Chương 86: Một con tốt thí
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2345 chữ
- 2021-12-31 05:29:35
Ngọc Vượng!
Chúc Dao ngẩn người ra trong phút chốc, mọi hiện tượng lạ dừng lại ngay lập tức.
Cô ngơ ngác quay đầu lại, nhìn bóng người mặc quần áo trắng như thể đi tới từ phía chân trời.
Trong con người của cô dần dần hiện lên bóng dáng của hắn, đến khi người kia nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô.
Sư...
phụ.
Giống như một bộ phim đang bị bấm dừng bỗng được chạy lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ngọc Ngôn ngồi xổm xuống, ôm cô vào trong ngực, giọng nói trầm ấm cất lên:
Đừng khóc.
Lúc này, dường như Chúc Dao được Ngọc Ngôn nhắc nhở, hai tay cô giơ lên ôm lấy cổ hắn, gào khóc thảm thiết.
Cô khóc bằng tất cả âm lượng của mình, cứ như muốn khóc hết nước mắt của cả đời này vậy.
Thằng nhóc ấy...
thằng nhóc...
Ta biết, ta biết.
Ngọc Ngôn vuốt nhẹ tóc cô, dùng giọng nói dịu dàng nhất từ trước đến giờ để an ủi cô.
Con không muốn giết người đầu...
Đến giờ cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến...
Từ con nhỏ đã được thầy giáo dạy, phải lương thiện, phải dũng cảm, phải làm người tốt...
Ừ, ta tin.
Nhưng mà...
Con không nhịn được muốn phá hủy tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ.
Nghe lời ta, con mệt rồi, ngủ đi.
Ngọc Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Hạt Vừng cách đó không xa, hai bên hiểu ý nhau, thân hình của Hạt Vừng bỗng lóe lên rồi chui vào trong thần thức của Chúc Dao.
Sư phụ, con rất buồn...
Giọng nói cô trầm xuống, dường như là vô cùng mệt mỏi.
Lúc này hắn mới kéo cánh tay của cô lên, chuyển linh lực, xóa sạch bùa chú được khắc lên tay cô.
Ngủ đi, sư phụ sẽ gọi con dậy.
Chúc Dao chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm lại.
Một lát sau, cô liền nhìn thấy khung đối thoại quen thuộc.
Chúc Dao sửng sốt một hồi lâu, cảm thấy đầu óc trống rỗng, một lúc lâu mới bất giác thở dài, thì ra là cô đã chết rồi.
Cũng đúng, cô là người sợ đau như thế, làm sao có thể chịu đựng sự hành hình tàn khốc trong bao nhiêu ngày qua, cô đã chết từ mấy ngày trước đó rồi.
Chỉ là bọn người Tiêu Dật phòng ngừa cô dùng cái gọi là thần khí, lại
đoạt xác
lần nữa.
+ Bọn họ dám khóa linh hồn cô trong cơ thể, khiển linh hồn cô không thể thoát ra ngoài.
Nhưng bọn họ nào có biết, đến bây giờ cô cũng chưa từng cướp đoạt bất cứ thứ gì của người nào, mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng mỗi lần cô sống lại, trong cơ thể của cô không hề có chủ nhân cũ, giống như là cơ thể xuất hiện một cách ngẫu nhiên vậy.
Chúc Dao nghiêng người nhìn cái khung đối thoại kia, chẳng biết có phải nó biết tâm trạng cô đang bất ổn hay không, nội dung trên khung đối thoại cũng không đến nỗi đáng ăn đòn như hai lần trước.
Chỉ có một câu đơn giản.
Bạn muốn sống lại không? Mục để chọn cũng chỉ có một, đó là
Yes
.
Hít một hơi thật sâu, Chúc Dao cảm thấy mình sắp không thở nổi vì sự bị thương đang chất chứa nơi đáy lòng, một lúc lâu mới do dự mở miệng:
Tôi thấy rất khó chịu, để từ từ đã có được không?
