Chương 355: Đi tìm đau khổ nào, thiếu niên!


Đợi một hồi lâu không thấy nó có phản ứng, Chúc Dao ngó sang, con thú ngốc không chịu an phận này cũng biết ngây ngẩn đờ người ra cơ8 đấy!

Cô không kìm được giơ tay gõ lên đầu nó:
Làm cái gì đấy? Mở ra đi nào!
Cơ mà cô lại nhớ ra ở gần đây có hai thủ vệ 3một đỏ một vàng, nếu tiếp tục bị phát hiện thì làm sao bây giờ?

Vì sao không được? Thú cái trong đám thú yêu tiên không nhiều, thiếu đi ngươi, cô ấy lại có thêm nhiều lựa chọn hơn. Có lẽ cô ấy có thể tìm được một kẻ mạnh hơn cô ấy, sau này sẽ tự có người khác che chở bảo vệ
cho cô ấy.

trốn tránh không phải là cách giải quyết, với tính cách bướng bỉnh của cậu ta thì sớm muộn gì cũng tìm tới cô thôi.

Nguyệt Ảnh... ta sẽ không tha thứ cho đệ!
Chúc Dao nhìn thẳng về phía cậu:
Ta không thể nào tha thứ được chuyện để làm ở Linh giới.

khiến cô đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Ở thượng giới còn ai có tu vi vượt qua được sư phụ và lâu chủ nữa. Thế mà Hạt Vừng lại không hề do dự đưa cô đi.
Hơn nữa, rõ ràng Hạt Vừng đã từng nói, do mối quan hệ với Cung Lan, nó không có một bạn thú nào cả, nhưng sau đó lại bảo rằng có một người bạn ở phía nam, biết cách vượt qua giới triều. Thế chẳng phải là câu sau
cho tới khi nó tự lăn theo, cô mới chắc chắn về suy đoán của mình.
Vốn dĩ sau khi Hạt Vừng tỉnh lại, nhìn thấy cơ thể cô, phản ứng đầu tiên của nó không phải là ở lại Lôi Thần điện chờ lâu chủ và sư phụ về, mà không quản xa xôi nghìn dặm cõng cô tới đại lục Yêu Tiên để cứu chữa, đã
thú cầm công tắc nào đó càng đi càng chậm, càng đi càng trì hoãn. Nó thường ngoảnh đầu lại trông ngóng, rồi lại nhanh chóng quay đi, dáng vẻ vừa muốn ngó vừa không muốn nhìn. Nó chạy được một đoạn đã biến
thành tản bộ, cuối cùng biến thành rùa bò luôn rồi.
Cuối cùng, Chúc Dao không nhịn được nữa, cô đứng ở lối ra ven bìa rừng, thở dài một tiếng:
Rốt cuộc cậu muốn theo ta tới khi nào...
Cô quay lại, nhìn về phía quả trứng:
Nguyệt Ánh.

Quả trứng kia khựng lại, đứng yên tại chỗ.

Chủ nhân, làm sao bây giờ?
Hạt Vừng sắp khóc tới nơi:
Nếu cô ấy đi bắt nạt người khác thật thì làm sao? Vừa nghĩ đến... Là trong lòng ta đã thấy là lạ... Cô ấy bạo lực như thế, con thú khác sẽ không chịu nổi cô ấy
đâu. Chỉ mình ta mới có thể... Ta không muốn cô ấy đi bắt nạt con thú khác đâu.

không tồn tại.
Chúc Dao dự định chọn con đường khó đi, bay qua tảng đá lớn, nhảy qua các hồ to nhỏ. Kết quả chính cô lại mệt gần chết, người nào đó thì cứ nhắm mắt cắm cúi theo đuổi. Trong lòng cô kìm nén một ngọn lửa, hết lần
Chúc Dao quay sang xem xét quả trứng bên cạnh, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, ánh mắt cô dần trở nên nghiêm túc, vầng trán cũng nhăn lại thật sâu. Cúi đầu nhìn công cụ trong tay, cô ẩn công tắc mở, cũng không
ngó ngàng tới quả trứng phía sau nữa, cô tiến thẳng vào trong ranh giới.
mới có thể trừ khử hậu hoạn vĩnh viễn.


