Chương 292: Tái tạo lại một cơ thể xinh đẹp


Vì để cho đồ đệ ngu ngốc ghi nhớ ở trong lòng, sư phụ nào đó tỏ vẻ nhất định phải trừng phạt.

Điều này khiến Chúc Dao biết sợ r8ồi, nhỏ giọng đưa ra yêu cầu cuối cùng.

Đừng đánh vào mặt, được không?
Về linh khí trong suốt đặc biệt ở trong cơ thể, Ngọc Ngôn đã kiểm tra giúp đồ đệ, cho ra kết luận là có thể cái này chính là linh khí Hỗn Nguyên trong truyền thuyết, đồng thời có đủ tất cả các loại linh khí.
Nói cách khác là bất kỳ pháp thuật hệ nào đều không cần phải chuyển đổi, trực tiếp điều động linh khí Hỗn Nguyên là được.
Hơn nữa, bởi vì trong cơ thể cô đều là loại linh khí này, không giống như lúc trước thi triển pháp thuật chỉ có thể sử dụng mỗi một loại, chỉ nhìn tốc độ thi pháp mà nói, cô nhanh hơn gấp mấy lần.
Cơ mà điều đầu tiên là, sư phụ, huynh đến bao giờ mới ngừng dạy đây? Từ sau lần trước đi tìm đường chết không thành công, sư phụ tốt lời ít ý nhiều của cô giống như bị chập mạch, mỗi ngày đều giáo dục tư tưởng cho cô, ý đồ kéo cô trở về con đường ngay thẳng.
Cô đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã trở lại Thiên Tề Phong, bởi vì trận pháp kia không có một ai tiến vào cắt ngang cả, cô không còn đủ kiên nhẫn để nghe tiếp nữa rồi.
Cô không thể không phê bình kiến trúc sư của cái cung điện này, bạn học Vọng Thượng à, ngươi đã bảo là trận pháp kia rất là bá đạo, chỉ một mình cô mới có thể đi vào cơ mà? Vì sao sư phụ lại có thể dễ dàng giải được trận pháp, vì sao ngay cả Tiểu Bát cũng biết được cách phá trận pháp? Vì sao sư phụ sau khi phá được trận pháp, còn bày thêm một cái trận pháp không chỉ vào không được mà ngay cả cũng ra không được, hức!
Hơn nữa lúc ấy rất hỗn loạn, vì vậy hai đứa cũng không biết Tiểu Bát là Thần tộc, càng không nhìn thấy sư phụ, chỉ cho là tiến nhầm vào một bí cảnh, sau đó chạy trốn ra ngoài.
Ngược lại hôm đó lúc cô trở về toàn thân đầy máu lại khiến cho hai đứa cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Hai thiếu niên dẫn Chúc Dao đến chính điện, cô vốn tưởng là chưởng môn Khúc Giang chỉ đơn giản chúc mừng cô Kết Đan, lại không ngờ rằng, ông ta chỉ là muốn khoe khoang.
để ta giống nắng vậy?
Là sao?
Thoáng chốc chỉ thấy thân hình hắn bắt đầu thay đổi, dáng người thấp dần, làn da nhăn nheo, tóc cũng trở nên trắng xóa.
Từ một anh chàng đẹp trai, hắn đã biến thành một ông lão đẹp trai.

Ai...


Lão lão, chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao nhìn người đau buồn thế?
Tiểu bá vương tò mò hỏi.
Chúc Dao nặng nề vỗ vai của cậu ta:
Ai, đây là phiền não của người đã có gia đình, nhóc không hiểu được đâu.
Cún độc thân Tiểu Bạch:
...
Sao tự dưng lại cảm thấy như bị cà khịa vậy?
Bà...
Ngọc Ngôn đáp ứng, đúng là không đánh mặt, ngượ3c lại tập trung đánh mông cô.
Cô đường đường là thái sư thúc của phái Húc Nguyên, thân phận lớn như vậy, mấu chốt là cô còn có9 tuổi rồi, lại vẫn bị sư phụ mình đánh mông như một đứa trẻ con.
Mất hết cả mặt mũi!

