Chương 71
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2432 chữ
- 2021-12-31 05:29:33
Chúc Dao đứng không vững ngã xuống đất.
Hai người còn lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, quỳ một chân xuống mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra.
Chỉ cách nhau một cảnh giới thôi, không ngờ rằng chênh lệch thực lực lại lớn đến thế, đừng nói là phản kháng, ngay cả đứng lên bọn họ cũng không đứng nổi.
Các ngươi là người nơi nào? Vì sao muốn tìm Thẩm Trạch?
Thoắt một cái cô ta đã đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt sắc bén như dao quét qua một lượt, đột nhiên cô ta nở nụ cười:
Ha ha ha, thì ra các ngươi là tu tiên giả, thật không ngờ rằng đám tu sĩ chính đạo cũng ngu ngốc tự dâng mạng đến tận cửa thế này.
Quả thật lớp vỏ ngụy trang của ba người khi ở trước mặt Hóa Thần kỳ còn yếu hơn cả giấy, thoáng chốc đã bị bóc trần.
Người đâu, mang về.
Cô gái ra lệnh một tiếng, một làn khói nhẹ bay tới, trong nháy mắt đã biến thành ba người đàn ông, mỗi một tên tóm lấy một người trong phân đội giải cứu.
Chúc Dao lập tức cảm thấy khóc không ra nước mắt, nhất định là kiếp trước cái tên Thẩm Trạch kia đã hủy diệt Trái đất, sao mà đi đến đâu cũng đắc tội với người ta vậy? Lần đầu tiên trong đời Chúc Dao bị bắt vào lao ngục, bạn tù là một tên mập mạp, tên còn lại là một tên tự mang debuff, suốt ngày chỉ biết hại đồng đội.
Bên ngoài còn có một nữ vương biến thái có thể sẽ phán bọn họ án tử hình bất cứ lúc nào.
Sư đệ, để có cách gì để chạy ra ngoài không?
Bạn tù mập mạp lẫn tới, khuôn mặt như táo bón nhìn cô.
Vốn dĩ là có, nếu như ban đầu cô mang theo cả sư phụ đi thì tốt rồi, nhưng những người đứng đầu phái Khâu Cổ không cho cô cơ hội này.
Không có.
Chúc Dao thở dài nói, chỉ vào nhà lao nói tiếp:
Huynh cũng thấy đấy, nữ tà tu mới nãy đã đặt cấm chế trên cửa, chỉ cần vừa chạm vào sẽ phát nổ.
Cứ coi như chúng ta cưỡng ép lao ra ngoài, cũng sẽ khiến đám tà tu kia biết.
Nếu như để dùng yêu thứ cấp chín nuốt mất cái cửa thì sao?
Như vậy cho dù có nổ cũng sẽ không có tiếng vang.
Chúc Dao tiếp tục lắc đầu nói:
Yêu thú kia của đệ có hình dáng quá lớn, nhà tù nhỏ như vậy căn bản không chứa được nó.
Thật ra cô còn có một suy nghĩ khác.
Tiêu Dật đã gặp Hạt Vừng ở trên cửa của bí cảnh Thức
Vân Khải, mặc dù lúc ấy nó bị phong ấn trên cửa, dáng vẻ có hơi khác biệt so với bây giờ, nhưng khó mà đảm bảo hắn nhìn nhiều sẽ không nhận ra nó.
Nếu đã như thế, vậy chúng ta cứ bình tĩnh quan sát tình hình đi vậy.
Ban đầu Tử Đãn cho rằng cho dù bọn họ ba Nguyên Anh kỳ không tìm thấy tôn giả Phượng Dịch thì cũng sẽ đủ để ứng phó với tà tu trong thành này, ai mà ngờ được thành chủ đã đột phá Hóa Thần kỳ rồi.
Tử Đãn sư huynh, trông có vẻ như huynh biết tà tu kia thì phải.
Đột nhiên Tiêu Dật hỏi.
Tử Đãn thở dài, khẽ gật đầu, bắt đầu kể ngọn nguồn sự việc.