Thân phận gì?


Không giống thế mà.
Hạt Vùng biện luận.

Không giống chỗ nào?

đâu có phản cảm với cô ấy,mà phản cảm với cảm giác nấp sau lưng cô ấy. Hạt Vừng, thực ra ngươi không ghét cô ấy, mà bản thân người bất lực thôi.


..
Nó trầm tĩnh lại, gương mặt hiện lên vẻ hoảng hốt, như lạc vào trong cơn mê man.

Dao tỷ tỷ..
Nguyệt Ảnh ngẩng đầu, căng thẳng đáp:
Đệ... muốn tìm tỷ, nhưng không tìm thấy... cho nên mới muốn vượt thời không tới Tiên giới. Để biết cho dù thế nào... tỷ tỷ cũng sẽ đi tìm tôn thượng.
Mặt cậu
ta tối sầm, có vẻ bất lực:
Chỉ là trong lúc vượt thời không đã xảy ra vấn đề.


Ví dụ như?


Ví dụ như cướp kẻ thù của cô ấy, đánh cho tất cả đối thủ của cô ấy phải chạy mất dép, khiến cô ấy vĩnh viễn không có cơ hội ra tay. Ta sẽ đánh cho những con thú đực dám bén mảng tới gần cô ấy chạy trối chết, ai bảo
Hồi lâu sau, luồng sáng đen lóe lên trong tay Chúc Dao, thứ công cụ máy móc hình trụ hóa thành một luồng sáng nhập vào trong quả trứng, quả trứng màu trắng chậm rãi biển thành màu đen. Quả trứng chỉ có hơi
thở ban nãy đột nhiên bắt đầu sinh sôi. Hơn nữa sau vài tiếng răng rắc nứt vỡ, từ bên trong xuất hiện một con phượng hoàng đen sì.
Chỉ có một điều cô nghĩ mãi không hiểu, nếu Nguyệt Ảnh luôn ở trong quả trứng đó thì mọi chuyện lại không hợp lý, chẳng phải Hạt Vừng luôn mang theo quả trứng bên người sao?

Rốt cuộc Cơ quan trận đó là thế nào?
Chúc Dao đột nhiên nhớ tới cái trụ tròn màu đen bảo vệ mình khi vượt qua giới triều.
Sắc mặt cậu ta lập tức trắng bệch, không còn sức sống.

Việc đệ muốn giết Vương Từ Chi, cả đời này ta cũng không tha thứ cho đệ.

ngươi muốn làm gì?


Đương nhiên là đánh bại cô ấy.
Hai mắt Hạt Vừng sáng ngời.
Hạt vừng ấm ức gãi gãi đầu, nó cũng đâu có thiếu nghiêm túc?

Ta đổi sang cách nói khác.
Chúc Dao hạ giọng:
Em gái Cung Lan nhà người ta mạnh hơn người, nhưng ngươi cũng không phải không đuổi kịp tu vi của cô ấy, nếu như có một ngày, tu vị của ngươi vượt qua cô ấy,

Cưới cô ấy!

Hạt Vừng trầm mặc một lát, ánh mắt nó ngày càng tỉnh táo hơn, dường như hiểu ra gì đó, nó biến trở về nguyên hình:
Chủ nhân, ta không thể quay về Lôi Thần điện với cô được.


.
Cái đậu xanh nhà nó chứ!
Bây giờ là lúc để ý mấy chi tiết này hả? Ông đây đã quyết định giúp ngươi rồi, đừng có ư ử ở chỗ này nữa, ông nhìn mà nhức óc. Đã nói rốt cuộc là ngươi có thích Cung Lan hay không cơ
mà.


Đây là mắt trận, ẩn vào sẽ quay về như cũ.
Hạt Vừng giải thích.

