Chương 55: Bái phật
-
Doanh Môn Phục Quý
- Vân Nghê
- 2343 chữ
- 2022-02-04 04:42:12
Kiếp trước Phúc Ninh cũng gặp nạn lũ, nhưng nàng nhớ cha đâu phải là người chịu trách nhiệm đến đó trấn áp thiên tai.
Lão thái thái nhánh cả h8ỏi:
Nghe nói lúc nào? Đánh giá thành tích vẫn chưa xong mà, chẳng phải Phúc Ninh vẫn còn những quan viên khác sao? Cớ gì nhất định phải là cậu trở v3ề?
Dứt lời bà bảo Trần Doãn Viễn đứng dậy, trở về ghế ngồi.
Lâm Di bưng chén trà lên,
Không ai có thể đối phó được với Thành Quốc công sao ạ?
Đôi mắt của lão thái thái nhánh cả khẽ nheo lại rồi mở ra,
Là không ai dám chọn con đường này thì đúng hơn. Thành Quốc công là đại thần phụ chính do tiên đế sắc phong, lại có công lao về mặt dẫn binh đánh trận, trải qua ba triều giờ vây cánh đông lắm rồi. Thành Quốc công ở Phúc Kiến dám làm càn như vậy là bởi vì quan viên ở đó hết tám trên mười đều thuộc phe hắn, hai phần mười còn lại cũng sợ không dám nói. Khó khăn lắm mới có một vị thanh quan tài giỏi như Ngô đại nhân, nhưng cuối cùng ông ấy lại có kết cuộc khiến kẻ khác nhìn mà thêm sợ hãi.
Lão thái thái nhánh cả gật đầu,
Ừ, cứ tới nói thế với Tam thái thái.
Bạch ma ma đích thân dẫn theo hai bà tử đến phủ của nhánh thứ hai.
Lâm Di vừa khẽ
vâng
thì từ trong phòng ăn đi ra một vị phu nhân đẫy đà mặc y phục bằng lụa, tươi cười tiến lên lôi kéo Tiêu thị cùng vào trong.
Có lẽ là cùng Tiêu thị đi nghe giảng kinh.
Trần Doãn Viễn cũng rối rắm,
Con cũng chỉ vừa nghe nói, bên này khó khăn lắm mớ9i có được ít manh mối, bây giờ trở về Phúc Ninh chính là thất bại trong gang tấc.
Chuyện này chắc chắn có liên quan tới Thành Quốc công.
L6ão thái thái nhánh cả ngắt lời Trần Doãn Viễn,
Chờ cậu về tới, lũ lụt ở Phúc Ninh không biết đã tràn đến tận trời nào rồi, cả cái Phúc Ninh to như v5ậy mà đều ngồi không chờ một mình cậu tới lo liệu ư?
Thanh Hoa là ngôi chùa hương hỏa thịnh nhất trong Kinh, mùng Một và Mười lăm luôn có không ít người nhà quan lại hay thế gia đến viếng. Ngoại trừ tham gia nhiều yến hội, có lẽ đi dâng hương rồi tụ tập cùng nhau nghe giảng kinh ăn cơm chay chính là con đường hòa nhập làm quen với môi trường mới nhanh nhất.
Mỗi mùng Một và Mười lăm Nhị thái thái Điền thị đều đến chùa nghe giảng kinh, kiên trì như vậy mấy năm, e rằng gần như phu nhân của gia đình nhỏ lớn đều chẳng ai chưa từng gặp bà ta. Sau khi thanh danh của Điền thị truyền xa, số nữ quyến chủ động tới gần nhìn diện mạo lại càng không ít.
Cho nên dù cha có lấy được chứng cứ, e rằng cũng khó đưa lên trước mặt Thánh thượng.
Lâm Di uống một hớp trà rồi ngẩng đầu lên nói:
Thảo nào Trịnh gia không muốn nhúng tay vào.
Lâm Phương cười nói:
Để ta đi gọi họ tới đây, đông người tụ tập mới vui.