Chúc Dao cũng tò mò nghe chuyện.
Càng nghe lại càng cảm thấy đây quả đúng là một vở kịch máu chó.
Thành chủ kia tên là Duệ Ngọc, là sư huynh muội đồng môn của Thẩm Trạch.
Cô ta vốn cũng là một đệ tử của Bách Hợp Môn, môn phái am hiểu thuật song tu.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà môn phái này lại bị diệt môn, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thế là về sau bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, Thẩm Trạch đầu quân vào ma môn biến thành tà tu.
(1)
Thẩm Trạch làm thủ tụ, còn Duệ Ngọc vẫn là một người tu tiên chính gốc.
Bởi vì quan hệ với tên đồng đội heo là Thẩm Trạch, nên cô ta bị người ta trả thù.
Sau đó cô ta lại thích một người nhưng không được đáp lại, sau khi bị đối phương từ chối, dưới cơn nóng giận liên lạc lối.
Hơn nữa còn lạc lối một cách rất đặc sắc, không biến thành bất cứ loại tà tu nào, mà là cải tiến thuật song tu của môn phái cô ta một chút, biến thành tà thuật chuyên hút tinh khí của đàn ông, dùng tinh khí của đối phương để tăng tu vi cho mình.
Đúng, bạn đoán không sai, phương thức thao tác cụ thể chính là lấy giường làm trung tâm rồi kết hợp chặt chẽ với nhau, hai người đàn ông hoặc nhiều hơn làm cốt lõi, sau đó cùng nhau làm hoạt động bị làm mờ hình ảnh từ cổ trở xuống ấy.
Kể từ đó trở đi Duệ Ngọc trở thành tà tu, hơn nữa tu vi còn vượt qua cả Thẩm Trạch.
Chỉ có vận mệnh hai người là giống nhau, lại lần nữa đến gần nhau.
Nhưng Thẩm Trạch lại coi trọng Phượng Dịch tôn giả của tiên môn, để gặp Phượng Dịch còn nghĩ trăm phương nghìn kế tìm đường chết tiến vào tiên môn, thế là hai sư huynh muội triệt để trở mặt với nhau luôn.
Nói như vậy, đột nhiên Chúc Dao nhớ đến hiện tượng lạ lúc nãy ở trên đường, những làn khói đen kia, giống y đúc những gì cô thấy ở phái Khấu Cổ.
Có thể thấy được mấy tên tà tu đã chết kia đều do Thẩm Trạch làm.
Mà Duệ Ngọc kia không chút suy nghĩ, trực tiếp hạ lệnh bắt Thẩm Trạch, cũng là bởi vì vô cùng quen thuộc với pháp thuật của hắn.
Những mà rõ ràng là hắn đã trốn đi rồi, vì sao còn muốn mạo hiểm ra tay giết người, không sợ bị bại lộ thân phận sao? Trong lòng Chúc Dao chồng chất những nghi vấn, nhưng có thể khẳng định được Thẩm Trạch đúng là ở trong thành Vực Thương này.
Nhanh lên, đi ra ngoài.
Lúc Chúc Dao đang suy nghĩ thì tên hộ vệ lại đi đến, mở cửa nhà lao ra.
Ba người Chúc Dao bị phong ấn pháp lực, đi lòng vòng mãi mới được đưa tới trước một cánh cửa có mái che, tên hộ vệ dùng sức đẩy ba người vào bên trong rồi đóng cửa lại.
Chúc Dao vất vả lắm mới đứng vững được, chứ không lăn tròn thành một cục với hai người kia.
Đây là một căn phòng rất lớn, lại hết sức trống trải, khắp nơi đều treo lụa mỏng màu đỏ hoặc trắng, trong không khí thoang thoảng thứ mùi hôi thối, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Rốt cuộc thì những hộ vệ kia mang bọn họ đến nơi này làm gì?
Hình như bên kia có người.
Tiêu Dật chỉ phía trước nói.
