Chương 362: Tiểu đội đuổi ma



Thảm nào chỉ Bắc Thần tiên hữu và Tây Môn tiên hữu mới có thể đả thương nó.
Nam Cung Trừng suy nghĩ, mặt đầy vẻ tán thành:
Kiếm trận chính là pháp8 thuật hệ Kim.



Con ma thú kia phản ứng nhanh nhẹn, kiểm trận dù có thể công kích nhưng không thể kiềm chế được lâu. Nam Cung Hoàng, pháp t3huật hệ Thổ của người thế nào?


Đã nói tên ta là Nam Cung Trừng rồi mà!
Nam Cung Trừng bịt kín lỗ tai, Chúc Dao còn chưa hiểu hắn ta có ý gì thì một tiếng hét thảm thiết động trời vang lên, khiến tất cả mọi người xung quanh rung động.

A...! Mặt của ta!!!

Khi bắt đầu tiến vào làn sương độc này, mọi người đều ít nhiều nhiễm phải khí độc, chỉ riêng y bị dính chưởng khá nhiều, hơn nữa còn trực tiếp ảnh hưởng đến vùng mặt.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên trong bí cảnh, bỗng có bốn chữ bay ra khỏi người con ma thú: Vết thương trí mạng, -100.000! Nó liều mạng giãy giụa mấy cái, dần không còn tiếng động nữa.
Khói độc bốn phía bắt đầu tản đi, để lộ bầu trời màu xanh ngắt.
Thành công rồi!
Chúc Dao hơi mất sức, thanh kiếm vừa rồi đã hút hết hơn nửa phần tiên lực của cô, chân như nhũn ra, cơ thể run lên một cái, bên hông chợt bị siết chặt, chớp mắt đã dựa vào lồng ngực quen thuộc.

Sư phụ...

Ngọc Ngôn cúi đầu nhìn cô một cái, thấy cô không bị thương mới sờ đầu cô theo thói quen, định khen đồ đệ nhà mình xuất sắc, nhưng lại không biết mở miệng thể nào. Việc khen ngợi người khác không thường xuyên
Sau khi Trung Cổ Lục dùng pháp thuật hệ Thổ phát tiết xong, con ma thú đáng thương kia đã mất hết sức chiến đấu. Chật vật điên cuồng hét một tiếng, nó dùng móng vuốt đẩy những thứ đâm lên từ mặt đất, muốn
tìm cách chuyển mình lại thành Boss. Trung Cổ Lục đột nhiên sử dụng hết tiên lực trong cơ thể làm phép, trời đất chợt rung chuyển, y kết ấn xong, dứt khoát triển khai
Sơn băng địa liệt
.
Mặt đất bỗng vang lên tiếng ầm ầm, nứt ra làm hai nửa như động đất. Ma thú mất thăng bằng, rơi thẳng vào trong lỗ hổng đó, nhưng trong lúc rơi tự do, cơ thể nó bắt đầu biến hình, hai cánh dài ra rồi bay lên. Thấy nó
Thấy viên ngọc sắp bay ra khỏi đám khói độc, Chúc Dao tiến lên một bước, đưa tay định nhặt vật phẩm từ nhiệm vụ diệt Boss, nhưng cô nhìn viên ngọc kia mang theo vẻ chết chóc thì lại do dự một chút. Một thân
hình thoáng qua bên người, cướp lấy viên ngọc trước một bước.

Không ngờ chỉ bằng mấy người các ngươi, lại có thể đánh bại ma thú này.
Mấy bóng người xa lạ đột nhiên xuất hiện. Quần áo bọn họ khác nhau, tổng cộng bảy nam, một nữ, trong mắt họ là sự vui vẻ mơ hồ. Kẻ cướp
Đội trưởng Nam Cung nói xong, nhìn vào giữa đám khí độc, chỉ thấy bên trong có ánh sáng màu hồng, một viên ngọc màu đỏ chậm rãi bay lên, càng lúc càng cao. Thấy nó sắp chui ra khỏi đám khói độc, hắn ta vui
mừng chỉ vào viên ngọc nói:
Đó chính là Nguyên Giải châu. Ta đi liên lạc với các đội bí cảnh khác.

Chúc Dao cẩn thận nhìn kỹ, thấy trên viên ngọc màu hồng kia có viết sáu chữ màu trắng: Một mảnh vụn của chìa khóa.
đi Nguyên Giải châu là nam tiên mặc đồ xanh dẫn đầu.

Các người là ai?
Chân mày Nam Cung Trừng nhíu chặt, cảnh giác nhìn đám người bất thiện này.