Ngũ tiểu thư mỉm cười, Lâm Phương liền vui sướng đứng dậy làm chân chạy vặt. Sau khi chúng tiểu thư bên ngoài vào phòng hết, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu mới cười hỏi Lâm Di:
Ở Phúc Ninh có gì vui không? Lục tiểu thư kể cho mọi người nghe với.
Tiêu thị đi rồi, hạ nhân Trần gia liền vây quanh Lâm Di đưa nàng đến phòng nghỉ. Hậu viện của chùa là nơi cho nữ quyến nghỉ ngơi, sau khi nghe nói Lâm Di là thí chủ nhà họ Trần, chú tiểu tầm sáu bảy tuổi nhanh nhẹn dẫn đường tới một gian phòng nhỏ.
Lâm Di vừa nhấc vạt váy rảo bước đến ngưỡng cửa thì nhìn thấy Lâm Phương đang ngồi bên trong, cười đùa cùng một vị tiểu thư mặc váy lụa hồng nhạt thêu hoa tường vi, tóc búi kiểu phiêu diêu thoát tục, cài trâm hoa bằng vàng khảm ngọc bích.
() Bồ tát Quan Âm tay bồng một đứa trẻ, tượng trưng cho con cháu thịnh vượng.
Không thể sinh cho cha được đứa con nào luôn là khúc mắc lớn nhất của Tiêu thị. Lâm Di kiên nhẫn chờ đến khi Tiêu thị ra ngoài, Đàm ma ma bên cạnh bà thấp giọng nói:
Nô tỳ nhìn thấy có mấy vị phu nhân nhờ Nhị thái thái cầu xin Quan Âm Tống Tử, sao thái thái không…
Trần Doãn Viễn đi rồi, Lâm Di liền bưng điểm tâm đi ra khỏi vách ngăn.
Lão thái thái nhánh cả nhìn Lâm Di rồi dặn dò Bạch ma ma:
Chuyển hết đồ dùng của Lục tiểu thư vào viện của ta đi, chuyển đến dọn đi mãi rất phiền, chọn thêm ít vật trang trí tươi sáng cho con bé nữa. Khuê phòng tiểu thư sao có thể âm u giống của bà già như ta được.
Không thể cứ ngồi chờ như vậy.
Lời của lão thái thái nhánh cả như một luồng sét lóe lên trong đêm tối, vừa mang đến ánh sáng song cũng khiến người ta sợ hãi,
Đến nước này rồi, Thành Quốc công đã hay chuyện thì nhất định sẽ không để cậu ở lại kinh, cậu trở về Phúc Ninh thế nào cũng sẽ bị gán tội vô cớ. Thay vì đến đó chờ chết, không bằng nhân cơ hội này tính đường giữ mạng.
Lâm Di lẳng lặng lắng nghe, chuyện này rõ ràng nhắm đến cha nàng, nói không chừng ở Phúc Ninh đã giăng sẵn bẫy, cha trở về chính là mặc cho họ định đoạt.
Ngay cả Tiêu thị cũng không giống lúc trước, chủ động đi nghe Điền thị giảng kinh Phật, Đàm ma ma ở bên cạnh nở nụ cười vô cùng vui vẻ. Không lâu sau, Lâm Di nhìn thấy Tiêu thị thần bí cầm ba nhén nhang đi vào nội điện phía trước, Đàm ma ma theo sát sau lưng, Lâm Di xua Linh Lung đi xem thử.
Linh Lung nhìn thoáng qua liền về bẩm lại:
Phu nhân đang vái Quan Âm Tống Tử ạ.
Đúng là đã xem ngày trước khi ra đường cũng sẽ gặp phải xui rủi mà, tuy lần trước nàng không đến phủ Ninh Bình hầu dự tiệc, nhưng lại kết thành mối quan hệ chẳng tầm thường với Ngũ tiểu thư phủ bọn họ.
