Chương 292: Bệnh dịch


Chu lão phu nhân đổi quần áo xong bèn đi vào buồng sưởi, Thân ma ma cũng vội vã đi theo.


Đã cho quản sự đi hỏi rõ bên quan phủ chưa?8
Thân ma ma không dám giấu giếm,
Hỏi rồi ạ.
Nhưng nói đến đây bà ta lại do dự.

Chu lão phu nhân nhíu mày nhìn sang, bấy giờ Thân 3ma ma mới nói tiếp:
Quả thật đầu lâu của Đại thái thái đã bị trộm rồi, Tông Nhân phủ cũng đã làm mất giấy nghiệm thi, người nha môn nói rằn9g một đêm nào đó có trộm.

Lâm Di mở thư ra xem, ý cười trên mặt dần tan đi.
Cũng ma ma thấy thế, mi mắt cũng máy liên hồi.
Củng ma ma nhẹ giọng hỏi:
Sao vậy ạ?

Nhị thái thái Điền thị qua thỉnh an, hầu hạ trước mặt Nhị lão thái thái.
Nhị lão thái thái hỏi:
Bên phủ Quảng Bình hầu sao rồi?
.
Tay của Điển thị có mùi gỗ đàn hương, thị chà xát hai tay cho nóng rồi nhẹ nhàng xoa trán cho Đổng thị,
Vẫn yên ắng ạ, Quảng Bình hầu muốn dùng lều cháo để ngụ ý trách huân quý trong Kinh tiêu tiền tốn bạc vào việc xây tháp vàng.

Chu lão phu nhân bỗng cảm thấy tức ngực, máu như đang dồn lên não.
Tối qua bà ta mơ thấy Nguyễn Cảnh được thả ra ngoài, Nguyễn Cảnh ở trong lao chịu khổ mấy ngày trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, ôm chân bà ta khóc lóc, rồi lại nói tới những sai lầm mình phạm phải mấy năm gần đây, xin lỗi bà ta.
Bà ta cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, cúi đầu nhìn thì thấy tất chân của Nguyễn Cảnh bị thủng, còn sai Thân ma ma lấy tất chân mới cho con trai.
Mở lều cháo là lệ cũ của của triều Đại Chu, nếu như có vấn đề gì thì chẳng có cách nào khai báo với Hoàng thượng cả, mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, sơ suất quá rồi.
Bởi thế mới chừa chỗ trống cho bè cánh Hoàng hậu chui vào.
Điền thị khẽ nói:
Tối qua con tới phủ Ngũ Vương gia, nghe ý của Ngũ Vương phi thì cũng bên đó chẳng để ý chuyện lều cháo cho lắm, có lẽ Ngũ Vương gia đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.
Nhị lão thái thái nhìn thoáng qua làn khói dâng lên từ trong lư hương:
Cũng không biết tình hình bệnh dịch ở Nhiệt Hà ra sao.

Sau khi Hoàng thượng khỏi bệnh, thời gian thượng triều dài hơn hẳn, văn võ bá quan vẫn chưa xuất cung, toàn bộ Kinh thành cũng yên ắng lại.
Lấy bách tính làm cớ là một cách bảo vệ bản thân rất hay.
Nhị lão thái thái nói:
Chắc chắn là cách được bên phủ Khang Quận vương bày vẽ.
Xây tháp vàng là chuyện tốt, nhưng cũng không thể vì thế mà mặc kệ bách tích.
Không tới một canh giờ sau, mọi người đều biết lúc thượng triều Hoàng thượng mời văn võ bá quan húp cháo, nói là cháo nhưng chẳng bằng bảo là nước, vì chỉ ở đáy chén mới thấy được vài hạt cháo.
Mấy lều cháo chuẩn bị dẹp lại vội vàng được dựng lại, mấy nhà phát cháo bắt đầu chuyển gạo và lương thực từ kho gạo và nông trang tới.
Bên cạnh mỗi nồi cháo đều có một tiểu nội thị và ngôn quan, ngự sử dẫn đầu quỳ xuống tung hô
Hoàng thượng vạn tuế
; dân chúng cũng theo đó thực hiện ba quỳ chín lạy, Kinh thành vốn đang âm u nay lại như tràn đầy hy vọng.
Lâm Di làm xong tất chân mới cho Chu Thập Cửu, vừa để qua một bên thì Củng ma ma đến nói:
Trong Kinh có người chết, nghe nói là do bệnh dịch, bây giờ nhà nhà đều đang xông thuốc.
Nghe nói bệnh dịch lây lan từ chỗ dân chạy nạn, các phủ đều đã dẹp lều cháo, để tránh bệnh dịch lây lan thêm.

