Chương 42: Bật chế độ bịa chuyện


Sư thúc mới chỉ vừa kết đan thôi đấy! Mà nghe loáng thoáng sư thúc từng là đệ tử ngoại môn đó.



Ngoại môn thì sao nào? Không chừng tu luyện thêm thời gian nữa, Tiêu sư thúc có thể đuổi kịp vị kia của Ngọc Lâm Phong không biết chừng.

Ha ha, nói cũng đúng! Ô, xem kìa! Tiêu sư thúc tới đây kìa.
Chúc Dao đã xác định người bọn họ đang nói là Tiêu Dật, bản thân cô cũng không kiềm chế được mà quay đầu nhìn sang.

Thế nhưng, chỉ một cái liếc nhìn đã khiến lòng cô chùng xuống, đôi mắt trợn to, bên tai như nghe thấy tiếng cằm mình rớt xuống.

Người đó đúng là Tiêu Dật, cùng một khuôn mặt với dáng người tương tự, thậm chí ngay cả nốt ruồi bên cổ cũng y hệt.

Nhưng thể quái nào trên mặt hắn lại có chữ, đó là ba chữ vô cùng thu hút ánh mắt người khác với kiểu chữ in đậm to đùng chỉ thiếu đóng khung lại: BUG! Đệt, còn là tiếng Anh nữa mới chịu! Càng sốc hơn nữa là không biết thế quái nào lại có một dấu chấm than màu vàng rực cực lớn lơ lửng trên đầu hắn, nó còn nhấp nháy liên tục như sợ không ai thấy, dường như cô còn nghe thấy tiếng còi báo động
Tút tút tút
bên tai nữa.

Không, không, không, chắc chắn là cô nhìn nhầm rồi! Chúc Dao liều mạng dụi mắt mấy lần, ba chữ trên mặt hắn vẫn không có dấu hiệu biến mất.

Không đúng, chắc chắn là ảo giác.

Chúc Dao tiện tay giật lấy miếng vải trong tay của một người đứng bên cạnh, đột nhiên nhào tới chà tới chà lui nét chữ trên khuôn mặt kia.


Ơ, đó là...
giẻ lau.

Người bên cạnh lẳng lặng ngậm miệng không thốt ra hai chữ kia.

Bà chà, bà chà, bà chà này! Nhưng ba chữ cái tiếng Anh in đậm to đùng đó vẫn bất khuất kiên trì hiện trên khuôn mặt của mục tiêu.

Ai giải thích cho tôi chuyện này là thế nào với được không? Bầu không khí xung quanh trở nên lặng ngắt trong chớp mắt, nhưng một số nữ tu sĩ đứng bên cạnh Tiêu Dật lại đang giận dữ nhìn Chúc Dao bằng ánh mắt phun lửa, không biết con hồ ly tinh từ phương nào đột nhiên nhảy ra gây rối? Nếu Chúc Dao nhìn kỹ sẽ phát hiện, trong số nữ tu sĩ này có người mà cô quen biết, đó là Linh Lung và Tô Tử.

?
Cảm ơn tiểu sư muội này!
Tiêu Dật cuối cùng cũng không chịu nổi hành vi mất mặt của cô gái vừa xuất hiện, hắn ngăn cô lại rồi nói:
Ta không một chút nào!
Tuy không quen biết, nhưng tốt xấu gì người ta cũng muốn lau mồ hôi cho hắn.

Tiêu Dật nhìn kỹ cô gái trước mắt, đôi mắt chợt sáng lên, tuy trồng vẫn còn nhỏ, hơn nữa khuôn mặt rất lạnh lùng, nhưng lại vô cùng dễ thương, khuôn mặt tròn tròn vẫn còn vẻ phúng phính búng ra sữa của con nít, càng khiến người khác muốn cắn một cái.

Trái tim Tiêu Dật bỗng trào lên sự ấm áp, bất giác nở nụ cười hiền hòa:
Không biết sự muội tên là gì?


Chúc Dao ngẩn người ra nhìn nụ cười hơi quá rạng rỡ của Tiêu Dật, ngay cả ba chữ cái BUG cũng hơi vặn vẹo, thiếu chút nữa cô đã không nhịn được phun đầy mặt Tiêu Dật.

Bên tại cô dường như truyền tới một âm thanh: Người chơi Tiêu Dật thi triển kỹ năng
Nụ cười tan chảy
với bạn x1

Tổn thương tạo thành: MISS! Chúc Dao trực tiếp bỏ qua nụ cười ấy, cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn đỉnh đầu của hắn, nhìn dấu chấm than màu vàng rực còn to hơn cả cái đầu của hắn! Chữ không chà đi được, nhưng không biết dấu chấm than này có lấy xuống được không? Bỗng dưng cô thấy rất ngứa tay!
Sư muội?
Thấy cô không có phản ứng, hiếm khi nào thấy Tiêu Dật kiên nhẫn chờ đợi thế này, nụ cười trên khóe miệng cũng ngày càng hiền hòa:
Đừng sợ, không biết muội là đệ tử của ngọn núi nào?
Lúc này Chúc Dao mới lấy lại tinh thần, gã này...