Ừ.
Chúc Dao gật đầu, không nói gì, cô đi thẳng về phía trước. Hạt Vừng vội đuổi theo, căn cứ vào cử động di chuyển của nó, cả màng bảo hộ cũng di động lên phía trước, rất thông minh. Chúc Dao hơi kích động, đây

Hề hề, vốn nhỏ sinh lời thôi.
Giấc mơ của chủ sạp đẹp vô cùng, dù sao đối phương cũng là một Huyện Tiên, cao hơn mình một cấp, chắc chắn có không ít đồ tốt, không chừng chủ sạp còn có thể kiếm chác một khoản:

Hôm nay mới khai trương, chỉ cần tiền bối lấy đồ ra, thứ gì cũng có thể đổi.

Chẳng trách Hạt Vừng nhất định đòi đi đại lục Yêu Tiên, hóa ra là vì Nguyệt Ảnh còn chưa hợp thể.

Vì sao Hạt Vừng lại giúp đệ? Hai người bắt tay với nhau từ khi nào?
Tên phản bội Hạt Vừng này, hãy đợi đấy.
Chúc Dao còn tưởng bên trong sẽ tối thui, điều nằm ngoài5 dự đoán chính là, từ trong nhìn ra ngoài là lớp màng trong suốt, có thể thấy rõ bốn phía. Cô không nhịn được thử chọt chọt, lớp màng hệt như vảy màu đa sắc,
lại còn rất chắc nữa. Với lại, trong tay Hạt Vừng còn có một cái hộp nho nhỏ màu đen giống lego xếp hình.

Ừ.
Chúc Dao gật đầu, phẩy phẩy tay, cầu bị hành hạ đau khổ đi thôi, thiếu niên à!
Hạt Vừng lượn trên không trung một vòng, đột nhiên nhớ ra gì đó, nó quẹo trở lại, một quả trứng siêu lớn xuất hiện trước mặt cô:
Chủ nhân, quả trứng này tặng cô.

Thật sự là quỷ nghèo - Chúc Dao! Cô sờ khắp người, chẳng lấy ra được cộng tác nào. Lẽ nào thật sự phải đi bộ về Lôi Thần điện? Sẽ không gãy chân chứ? Quay đầu nhìn
cái đuôi
sau lưng một lúc, cô nhíu mày, xác
nhận lại lần nữa:
Thứ gì cũng đổi được à?

điện thoại... Á nhầm, là tìm một bùa truyền âm báo sư phụ tới đón.
Khu chợ nhỏ tới đáng thương, chỉ có ba bốn sạp hàng vỉa hè. Bùa truyền âm muốn mua không có, mua tiên khí thì có một hàng, cô chọn thanh kiếm tiền cấp thấp nhất, sờ tới túi mới phát hiện mình là con quỷ nghèo.

Ngươi qua đây cho ta.
Chúc Dao cách con thú bên cạnh lên, quay lưng bước về phía vùng ranh giới, đi thẳng tới ranh giới, trở về điểm xuất phát. Đoạt lấy chốt mở trong tay nó, cô biến công cụ trở về hình trụ, chỉ về
hướng Yêu Tiên cung và nói:
Ngươi quay lại đi, mình ta tự quay về Lôi Thần điện.

Nhất là khi ở Linh giới, những việc cậu ta làm, thật sự khiến cô đau thấu tâm can.
Bởi thế sau khi trở về từ thế giới hiện đại, cô mới không muốn quan tâm tới chuyện của cậu ta, kể cả Hạt Vừng cố tình nhắc tới, cô cũng không muốn nghe. Thế nhưng từ tận đáy lòng, cô biết rằng có những chuyện,

Ừ.
Trí thông minh của Hạt Vừng ngày càng tụt dần, hồi lâu nó mới trầm lắng đáp lại một câu:
Lúc lớn lên cũng bắt nạt ta nữa...

Chúc Dao hít vào một hơi thật sau, cái chuyện EQ vụt tắt ngu ngốc này:
Hạt Vừng, ngươi có bao giờ nghĩ vì sao người lại để tâm chuyện cô ấy đánh ngươi không?