Do dự một chút, hộ vệ sẽ không vô duyên vô cớ đẩy bọn họ vào nơi này, ba người cẩn thận đi về phía trước.
Căn phòng này to lớn đến bất thường, bọn họ đi mười mấy mét, mới loáng thoáng nhìn thấy phía sau tấm lụa mỏng phía trước có bóng người lắc lư.
Cái mùi hôi thối kia càng lúc càng nồng hơn, từng tiếng rên rỉ vi sướng, hoặc đau khổ vọng vào tai ba người.
Lúc ý thức được đó là âm thanh gì thì mặt mũi của cả ba đều đen sì.
Gu của tên hộ vệ kia nặng quá, mời bạn đến xem đông cung sống là có ý gì, có thể trả vé lại không đây? Chúc bao quay người định rời đi, đột nhiên lại bị một lực hút rất mạnh kéo cô bay về hướng ngược lại.
Lập tức khí huyết cuồn cuộn, ba người hoàn toàn không thể thi triển pháp thuật chống cự, đều hộc máu tại chỗ.
Bọn họ dừng lại rồi bị ép quỳ gối trước một cái giường siêu lớn, siêu lộng lẫy.
Mà cô gái ở trên giường đang ra sức lắc lư bộ phận không thể miêu tả, đang cùng một người đàn ông làm chuyện không thể miêu tả được.
Những tiếng rên rỉ không thể miêu tả bay vào tai ba người.
Cô gái đang ra sức vận động kia không cần phải nói cũng biết đó chính là Duệ Ngọc.
Cô ta thi triển pháp thuật cố định ba người ở trước giường xong cũng không quan tâm nữa, chuyên tâm cùng với những người đàn ông trên giường làm ra những hành động không thể miêu tả.
Chúc Dao nhìn kỹ mới biết được, trên giường vậy mà không chỉ có một người đàn ông, mà có đến bốn người.
Ánh mắt của tên nào cũng lộ ra vẻ si mê nhìn Duệ Ngọc.
Hơn nữa, bốn người phân công rất rõ ràng, mỗi một người phụ trách một bộ phận trên cơ thể Duệ Ngọc.
Hiện trường vô cùng ướt át, cho dù hồi Chúc Dao ở hiện đại đã từng xem phim con heo nhưng cũng bị cảnh tượng này làm cho sự ngây người.
Khó trách cô ta muốn người khác gọi cô ta là vương, nếu như cầm thêm roi da và nến, chắc chắn sẽ là một nữ vương oai hùng.
Người trên giường rất chăm chú biểu diễn, người xem phía dưới cũng rất chăm chú hộc máu.
Má nó, cho dù không bán vé, cũng không cần luôn phóng ra áp lực áp chế bọn họ chứ! Hơn nữa, còn một hồi thì buông lỏng một hồi thì gấp gáp, tạo ra kỹ xảo 3D sống động à? Một canh giờ sau, cuối cùng thì buổi biểu diễn với một loạt các hiệu ứng âm thanh, kỹ xảo 3D và diễn xuất của nữ vương phim con heo cũng đã kết thúc.
Còn bốn người đàn ông vốn cường tráng trên giường giờ đã gầy đi bằng tốc độ đáng kinh ngạc, gần như chỉ còn hấp hối hơi tàn.
Duệ Ngọc đá bay tên đàn ông vẫn còn đang cầm quả đào tiên tròn trịa của cô ta, cầm lấy một cái áo lụa mỏng bên cạnh giường rồi đứng dậy, bộ phận không thể miêu tả kia cũng tiện thể trượt ra khỏi bộ phận không thể miêu tả của người đàn ông dưới thân.
Ba người các ngươi, ỷ vào tu vi Nguyên Anh kỳ của mình mà dám tiến vào thành Vực Thương của ta.
Người trong tiên môn đều ngu xuẩn như các ngươi sao?
Trong giọng nói của Duệ Ngọc lộ rõ sự lười biếng, cô ta mặc thêm một lớp lụa mỏng, chân trần đi tới.
Dừng lại trước mặt Chúc Dao, cúi người xuống nâng cằm cô lên, cười nói:
Trông cũng được quá nhỉ?
