Chương 34: Đồng đội ngũ như lợn


Kỳ lạ là, Linh Lung và Tô Tử lại dắt tay nhau đi phía sau Tiêu Dật, một màn chị em tình sâu nghĩa nặng ấy suýt chút nữa chọc mù mắt Chúc Dao.

Chuyện gì vậy? Hoà thuận nhanh đến vậy sao? Đã nói là đại chiến cá chết lưới rách rồi cơ mà? Đây là công sức của Tiêu Dật sao? Quả nhiên cô không thể nào hiểu được thế giới tiên hiệp này.

Chúc Dao lo lắng ngẩng đầu nhìn xung quanh, phía trước là Vương Từ Chi đang nghiêm túc điều khiển chiếc lá, khuôn mặt hiện lên vẻ cực kỳ lo lắng.


Chúc Dao tỷ, tỷ đừng lo, điều khiển cái này không tốn nhiều linh khí đâu.
Vương Từ Chi cho rằng Chúc Dao đang lo mình quá vất vả, tiếp tục nói:
Linh khí của tỷ vẫn chưa hồi phục, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Ai lo lắng cái này, ta lo nhóc không biết lái đấy.

Chúc Dao nhắm mắt lại, ngồi thiền để khôi phục linh khí.

Các cô bay chưa được bao lâu thì trời đã dần sáng, mặt trời chậm chạp ló ra, tâm trạng của Chúc Dao mới thoải mái hơn một chút, chắc là sẽ nhanh chóng về đến nơi thôi.


Yo, sao vội thế, muốn đi đâu vậy?
Một giọng nói châm biếm vang lên, mọi người vừa mới yên lòng trong phút chốc đã căng thẳng trở lại.

Hồ yêu! Một người mặc đồ hồng quen thuộc chắn trước mặt họ, vẫn là bộ đổ vải voan mỏng như không ấy, phía sau còn có thêm ba chiếc đuôi đang nhàn nhã ngoe nguẩy.

Quay đầu nhìn Chúc Dao đang ngồi ở giữa, giọng nói lạnh đi:
Hoá ra tiền bối cũng ở đây à, sắc mặt của người không được tốt lắm, chẳng hay tiểu yêu có thể giúp được gì không?
Chúc Dao nắm chặt tay đang đặt bên hông, cũng cười nói:
Ta cũng muốn người giúp lắm, nhưng đáng tiếc ngươi không phải nam hồ!
Biết rõ Chúc Dao đang ám chỉ mình dâm đãng, ả hồ yêu lập tức biến sắc:
Hừ, con ranh thổi tha, dám chơi ta!
Ảvung tay xuất ra một dải lụa trắng, tấn công về phía cô.


Tản ra!
Chúc Dao hét lớn, bay người về một hướng.

Năm người mỗi người tìm một hướng, rời khỏi chiếc lá khổng lồ.

Mà dưới sự tấn công của ả hồ yêu, pháp khí phi hành hình chiếc lá ấy cũng vỡ vụn thành từng mảnh.

Năm người đáp đất, tự gọi binh khí để ứng chiến.

Lúc này trốn cũng không kịp nữa rồi, đành phải liều thôi.

Nhưng mà ba người Luyện Khí, một người Trúc Cơ, một người Trúc Cơ ẩn, sao có thể là đối thủ của yêu thú Kim Đan chứ.

Ả hồ yêu thấy chưởng vừa rồi đánh trượt cũng không vội vàng, vô cùng nhàn nhã từ không trung đáp xuống đất.

Liếc nhìn năm nhóc con tiểu bối cười châm chọc, đúng là không biết lượng sức mình.

vung tay, lại gọi ra mấy lưỡi đao gió mang theo yêu khí màu đen bắn về phía năm người.


Tìm kẽ hở, tránh!
Chúc Dao cao giọng hô, mọi người bỗng sực tỉnh, tìm kẽ hở giữa các lưỡi đao, lưỡi đao nguy hiểm quét qua, lại không có ai bị thương.

