Chương 342: Lời nguyền của nhóm fa
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2804 chữ
- 2022-02-04 04:38:07
Cửa bị bật tung ra, ánh sáng trắng lóe lên liền có một bóng người mặc đồ trắng đứng ngay trước giường.
Lập tức lòng Chúc D8ao dâng trào nỗi uất ức, sống mũi cay cay, vươn hai tay ra:
Sư phụ...
Muốn ôm, muốn được an ủi.
Hả?
Chúc Dao thoáng sững sờ:
Ta biết mà.
Nếu đã là nguyên thân, vậy nàng là người, chỉ có hầu tinh mới có thể sinh khỉ con.
Ăn cái con khỉ!
Đàn ông sắp bỏ chạy rồi, cô nào còn tâm tình ăn cơm chữ:
Huynh nói rõ đi, hai phần là sao?
Hẳn bí ẩn nhìn cô một cái:
Một phần sính lễ, một phần của hồi môn. Thế mới là hai phần.
Vi sư cũng không biết.
Ngọc Ngôn nhíu mày:
Ngày đó ta ở chỗ cổng trời đợi nàng một tháng, không hề thấy nàng bay lên tiên giới. Sau này đột nhiên cảm giác được hơi thở của nàng, lại phát hiện cơ thể của nàng đã
quay về Lôi Thần điện, mãi đến hôm nay nàng mới tỉnh lại.
Nói chung ý chính là: Hắn ta cũng hết cách, hai con liệu mà làm. Có lẽ chờ một chút, xem thử cô có thể tự quay về không.
Lâu chủ tốt quốc dân gì chứ? Cút!
thành BUG. Ta không rõ anh ta dự tính thế nào, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ?
Sắc mặt Ngọc Ngôn trầm xuống, lần thứ N hối hận không phá quách quyển thiên thư kia của đồ đệ đi (máy tính), sở dĩ đồ đệ tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy hoàn toàn là do tên khốn kia hại.
Khóe miệng Ngọc Cẩm méo xệch, hắn ta còn chưa cho mượn mà! Sự tôn trọng cơ bản nhất đối với lâu chủ đầu rồi
Hắn ta quay đầu nhìn sang Chúc Dao, hàm ý sâu xa nói:
Ta bảo này Thúy Hoa! Con nhất định đừng học theo sư phụ con.
Không hứng thú.
Đừng quyết định nhanh như thế chứ!
Hắn ta tiếp tục khuyên nhủ:
Con xem bây giờ con chỉ ở trong thân xác người phàm, muốn tu luyện đến thành tiên thì ngày tháng dài lâu. Con đường tu hành này cực kỳ tẻ
Người nằm trên giường là cô! Nói một cách chính xác, là cơ thể của cô. Còn ở đầu giường là hồn phách của cô.
Nhớ đến sự việc phát sinh trước đó, đến bây giờ Chúc Dao còn chưa phản ứng lại được.
đôi mắt đào hoa híp vào:
Linh hồn bay ra à!
Lâu chủ...
Khóe miệng Chúc Dao méo xệch, có người chúc mừng người khác như vậy sao?
Thế nhưng nào ngờ, sư phụ nào đó không hề có xíu xiu ý tứ phản đối đề nghị của đồ đệ. Chỉ là cực kỳ nghiêm túc làm rõ cho cô một chuyện.
Ngọc... Dao, đây chính là thân thể vốn có của nàng.
Cô nhìn vào trong gương, lại lập tức đen mặt:
Chẳng phải đây là dáng vẻ vốn có của ta sao? Chẳng lẽ...
Ngay cả kiểu tóc cũng là của thời hiện đại, chẳng lẽ đây là cơ thể ban đầu của cô ư? Sức chiến đấu tuôn trào thì
sao? Thế cô ở tiên giới chơi cái quần gì chứ!
Vãi nồi.