Dĩ nhiên là người tới tìm bảo vật.
Gã đàn ông dẫn đầu kia hừ lạnh một tiếng, lộ vẻ khinh miệt nhìn năm người đã mệt mỏi:
Nhìn các ngươi liều chết đánh ma thú này, cũng coi như là có công lao, ta sẽ không giết các
Không thể bị yếu thể được, phải tốc chiến tốc thắng. Nhưng Trung Cổ Lục vẻ ngoài đầy nam tính, nay lại đang tạm thời tuột xích, không dám xông lên.

Cứ quyết định như vậy đi.
Đội trưởng Nam Cung Trừng nghiêm nghị, tiện thể truyền âm đến hai người trước mặt:
Sau khi sử dụng pháp thuật hệ Thổ khống chế nó, bốn người chúng ta đồng thời ra tay, một đòn
đánh chết ma thú.

sắp chạy thoát, Trung Cổ Lục cắn răng, nhanh chóng phóng ra mười mấy cây cột đất, trói thân thể nó lại như xiềng xích, kéo nó về lỗ hổng đó.

Ngay lúc này!
Đội trưởng Nam Cung ra lệnh, bốn người khác đồng thời làm phép. Bỗng nhiên, một thanh linh kiểm to như một ngọn núi xuất hiện trên không trung, mang theo sức ép vô cùng lớn, xua tan khí độc
bốn phía, cùng lúc đó, nó đâm thẳng xuống phía dưới, chính giữa con ma thú.
Bỗng chốc, Trung Cổ Lục thay đổi 180 độ, tiên khí trên người y lập tức bùng nổ. Chúc Dao mơ hồ thấy được lửa giận đang cháy hừng hực quanh người y. Y dừng bước, sát khí tràn ra, hung hãn trừng mắt nhìn ma thú
đằng sau:
Thứ rác rưởi nhà ngươi, dám khiến khuôn mặt xinh đẹp của ta bị thương!

Đột nhiên, thân hình y lóe lên, xông thẳng tới. Mấy tiếng đùng đùng vang lên, từng cột đất trồi ra, đóng đinh hai cái móng vuốt của con ma thú. Con ma thú kêu thảm thiết một tiếng, rồi lập tức ngưng dùng nọc độc
tấn công. Nhưng vẫn chưa xong, phía trước nó chợt xuất hiện một nắm đấm đất, đánh ngã con ma thú xuống đất. Chỉ trong chốc lát, vô số cột đá vươn lên khỏi mặt đất, ùn ùn kéo đến chỗ ma thú, điên cuồng đâm vào
nó.

Con mẹ nhà ngươi, dám làm khuôn mặt của ta bị thương, con mẹ nó ngươi dám làm mặt ta bị thương. Ông đây tu tiên nhiều năm như thế, không một ai dám làm khuôn mặt này bị thương, thứ rác rưởi, tạp nham,
dữ dội, mang theo uy áp. Đột nhiên, bốn chân nó chạm đất, đổi tư thế mới, cơ thể lại bắt đầu tiết ra nọc độc.

Không hay rồi, nó sắp dùng nọc độc tấn công.
Mặt Nam Cung Trừng biến sắc, nó cố ý tiết ra nhiều nọc độc như vậy, chỉ cần nó lắc mình một cái, chất độc ấy sẽ tung bay đầy trời, dù có trở lại hồ Tịnh Thanh cũng
không cản được. Làm thế nào đây?
May là vẫn đánh chết được nó, tiểu đội trưởng Nam Cung nói, Nguyên Giải châu sẽ ở trong cơ thể nó. Chúc Dao nhìn thi thể cao như núi một cái, mặt nhăn nhó:
Cái này... chẳng lẽ phải mổ ra à?
Cô không có hứng thú
với việc mổ thi thể đâu!

Mổ?
Đội trưởng Nam Cung nhìn cô với vẻ khó hiểu:
Sao lại làm thế?

Khóe miệng Chúc Dao giật một cái, đây thật sự là người đồng đội chỉ biết làm biếng, đỏm dáng kia ư? Sao lại có cảm giác cái gì đó vừa được mở phong ấn nhỉ!?

Cô em, chúng ta lên đi.
Tiểu đội trưởng Nam Cung vẫn rất bình tĩnh, ngoắc ngoắc tay với cô nói:
Ừ, mọi việc đều làm theo kế hoạch.


...
Kế hoạch quái gì chứ, lật bàn! Sao mặt người lại tỏ vẻ cực kỳ tận tâm thể kia? Bạn bè của ngươi sắp nổ tung đó!

...
5Giờ là lúc quan tâm tới hình tượng sao?
Gào...
Đột nhiên, con ma thú kia tức giận gào lên một tiếng, dưới sự bao vây tấn công của Ngọc Ngôn và Nguyệt Ánh, nhiều vết thương đã xuất hiện trên người nó. Hình như đã bị ép đến sốt ruột, nó phá lệ gầm lên một tiếng

Không chết sao?
Chúc Dao hơi sửng sốt, quay đầu nhìn thi thể đã biến mất được một nửa trên mặt đất:
Chẳng lẽ nó còn sống lại được?