Lâm Di hơi nhún gối hành lễ,
Chẳng hay nên xưng hô với tiểu thư thế nào, là tỷ tỷ hay muội muội?
Lâm Di bưng đĩa bánh mứt táo tới gần bên lão thái thái nhánh cả,
Táo có thể giúp an thần, bá tổ mẫu ăn một miếng đi, buổi tối ngủ cho ngon.
Lão thái thái nhánh cả ôm lấy Lâm Di,
Con bé này.
Bà ăn một cái bánh rồi súc miệng,
Hôm nay ta thấy học vấn thằng bé nhà họ Tề rất khá, Hoành ca có thể theo thằng bé đó học hỏi đúng là lợi không ít.
() Cửu liên hoàn: Trò chơi đứng đầu trong các trò giải móc khóa IQ, rèn luyện tính kiên nhẫn, quan sát và phân tích. Mục đích của trò chơi này là phải giải thoát cho chiếc thanh dài ở giữa bị khóa lại bởi 9 vòng tròn liên tiếp.
Cái cửu liên hoàn này được chạm trổ hoa văn hoa sen, ở các đầu khóa là những viên ngọc lưu ly xinh xắn, nhìn từ xa nom như một nhánh mai nở rộ vậy, tinh xảo hơn những món đồ chơi ngày thường của Lâm Di rất nhiều. Nàng thích nhất chơi những thứ này, bởi vì chúng có thể biến thành vô số hình dạng khác nhau, mỗi lần tháo gỡ được thì sẽ thỏa mãn vô cùng.
Con cũng biết vậy.
Trần Doãn Viễn thở dài,
Nhưng đành chịu, dẫu gì con cũng không thể làm trái lệnh.
Lão thái thái nhánh cả xoay chuỗi phật châu, trong phòng nhất thời trở nên tĩnh mịch.
Ý là muốn hỏi liệu nàng có từng bị nạn dân đụng chạm gì không đây mà!
Mọi người đều nhìn sang.
Lâm Di góp lời:
Chẳng phải bá tổ mẫu luôn muốn cùng mẫu thân cháu đi chùa Thanh Hoa bái Phật sao ạ? Mai là ngày tốt đấy.
Bạch ma ma ngẫm nghĩ,
Mai vừa hay là mùng Một.
Vốn định bàn bạc với cha của cháu để cả nhà cháu chuyển tới đây ở, giờ xem ra vẫn nên chờ nó ổn định chức vụ rồi hẵng nói sau.
Nhánh cả muốn nhận con thừa tự tất nhiên phải thông qua gia tộc, Nhị lão thái thái Đổng thị không phải là đèn đã cạn dầu, đám bô lão trong tộc kia cũng sẽ không để yên cho bà làm theo ý mình. Nếu hạ bài bây giờ, cả trong lẫn ngoài đều công kích, bọn họ sẽ ứng phó không xuể.
Nghe Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu hỏi vậy, Lâm Phương liền tỏ ra trịnh trọng:
Làm gì có chuyện gì lý thú đâu, ở Phúc Ninh năm nào cũng có lũ lụt, khắp nơi đều là nạn dân, cả nhà của Tam thúc phụ ta ở đó phải chịu khổ nhiều.
Ngũ tiểu thư nghe nói đến nạn dân liền lên tinh thần, lấy tay che miệng,
Nghe nói những đám nạn dân kìa thường gây loạn khắp nơi, liệu… nếu có thì âu cũng là chuyện khó tránh khỏi.
Khóe mắt nàng ta liếc về phía Lâm Di.
Bạch ma ma cười vâng dạ rồi dẫn tiểu nha hoàn đi sắp xếp.
Lâm Di ngồi xuống bên cạnh lão thái thái nhánh cả, cầm quạt lụa quạt mát cho bà.
…
Hôm sau, Tiêu thị dẫn Lâm Di theo lão thái thái nhánh cả đến chùa Thanh Hoa dâng hương. Lúc này Lâm Di mới hiểu rõ, thật sự không thể coi thường danh tiếng của Nhị thái thái Điền thị.