Được rồi, đi thôi.
Nội dung cốt truyện đã thay đổi rồi thì đành chịu thôi vậy.
Chúc Dao thở dài, đi về phía trận pháp xuống núi.
Về chuyện xảy ra ở trong không gian kia, cô cũng không giải thích nhiều với hai đứa trẻ.
...
Sư thúc, nghe nói người Kết Đan rồi, ra ngoài mời khách đi chứ! Không sao đâu, có ta tính tiền cho! Tiểu bá vương có quan hệ rất thân với cô nhất, ba lần bốn lượt đều đến mời.
Dù sao vẫn phải ở lại phái Húc Nguyên, Chúc Dao cảm thấy có lẽ nên cho Khúc Giang chút mặt mũi.
Hắn còn phong ấn linh lực của cô 6lại, ra tay không chút lưu tình, đánh mỗi cái đều kêu đến là vang dội, cảm giác như toàn bộ thế giới đều cảm nhận được nỗi bi ai của c5ô.
May mà ở Thiên Tề Phong không có ai, nếu không thì cô thật sự muốn chết đi cho rồi.
Tiểu Bát thì chẳng có nghĩa khí gì cả, sau khi phát hiện sự phụ còn mạnh hơn cô, cư nhiên lại đứng về phía sư phụ, lúc cô bị phạt tàn nhẫn như thể lại yên lặng rời đi chỗ khác.
Đích thị là chỉ số thông minh lại logout vô điều kiện rồi!
Ngọc Dao, nàng nhớ kỹ..
Ngọc Ngôn ôm cô thật chặt, cúi đầu tựa lên trán cô, nhìn thẳng vào mắt cô, gằn từng chữ một:
Chuyện lớn đến đâu đi chăng nữa, vẫn còn có vị sư.
Đừng tự mình đối mặt.
Chúc Dao sửng sốt một lúc, đáy lòng lập tức cảm thấy ấm áp, ôm lại hắn, khẽ gật đầu.

Vâng.

Vừa nhớ lại dưới tình huống nguy cấp như vậy, cô lại cưỡng ép đẩy hắn ra khỏi bí cảnh, tự mình đối mặt, hắn lại muốn đánh cô một trận.

Không có lần sau.
Chúc Dao lập tức giơ tay ra thế:
Ta cam đoan.
Loại chuyện ngu xuẩn này có làm một lần là đủ rồi, đâu còn có lần sau.
Bây giờ nhớ lại, rõ ràng sư phụ hoàn toàn có thể xử lý BOSS ổn thỏa, đáng lẽ ra cô không nên ở lại một mình tìm đường chết mà.
Nắn lại, biến thành thiếu nữ hai mươi tám tuổi.
Đùa nhau à, đây không phải là bộ dạng của cô ở hiện đại sao? Kiểu nắn lại cơ thể như thế này cũng quá tài tình.

Sư phụ...
Chúc Dao lập tức nhanh chóng bước vào, chào hỏi hai người ngồi ghế trên đầu:
Ngô Phù sư huynh, Ngô Hoa sư huynh.
Thấy hai người gật đầu đáp lại, Chúc Dao cũng không quan tâm đến những người khác, quay người ngồi xuống ngay bên cạnh Khúc Giang.
Biểu hiện không chút khách sáo này của cô rõ ràng khiến các tu sĩ Nguyễn Anh khác cảm thấy rất bất mãn, trong mắt đều lộ vẻ không đồng tình.
Còn Khúc Giang thì hài lòng gật đầu không ngừng, chỉ thiếu điều hét lớn lên, tiểu sư thúc, làm tốt lắm! Tu vi của cô tuy rằng chỉ mới Kim Đan, nhưng thân phận thì lại khác, nếu như chủ động đến bắt chuyện với các vị Nguyên Anh của các phái khác thì sẽ bị mất giá mất, ở thời điểm này thì nên ra vẻ một chút.
Tuy rằng cô bế quan năm năm, nhưng năm năm từ Trúc Cơ đã trực tiếp đến Hóa Thẩn, sự thần tốc này có thể chấn động cả tu chân giới, quá dọa người rối.
Để tránh phiền toái, sư phụ vạn năng Ngọc Ngôn giúp đỡ để che giấu tu vi, trừ phi tu vi cao hơn Ngọc Ngôn, còn đâu trong mắt người khác, cô chỉ là Kim Đan sơ kỳ.
Nhưng cho dù là như thế, trong vòng năm năm đã thành công Kết Đan cũng khiến đồng chí Khúc Giang, chưởng môn Học viện Húc Nghiêu, sợ ngây người.
Hắn sẽ nỗ lực nhớ thêm một cái vậy.