Đúng vậy!


...
Có cần nói giả thuyết kinh khủng như vậy với vẻ mặt nghiêm trang thể không?
ngươi, đi thôi.


Ngươi muốn cướp bảo vật!?
Đội trưởng Nam Cung tức giận.

Đúng thế đấy, thì sao?
Gã đàn ông không hề có vẻ áy náy.

Ta không đi qua đó đâu! Khí độc kia đâu phải trò đùa.
Trung Cổ Lục có vẻ rất kiên quyết, vừa nói vừa bay thẳng về hướng hổ Tịnh Thanh:
Nhan sắc của ta đẹp đẽ nhường này, không thể đặt vào nơi...

Y còn chưa nói hết lời, Nam Cung Trừng đã lặng lẽ làm phép, biến ra một tấm gương nước trước mặt y. Ngay lập tức, tấm gương phản chiếu khuôn mặt màu tím vì nhiễm độc củay.
Hai giây sau...
dám làm ta bị thương, chết đi, chết đi, chết đi...

Y vừa đánh vừa chửi, pháp thuật được sử dụng vừa nhanh vừa độc. Y tức đến mức chân tóc cũng dựng thẳng đứng lên, Chúc Dao chỉ thấy một đống điểm tổn thương nhẹ nhàng hiện lên trên đầu con ma thú: -1000,
-2000, -3000...
tập luyện thì làm sao mà được?
Chúc Dao đã kéo hắn đi đến chỗ thi thể con ma thú. Không thể không nói, con Boss này quá khó đánh, so với những thứ cô đụng phải trước đây, bàn về độ da thô máu dày, chỉ có hai tộc Thần, Ma mới có thể mạnh hơn
nó. Quan trọng là nó còn có phòng vệ ma, tiến thuật không gây ra nhiều thương tổn với nó.

Ta không thông thạo pháp thuật hệ Thổ, nhưng mà...
Hắn ta 9quay đầu nhìn Trung Cổ Lục đang và chăm chú ở đằng sau.

Cái gì?
Ông anh mạnh mẽ Trung Cổ Lục nói với vẻ ghét bỏ:
Ta sẽ không chạy qua đó 6đâu, con ma thú kia buồn nôn như vậy, chẳng may đến gần rồi vô tình làm gương mặt như hoa như ngọc của ta bị thương thì
sao?

Không mổ xẻ à? Vậy làm sao lấy được phần thưởng nhiệm vụ? Đang định đặt câu hỏi, thì đột nhiên thi thể độc đen sì kia phát sáng, dần dần hóa thành sương mù trước mặt cô, cuối cùng biến thành một làn khói độc
màu tím đen, so với khói độc trước đó còn nồng hơn gấp trăm lần:
Cái này... đây là?
Cô hoảng sợ.

Cô không biết là ma thú sẽ không chết ư?
Đội trưởng Nam Cung bày ra vẻ mặt thất vọng về đồng đội.

Ma thú vốn là do khí độc của vùng đất này sinh ra.
Nam Cung bình tĩnh giải thích:
Khí độc sao có thể có sinh mạng? Chúng ta chẳng qua chỉ đánh tan nó thôi, ba ngày sau, khí độc này sẽ hội tụ lại thành ma thú
mới.


...
Hóa ra đúng là một thứ kỳ quái, còn có thể tái sinh vô hạn.
Đội trưởng Nam Cung siết chặt tay bên người, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù cướp đoạt bảo vậy cũng là chuyện rất bình thường, mà khắp nơi trong bí cảnh đều là người như vậy. Nguyên Giải châu không khó

lấy, mà cái khó là ở chỗ bảo vệ nó, tìm được cơ hội mang ra khỏi bí cảnh, cho nên ngay từ khi đi vào giết ma thú, hắn ta đã lo chuyện ứng đối. Nhưng không ngờ được mấy kẻ trước mắt sẽ vô sỉ đến vậy, họ vừa giết được

ma thú liền lao ra cướp đoạt bảo vật, rõ ràng là đã để ý họ từ trước. Lại vào đúng lúc bọn họ chưa khôi phục nguyên khí, đặc biệt là Trung Cổ Lục, gần như đã kiệt sức. Đánh nhau với mấy kẻ này hoàn toàn không có cơ

hội thắng.


Các ngươi cũng không tệ đâu, năm người đã có thể giết con ma thú này, ngay cả ta cũng phải nói một tiếng bội phục.
Gã đàn ông kia dù nói lời khen nhưng lại cười đầy vẻ đắc ý.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.