Lâm Di ngừng tay, bởi vì bệnh dịch nên mới dẹp lều cháo, lý do tốt thật đấy.
Trộm ư...
trộm vào được tới nha môn cơ à? Sao không trộm những thứ khác mà lại trộm đầu lâu của n6gười chết? Rõ ràng là có người bên trong sắp xếp, tựa như nhà họ Chân nói, chỉ ai muốn giúp Chu Nguyên Cảnh thoát tội mới có động cơ làm thế5 thôi.
Thân ma ma nói tiếp:
Nô tỳ đã sai quản sự đến phủ Tín Thân vương, người đừng sốt ruột, chúng ta cứ chờ tin...
Sau một canh giờ, quản sự ngoại viện trở về, Thân ma ma đi hỏi rồi quay lại bẩm bảo với Chu lão phu nhân:
Tín Thân vương phi khó chịu trong người, không muốn gặp ai cả.

Những chuyện đó cứ như đang xảy ra trước mắt vậy.
Bên phủ Tín Thân vương gửi tin sang, chờ tình hình trong Kinh yên ổn lại sẽ phạt gậy rồi thả Nguyễn Cảnh ra ngoài, mạng của Chân thị cứ để Chu di nương và nha hoàn bên người đền thay, nên trong thời gian này tuyệt đối không thể xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Chi thứ nhà họ Trần, Nhị lão thái thái Đổng thị cũng dậy rất sớm, ngồi trên giường sưởi nghe tin tức.
Dân chạy nạn đúng thật chết vì bệnh dịch sao? Dân chạy nạn xung quanh Kinh thành đều đợi tới cuối năm để được phát cháo no bụng, mấy ngày nay cháo của tổn thất quý tộc đều ít đến đáng thương, hai ngày trước đã có dân chạy nạn chết đói.
Nếu như chết vì dịch thì phải thiêu thi thể, đây chính là đang tiêu hủy chứng cứ một cách quang minh chính đại.
Bây giờ Hoàng thượng còn đang trị vì, Kinh thành lại xảy ra chuyện lớn như thế, giống như là một tín hiệu thay vua đổi chúa vậy.
Lâm Di lắc đầu,
Tình hình của Nhân lão thái gia không được tốt lắm, ngoài thành càng thiếu thuốc hơn...
Dứt lời nàng lấy tờ danh sách kèm trong thư đưa cho Củng ma ma,
Thu gom thảo dược trong danh sách rồi mau chóng gửi ra ngoài, lấy thêm hai hộp bí dược bảo mệnh phủ Nội vụ phân cho ta gửi kèm nữa.
Đưa cả bí dược bảo mệnh tức là tình hình đã nghiêm trọng lắm rồi, Củng ma ma không dám lề mề, vội vàng dẫn Quất Hồng đi chuẩn bị.
Đến giờ hạ triều rồi nhưng Chu Thập Cửu vẫn chưa về phủ, Đồng Ninh đi vào báo:
Quận vương gia bận bịu công vụ trong nha môn, chuyển lời bảo Quận vương phi đừng chờ.
Mấy ngày nay Chu Thập Cửu vẫn luôn ở trong phủ, thế nên ngày đầu tiên vào lại nha môn chắc chắn sẽ có rất nhiều việc cần phải xử lý.
Lâm Di sai Quất Hổng bày cơm lên, nàng ăn xong cơm, xem sách một hồi rồi lên giường sưới năm nghỉ ngơi.
Củng ma ma nhìn Lâm Di,
Phủ chúng ta nên làm gì bây giờ? Cũng xông thuốc sao ạ?
Lâm Di lắc đầu,
Lúc ra phủ cẩn thận một chút là được rồi.
Nàng biết rõ những người kia đang đổi trắng thay đen, bởi vì nếu là bệnh dịch thật thì có xông thuốc cũng chẳng tác dụng gì.
Tới trưa buổi thượng triều mới kết thúc, các triều thần lê đôi chân cứng đờ rời khỏi cung.
Hạ nhân và phụ tá các phủ bắt đầu nghe ngóng tin tức.
Vị vua chuyên cần yêu dân ấy đã trở về.
Quất Hồng lấy bài ra, gọi mấy người Linh Lung tới chơi bài với Lâm Di, cứ thế thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong phòng đang nói chuyện đùa giỡn với nhau thì Nhân Ngữ Thu tiên sinh sai người mang thư tới.
Mấy ngày nay nàng đã quen với việc có Chu Thập Cửu ở nhà, có người bên cạnh nên không cảm thấy quạnh quẽ.

Nhất là mỗi ngày Chu Thập Cửu đều sẽ dùng mực viết lách này nọ, từ lúc mang thai nàng rất thích ngửi mùi của mực cũ.

Bởi thế nên cũng ma ma từng cười nói tương lai của đứa bé này chắc chắn sẽ rất xán lạn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Doanh Môn Phục Quý.