Chương 379: (1)


bay vào trong cơ thể cô là thứ gì? Chắc chắn không phải là oán hận, nếu không thì vết thương trên người cô sẽ không được chữa khỏi mà hiện giờ cô đã8 biến thành một cái sàng mất rồi.


Đông Phương muội, muội không sao chứ?
Nam Cung Trừng lo lắng nhìn cô.

Chúc Dao lắc đầu.
Nguyệt Ảnh và Ngọc Ngôn cũng đi tới, lúc đầu định tới bắt mạch cho cô nhưng phát hiện ra cả người cô không hề bị chút tổn thương nào, ngay cả vết 9máu cũng không thấy đâu cả.
Dao.
Dường như nó đang ngơ ngác, sau đó đột nhiên phát ra tiếng kêu vui vẻ:
Chíp!

Chúc Dao cứng đờ người, phất tay với nó:
Hi...

Tổ hành động bốn người đứng xem phía sau cũng ngẩn ngơ nhìn, cảnh tượng hài hòa này rốt cục là sao?

Đông Phương muội...
Nam Cung Trừng gọi một tiếng:
Rốt... rốt cục là sao vậy?


Ta cũng không biết mà.
Chúc Dao lắc đầu:
Linh trí của những bông hoa hướng dương này khá thấp, đại đa số chỉ biết làm việc theo bản năng, ta không biết mình có thuyết phục được bọn chúng hay không
Ặc ặc...

Chíp chíp chíp chíp?
Trả lời vậy không sai gì chứ?
Thế là một cuộc hội thoại giữa một người và một bông hoa hướng dương bắt đầu phát triển theo phương hướng quỷ quái.

Đều do bọn ta.
Nam Cung Trừng tự trách bản thân:
Là do bọn ta liên lụy tới các ngươi, hay là các ngươi cứ đi tiếp đi, ta và Trung Cổ tiên hữu dưỡng thương tại chỗ, sau khi khỏe lại thì sẽ đuổi theo các ngươi.


Tiểu Hoàng nói đúng.
Trung Cổ Lục cũng gật đầu nói:
Chỉ có ba người các ngươi mới có hy vọng thành thần, với tình trạng của bọn ta bây giờ...


Nói vớ nói vẩn gì vậy?
Chúc Dao không thích nghe mấy lời này:
Ai nói sẽ bỏ rơi các ngươi chứ?! Khi ở tầng một chúng ta là một tập thể, cho dù giải tán thì cũng không phải vào lúc này.

Trái tim Chúc Dao nghẽn lại, nhưng ngay sau đó, đám hoa hướng dương kia lại quay đầu về, tiếp tục uốn éo hô
Chủ thượng. Ánh nắng
, Ngọc Ngôn an toàn đi tới bên cạnh Chúc Dao.
Quả nhiên đám thực vật này chỉ phản ứng với người cắn thuốc quá nhiều.
Sau đó là Nguyệt Ánh, cậu ta cũng không khác gì Ngọc ngôn cả. Khi Nguyệt Ảnh đi tới, tất cả hoa hướng dương hình như ghét bỏ cậu ta, ngửa người ra phía sau. Chúc Dao đoán chắc nguyên nhân là vì ma khí
Chúc Dao ngơ ngác, dường như cô rất được hoan nghênh thì phải.
Ngày càng có nhiều hoa hướng dương, lao thẳng về phía trước, tạo thành một con đường đi thẳng tới khu vực ánh sáng tiếp dẫn. Cô cảm thấy hình như mình đang viếng thăm hữu nghị đất nước hoa hướng
dương. Đây mới đúng là con đường màu xanh VIP d! Rốt cục là cô đi đâu? Hay là đi đâu? Hay là tới đâu nhỉ?
cũng không chừa cô ra ngoài.

Ặc.
Nói rất hay:
Thật ra ý ta chính là hoa hướng dương và nấm. Sư phụ cũng nhận ra rồi chứ, hai loài thực vật kia hấp thu ánh nắng... Ặc, ý ta nói mắt trận chính là điểm mấu chốt của tất cả các loài thực vật
xuất hiện, cho nên bọn chúng mới cố tình ở cách xa chúng ta như vậy. Nhưng ta cảm thấy chỉ có hai loại thực vật kia là có thiện cảm với ta. Bọn chúng nhất định có điểm gì đó khác biệt với các loài thực vật
nói hướng dương này!


Chíp!
Hoa hướng dương hếch cái thân to khỏe lên, tỏ vẻ đang nghiêm túc lắng nghe.

Chuyện này... Rốt cục thì ngươi là gì hả? Còn nữa, người biết ta à?


Chíp chíp chíp chíp chíp chíp chíp chíp.