Má nó, vừa mới xem kịch quá lâu, quên mất hiện giờ cô cũng là nam, có nguy cơ bị đoạt mất trinh tiết đấy.
Duệ Ngọc nở nụ cười, trong phút chốc đã trở nên lạnh lẽo, vung tay tát Chúc Dao một cái thật mạnh:
Bản vương ghét nhất là những tên đàn ông có khuôn mặt đẹp.
Con mụ biến thái này! Cô không chỉ có nguy cơ bị mất trinh, mà còn có nguy cơ mất mạng nữa.
Cái tát này rõ ràng mang theo linh lực khiến cho mặt Chúc Dao nghiêng hẳn sang một bên, khớp cằm cô cũng trật luôn, làm Chúc Dao đau đến mức muốn khóc.
Không thích đẹp thì sao cô không nói sớm, cần gì lôi mặt tôi ra trút giận chứ, bắt nạt cơ thể này của tôi không phải hàng tự nhiên à? Duệ Ngọc giải tỏa bực tức xong, lại đi về phía Tiêu Dật ở bên cạnh, cũng đưa tay nâng cằm của hắn lên, cười càng thêm lạnh lùng:
Ngươi cũng được đấy!
Cô ta giơ tay lên, khi bàn tay sắp rơi vào mặt hắn thì...
Cô luôn dùng cách tàn nhẫn này để ngụy trang bản thân sao?
Ngươi nói cái gì?
Bàn tay của Duệ Ngọc bất ngờ dừng lại bên tai Tiêu Dật.
Tiêu Dật thở dài một hơi, sau đó lại nhìn cô ta bằng ánh mắt thương hại nói:
Không phải sao?
Ngụy trang? Đây mà cũng là ngụy trang sao?
Duệ Ngọc cười lạnh một tiếng, xoay người lại vung tay lên, trong thoáng chốc bốn người đàn ông mặt mũi vô thần gầy như que củi đã biến thành tro bụi.
Sắc mặt của cô
ta càng trở nên âm u lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật một cách hung dữ:
Những tên đàn ông có khuôn mặt đẹp đều đáng chết!
Tiêu Dật lại thở dài lần nữa, ánh mắt nhìn cô ta càng thêm thương hại:
Cô chỉ là...
bị tổn thương quá sâu! Giết chóc cũng không phải là bản tính của cô.
...
Duệ Ngọc nghẹn lời, dường như đang kinh ngạc vì những gì hắn nói, trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao, bàn tay hết nắm chặt lại buông lỏng, lặp đi lặp lại nhiều lần rồi bật lên những tràng cười lạnh liên hồi.
Duệ Ngọc xoay người ngồi lại trên giường, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dật:
Hừ, tên đàn ông này có chút thú vị đấy.
Tình huống chuyển biến quá nhanh, Chúc Dao nhất thời không theo kịp.
Dường như cô mơ hồ nghe thấy tiếng thông báo bên tai: Thành công hạ gục Duệ Ngọc, Tiêu Dật nhận được bạn gái x1.
Mẹ ơi, vậy mà cũng được sao, vầng hào quang của ngựa giống phủ khắp thế giới à!
Ta lại muốn nghe xem bản chất của ta là gì? Người đâu!
Hộ vệ đẩy cửa tiến vào.
Mang hai người kia trở về đại lao!
Hộ vệ không nói hai lời, liền xách hai cái bóng đèn là Tử Đãn và Chúc Dao lên, Tử Đãn tưởng rằng nữ vương kia muốn gây bất lợi cho Tiêu Dật nên muốn phản kháng lại, Chúc Dao lặng lẽ quăng cho ông ta ánh mắt không có vấn đề gì, sau đó hai người mới bị hộ vệ ném trở về nhà tù.
Phân đội giải cứu Phượng Dịch báo cáo thắng lợi, phe mình tổn thất một cái cằm, đội viên Tiêu Dật nhận được phần thưởng một cô bạn gái x1.