đang thả thính cô sao? Từ việc xung quanh ngày càng có nhiều nữ tu sĩ nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, cô liền biết nụ cười của Tiêu Dật hiền lành đến cỡ nào.

Nhưng cô thực ra rất khó nảy sinh thiện cảm với khuôn mặt in ba chữ cái BUG to chình ình kia.

Với tư cách là một nhân viên kỹ thuật lành nghề, cô vừa nhìn thấy ba chữ cái này là chỉ muốn xóa sạch nó, sau đó viết lại chương trình mà thôi.


Bánh bao nhỏ?
Chúc Dao còn chưa mở miệng thì đột nhiên có người lên tiếng cắt ngang bầu không khí vi diệu này.

Không biết từ lúc nào Vương Từ Chi đã đi tới, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn khuôn mặt cô, cậu ta dường như nghĩ tới cái gì đó, liền kéo cô ra sau lưng, sau đó đưa mắt nhìn Tiêu Dật đứng bên cạnh với ánh mắt đề phòng:
Ngươi lại muốn làm gì?
Tiêu Dật cau chặt mày, khuôn mặt hiện rõ vẻ chán ghét, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã bình thường trở lại:
Vương sư chất, người hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn chào hỏi vị sư muội này thôi.
Vương Từ Chi chỉ im lặng bước lên một bước, càng cố gắng che chắn Chúc Dao sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Dật.

Tiêu Dật nhất thời bó tay, chỉ có thể quay người bỏ đi.

Những người xung quanh cũng giải tán, trước khi đi còn không quên chỉ chỉ trỏ trỏ vào Vương Từ Chi, dường như rất khó chịu với hành vi vô lễ vừa rồi của cậu.

Vương Từ Chi hình như cũng đã quen rồi, hoàn toàn không để ý đến bọn họ, cậu kéo Chúc Dao vội vã rời khỏi ngọn núi chính này.

Chúc Dao vẫn đang kinh ngạc vì bị cậu ta nhận ra từ cái nhìn đầu tiên, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện đã tới căn nhà quen thuộc, đây là nơi ở của Vương Từ Chi, trước đây cô đã từng tới đây rồi.


Sao muội lại xuống núi hả?
Vừa vào nhà, khuôn mặt Vương Từ Chi đã trở nên nặng nề, hơn nữa còn có vài phần lo lắng nhìn cô:
Còn nữa, sao muội lại...

trở thành thế này?
Chúc Dao hơi ngẩn ra:
Chuyện này...

nếu ta nói cậu nhận nhầm người...

Không thể nào!
Khuôn mặt cậu ta bỗng nghiêm lại, dường như không hài lòng với lời nói không thành thật của cô, Vương Từ Chi nhấc tay véo đôi má phúng phính của cô:
Bánh bao nhỏ cho dù trưởng thành cũng vẫn là bánh bao thôi.

Mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


Bánh bao cái đầu cậu! Chúc Dao hất bàn tay đáng ghét đó ra, cứu lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cô rất ghét khuôn mặt trẻ con này.


Ta vốn là thế này mà!
Chúc Dao ngẫm nghĩ một lát, quyết định tạm thời không nói cho cậu ta biết sự thật.


Vậy trước đây là thế nào?
Hai ngày trước gặp mặt, cô vẫn là đứa bé chưa đầy một tuổi, sao hôm nay đã trở thành thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi chứ?
Trước đây ta trúng một pháp thuật cực kỳ ác độc.
Chúc Dao bắt đầu bật chế độ bịa chuyện.


Người trúng pháp thuật này sẽ ngày càng nhỏ lại cho đến khi biến mất.

May mà ta gặp được sự phụ, ông ấy thấy ta đáng thương nên đưa ta về đây.

Sư phụ nói đây là một loại pháp thuật đã thất truyền từ lâu, ông ấy cũng chỉ nghe nói từ rất lâu về trước, mãi cho đến gần đây, sư phụ mới nghĩ ra phương pháp hóa giải.

Thật sao?
Vương Từ Chi vẫn có đôi chút không tin tưởng, cậu nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi.


Tất nhiên là thật rồi, nếu không cho dù ta có cách trở thành người lớn, nhưng bản chất vẫn là đứa trẻ con, sao có thể nói chuyện với cậu thế này chứ?
Chúc Dao ngày càng bịa chuyện lưu loát hơn:
Nói thật với cậu, thật ra ta cũng ngang tuổi cậu thôi, nhưng vì pháp thuật còn chưa hoàn toàn bị hóa giải, nên mới trong thế này.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.