Hạt Vừng nhất thời ỉu xìu, nó tỏ ra dỗi hờn rầu rĩ nói:
Ta... Ta cũng không biết. Ta... rất ghét cô ấy.


Là bởi vì cô ấy mạnh hơn người, lúc nhỏ từng bắt nạt ngươi à?
Chúc Dao trợn mắt nhìn nó.

Đương nhiên!
Chủ sạp vỗ ngực đảm bảo.

Vậy được thôi!
Chúc Dao quay lại, bước về phía cái đuôi đằng sau, dưới ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, cô bế cậu nhóc lên, đặt xuống sạp hàng vỉa hè:
Ta đổi đứa nhỏ này cho ông đi, dù sao cũng không phải là
Cô đi lên phía trước hẳn một khoảng, cách xa vùng ranh giới một chút, rồi mới tháo màng bảo vệ trên người, biến nó về ống trụ tròn. Quả trứng màu trắng kia cũng lăn ra khỏi ranh giới, chỉ có điều nó vẫn dừng lại
cách cô độ ba bốn bước chân.

Chủ nhân...
Hạt Vừng càng thêm ngơ ngác ngẩng đầu hoang mang, hai mắt nó ươn ướt đẫm lệ nhìn về phía cô:
Chuyện cô nói... Ta nghe chẳng hiểu câu gì sất!


Đậu mát
Chúc Dao muốn bóp chết nó mất, cái nồi canh gà tình cảm cô nung nấu lâu như vậy, giờ bị đổ sạch xuống cống rồi.
Dứt lời nó đập cánh, vội vã bay ngược trở về, trong chốc lát đã không thấy tăm hơi.
Chúc Dao:
...
Trông có giống cái nhà kho lắm hả?
Mãi đến khi bóng dáng của Chúc Dao biến mất trong đám lưỡi dao gió, quả trứng màu trắng đột nhiên rung rung, nó lầm bầm kêu lên một tiếng rồi đuổi theo, nó ở cách chỗ cô tầm ba bốn bước chân, rập khuôn đi theo
phía sau.
Chúc Dao cảm thấy hơi phiền lòng, không thể ngự kiếm, cô chỉ có thể làm phép, lướt đi thật nhanh vào rừng. Thế nhưng, dù cô đi nhanh hay chậm, quả trứng kia vẫn bám theo cô không xa không gần, không lỡ mất
nửa bước.
Nó sững sờ mất một lúc, ngẩng đầu lên.
Chúc Dao trầm giọng nói:
Ngươi là một con yêu thú, tu hành thành tiên, nhất định phải trải qua rất nhiều chuyện chém giết. Người đánh ngươi, lẽ nào chỉ có mình cô ấy hả? Vì sao người lại chỉ ghét mình cô ấy.


Sau đó thì sao?


Sau đó...
Hạt Vừng nhíu nhíu mày, suy ngẫm hồi lâu mới nói:
Sau đó... Sau đó. Làm tất cả những chuyện cô ấy từng làm với ta, làm lại một lần.


Cô thì không tính, cô là chủ nhân mà! Chúng ta có khế ước đó.


Được!
Chúc Dao gật đầu:
Ta đổi sang cái khác, sư phụ ta thì sao? Hắn vừa nhìn thấy người đã muốn hành cho người phải kêu đừng mà đừng mà người ghét hắn không?


Như thế thì cô ấy sẽ không bắt nạt con thú khác à?

Chúc Dao gật đầu, cô suy nghĩ một chút lại lắc đầu, con yêu thú ngu ngốc này sẽ không có bước ngoặt đâu, phải đẩy thêm một cú nữa:
Vậy còn chưa đủ, ngươi còn phải có một thân phận quang minh chính đại, thế

Chủ nhân...
Hạt Vừng sửng sốt hồi lâu, rồi lập tức tỏ vẻ ấm ức:
Cô lại muốn vứt bỏ thú thú hả?