Nếu nàng thực sự thích bộ dạng vừa nãy thì để ta giúp nàng biến trở về vậy?


...
Đến cả huynh còn ghét bỏ, ai sẽ muốn biến trở về chứ!
Ta muốn chia tay với huynh á.

Hồ đồ!
Ngọc Ngôn nhíu mày, tuy rằng không biết chia tay nghĩa là sao, nhưng hắn theo bản năng cảm thấy không thích, an ủi nói:
Ai, nếu không thì...
Chúc Dao:
...
Đây là muốn cả nhà cùng già sao? Không thể không nói, có vài người sinh ra đã được ông trời ưu ái, cho dù già đi vẫn phong độ như trước.
Ô, sao cứ có cảm giác thua kém, càng không vui thì làm sao đây?
Thất tỷ.
Một con chim nhỏ màu đỏ lông mềm như nhung từ ngoài cửa bò vào, đôi cánh đang cố sức ôm một hạt đậu màu xanh to ngang ngửa cơ thể nó, vừa bước đi vừa nói:
Tỷ không thể biến hạt đậu này nhỏ lại cho đệ sao, đệ không gặm...
Nó còn chưa nói hết đã nhìn thấy hai người lạ lẫm bên giường, sửng sốt một lúc:
Hai ngươi...
là ai?

Quả nhiên cho dù trùng sinh, tên này vẫn là một kẻ tham ăn.
Ngọc Ngôn dạy bảo cô suốt năm ngày, sau khi Chúc Dao nhiều lần cam đoan về sau muốn mạo hiểm chắc chắn sẽ mang theo hắn, hắn mới miễn cưỡng chấp nhận mà thả cô ra.
Khoảnh khắc được ra tù, à đâu, ra ngoài Thiên Tề Phong, Chúc Dao có loại cảm giác hạnh phúc vì lại được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.
Phản đồ: Vì vậy, không ngoài ý muốn, ngày hôm sau cô liền bất hạnh không bò dậy nổi.
Không ai có thể hiểu được nỗi bi ai của một bà già vẫn còn bị đánh đến sưng mông.

Tỉnh rồi à?
Ngọc Ngôn đẩy cửa tiến vào, liếc nhìn đồ đệ vẫn còn đang nằm lỳ ở trên giường, sắc mặt tuy vẫn lạnh như băng, nhưng cũng không còn giận dữ như ngày hôm qua nữa.
Còn các chức năng khác, cứ tìm hiểu dần dần.
Nhưng dù sao cũng phải nói là rất trâu bò, nếu không thì cô cũng sẽ không trực tiếp thăng lên bậc Hóa Thần.
Về chuyện đã Hóa Thân, Chúc Dao cũng không báo cho môn phải biết.
Thực ra là huynh không thể chịu nổi bộ dạng của ta lúc già phải không?
Mau nói yêu ta, bù đắp cho tâm hồn tan nát của ta.
Ngọc Ngôn sửng sốt một lúc, sau đó rất nghiêm túc đáp:
Ừm.

