc Dao đầy tham lam:
Ngọc sư muội, nhanh, nhanh nhất con yêu

thú vào túi linh thú, bắt sống được nó, thù lao có lẽ sẽ được gấp đôi đấy.


Chúc Dao cau mày nhìn gian thương:
Các người muốn đưa nó đi đâu?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.