Cút phắn lượn biến!
Chúc Dao trợn mắt lườm nó:
Không nỡ thì tự quay lại tìm cô ấy đi, dập đầu nhận sai cũng được, mặt dày cũng ổn, dù sao mấy thứ này cũng là sở trường của ngươi. Thích thì má nó đi mà kiếm
chính là công nghệ cao chứ gì nữa, có phần tương tự với kỹ thuật hiện đại. Hóa ra công cụ kỹ thuật thời thượng cổ không chỉ dừng lại ở sudoku hay cờ ca rô!
Bọn họ đi thẳng vào trong ranh giới ngăn cách mới phát hiện ra, chiếc lồng bảo vệ này rất thực dụng, lưỡi dao gió đánh lên bề mặt đều tản ra, ngay cả tiếng vang cũng không có. Đôi lúc thỉnh thoảng gặp phải gió táp
Nguyệt Ảnh thấy cô vẫn bình thản nên thất vọng cúi đầu, liếc nhìn vạt áo của cô, phải siết chặt tay mới kiềm chế được bản thân không giơ tay ra nắm lấy:
Cánh cửa thời không chỉ mở trong một thời gian có hạn, đệ
không kịp, chỉ còn cách xuất thần hồn, để hồn phách lên đây, còn thân thể vẫn đang ở lại hạ giới với Hạt Vừng.

Hạt Vừng bị cô gõ cái cốp, giờ mới hồi phục lại tinh thần: 9
A!? Ừ ha!
Nó đáp một tiếng, cầm thứ hình trụ màu đen xoay xoay trong tay, cạch cạch vài tiếng, xung quanh hai người bất chợt xuất6 hiện một quả cầu kim
loại màu đen, bao phủ lấy hai người.
lưng cô ấy, không phải là người nữa rồi.


Không được!
Hạt Vừng trở nên hốt hoảng.

Ghét chứ!

Chúc Dao giơ tay đập cho nó một cái:
Ông đây nói chuyện nghiêm chỉnh cho nhà người nghe.


Vì sao ngươi lại đối xử với Cung Lan đặc biệt như vậy, ngươi có từng nghĩ đến chưa?
Chúc Dao tiếp tục nói:
Ngươi ghét bỏ chuyện bình thường cô ấy hay xông đến trước mặt người, ghét cô ấy cướp đoạt danh tiếng
của ngươi, ghét cô ấy có tu vi cao hơn người. Hơn nữa những thứ này đều hình thành trên cơ sở tu vi của ngươi thấp hơn tu vi của cô ấy. Ngươi chỉ bất mãn, rằng người xông lên phía trước đó không phải ngươi. Ngươi

Ở Linh giới.
Cậu ta thành thật trả lời:
Nó cũng muốn tìm tỷ, cho nên...

Cho nên các người mới bắt tay nói dối! À không, phải là cấu kết làm việc xấu. Từ đầu Hạt Vừng đã biết Nguyệt Ảnh ở trong quả trứng, vậy mà còn giấu cô, gan to lên rồi nhỉ, cái tên nhãi này!
cách ngươi, ngươi sẽ không đuổi kịp. Điều ngươi chán ghét là bản thân chỉ có thể đứng nấp sau lưng cô ấy, ngươi sợ mình không xứng với cô ấy. Thế nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới, có thể cô ấy vẫn luôn đứng trên
đường cho ngươi, ngươi vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy rõ khoảng cách. Đừng để sự tự ti của ngươi biến thành vũ khí khiến cả đôi bên bị thương. Vết thương càng bị cắt sâu, cô ấy sẽ càng thêm đau đớn.

này tới lần khác không thể phát tiết, cô chỉ có thể lựa chọn không nhìn nữa.
Cô đi hết một ngày một đêm mới nhác thấy phía trước có một khu họp chợ nhỏ, Chúc Dao nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Cô quyết định tìm một phương tiện giao thông, không thể tự bay trở lại thì tốt xấu gì cũng gọi
thì sẽ gây ra tiếng vang rất nhỏ.
Chúc Dao vốn giương sẵn cảnh giác đề phòng, bây giờ cô đã có thể thở phào nhẹ nhõm, không biết ranh giới ngăn cách này còn bao xa. Cô vốn dĩ muốn mau mau chóng chóng quay về, nào ngờ lại phát hiện con yêu
Một khắc sau, con phượng hoàng màu đen kia lại biến thành một cậu nhóc cỡ nhỡ vô cùng quen mắt, cả người mặc đồ đen, rất gầy, hệt như Nguyệt Ảnh lần đầu tiên bước ra từ trong băng, lại giống như Thiều Bạch
bước tới giữa bầu trời ngập tràn ma khí. Cậu ta há miệng, dường như muốn nói gì đó.
lại, cứ lôi lôi kéo kéo, do do dự dự, ngươi có phải là đấng mày râu không thể.