Chờ đã! Cô đang làm cái quái gì vậy?
Má! Vì sao có phải phải so đầu xem ai
chíp
nhiều hơn ở chỗ này chứ nhỉ?
như vậy mà thôi. Nhưng Mộc linh ở tận vùng đất Man Hoang xa xôi, hơn nữa sớm đã hóa hình, sao có thể xuất hiện ở nơi này.
Nam Cung Hoàng và Trung Cổ Lục điều tức suốt hai ngày ròng thì vết thương trên người mới lành được bảy tám phần. Cho dù sư phụ đồng ý cho Chúc Dao xung phong, một mình tiến vào tầng tiếp theo những
vẫn canh gác ở khu vực biên giới, đề phòng khi có chuyện gì xảy ra có thể cứu viện kịp thời,

Chíp chíp chíp chíp chíp.


Chíp chíp chíp chíp chíp chíp.


Chíp chíp chíp chíp chíp chíp chíp.

Hoa hướng dương bắt đầu lại lắc trái lắc phải, uốn éo không ngừng, kêu lên như đang hô khẩu hiệu:
Chủ thượng, chủ thượng... Ảnh nắng, ánh nắng... Chủ thượng chủ thượng...
Nó lắc một cái thì hô một tiếng.
Những đóa hoa hướng dương khác mọc lên như nấm, ngày càng xuất hiện nhiều hơn, xếp thành hai hàng ở hai bên trái phải của cô, dường như đang xếp hàng chào đón vậy, cũng uốn éo theo.
Trong lúc này, mấy tiếng
Chủ thượng, ánh nắng...
vang vọng khắp bãi cỏ, động tác vô cùng đồng nhất, khẩu hiệu cùng vang, chẳng khác nào đang duyệt binh vậy.

Lợi hại quá!
Anh bạn Nam Cung Trừng đứng xem không hiểu rõ chân tướng tỏ vẻ sùng bái:
Không ngờ Đông Phương muội lại hiểu được hoa hướng dương!

Đám người:
...
Ta muốn cắt đứt quan hệ với hắn ta!

Ôi! Chuyện này...
Chúc Dao tạm thời tìm lại tiếng mẹ đẻ của mình, cho dù cô muốn nói chuyện lý tưởng sống với hoa hướng dương tới cùng nhưng thực tế thì phải bắt đầu nói chuyện từ chỗ nào đây hả?
Ta

Chíp...
Nó nghiêng đầu, kêu một tiếng dài, sau đó đột nhiên duỗi một chiếc lá cây to lớn ra, cuốn lấy cổ tay của cô, kêu lên một tiếng thanh thủy:
Chủ thượng!

Lại là chủ thượng?

Chủ thượng là cái gì? Vì sao lại gọi ta như vậy?

Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, nắm thật chặt cánh tay Chúc Dao trong tay mình:
Nàng có ý định gì không?


Ta nghĩ thực vật ở nơi này khẳng định phân chia theo từng khu vực, càng vào sâu thì độ khó sẽ càng lớn.
Chúc Dao trầm giọng nói:
Bây giờ chúng ta không thể sử dụng pháp thuật, Tiểu Hoàng và Tiểu Thanh
đang bị thương, e rằng khó lòng kiên trì đi tới khu vực ánh sáng tiếp dẫn được.

khác, cho dù cũng do lòng oán hận biến thành nhưng khẳng định có thêm thứ gì đó khác biệt. Có lẽ... Ta có thể nói chuyện với bọn chúng.

Ngọc Ngôn vẫn cau mày, hiển nhiên không đồng ý phương án mạo hiểm này.

Bây giờ chúng ta không có biện pháp nào khác, không thể ngồi ở đây chờ chết phải không?
Quan trọng hơn chính là tiếng
chíp chíp
khi nãy khiến cô cảm thấy có điều kỳ quái, trước đây chỉ có Mộc linh kêu
Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, kéo tay cô:
Nàng đã quyết định rồi.

Hắn nói câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn.
Chúc Dao cười hì hì:
Sư phụ, ta có một ý tưởng, ta định đi một mình ra khỏi ranh giới hoa hướng dương để quan sát.


Thế nhưng...
Nam Cung Trừng nhíu chặt mày, quay đầu nhìn về phía trước:
Không biết sẽ có thứ gì xuất hiện ở phía sau, bây giờ bọn ta bị thương quá nặng, chỉ làm gánh nặng cho mọi người thôi.


Cho dù là gánh nặng thì bọn ta cũng bằng lòng cảnh ở trên lưng.
Chúc Dao ngồi xổm người xuống, trầm giọng nói:
Yên tâm đi, ta sẽ không bỏ rơi các ngươi đâu. Cho dù phải công thì ta cũng sẽ cõng các
ngươi tới đích.


Vớ vẩn!
Vẻ mặt Ngọc Ngôn lạnh lùng:
Nơi đó chắc chắn sẽ còn nguy hiểm hơn, một mình nàng sao ứng phó được.