Ai bảo huynh bắt chứ, ông đây chỉ muốn sinh cho huynh. Quả nhiên nói chuyện với sư phụ của mình như nước đổ lá khoai. Cô trực tiếp xông qua, áp lên đôi môi toàn nói lời nghiêm chỉnh kia, bàn tay vừa
lật, trực tiếp kéo đai lưng của hắn. Không thể dùng ngôn ngữ giao tiếp, vậy dùng hành động bày tỏ vậy.
Da?
Khoe khoang tình cảm nhiều là chia tay sớm đấy!
Sư phụ, ăn cơm lãng phí ngày tốt và cảnh đẹp này biết bao, chi bằng ta làm chuyện vận động thú vị một chút.
Đến đây, cô bé quàng khăn đỏ, cho bà ngoại cắn một cái nào.
Sư phụ, nghe nói huynh thích khỉ...
...
Cô không còn lời nào để đáp.
Ngọc Ngôn nhìn vào ánh mắt tha thiết của đồ đệ:
Nếu như nàng thích thật, hay là, vi sư bắt cho nàng một con?
Hóa ra là phần cứng được online trước! Chẳng trách lần này sư phụ không xuống trần tìm cô. Đoán chừng sợ huynh ấy đi xuống rồi, cô lại lên đây, vì thế mới đợi cô tỉnh lại. Ngẫm lại cô cũng thật bị thảm, tốt xấu gì
thủ thân như ngọc nhiều năm như thế, khó khăn lắm mới yêu đương được, con mẹ nó lại còn giày vò đến mức thành kẻ tha hương, nước mắt đắng cay sắp lụt luôn tam giới rồi đây này!
Ngọc Ngôn giơ tay đẩy thức ăn trên bàn ra, dựa người ra sau, để đồ đệ có thể xông tới từ trên mặt bàn trôi chảy hơn một chút, thuận thể ôm lấy eo cô, ôm cô từ trên bàn đá xuống. Chân mày hắn nhăn lại:
Ăn cơm đàng
hoàng đi.
Ăn bữa cơm cũng không yên ổn, bây giờ cô chỉ là một người thường.
Thúy Hoa cái con khỉ!
Haiz...
Bỏ đi, không kịp rồi, đã bị dạy hư rồi! Vẻ mặt hắn ta đau khổ, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt chợt lóe:
Đúng rồi, Thúy... Sặc đồ tôn bé nhỏ, hai con thật sự định thành thân?
làm lâu chủ không?
Hắn ta còn chưa từ bỏ hy vọng!
Không đến mười lăm phút, hắn đã dẫn về một người đàn ông mặc áo bông.
Ô tiểu đồ tôn, lâu rồi không gặp, chúc mừng con gần đây...
Ngọc Cẩm giơ tay chào hỏi người nằm trên giường. Hắn ta còn chưa nói xong, lại trông thấy một Chúc Dao khác ở đầu giường, thân hình thoáng khựng lại,
Đúng thế.
Người có ý kiến sao.
Ha ha.
Trong nháy mắt hắn ta cười tươi như đóa hoa cúc:
Nếu hai con đã là vợ chồng, đương nhiên con không còn là đồ tôn của ta nữa. Đến lúc ấy ấn ký chân truyền này của con không còn nữa... có hứng thú đến
Nghe thể, N5gọc Ngôn thoáng sửng sốt, theo thói quen tìm cổ tay cô, nghiêm túc bắt mạch, cẩn thận xác nhận tới lui hẳn mấy lần mới yên tâm.
Sư phụ ở đây, vậy chắc hẳn đây là tiên giới rồi. Cuối cùng cũng có một lần Giới Linh làm việc đáng tin.
Ví dụ...
Sư phụ, còn nhớ sính lễ đã chuẩn bị trong những năm đó chứ?
Cưới ta, cưới ta, cưới ta đi!
Hóa ra là như vậy, được thôi, tha thứ cho huynh đó. Phải nói người bị mắc chứng mù mặt giai đoạn cuối như sư phụ nhặt được cô cũng coi như không dễ dàng gì, đâu có phần của người con gái khác chứ. Bản thân chắc
chắn là người duy nhất rồi, ngẫm nghĩ còn hơi kích động.