Khung đối thoại ngập ngừng một chút, khác với bình thường, cứ khi nào thấy cô phản kháng lại là nó liên tục spam đầy màn hình.
Nhưng lần này màn hình hiển thị chỉ lấp loáng lóe sáng, dòng chữ phía trên biển mất, thay bằng một chữ đơn giản.
Được.
Cảm ơn.
Khi cô nói tiếng cảm ơn kia, khung đối thoại liền biến mất.
Khung cảnh trước mắt chuyển thành cảnh tượng lúc cô chết.
Cô chết lặng nhìn nó.
Tiêu Dật thấy chuyện này bị bại lộ tất nhiên là muốn chạy trốn.
Thấy vậy, Ngọc Ngôn liền thi triển pháp thuật trói hai người tại chỗ.
Nhưng đúng lúc này, Phượng Dịch xuất hiện, Chúc Dao cho là cô ta đến cứu học trò của mình.
Nhưng cô ta lại nhìn chằm chằm vào thi thể trong tay Ngọc Ngôn, trong mắt tràn đầy sự bị thương.
Tiếp đó, cô ta giơ tay đánh một chưởng về phía Tiêu Dật, tất nhiên hắn không có năng lực phản kháng lại.
Sư phụ.
Tiêu Dật kinh hoàng, dường như không thể tin được sư phụ mà hắn luôn kính yêu lại ra tay với hắn.
Ngươi phản bội sư môn, giết hại đồng môn, còn cấu kết với tà tu, từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là đồ đệ của Phượng Dịch ta nữa.
Phượng Dịch vung tay lên, xóa đi dấu ấn đệ tử thần truyền giữa trán của hắn, cũng cưỡng chế rút Kim linh trong cơ thể của hắn ra.
Là cô ta ép con!
Tiêu Dật nghiến răng, muốn phản kháng nhưng lại bị uy thế của Ngọc Ngôn ghìm chặt trên mặt đất, hơn nữa trước cảnh tượng loạn lạc vừa rồi, Kim linh đã sớm muốn lao ra khỏi cơ thể hắn, lúc này việc lấy Kim linh ra dễ như trở bàn tay.
Kim linh màu đỏ vùng vẫy trong bàn tay Phượng Dịch mấy cái, giống như muốn quay lại trong cơ thể Tiêu Dật.
Phượng Dịch cười lạnh một tiếng:
Kim linh vốn là màu vàng thuần khiết, nhưng ở trong tay ngươi lại biến thành màu đỏ máu đậm của yêu ma.
Chỉ những kẻ trời sinh đã có ma tính mới có thể khiến Kim linh trở thành như vậy, đây cũng là người khác ép ngươi sao?
Tiêu Dật thoáng sửng sốt, dường như lúc này mới nhận thức được vấn đề, hắn vốn cho rằng màu sắc của Kim linh khác thường là bởi vì hút máu của hắn, nhận hắn làm chủ mới trở nên như vậy.
Ma tính, hắn làm sao có ma tính được?
Phượng Dịch không để ý đến hơn nữa, chắp tay nói với Ngọc Ngôn:
Ngọc Ngôn sư thúc, hắn tàn sát đồng môn, tội ác tày trời, bây giờ con sẽ giao hắn và Kim linh cho sự thúc xử lý.
Ngọc Ngôn đưa tay nhận lấy Kim linh trong tay cô ta, nhíu mày một cái, vận chuyển linh lực rồi siết nắm đấm, ánh chớp loang loáng sáng lên trong bàn tay hắn, Kim linh lập tức biến thành hàng vạn điểm sáng màu vàng rồi biến mất.
Kim linh mê muội nên không thể giữ lại ở thế gian này nữa, để cho nó quay về làm Kim linh khí bình thường đi.