Hổ yêu kinh ngạc, trong tình huống bình thường, phản ứng đầu tiên khi thấy bị tấn công, nếu không phải là lùi về phía sau thì cũng là tránh sang bên cạnh, mà tốc độ lưỡi đao gió của ả cực kỳ nhanh, bằng tu vi của mấy người các cô, không thể nào hoàn toàn tránh được, cho nên bị thương là điều tất yếu.

Nhưng các cô lại vẫn tìm được khe hở giữa các lưỡi đao để tránh vào đó, trước tiên không nói đến lưỡi đao gió bay tới liên tục, có trật tự trước sau.

Bản thân lưỡi đao gió là hình vòng cung, giữa các lưỡi đao nhất định có khe hở rất lớn, các cô không cần lùi về sau, cũng không cần tránh sang bên cạnh, chỉ cần chậm rãi dịch chuyển một bước nhỏ vào khe hở giữa các lưỡi đao, tự nhiên sẽ không thể nào bị thương được.

Chiều này vừa xuống, mọi người đều cảm thấy vui vẻ, hai mắt Vương Từ Chi phát sáng nhìn Chúc Dao.

Đến bản thân Chúc Dao còn cảm thấy kỳ lạ, vừa nãy cô thật sự là phản ứng trong vô thức.

Trước khi xuyên không tới đây, cô đã làm game thủ bao nhiêu năm, về việc sử dụng các kỹ năng và cách vào vị trí đã không thể quen thuộc hơn được nữa.

Vừa nãy cũng chỉ là nhớ lại thao tác trong game, buột miệng nói ra mà thôi, không ngờ thật sự có tác dụng.

2 Nói như vậy, các phương pháp thao tác khác cũng tương đồng.

Vậy cứ coi ả hồ yêu này thành BOSS để đánh thôi.


Hừ, cũng có chút khôn vặt đấy! Nhưng như thế chưa đủ đâu!
ở hồ yêu hừ lạnh, lần này hai bàn tay duỗi thẳng, đánh một chưởng xuống đất, chỉ thấy ở chỗ lấy ả làm trung tâm, ngọn lửa mặc sức lan rộng, lửa lớn hừng hực bắt đầu thiêu đốt, nơi nào có lửa lan đến thì hoa cỏ cây cối đều hoá thành tro tàn.


Bay lên.
Chúc Dao chỉ huy mọi người dùng vũ khí phi hành bay lên, cố gắng tĩnh tâm phân tích chiến cục trước mắt.

Đội ngũ của cô có năm người, nhưng trừ cô, Vương Từ Chi và Tiêu Dật ra, hai người còn lại hoàn toàn có thể coi như không khí, một người là Luyện Khí tầng tám, một người là Luyện Khí tầng bảy.

Có thể ngự kiểm bay lên tạo uy áp với Kim Đan yêu thú đã là rất giỏi rồi, đừng nghĩ đến lực chiến đấu khác nữa.

Ba đấu một, nhìn thì có vẻ có ưu thế nhưng thực tế vẫn là áp thể đơn độc theo từng phương.

Chúc Dao hơi sốt ruột.

Không được, phải bình tĩnh, nhất định sẽ có cách.

Đối phương chỉ là một con BOSS mà thôi, tuy level của mình không bằng nó, nhưng trong game, lúc đi đánh BOSS, làm gì có con nào có level thấp hơn người chơi đâu, vậy nên quan trọng là phải có cách phối hợp và cách đánh, còn phải có chỉ huy giỏi nữa.

Cho dù đội của cô không có vú em (người hỗ trợ), nhưng tốt xấu gì cũng có ba DPS không tệ.

(DPS: Chỉ số sát thương tính theo thời gian) Kinh nghiệm chơi game online cho cô biết, trong tình huống không ai đỡ đòn, không người hỗ trợ, cách duy nhất có thể đánh thắng BOSS chính là vấn cho nó mệt chết.


