Chương 294: Cậu là người tốt



Ta nói vị điệt sự tôn này...
Chúc Dao cười hề hề quay sang nhìn cô ta, lại liếc qua cả Dạ Kình Thương một lượt:
Làm người thì không được tham la8m quá đâu. Có vài thứ không thể cho đi, thì tốt nhất phải nói rõ ràng.

Đừng ba phải nước đối gì cũng được, hạng người này ở quê ta có một 3cách gọi riêng, tên cũng không hay lắm, chắc chắn người sẽ không thích đâu.
Loại người đó gọi là đồ thảo mai giả tạo, mong rằng cô ta không phải 9

thế:
Cho nên cô đã không thể cho Tiểu Bạch một lời hứa, thì chí ít cũng để nó tự do đi. Không thích, cũng không cần hủy hoại nó, được khô6ng? Dù sao cũng là tình cảm sư huynh sư muội mấy chục năm qua.
Loại
phi phàm gì đó, nhưng lại e sợ nó gây hại tới cơ thể mình, cho nên cậu ta vẫn do dự không biết có nên nói chuyện này ra hay không. Dạ Kình Thương lo sợ chuyện này sẽ thu hút sự chú ý của người khác, bên cạnh lại
chẳng có ai đáng tin, do dự tới lui một hồi, lại phát hiện ra bản thân chỉ có thể thỉnh giáo một vị bà bà vẫn luôn che chở cho mình trong bí cảnh.
Cậu ta tưởng rằng lúc nói ra chuyện này, dù cho bà bà không dậy lên suy tính riêng, thì chí ít cũng sẽ tức giận mấy phần với hành vi giấu giấu giếm giếm của mình. Không ngờ bà bà lại chẳng thèm để ý tới, cứ hời hợt
Con chim đỏ loạng choạng chạy biến, lát sau đã phóng mất dạng.
Đừng để ta bắt được đệ lần nữa đấy!
Chúc Dao lườm lườm về phía cậu ta chạy, rồi lại nhìn Đậu Đậu trong tay, cô đang muốn gọi sư phụ ra bàn bạc một vài chuyện. Lúc đó thần thức của cô lại vô tình quét trúng một người đang đi tới ngoài cửa, hơn nữa

Thái sư thúc!
Nhác thấy cô bước ra, trán Dạ Kình Thương bớt nhăn lại, cậu ta cung kính cúi chào cô một cái.

Cậu tìm ta có việc gì?
Nói đi nói đi, có chuyện gì không vui nào, nói ra để cô vui vẻ tí, thứ cô giỏi nhất chính là an ủi thiếu niên thất tình đấy.
Dạ Kình Thương do dự hồi lâu, vẻ mặt xoắn xuýt bối rối:
Đệ tử có một chuyện để trong lòng chần chừ mãi không xong, mong thái sư thúc có thể giúp đệ tử chỉ ra điểm không đúng.


Đệ tử xin cáo từ.
Cậu ta cũng dự định không nói thêm gì nữa, xoay lưng xuống núi luôn.
Chúc Dao với vẻ mặt hoang mang bị bỏ lại phía sau, cái tên này tới đây làm gì vậy? Cố ý khoe khoang là mình có chỗ dựa nâng đỡ hả?
Thể thì giỏi quá rồi!
Cậu ta hơi ngoảnh đầu quay đi, có chút bối rối, nói:
Đệ... Đệ cũng có vài việc, muốn... Hỏi hắn chút chút thôi. Hắn là thượng thần, chắc chắn chuyện gì cũng biết.

Chúc Dao nhíu mày:
Tiểu Bát, hắn không Việt Cổ thượng thần.


A! A!
Tiểu Bát ngẩn người, có phần nôn nóng hỏi han:
Rõ ràng hơn là thượng thần, hơn nữa Thất tỷ cũng gọi hắn là sư phụ còn gì, sao lại không phải?

Dạ Kình Thương sửng sốt một thôi một hồi, cậu ta không ngờ cô lại biết rõ tới vậy.

Món đồ này là do cậu nhặt được trong bí cảnh, một nơi như thế.
Chúc Dao liếc nhìn cậu ta, tiếp tục nói:
Cậu muốn hỏi ta chứ gì? Nếu cùng nó lập khế ước máu thì có ảnh hưởng gì hay không đúng không?