Ngay lúc Kim linh biến mất, chữ BUG trên mặt Tiêu Dật cũng tan biến không còn dấu tích,
Ngọc Ngôn xử lý Kim linh xong, quay đầu nhìn về phía Tiêu Dật, nét mặt lập tức trở nên lạnh lẽo như băng, hắn hít sâu một hơi, như là để đè nén cơn tức giận trong lòng, giơ tay đánh một luồng sáng trắng vào trong cơ thể Tiêu Dật.
Tiêu Dật cảm thấy linh khí trong cơ thể tán loạn, không thể tụ lại được nữa.
Ta đã phá hủy linh căn và đan điền của hắn, từ nay về sau hắn không thể tu tiên được nữa.
Cô học trò ngốc nghếch của hắn luôn luôn mềm lòng, không đành lòng sát sinh.
Nếu bây giờ hắn giết Tiêu Dật, chờ đến lúc cô quay trở lại, e rằng sẽ hối hận mất:
Còn về những tà tu kia cũng xử lý như thế, việc này giao cho Tử Mộ xử lý.
Nói xong, hắn lại nhìn Chúc Dao nằm yên trong lòng mình một lần nữa, rồi biến mất tại chỗ.
Chúc Dao hít một hơi thật sâu, Tiêu Dật đã không còn là BUG nữa, nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, nhưng trong lòng cô lại không vui một chút nào.
Đột nhiên khung cảnh thay đổi, trước mắt cô là cảnh sơn thủy hữu tình, dưới chân núi là những cánh đồng mà cô đã vô cùng quen thuộc.
Đây chẳng phải là cái thân nhỏ mà cô đã xuyên không tới sao?
Đứng lại, thằng nhóc thối kia, xem ngươi chạy đằng nào?
Một người đàn ông quơ quơ khúc gỗ nhỏ chạy từ trong nhà ra, đuổi theo một đứa bé đầy vẻ nông dân.
Đó là Vương đại phu! Chúc Dao kinh ngạc, vậy người ông ta đuổi theo là...
Cô nhìn đứa bé kia, quả nhiên là Vương Từ Chi khi còn bé.
Chúc Dao kích động đến mức muốn tới chào hỏi nhưng nhớ lại mình đang ở trạng thái linh hồn, bọn họ căn bản không thể nhìn thấy cô.
Cô chỉ có thể đứng một bên nhìn, chỉ trong chốc lát, khung cảnh lại thay đổi, cô nhìn thấy cậu nhóc đang chạy đó lớn lên một chút, biến thành một thiếu niên.
Cậu bé không còn nghịch ngợm nữa mà đang nghiêm túc học y với Vương đại phu.
Không đúng, Vương Từ Chi mười tuổi đã theo cô đi tu tiên, tại sao lại học y thuật, chẳng lẽ...
Đây chính là quỹ tích cuộc đời vốn dĩ của Vương Từ Chi.
Chúc Dao vội vàng chạy về nhà của Chúc quả phụ xem xét, quả nhiên bà không có con gái, chỉ có một thân một mình.
Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, y thuật của Vương Từ Chi dần dần đạt được thành tựu, nổi tiếng gần xa.
Rất nhiều người đến tìm cậu nhờ khám bệnh.
Vài năm sau, cậu cưới vợ, gia đình hòa thuận vui vẻ.
Chúc Dao cũng cảm thấy vui thay cho cậu.
Nhưng ngày vui ngắn ngủi, cá tính quá ngang ngược của cậu khiến cậu đắc tội với gia đình quyền quý.
Cậu xảy ra cãi vã với vợ.
Khung cảnh lại thay đổi lần nữa, lúc này cậu đang nằm trên giường bệnh, nhưng lại không có ai chăm sóc bên cạnh, ngay cả bóng dáng của người vợ cũng không thấy đâu.
Nhìn quanh bốn phía, cô lại thấy người vợi của cậu đang sắp xếp quần áo vào tay nải, bước ra khỏi nhà không quay đầu lại lấy một lần.
Mà Vương Từ Chi đang nằm trên giường bò dậy, đứng xa xa nhìn vợ của cậu, thở dài một hơi.