Bay ra khỏi vòng tròn lửa này!
Chúc Dao ra lệnh, đem theo bốn nhóc con, nhanh chóng vọt ra ngoài vòng tròn lửa.


Muốn chạy? Đừng hòng!

hồ yêu bay người đuổi theo.

Chúc Dao gọi ra một tia sấm sét, đánh về phía sau, tạm thời ngăn cản ả yêu hồ:
Tiêu Dật, sử dụng thuật pháp hệ Thổ cho phía sau! Phạm vi càng lớn càng tốt.
Tiêu Dật vừa nghe xong đã phản ứng lại, bấm trần sa quyết ném ra phía sau, bỗng một mảng cát bụi mịt mù, ban nãy thế lửa còn đang lan tràn lập tức tắt ngấm.

Lúc các cô đáp xuống đất, xung quanh chỉ còn sót lại vài đốm lửa nhỏ.

Hồ yêu phải tránh Lôi điện lại càng thêm tức giận, ả gọi ra vô số mũi tên băng bắn về phía năm người.


Tản ra, càng xa càng tốt! Tìm cơ hội ra tay.
Chúc Dao lại gọi ra thêm một tia sấm sét, ra hiệu cho bốn người còn lại tránh theo các hướng khác nhau.

Thỉnh thoảng xông ra đánh ả ta một cái.

Yêu hồ mất đi mục tiêu tập trung, tức đến thở gấp, điên cuồng tấn công xung quanh.

Mà những người xung quanh, lúc lại có một người nhào ra đánh với ả, bên trái một quả cầu lửa, bên phải một lưỡi đao băng, phía trước một tia sấm sét, phía sau một loạt mũi tên bằng, khiến ả khó mà để phòng hết cho được.

Mấy lần tấn công luôn có một hai lần trúng đích, một dải cầu lửa đánh vào tay phải của ả, không chỉ làm cháy một nửa ống tay, còn làm bỏng cánh tay của ả.

Hồ yêu bị chọc tức đến đỏ mắt, không nhìn ngang nhìn dọc nữa, cũng mặc kệ các chỗ khác đang tấn công đến, bổ nhào về phía bắn ra quả cầu lửa.


Lũ giun để chúng bay!


Mà hướng bên đó chính là Tiêu Dật.

Dường như Tiêu Dật cũng không ngờ ả sẽ bổ nhào qua đây, nhất thời trợn mắt há mồm há hốc, đợi đến khi dùng kiểm ngăn lại thì đã muộn.

Hồ yêu đánh mạnh một chưởng lên người hắn, Tiêu Dật phút chốc bị đánh bay, phun ra một ngụm máu.


Tiêu Dật ca ca!
Thấy Tiêu Dật bị thương, cả Linh Lung và Tô Tử đều bổ nhào qua đó.


Đừng qua đó!
Chúc Dao không kịp ngăn lại, giương mắt nhìn mục tiêu khó khăn lắm mới phân tán ra được, nay lại phải tụ lại.

Chúc Dao đang chuyên tâm nghĩ xem phải làm thế nào mới kéo được hận thù của hồ yêu qua đây, bèn buột miệng:
Cháu gái ôi!
Hồ yêu đang chuẩn bị ra tay giết Tiêu Dật thì nghe thấy tiếng gọi, ả đờ người rồi quay đầu lại, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm Chúc Dao:
Ngươi nói cái gì!?

...
Game quả thực là không phụ lòng cô, câu này có tác dụng kéo thù hận tốt lắm.

Thấy ả đã buông tha ba người Tiêu Dật, bay về phía mình, Chúc Dao bèn vắt chân lên cổ mà chạy.

Má nó, ghi thù thì dễ mà giải quyết thì khó!
Chúc Dao tỷ
Sắc mặt Vương Từ Chi lo lắng, vội vàng ném rất nhiều linh phù cao cấp về phía hồ yêu, nhưng tất cả đều bị ả ngăn lại, chỉ có thể sử dụng chiêu mà cậu giỏi nhất,
Vạn Thiên kiểm trận
ngưng tụ linh khí toàn thân, hoá ra ngàn vạn linh kiếm.