Sư phụ... Ta cảm thấy những thực vật kia không muốn tổn thương tới ta.
Cô sờ lên bộ ngực đã được chữa trị.
Hắn nhíu mày chặt hơn trước:
Nếu như vậy thì sao trước đó nàng lại bị thương?
Cho dù Ngọc Ngôn biết thể chất của đồ đệ mình rất khác lạ, nhưng khi nãy đòn tấn công của đám pháo ngô và đậu Hà Lan kia
nữa. Sư phụ...
Chúc Dao nhìn Ngọc Ngôn ở cạnh đó:
Huynh chưa từng ăn đan dược, chắc là lòng thù hận của chúng với huynh cũng thấp nhất. Hay là huynh đi thử xem?

Ngọc Ngôn gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh, sau đó mới đi tới phía trước một bước. Gần như trong nháy mắt này, đám hoa hướng dương còn đang vui mừng reo hò lập tức yên tĩnh lại, lũ lượt quay đầu nhìn
về phía Ngọc Ngôn.
Nam Cung Trừng sững sờ, đưa mắt với Trung Cổ Lục để trao đổi, đột nhiên bật cười nói:
Đông Phương muội, muội đúng thật là... chẳng giống một người tu tiên gì cả!
Đừng nói đến việc tu tiên từ xưa đến nay
đều vô tình, cho dù là yêu tiên như bọn họ ở dưới tình hình này cũng sẽ vứt bỏ đồng bọn ở lại, đừng nói chi là ở tầng cao nhất nguy cơ trùng trùng như nơi đây. Có câu đại đạo vô tình, bắt đầu từ ngày bước lên
trên con đường này thì bọn họ đã quá quen với việc chém giết và phản bội, người càng sống lâu thì sẽ càng thờ ơ với tình nghĩa. Không ngờ rằng vào lúc này đây còn có người nói với hắn ta câu
cho dù phải
công thì ta cũng cõng các ngươi tới đích
.

Trước tiên tĩnh dưỡng tại chỗ đã, chờ khi vết thương của các ngươi lành lại thì chúng ta xuất phát.
Chúc Dao vỗ bả vai Nam Cung Hoàng, nói:
Nếu như ta đoán đúng thì phía bên này sẽ không gặp phải nguy
hiểm gì cả, nhưng...
Cô ngẩng đầu lên nhìn về khu vực cách đó hơn hai trăm mét:
Chỉ cần đi qua ranh giới hoa hướng dương thì e rằng sẽ xuất hiện những loài thực vật khác.

Hiện giờ trên đồng cỏ không còn bất kỳ cái cây nào, cho dù pháo ngô màu vàng mới chồi lên trước đó cũng đã quay6 trở lại lòng đất.

Nàng có cảm thấy chỗ nào khác thường không?
Ngọc Ngôn nhìn chằm chằm đồ đệ ngốc nghếch nhà mình, cuối cùng vẫn không y5ên lòng, bắt mạch cho cô.

Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
Chúc Dao buông tay xuống, kể lại mọi chuyện khi nãy.

Chíp chíp?
Hoa hướng dương nghi ngờ kêu lên một tiếng, dường như không hiểu được cô.
Chúc Dao đành phải tạm thời đổi sang ngôn ngữ chíp, học theo nó kêu lên một tiếng:
Chíp chíp?

Hoa hướng dương lập tức mừng rỡ đáp lại:
Chíp chíp chíp.

Chúc Dao hít một hơi thật sau, sau đó mới đi ra khỏi khu vực hoa hướng dương xuất hiện trước đây, tiến về phía trước vài bước, mặt đất lập tức rung chuyển. Mấy người phía sau thót tim, theo bản năng siết
chặt thanh kiếm trên tay.
Hồi lâu sau, phụt một tiếng, một cây hoa hướng dương xuất hiện, chỉ là nó không đúng cách mấy trăm mét mà xuất hiện ở ngay bên cạnh Chúc Dao, cánh hoa khổng lồ nở ra, hai con mắt chớp chớp nhìn Chúc
trên người cậu ta nên khiến bọn chúng tránh né theo bản năng.

Cũng chỉ còn lại Nam Cung Hoàng và Tiểu Thanh, Chúc Dao không thể không đề cao tinh thần gấp trăm lần. Đám thực vật này do lòng oán hận của cỏ cây biến thành, hoa hướng dương không chú ý tới Ngọc

Ngôn và Nguyệt Ảnh là vì hai người họ chưa từng dùng đan dược, vốn không có thù hận gì cả. Nhưng hai người kia thì hoàn toàn khác...


Nam Cung Hoàng, người tới trước đi.
Chúc Dao trầm giọng nói:
Phải thật cẩn thận...


Nam Cung Trừng đương nhiên cũng nhận ra được tình hình, rất có thể số thực vật này nhắm vào hai người bọn họ, nhất thời cảm giác áy náy trong lòng càng sâu sắc hơn. Nếu như không có hai người bọn họ
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.