Ngọc Ngôn nhíu mày, đán3h giá cô một lượt từ trên xuống dưới. Hắn thấy cô không có vấn đề gì khác mới thở dài một tiếng, bước lên trước một bước ôm lấy đ9ồ đệ ngốc của mình:
Có chỗ nào không khỏe sao?
Chúc Dao xoay đầu vùi vào trong lòng hắn. Hắn không hỏi còn ổn, vừa hỏi 6liền có cảm giác không thể khống chế cảm xúc, cực kỳ muốn làm nũng một xíu:
Chỗ nào ta cũng không khỏe hết.
Ừm.
Sư phụ, nghe nói bây giờ phòng Kế hoạch hóa gia đình đã ban hành chính sách mới, càng hà khắc hơn trước kia, chẳng mấy chốc sẽ thực thi.
Rốt cuộc nàng đã gặp chuyện gì?
Ngọc Ngôn ôm chặt cô.
Chúc Dao chỉ có thể tỉ mỉ kể lại một lượt chuyện Linh Thiên cho sự phụ, bao gồm cả chuyện Pháp Vũ thành ma:
Giới Linh nói hắn ta vốn là người của tam giới, cho dù thành ma cũng ở trong tam giới, sẽ không trở
nhạt, con xác định không làm lâu chủ thử xem thế nào ư?
Không cần đâu.
Chúc Dao ra sức lắc đầu thật thà đáp:
Con có sự phụ!
Sao có thể buồn chán được chứ?
Cô chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, một luồng ánh sáng trắng hiện lên...
Đêm khuya.
Thời điểm đã bước một chân vào cửa, thể mà thân hình cô nhẹ bẫng, linh hồn cứ thể bay ra... bay ra... bay ra... rồi!
Lúc phản ứng lại được, cô đã lơ lửng trên không rồi.
Chỉ mới vừa nãy không khí hoàn hảo, gió mát trăng thanh, ngày tốt cảnh đẹp, đẹp đến nao lòng. Ngẫm nghĩ hai người cũng được tính là vợ chồng rồi, cô không nhịn nổi, liền ngoạm một phát. Hình ảnh trực tiếp từ
bước một đến bước hai, lại từ bước hai đến bước năm, kết quả... Cẩn trúng răng rồi.
Ngọc Ngôn sờ đầu cô:
Không nhớ ra được thì thôi vậy.
Vâng.
Ảo giác ư? Sao cảm thấy chỗ nào đó sai sai?
Sặc...
Hai thầy trò cùng lúc cứng đờ. Liếc nhau một cái, âm thầm ngoảnh đầu. Cô có thể nói làm chuyện không trong sáng chưa thành công ư!
Chuyện đó...
Làm sao thế?
Còn ngỡ rằng hai người mới hắn ta đến uống rượu mừng cơ đấy?
Hồn phách cô ấy đột nhiên ra khỏi cơ thể, con dùng thuật trấn hồn cũng không tài nào khiến cô ấy quay về.
Ngọc Ngôn giải thích.
Nàng đã hôn mê nửa năm.
Hả, nửa năm!
Chúc Dao sửng sốt, nửa năm, chẳng phải đó là tổng số thời gian cô làm nhiệm vụ sao? Lẽ nào lần trước version bồ công anh của cô đã phi thăng thành công rồi? Đáy lòng cô dao động, muốn thúc đẩy
Um.
Sư phụ, nghe nói áp lực xã hội hiện đại càng ngày càng lớn, hạn chế cũng càng ngày càng nhiều.
.
Giới Linh nói bây giờ là ngày nghỉ, đương nhiên không có BUG phiền lòng cần sửa. Nhất thời nhàn rỗi, cộng thêm version nguyên thân của cô online, thể nào cũng nên làm chuyện gì đó có ý nghĩa.
chốc đã nắm quyền dẫn dắt.
Hắn khẽ nghiêng người đã ép Chúc Dao xuống dưới thân.
Đây là lời nguyền đến từ nhóm FA sao?