Không phải mà!
Hạt Vừng bày ra vẻ mặt thành thật nói:
Ta chỉ là một con yêu thú đực thôi mà.

Nhưng Chúc Dao không muốn nghe, cũng lười quan tâm tới cậu ta, cô quay lưng đi, tiếp tục con đường của mình.
Nguyệt Ảnh hơi thất vọng cụp mắt xuống, cậu nhóc không hé một lời, lại không dám bỏ đi, cậu ta đi theo cô từ phía xa xa. Cô đi nhanh thì cậu ta đi nhanh, cô đi chậm thì cậu ta cũng đi chậm, dường như coi cậu ta

Vì thế đệ mới biến thành trứng?
Thần tộc đều có cơ chế cấp cứu khi cơ thể bị thương sao? Còn nhớ phó bản Ích Linh hồi đó, con rồng ngu xuẩn đập chết nàng, sau khi bị thương cũng biến trở về quả trứng để tu
dưỡng. Sao Nguyệt Ảnh cũng biết chiêu này? Cuối cùng cô đã biết vì sao Nguyệt Ảnh ban đầu chỉ là ngũ hành tạp linh căn mà có thể vượt thời không đến Tiên giới rồi. Có lẽ không phải chỉ vì cậu ta nhập ma, mà còn vì
Cô hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt đầy căng thẳng của Nguyệt Ánh, lúc này lửa giận trong lòng mới dần dịu xuống, siết chặt nắm tay bên người để kiềm chế cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng. Thực ra bản thân cô
cũng chẳng biết phải đối diện với Nguyệt Ánh, với những việc mà cậu ta làm như thế nào. Giận thì đương nhiên là giận, cho dù là bây giờ nhớ lại, cô vẫn muốn treo cái đứa không ra gì này lên đánh một trận.
Vùng ranh giới ngăn cách này khá rộng, hơn nữa không thể thi triển thuật pháp, không thể ngự kiếm, Chúc Dao đi ước chừng ba canh giờ mới thấy loáng thoáng phía xa xuất hiện một mảng xanh xanh. Cuối cùng
cũng chấm dứt, cô thở phào nhẹ nhõm, bước đi ra phía ngoài nhanh hơn. Trước mặt là một cánh rừng vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Vị tiền bối này.
Chủ sạp là một Địa Tiên, vẫn vô cùng khách sáo:
Không có tiên thạch không sao, có vật đồng giá trao đổi cũng được.


Trao đổi?
Còn có thể dùng đồ đổi đồ.
cậu ta có ký ức của Thiều Bạch, lại khôi phục được thân phận Thần tộc. Cho nên vừa rồi khi ra khỏi trứng mới là phượng hoàng:
Cơ quan giúp ta vượt giới là do thần hồn của đệ hoá thành?


Ừm.
Cậu ta ngoan ngoãn gật đầu.

Ta cũng có thể làm được!
Hạt Vừng nóng nảy ra mặt:
Tu vi của ta đã sớm không chênh lệch nhiều với cô ấy nữa, chỉ vì dưới hạ giới, đợi ta hồi phục lại.


Hồi phục lại thì sao chứ? Cô ấy cũng đâu còn thấy thích thú gì.