Dạ Kình Thương trắng bệch cả mặt, vội vàng giải thích ngay:
Bà bà... Không phải ta cố ý lừa gạt không nói, chỉ là ngay từ đầu ta còn chưa rõ nó là cái gì, máu của ta vô ý văng vào nó, gần đây ta mới phát hiện ra nó ở

Làm sao thế hả?

Trong phòng chợt lao tới một con phượng hoàng nhỏ, cả người nó đều là lông tơ đỏ, hai mắt nó phát sáng nhìn Đậu Đậu trong tay cô, đôi cánh nhỏ múp míp ra sức đập đập, cọ mãi cọ mãi, mãi lúc sau mới có ánh lửa
lóe lên. Một ngọn lửa to bằng nắm đấm bùng lên, nó bật người đập cánh bay về phía cô:
Thất tỷ, tỷ cầm chắc đó nhé. Ta muốn nướng nó lên ăn.

nói tuồn tuột ra, trong mắt cũng chẳng hiện ra vẻ khát vọng gì. Hình như chuyện cậu ta nhặt được đồ vật trái lẽ trời này không liên quan mấy tới bà bà, Dạ Kình Thương nhất thời len lén mừng rỡ trong lòng, lại mơ hồ
ngầm cảm thấy có chút mất mát khó nói.

Bà bà... Thực ra ngoài cái đỉnh này, ta còn nhặt được thứ khác.
Cậu ta không kìm được khai ra thứ vốn đánh chết cũng không nói, buột miệng luôn không thèm suy nghĩ.
tình cảm của cậu chứ?

Bây giờ có thể nói ra chưa?

Dạ Kình Thương nghiến răng, làm như lúc này mới hạ quyết tâm, cậu ta lấy từ trong ngực ra một pháp khí hình cái chén tròn tròn.

Thứ khác?
Chắc là truyền thừa của Đan tông nhỉ?
Cậu ta lấy ra một ngọc bài nho nhỏ:
Trong này là phương pháp luyện đan, kèm một vài phương thuốc dân gian.


Ồ.
Quả nhiên là truyền thừa đó.
Cố gắng lên nhé, chàng trai!


Ái ui!
Tiểu Bát giương cánh ôm đầu, cách ra xa vài bước, vẻ mặt ấm ức:
Thất tỷ, tỷ lớn lên xấu xí cũng đâu thể trách để được?

Ài, tức muốn lật bàn!

Nểu đệ có gan thì đừng chạy!


Rốt cuộc đệ muốn hỏi gì?
Chúc Dao vuốt vuốt lông tơ của cậu ta:
Nói cho Thất tỷ, lỡ tỷ biết thì sao?

Tiểu Bát ngẩng đầu nhìn cô, cậu ta liền bật dậy nó sang chỗ khác, tiếp tục lẩm bẩm:
Má nó chớ, phượng hoàng đẹp trai như ta cũng không biết, tỷ xấu vậy thì làm sao biết được.

Chúc Dao lại vỗ bộp lên đầu cậu ta, nói chuyện cái kiểu gì vậy hả!
đây thôi. Đi mua một ít dược liệu thăng cấp đi.


...
Cậu ta choáng váng nhìn cô.
Chẳng lẽ còn thiếu này, phải biết đủ biết chấp nhận nghe chưa thiếu niên!

Hắn đúng là sư phụ của ta.
Chúc Dao thở dài giải thích:
Nhưng hắn không phải sư tôn, hắn là sư phụ của ta, Ngọc Ngôn, không phải Việt Cổ thượng thận. Sư tôn...
Cô bỗng ngập ngừng, hồi lâu sau mới nói:
Sư tôn...
đã mất rồi.

Tiểu Bát cúi đầu, phượng hoàng nhỏ thất vọng ủê, cậu ta khẽ lầm bầm:
Thượng thần mất cả rồi, vậy ta phải hỏi ai đây?