Má nó, người khác độc thân, trách ta sao?
Ăn cơm!
Ngọc Ngôn trực tiếp cắt ngang lời đồ đệ. Nếu như không chú ý vành tai đỏ rực thì vẻ mặt hắn cực nghiêm túc đưa ra câu trả lời đúng đắn.
Đương nhiên cún độc thân Ngọc Cẩm không chú ý đến động tác nhỏ của hai người. Dựa vào liêm sỉ vĩ đại của lâu chủ tốt quốc dân, hắn ta cẩn thận hỏi một lượt thực đơn, còn tự mình kiểm tra một phen. Làm đi làm
Chúc Dao ngồi ở đầu giường, khóc không ra nước mắt.
Ngọc Ngôn vén chăn cho người trên giường, nhìn đồ đệ ở đầu giường, lặng lẽ cạn lời.
Thần kỳ là, lần này hắn lại bất ngờ phối hợp. Chỉ là lúc ban đầu bị cô nhào tới, hắn ngẩn người mất mấy giây. Sau đó thế mà lại không chút phản kháng, hơn nữa còn rất có tinh thần học tập sờ soạng đai lưng của cô,
tiết tấu kéo ra gần như cùng lúc với cô. Cánh tay còn lại càng ôm chặt lấy cô. Có lẽ ở phương diện này đàn ông có tài năng thiên bẩm, cho dù kinh nghiệm của sư phụ còn kém, nhưng ai bảo hắn là thiên tài, chẳng mấy
...
Cún độc thân đã nhận một trăm nghìn sát thương.
Khóe miệng Ngọc Cẩm giần giật, chỉ số oán hận trên người gia tăng cực nhanh, trực tiếp bùng cháy:
Đồ tôn à!
Um?
Sư phụ, ta nghe nói tỷ lệ sinh nở của tiên giới bằng không, hằng năm đều chiếm mức thấp nhất trong lịch sử tam giới. Ta cảm thấy ai ai cũng có trách nhiệm tạo nên sự vẻ vang của tiên giới. Chúng ta nên thay đổi
Ừm?
Ngọc Ngôn hoài nghi lên tiếng:
Hắn làm sao?
Anh ta...
Đột nhiên đầu óc Chúc Dao trống rỗng, không biết sao lại đột ngột quên hết mọi chuyện:
Ấy, ta định nói với huynh cái gì ấy nhỉ? Chưa gì đã quên mất rồi.
Đúng rồi!
Đột nhiên hắn ta nhớ ra gì đó:
Ta nhớ trong điện Trần Bảo các có Dẫn Hồn Châu, đối với hồn phách...
Hắn ta còn chưa nói xong, bóng trắng chợt lóe, đã không thấy Ngọc Ngôn đâu nữa.
lại đến tận hừng đông, cũng không tra ra nguyên nhân thật sự khiến linh hồn Chúc Dao bay ra.
Việc này rất kỳ lạ.
Ngọc Cẩm nhíu mày:
Có lẽ chỉ vì trước đây cơ thể và hồn phách của con tách biệt quá lâu, dẫn đến bây giờ vừa mới tỉnh lại chưa thích ứng được, yên lặng quan sát sự thay đổi là được.
Bàn tay đang xào rau của sư phụ dùng một chút, trên mặt hắn nhanh chóng hiện lên vẻ khó hiểu, lẳng lặng đáp một tiếng:
Ừm.
Đã chuẩn bị xong chưa?
Huynh đến cưới ta đi!
động xung quanh một hồi, mới tiếp tục mở miệng nói:
Nàng đừng tùy tiện cử động, ta đi mời lâu chủ đến xem thử.
Nói xong thân hình của hắn mới nhoáng lên một cái đã ra khỏi cửa, nhìn kiểu gì cũng như thể xấu hổ chạy bán sống bán chết.
Đúng rồi, sư phụ, ta có chuyện quan trọng muốn nói với huynh.
Vẻ mặt Chúc Dao đầy nghiêm túc, cô nói:
Huynh có cảm thấy Giới Linh...