...
Hứ! Chúc Dao lập tức choáng váng, diễn biến này không đúng, không phải huynh nên chớp thời cơ thổ lộ, nói cho ta biết, huynh yêu ta nhiều thế nào ư? Không phải nên để
ánh trăng nói hộ lòng huynh
à? Ừm, thế mà hắn lại trả lời là ừm! Người ta thật vất vả giả ngu một hồi, huynh phối hợp một chút thì sẽ chết sao? Tâm hồn thiếu nữ của Chúc Dao tan nát.

Sư phụ...
Huynh vô tình vô nghĩa, huynh cố tình gây sự! Nhìn thấy đồ đệ đột nhiên u buồn, Ngọc Ngôn ngơ ngác, hắn chẳng qua là không quen ghi nhớ nhiều khuôn mặt mà thôi, vì sao đồ đệ lại thương tâm như vậy? Nếu không thì...
Bạn học Vọng Thượng, bạn khiến tôi quá thất vọng! Về phần Tiểu Bát, cậu ta gần đây say mê Bạch Nguyên tắc là hạt đậu kia.
Có thể là do bản tính của loài chim, Bạch Nguyên biến thân thành hạt đậu bị Tiểu Bát kiên định cho rằng là thực phẩm có thể ăn được, mỗi ngày đều suy tính làm sao để ăn được nó.
Chúc Dao ngăn cản thể nào cũng không được, vừa không để ý đến, cậu ta lại bắt đầu ôm hạt đậu mà gặm.
Sau khi biết được tin, ông ta cười tươi roi rói, thậm chí kích động nhìn lên trời lạy một cái, cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn trăng sáng đã để sư thúc gặp được Thiên Tề Phong! Sư thúc Kết Đan rồi, số báu vật trong Thiên Tề Phong giữ được rồi, thật là tốt quá!
Vốn định tự mình đến chúc mừng, nhưng bởi vì mấy ngày nay Chúc Dao đang bị sư phụ nhà mình dạy bảo, một mực ở trong Thiên Tề Phong không ra ngoài.
Chưởng môn Khúc Giang đành phải lui một bước, thay mặt toàn bộ giáo viên và nhân viên phái Húc Nghiêu gửi đến lời chúc mừng.
Thái sư thúc.
Dạ Kình Thương vốn định gọi cô là bà bà, cơ mà nhìn thấy ngoại hình mới của cô lại sửa lại:
Vết thương của người sao rồi?


Sớm ổn rồi!
Chúc Dao khoát tay.
Hai đứa trẻ đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cung kính nói rõ mục đích tới đây:
Kính mời Thái sư thúc đến chính điện ở chủ phong.

Đã biết.
Không phải chỉ là mở tiệc tối ăn mừng thoải mái một chút thôi sao, cô hiểu! Cơ mà..
Trong đại điện cư nhiên là các lãnh đạo Nguyên Anh của các môn phái, cô vừa đi vào, mười vị Nguyễn Anh đều liếc mắt qua, làm cô suýt nữa thì phát ra uy thế của Hóa Thần theo phản xạ, may mà kịp thời kiềm chế lại được.
Nhưng cảm giác bị mấy chục tia thần thức nhằm vào thật đúng là không dễ chịu gì.

Chúc sư muội đã đến rồi.
Một trong hai vị tôn giả Hóa Thần ngồi ở hàng ghế đầu của phái Húc Nghiêu - Ngô Phù tôn giả vừa mới mở miệng, lập tức các tia thần thức thăm dò trên người cô đều thu trở về.

Sư phụ...
Chúc Dao lập tức chống vào thành giường ngồi dậy, rưng rưng nước mắt nhìn hắn, tràn đầy vẻ ấm ức, sư phụ, huynh cư nhiên bạo lực gia đình với ta.