Loại chuyện này cô không nên nhúng tay vào, chỉ có thể nhắc nhở khéo một chút. Mà tình cảm của cô em Khúc Nghệ thì liếc mắt có thể nhìn thấu, cô ta vừa luyến tiếc tình cảm thanh mai trúc mã với Tiểu Bạch, vừa
động lòng với Dạ Kình Thương. Chính bản thân cô ta cũng hơi hoang mang, hai bên đều không muốn buông tay. Vốn dĩ sẽ lôi kéo dùng dằng mãi, cho đến khi cô ta đưa ra quyết định mới thôi. Chỉ khi đó, tất sẽ có
một người bị tổn thương cùng cực, cho nên cô mới khích cô ta một chút.

Thái sư thúc.
Dạ Kình Thương có phần nóng nảy, cậu ta tiến lên trước:
Người đừng hiểu lầm, ta và...


Dừng, dừng!
Chúc Dao đưa tay lên ra dấu ngừng lại, ngăn cản mồm mép giải thích của cậu ta:
Cậu không cần nói với ta, người cậu nên nói là Tiểu Bạch ấy. Tùy hai đứa quyết định ra sao thì ra, chẳng liên quan gì tới
ta cả. Cơ mà... Tốt nhất là cậu nên nói rõ với nó, nếu kéo dài quá lâu, khiến Tiểu Bạch đau lòng mà khóc thì...
Cô ngay lập tức đổi giọng, tiếng nói hơi lạnh lẽo:
Ta sẽ đập cậu một trận đấy!

Chúc Dao ôm một bụng nghi hoặc, cô cất hạt đậu đi, bước ra ngoài.
Dạ Kình Thương đang chờ sẵn ngoài cửa, cậu ta nhíu mày, bộ dạng nặng trĩu tâm sự, không phải là vì chuyện của cô em Khúc Nghệ đó chứ? Lẽ nào cô em Khúc Nghệ đá cậu ta mà chọn Tiểu Bạch rồi? Đây không phải
là nội dung kịch bản đâu!

Hôm nay bỏ qua cho ngươi đấy!
Vẻ mặt cậu ta hiện rõ dòng chữ
Ta nể mặt Thất tỷ nhà ta thôi
.
Chúc Dao nghĩ mà hơi đau đầu, Tiểu Bát không biết lại làm sao nữa? Bình thường cậu ta vốn rất tốt tính, xét theo tình huống sống hai đời của cậu ta mà nói, cậu ta không tính là thành niên, chỉ mới là phượng hoàng
tuổi thiếu niên, vậy mà mới thấy Đậu Đậu đã lên cơn, nghĩ đủ cách thức dọa hạt đậu này lẩn lút chuồn nhanh. Ban đầu hẵng còn tốt, cậu ta chỉ bé bằng lòng bàn tay, hạt đậu cũng mặc kệ cậu ta. Mấy ngày nay cậu ta lại
Xem ra cô em Khúc Nghệ cũng không phải người xấu bẩm sinh, vẫn có thể nghe hiểu được lời cô nói.

Thất tỷ, bắt lấy nó!
Chúc Dao vừa quay lại Thiên Tề Phong, một quả cầu xanh lục đã lao về phía cô.
Cô giơ tay lên đón.

Cậu còn việc gì nữa không?
Chúc Dao hơi khó chịu trừng mắt liếc cậu ta.
Cậu ta hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại sắc mặt nghiêm túc, cung kính hướng về phía cô với một vài:
Đa tạ sự dạy dỗ của bà bà.


Cái gì cơ?
Cô đã dạy dỗ gì đâu?

A!?
Tín vật đính ước với cô em Khúc à? Sao lại nhìn trông quen thế nhỉ?

Bà bà, thực không dám giấu giếm, vào cái ngày ở trong bí cảnh nọ, ta và sư huynh Tiểu Bạch sau khi tách khỏi người, thì ta đã vô tình nhặt được vật này.

Chúc Dao sửng sốt, cô trợn mắt nhìn cái chén pháp khí kia:
Đỉnh Dược Vương!
Má nó chứ, đây không phải là thần khí luyện đan của nhân vật nam chính sao?