Nhưng những linh kiểm này, trong mắt yêu thú Kim Đan kỳ lại chẳng thấm vào đâu.

Tuy rằng có thể tạm thời ngăn chặn hồ yêu tấn công, nhưng linh khí tiêu hao quá nhiều khiến Vương Từ Chi khó có thể chống đỡ được lâu.

Trừ khi có thể một chưởng đánh chết ả.

Pháp thuật có thể một chưởng đánh chết yêu thú Kim Đan kỳ, trừ khi...

Bỗng nhiên Chúc Dao nảy ra một ý:
Từ Chi, dùng kiểm trận vây lấy ả!
Có lẽ...

thật sự có thể thành công, còn nước còn tát vậy!

Vương Từ Chi nghe thấy, lập tức lập kiểm trận, hình thành tường kiểm lớp lớp vây chặt lấy ả.

À hồ yếu dùng dải lụa trong tay tấn công vào linh kiểm xung quanh, nhưng chỉ cần một chiếc biến mất, linh kiếm mới sẽ lập tức bổ sung vào, không cách nào đột phá.

Chúc Dao nhân cơ hội bèn đi đến chỗ cách kiểm trận gần nhất, điều động Lôi linh khí, hình thành sấm sét trợ giúp ở phía trên cho linh kiếm của Vương Từ Chi.

Uy lực của linh kiếm đem theo sấm sét đúng là mạnh hơn linh kiếm bình thường gấp trăm lần, mà sấm sét chính là khắc tinh trời sinh của yêu thú.

Hồ yêu bị tấn công gào lên từng hồi thảm thiết:
Đáng ghét, đám giun để các ngươi, dám hại ta!
.

Hung tính của hồ yêu lộ rõ, toàn thân đã bắt đầu xuất hiện những tia vằn màu đen của yêu quái, vô cùng đáng sợ.

Mới ban nãy còn là đôi môi anh đào xinh đẹp, giờ đã nứt ra hai bên, để lộ hàm răng nanh hung tợn.

Trong phút chốc, yêu khí bốc thẳng lên trời, yêu khí màu đen tràn ra ngoài theo từng đợt, như sắp phá trận xông ra.

Vương Từ Chi há miệng nôn ra một ngụm máu tươi, kiểm trận có xu hướng sụp đổ.


Nhóc con!
Chúc Dao nôn nóng, nếu như để con hồ yêu kia xông ra ngoài, các cô sẽ chết chắc, phải liều thôi! Cô điên cuồng điều động tất cả linh khí trong người, cho dù linh khí chưa hồi phục, cũng chỉ đành mạo hiểm dùng lại
Thiên Giáng
.

Chúc Dao giơ cao tay, chỉ thấy mây trên bầu trời rẽ ra, những tia chớp màu bạc như ẩn như hiện, nhìn thiên lôi chuẩn bị giáng xuống, nhưng cũng chỉ là thiên lôi, vẫn không thể một phát giết chết hồ yêu.

Chúc bao quay đầu, hét lên với người ở phía sau:
Tiêu Dật, buông kiếm ý trong tay người xuống!
Nói xong cô giơ tay lên trời, một đạo thiên lôi xé trời giáng xuống.

Tiêu Dật đời người, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía cô, thẫn thờ đứng một chỗ.


Nhìn cái quái gì, mau buông đi, ta...

phù!
Lời còn chưa nói xong chỉ thấy trước ngực chợt lạnh, con yêu hồ vừa ăn phải một đạo thiên lôi đã phá trận chui ra, tóm lấy cô đánh một chưởng phun máu.

Mà kiếm ý của Tiêu Dật lúc này mới đem theo khí lạnh thấu xương xé gió bay đến.

Do dự cái quái gì?! Đồng đội ngũ như lợn, đây là suy nghĩ duy nhất của Chúc Dao trước khi chết.

Chúc Dao go die! Truyện đến đây kết thúc! (2)

Còn lâu!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.