Đau quá...
Ngọc Ngôn ngừng chân, nhìn ánh mắt ấm ức của đồ đệ, cơn tức giận trong lòng lập tức biến mất sạch sẽ, cuối cùng thở dài, đi tới trước giường, đưa tay đỡ đồ đệ ngu ngốc ngồi dậy.
Lòng bàn tay hắn bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu trắng, chậm rãi mơn trớn chỗ bị thương của cô, vừa chữa trị cho cô vừa nói:
Lần sau còn dám tự tiến hành động như vậy nữa không?
Ông ta ban đầu còn cảm thấy lo lắng, muốn lén lút nhắc nhở cô.
Không ngờ rằng tiểu sư thúc đã sớm hiểu rõ mọi chuyện như vậy, ông ta lập tức cảm thấy tự hào từ tận đáy lòng.
Tiểu sư thúc của chúng ta ngang ngược đầy khí phách như vậy đấy.
Trong thoáng chốc, một bà lão hơn năm mươi tuổi lập tức biến trở về thiếu nữ mười tám tuổi.
Chúc Dao vui mừng lấy gương ra nhìn...
= =!
Ngọc Ngôn lúc này mới thoả mãn, cong ngón tay lại nhấn vào chính giữa trán của cô.
Chúc Dao chỉ cảm thấy có một hơi thở tiến vào bên trong thần trí của cô, gỡ bỏ phong ấn linh lực cho cô, đồng thời còn điều động linh khí trong cơ thể cô, điều hòa trạng thái thân thể của cô.

Sư phụ?

Đừng nhúc nhích, ta giúp nàng nắn lại thân thể.
Quả nhiên, một lát sau, cô cảm thấy thân hình của mình trở nên thay đổi rõ rệt, eo không đau nữa, đầu gối không mỏi nữa, làn da đã trở nên căng mịn, nếp nhăn trên mặt đều biến mất, tóc cũng trở nên đen bóng mượt.

Sao cả hai đứa đều phải lên đây?
Tiểu bá vương đi lên mời thì cô có thể hiểu được, nhưng Dạ Kình Thương là đệ tử ngoại môn, chuyện này sao đến lượt cậu ta?
Là sư phụ cùng chưởng môn bảo bọn ta đến đây.
Dạ Kình Thương trả lời.
Chúc Dao trợn mắt kinh ngạc:
Sư phụ? Nhóc có sư phụ rồi ư?!
Thật không khoa học, không phải cậu ta năm năm sau mới tham gia thi đấu rồi bái một vị tôn giả Hóa Thần làm sư phụ à?
Cậu ta sửng sốt một lúc, nhưng vẫn thành thật trả lời:
Thái sư thúc, Kình Thương năm năm trước đã bái nhập sư môn rồi.
Năm năm trước, đây chẳng phải là thời điểm cậu ta mới nhập môn ư?
Sư phụ của nhóc là?

Phù Linh Phong, Khúc Khuất.

...
Sao lại là tên kia? Không phải hắn mắc bệnh
yêu người già
ư? Từ bao giờ lại đổi thành háo sắc rồi hả? Nói cách khác, từ trước đến nay cậu ta vẫn luôn là đệ tử nội môn? Chúc Dao giật giật khóe miệng, các ngươi đều không diễn theo kịch bản phải không?
Thái sư thúc?
.
Chỉ để cho bớt việc nhưng Chúc Dao lại vô tình làm đúng ý chưởng môn.

Cô tiếp tục lạnh mặt ngồi xuống, cái trò giả vờ lạnh lùng là truyền thống của sư môn cô rồi, giờ cô chuyên nghiệp lắm rồi.


Các vị
Chủ nhà Khúc Giang đứng dậy, thay mặt toàn thể lên tiếng:
Cảm ơn mọi người đã không ngại đường xa mà đến đây chúc mừng tiểu sư thúc phái ta Kết Đan.

Phái Húc Nghiêu ta từ trước đến nay cùng các phái khác cầu trường sinh đại đạo đã mấy trăm vạn năm.

May mắn được tổ tiên che chở, để lại Thiên Tề Phong cho hậu thế, ban ơn cho mọi người trong phái.

Bây giờ tiểu sư thúc trông coi Thiên Tề Phong lại thành công Kết Đan, thật sự là phúc lớn của phái ta.


Ông ta vừa mới nói xong liền âm thầm liếc qua tất cả mọi người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.