Rồi sau đó, cô thấy Vương Từ Chi nằm trên giường không còn thở nữa, thọ ba mươi sáu tuổi.
Đây chính là quỹ tích cuộc đời vốn dĩ của Vương Từ Chi hay sao?
Cảnh tượng trước mắt cô lại thay đổi lần nữa, chuyển sang một nơi âm u kinh khủng, Chúc Dao thoáng sững sờ, cô nhìn thấy một thứ trong suốt như nửa người nửa ma đang bước qua cầu.
Đây là âm phủ trong truyền thuyết sao? Chúc Dao đoán không sai, một lát sau cô nhìn thấy linh hồn của Vương Từ Chi.
Vẫn giống như trước, cho dù cô có kêu gào cỡ nào, đối phương cũng không nghe thấy.
Cậu chỉ ngơ ngác bước qua cây cầu kia.
Sau đó cô liền nhìn thấy một đứa bé sơ sinh đang khóc, đây là...
chuyển kiếp sao? Chúc Dao quan sát xung quanh, nhìn mức độ xa hoa của đồ dùng trong nhà cũng đoán được, gia cảnh của họ vô cùng tốt.
Chỉ một lát sau, một người phụ nữ ăn mặc hoa lệ bước tới, ôm lấy cậu nhẹ giọng dỗ dành, ngoài người phụ nữ ra còn có một người đàn ông đang nhìn vợ con mình bằng ánh mắt nồng nàn tình cảm.
Cảnh tượng này vừa nhìn đã khiến người ta cảm nhận được đây là một gia đình hoàn hảo.
Chúc Dao lẳng lặng đứng đó một lúc rồi thở dài, không biết nên nói cái gì? Người đưa cô đến nơi này, cho cô nhìn thấy tất cả là vì muốn cô yên tâm ư? Nhưng thế thì đã sao, cứ cho là vốn dĩ số mạng của cậu nhóc chỉ có thể sống tới ba mươi sáu tuổi, nhưng cô đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của cậu rồi, cuối cùng lại vẫn chết vì cô.
Đối với cậu nhóc mà nói, đó mới là sự thật.
Cô làm sao có thể vì chuyện chưa xảy ra mà bỏ qua chuyện đã xảy ra chứ.
Người ở thế giới này luôn miệng nhắc đến chuyện tu tiên, luôn mong muốn được tu tiên.
Nhưng dù có tu tiên thì sao? Không phải vẫn tham lam, kiêu căng, thậm chí còn tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác hơn cả người bình thường ư? Cô lại lần nữa cúi xuống nhìn vào trong nôi, hoàn toàn không thể nhìn ra được Vương Từ Chi ở dáng vẻ trẻ sơ sinh, không biết vì sao, trong lòng cô xuất hiện sự xót xa mà từ trước đến nay chưa từng có.
Chuyển kiếp sống lại thì sao? Vương Từ Chi cũng chỉ là Vương Từ Chi, cho dù có chuyển kiếp, cứ cho là dáng hình khi lớn lên giống nhau như đúc, cũng không còn là cậu nhóc đó nữa.
Cô luôn không tán thành với quan điểm như là ba đời ba kiếp, hay kiếp sau nối tiếp kiếp trước.
Câu chuyện của mỗi người trải qua là khác nhau, tình cảm khác nhau, làm sao có thể coi là cùng một người được.
Cái khung đối thoại sống lại đó lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô, cô biết đã không còn thời gian nữa, giới tu tiên còn một BUG đang chờ cô xử lý, nhưng cô hoàn toàn không có một chút động lực nào.
Hít một hơi thật sâu, cô chạm vào cái nút
Yes
kia một cái, nhắm mắt chờ lần sống lại này.
Ngay tại thời điểm cô nhắm đôi mắt lại, trong khung đối thoại xuất hiện một dòng chữ màu đỏ.
Đối tượng xuất hiện vấn đề tâm lý nghiêm trọng, lập tức áp dụng phương thức xử lý khẩn cấp.