Được rồi!
Chúc Dao vỗ vỗ vai cậu ta, đây vốn là thứ thuộc về cậu ta, đi một vòng rồi vẫn bị cậu ta nhặt được:
Yên tâm đi, bí cảnh biến thái kia... À, ý ta nói là không gian luyện thú tà đạo kia, tuy rằng chẳng phải loại
tốt lành gì, thì đây vẫn là đồ tốt, cậu cứ yên tâm mà cầm. Trên này lại không có bất cứ khí tức xấu nào, như vậy sẽ không gây ảnh hưởng tới cậu. Tương lai phải trở thành một đại sư luyện đan vĩ đại nhé.

Dạ Kình Thương ngẩn người, cậu ta không ngờ cô lại hóa giải một chuyện cậu ta đã lo âu từ lâu bằng một cách hời hợt như thế. Kỳ thực từ sau khi bắt đầu dính tới cái đỉnh này, cậu ta đã mơ hồ cảm thấy nó là một vật

Này, thiếu niên, đủ rồi đấy.
Phải để lại mặt mũi cho trưởng bối chứ, cười vậy là có ý gì hả?

Bà bà...
Cậu ta vất vả lắm mới nín cười được, lắc lắc đầu, vừa tự nhiên vừa tự giễu nói:
Bà bà thật sự khiến cho Dạ Kình Thương... muốn chui xuống đất, xấu hổ quá đỗi...

Lúc trước cậu ta còn lo cô sẽ thèm khát đồ của mình, lo bị giết người đoạt đồ quý. Hiện tại thật tức cười, lẽ nào chỉ kẻ đã có sẵn ý xấu trong lòng mới cảm thấy người khác cũng giống vậy?

Bà bà biết vật này ạ?
Dạ Kình Thương kinh ngạc.

Ừ.
Cô đâu chỉ biết nó thôi đâu, trong kịch bản này cô đã gặp vô số lần ấy chứ, thể đã được chưa?
Đỉnh Dược Vương có thể tăng xác suất luyện đan thành công lên ba phần, cũng được coi như tiên khí. Cậu có thể biến
nó nhỏ lại như vậy, đoán chừng cậu đã lập khế ước máu với nó, có thể để nó vào trong thần thức của cậu nữa đấy.


Chuyện gì?

Chân mày cậu ta càng nhíu chặt hơn, cậu ta hơi hồi hộp dáo dác ngó nghiêng xung quanh, dường như đang kiêng kị điều gì đó?
Chúc Dao giơ tay tạo ra một trận pháp, bao bọc lấy thân hình hai người, cô thầm lắc đầu, bây giờ đám thanh niên trẻ sĩ diện thể! Lại còn chẳng nghĩ xem, bản thân đâu phải siêu sao, ai hơi đâu mà hứng thú với chuyện
lớn thêm một cỡ nữa, thần lực cũng khôi phục thêm chút, nên bắt đầu ấm ớ rồi.

Thất tỷ.
Tiểu Bát cọ cọ móng vuốt ngắn cũn, thần thần bí bí nói:
Tỷ nói xem lúc nào Việt Cổ thượng thần sẽ rơi ra khỏi người hạt đậu ngốc nghếch này?

Lúc nào chứ? Đương nhiên là lúc cô gọi sư phụ ra. Chúc bao quan sát Tiểu Bát một lượt từ trên xuống dưới:
Đệ hỏi việc này để làm gì?

Dạ Kình Thương sửng sốt, cậu ta có vẻ không dám tin:
Chỉ vậy thôi ạ?

Chúc Dao không hiểu nhìn cậu ta, cậu còn muốn thể nào nữa? Không phải là định nhờ cô giúp đỡ đó chứ? À đúng rồi, tốt xấu gì người ta cũng gọi cô một tiếng bà bà cơ mà.
Khẽ cắn răng, cô yên lặng lôi ra một cục gạch linh thạch, cô chẳng dễ dàng gì mới móc được từ sàn nhà của đại điện lên, cô kín đáo đưa cho cậu ta, còn thật lòng thành khẩn nói:
Thiếu niên, ta chỉ có thể giúp cậu tới
trong thần thức của mình.


Cậu đừng căng thẳng
Chúc Dao thấy hơi buồn cười:
Cậu không có nghĩa vụ phải bẩm báo với ta mọi chuyện quan trọng, ta cũng sẽ không trách cậu.