Câu nói của cô ngừng lại giữa chừng, trên mặt thoáng qua vẻ mờ mịt.
Vẻ mặt Ngọc Ngôn bình tĩnh, bưng thức ăn ra, đặt trước mặt đồ đệ ngốc nhà mình, đưa đũa sang:
Ừm, chuẩn bị xong rồi, hai phần.
Cái gì, hai phần!
Chúc Dao nhảy bật dậy, xông về phía sư phụ của mình, ông đây còn chưa đăng ký kết hôn với huynh nha! Huynh đã muốn tái hôn, một lần cưới hai vợ rồi:
Nói, người thứ ba đó là ai?
Ta giết chết ả!
Ngọc Cẩm nhíu mày, tiến lên trước bắt mạch cho thân thể trên giường, lại giơ hai ngón tay điểm lên giữa trán Chúc Dao đang ở dạng linh hồn, nụ cười bỡn cợt của Ngọc Cẩm thu lại, trên mặt dần hiện lên vẻ nghiêm
trọng, quay đầu nhìn Chúc Dao:
Sinh khí không đứt, sinh hồn không tan, cả hai mặt đều không sao, chắc không nên như thế mới phải... Trước đó con đã làm gì?
linh lực, nhìn thủ dáng vẻ của bản thân. Nhưng rồi lại phát hiện trong đan điền trống không:
Sao thế này?
Dường như Ngọc Ngôn biết cô đang nghĩ gì, giơ tay vung lên, tức khắc biến ra một tấm gương nước.
Sư phụ...
Muốn khóc quá.
Ngọc Ngôn thở dài một tiếng, liếc nhìn đồ đệ trong suốt, nhớ tới cảnh tượng vừa nãy thì gương mặt thoáng ửng đỏ, khẽ ho một tiếng nói:
Ta cũng không biết vì sao linh hồn nàng đột nhiên bay ra?
Ánh mắt hắn dao
Chúc Dao cảm thấy nếu đã sắp kết hôn rồi, vậy cuộc sống sau hôn nhân cũng nên sắp xếp vào hoạt động hằng ngày. Ví dụ như nhân dịp nghỉ phép sinh một con khỉ hay gì đó? Vì thế cô quyết định dùng sức quyến rũ
của mình chinh phục hắn, cho dù hắn không đồng ý, tạo ra điều kiện cũng phải bắt hắn đồng ý.
Ngọc Ngôn gật đầu, không chút để ý vuốt thẳng mái tóc ngắn của đồ đệ, khóe miệng khẽ nhếch:
Nàng như thế này... rất tốt.
Rất tốt? Cô lặng lẽ cúi đầu, chỗ nào tốt chứ?
Sặc không đúng... Đối với sự phụ mà nói, như thế này rất dễ nhận ra chăng? Cái người mất nhận thức khuôn mặt này.
Sư phụ, rốt cuộc có chuyện gì? Vì sao ta quay về trong cơ thể ban đầu thế.
Theo lý mà nói sau khi cô trở về từ thời hiện đại, cơ thể cô hẳn đã gửi lại ở chỗ Giới Linh mới phải.
một chút.
Ừm...
Sư phụ, nghe nói sau khi thành tiên, năng lực ở phương diện nào đó... khụ! Sẽ gặp phải hạn chế. Thật may, bây giờ ta là người thường rồi, không có chút hạn chế nào hết á
... Lo ăn cơm đi!
Vừa kích động, cô liền muốn làm chuyện xấu.
Sư phụ, nghe nói khoảng hai tám tuổi là thời kỳ hoàng kim nhất của con gái. Vừa hay, nguyên thân của ta đúng là hai tám tuổi.
Ha, có thì phải khoe, còn hơn khoe tay phải.
...
Xem như con lợi hại!
Chúng ta vẫn nên nói về chuyện linh hồn của con bay ra thì hơn.
Ngọc Cẩm nghiến răng, hít sâu một hơi, bước lên trước một bước, toan giúp cô xem xét tình hình hồn phách lần nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.