Đối với cái loại chậm hiểu như thế này, Chúc Dao đành phải cho thêm một mồi lửa nữa:
Dù sao ngươi cũng không cần phải lo lắng. Cô ấy đã quyết định phân rõ giới hạn với ngươi. Say này sẽ không còn ai xông lên
chắn trước mặt người, không ai cướp đi danh tiếng của ngươi, cũng không ai đánh người nữa... Ồ, đương nhiên là vậy rồi.
Cô cười rồi tiếp tục nói:
Sau này cô ấy vẫn có thể làm như thế, nhưng là... con thú trốn sau
con ruột.

Chúc Dao hít một hơi thật sâu, từng cơn giận ùn ùn kéo đến. Nếu Hạt Vừng không để lại quả trứng cho cô, thì quả thật cô sẽ chẳng bao giờ liên hệ quả trứng đó với Nguyệt Ảnh. Bởi thể cô mới cố ý bỏ quả trứng lại đó,
Lòng Chúc Dao chùng xuống, mơ hồ đoán được kết quả, bỗng cảm thấy hơi thương xót, nhưng cô lập tức nhắc nhở mình không được mềm lòng.

Sau đó thì sao?

đá câu trước rồi ư? Chắc người mà nó muốn tìm ở đại lục Yêu Tiên và người được gọi là bạn ấy là Nguyệt Ảnh.
Cô còn tốn bao công sức giúp nó tán gái, thế mà nó lại đi bắt tay với người khác lừa cô, đúng là cái đồ thú ăn cháo đá bát!

Mấy con thú khác ta không quen không biết, nên không có tâm trạng ghét chúng nó. Hơn nữa, cuối cùng ta cũng đánh lại rồi mà.


Ta thì sao?
Chúc Dao nhìn về phía nó:
Ta cũng mạnh hơn người, bình thường cũng đánh ngươi, ngươi từng ghét ta à?


...
Sắc mặt nó nháy mắt trở nên trắng bệch.

Hạt Vừng...
Chúc Dao vỗ vỗ vai nó, cuối cùng vẫn là yêu thú nhà mình, cô không nhẫn tâm bắt nó độc thân:
Thừa nhận đi! Thứ người ghét không phải là cô ấy, mà là sự chênh lệch giữa hai thú, ngươi sợ cô ấy quá xa
Chúc Dao bỗng nhiên nghe thấy tiếng động đằng sau, nhưng cô chẳng quan tâm, ngay cả ngoảnh lại cũng không, cô chỉ bước ra khỏi ranh giới nhanh hơn, còn lông mày càng nhíu chặt thêm.
Quả nhiên là...
Hay quá, may mà còn cứu được!

Vậy thì đi đoạt lại đi.
Chúc Dao nói:
Quay về ôm chân cô ấy, lôi mấy chuyện mất hết liêm sỉ hồi đầu người đã làm, làm lại một lượt với Cung Lan là được.

chúng nó bình thường hay diễu võ dương oai trước mặt ta. Ngày nào ta cũng để ý cô ấy từng chút một, chờ đến khi cô ấy gặp phiền phức, ta sẽ ngay lập tức lao tới, không cho cô ấy có cơ hội gây ầm ĩ. Sau đó để cô ấy...

Nó nói được phân nửa đã dừng lại, dường như cảm thấy lời mình nói hơi sai sai, mặt nó ngây ngẩn.
Chúc Dao cười, nói thẳng vào tâm tư của nó:
Ngươi muốn bảo vệ cô ấy.


..
Mắt nó chợt mở to, vẻ mặt hoàn toàn không tin tưởng, sao có thể nó đâu có...
Chúc Dao dừng hẳn lại, cô thở dài:
Hạt Vừng!


A?


...
Cậu ta hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng cất lên lời.

Chúc Dao chau mày, đứng dậy đi về phía cậu ta, ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt chứa đầy tuyệt vọng, gằn từng chữ:
Đau lòng không?



Tỷ tỷ cũng rất đau lòng.
Bất chợt, cô cũng hơi mất khống chế cảm xúc của bản thân:
Tỷ tỷ luôn cho rằng đệ là một đứa trẻ ngoan, cho dù có lúc làm sai đi nữa, thì tỷ cũng tin đệ, chỉ cần biết sửa là được. Nhưng để lại
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.