Bà bà...
Gương mặt cậu ta lộ vẻ khó nói, không biết nên đáp sao cho phải.
chuyện chẳng rõ ràng này, làm như thích, rồi lại tỏ thái độ không thí5ch, đó mới là thứ khiến con người tổn thương nhất.

Ta...
Sắc mặt Khúc Nghệ trắng bệch, dường như đã hiểu ra gì đó, cô ta từ từ cúi đầu:
Ta sẽ nói rõ ràng.


Ừ.
Cũng chưa đến mức hết thuốc chữa.
Cô nói xong cũng chẳng thèm ngó ngàng tới biểu cảm của hai người kia, cô xoay người quay về theo học tiên đang đứng trên không trung.
Khúc Nghệ đã được định trước là vợ của Dạ Kình Thương, dù cho nội dung vở kịch xảy ra thay đổi, hai người bọn họ vẫn sẽ đi cùng nhau. Cho nên Tiểu Bạch đã chắc chắn là con cờ thế mạng. Tuổi của bọn họ còn nhỏ,
cảm tình cũng vừa nảy sinh, so với tương lai đau khổ thì chi bằng thừa dịp tình cảm còn chưa sâu đậm tách nhau ra luôn, đau dài còn kinh khủng hơn đau ngắn.
Chúc Dao vô gáy cậu ta, Tiểu Bát tức thì biến thành một con chim nhỏ giận dữ, ừm, chính là con chim màu đỏ đó.

Được rồi, Đậu Đậu chỉ mới thức tỉnh linh trí không lâu, chỉ số thông minh có hạn. Đệ đừng suốt ngày hù dọa nó nữa.

Tiểu Bát lăn lộn vài vòng mới bò dậy, cậu ta bực mình lườm hạt đậu đang chảy nước mắt trong tay cô, làm bộ lạnh lùng hừ một tiếng ngó qua, nhưng cậu ta cũng không tới mức không nghe lời mà bất chấp đuổi theo.
còn là một người quen.

Thái sư thúc, đệ tử Dạ Kình Thương có chuyện quan trọng muốn cầu kiến.

Bạn nhỏ BUG sao lại tới đây? Ban nãy không phải mới tạm biệt xong hả?

Ta hết thật rồi ấy!
Lại còn phải về cạy sàn nhà lên, cô cũng phiền lắm đó!
Dạ Kình Thương trợn mắt há mồm nhìn cô một lát, cậu ta bỗng bật cười, càng cười càng to, cuối cùng còn cười tới gập cả người lại.
Chúc Dao sa sầm mặt mày, sao cứ cảm thấy khó ở thế nhỉ?

Đậu Đậu?


Đậu...
Hạt đậu kêu lên một tiếng, nó lao vào lòng cô cọ cọ dụi dụi, vừa dụi vừa kêu đậu đậu, nó lại còn bắt đầu ứa nước, dính ướt cả người cô.
Đây là... đang khóc đó à?

Đậu...
Hạt đậu run lên, nước mắt tuôn ra càng thêm lã chã, định làm cô ướt như chuột lột đấy à.
Chúc Dao đánh phản ngược lại, đốm lửa Tiểu Bát khó khăn lắm mới chà xát ra được nổ tung, cô nhìn cậu ta đang phụng phịu với mình:
Tiểu Bát, đừng nghịch nữa.


Thất tỷ, tỷ bất công quá!
Tiểu Bát ngóc cổ về phía cô lên án, chỉ vào hạt đậu trong tay cô:
Ngay cả hạt đậu cũng không cho đệ ăn, tỷ đang ngược đãi động vật nhỏ vị thành niên đấy.

BUG quả nhiên đáng ghét thật.


Lần này... Nàng có dự định gì chưa?
Một bóng hình màu trắng loáng cái đã xuất hiện bên cạnh Chúc Dao.

Ngọc Ngôn liếc nhìn người mới rời đi, hắn thuận tay vuốt vuốt tóc đồ đệ, lúc muốn buông tay, lại chợt ngẫm nghĩ một chút, hắn cầm tay cô, mười ngón đan vào nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.