Lão thái thái nói:
Ta vốn cũng định nhờ người giúp cậu lưu lại trong Kinh nhậm chức, bây giờ xảy ra chuyện này, ta sẽ ra ngoài đánh tiếng giúp cậu sớm hơn một chút.
Trần Doãn Viễn lại cảm kích bái lạy lão thái thái nhánh cả thêm lần nữa, hai người nói thêm vài câu ông mới cáo từ trở về viện của nhánh thứ hai.
Lâm Di khẽ gật đầu,
Ca ca cũng nói thế ạ.
Lão thái thái nhánh cả nói thêm:
Tính ra thằng bé nhà họ Tề cũng rất có lòng, thi Hương sắp tới rồi mà còn có thể dành chút thời gian đến dạy Hoành ca.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu vẫn ngồi yên, thản nhiên nhận lễ của Lâm Di, ngẩng đầu lên cười khẩy,
Còn tưởng ai, thì ra là Lục muội muội của Trần gia.
Trần Lục tiểu thư này lớn lên ở nông thôn, vóc dáng cũng không xinh đẹp gì lắm, vậy mà Trịnh Thất tiểu thư lại vì con nhỏ này tranh cãi với mình.
Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu vừa dứt lời, trong viện lại truyền đến tiếng nói cười ríu rít.
Lão thái thái nhánh cả nhìn lư hương tỏa khói xanh lượn lờ,
Ai cũng sợ bị liên lụy, chỉ người chết mới…
Nói tới đây lão thái thái nhánh cả bỗng nghĩ tới một chuyện, sao bà lại quên mất điểm này chứ, lập tức cao giọng gọi Bạch ma ma vào,
Mau đi tìm Tam lão gia của nhánh thứ hai, bảo nó tạm thời đừng mở bức thư kia ra đọc.
Bạch ma ma nhìn ra ngoài cửa sổ,
Đã trễ thế này, nô tỳ nên dùng cớ gì sang đó ạ?
Mẹ.
Lâm Di nhỏ giọng bảo:
Trong Kinh có không ít thầy thuốc giỏi, sao mẹ không bảo người mời vài người bắt mạch thử?
Tin Phật cũng không phải là chuyện xấu, nhưng nàng sợ Tiêu thị vì vậy mà bị Điền thị bắt thóp.
Tiêu thị lập tức đỏ mặt,
Con còn nhỏ tuổi, không nên nghe ngóng mấy chuyện này.
Nói rồi bà bảo Linh Lung đưa Lâm Di đến phòng nghỉ.
Tiêu thị nhìn thấy Lâm Di, hắng giọng một tiếng, Đàm ma ma liền bỏ ngang câu nói.
Tiêu thị tiến đến nắm tay Lâm Di,
Thấy buồn phải không? Mẹ cho người đưa con về phòng nghỉ nhé? Phải chờ đến khi lão thái thái dùng cơm chay xong chúng ta mới có thể về.
Thấy đôi mắt phượng của vị tiểu thư kia nhìn mình từ trên xuống dưới hai lần để đánh giá, Lâm Di rất muốn kiếm cớ bỏ đi.
Lâm Phương lại nhiệt tình kéo Lâm Di qua,
Lục muội muội, đây chính là Ngũ tiểu thư của Ninh Bình hầu mà ta đã nói với muội đấy.
Lúc nghe nói Tề Nhị lang theo Tề Nhị thái thái tới phủ, nàng cũng thấy kinh ngạc, chỉ còn hai tháng là đến kỳ thi Hương, nàng còn tưởng Tề Nhị lang tìm cho ca ca vài cuốn sách là đã hết lòng rồi.
Lão thái thái nhìn dáng vẻ suy ngẫm của Lâm Di, khóe môi bất giác hiện lên một nụ cười mỉm. Không nhắc đến Tề gia nữa, bà đưa tay lấy từ trong ngăn kéo ra một cái cửu liên hoàn hoa mai đưa cho Lâm Di,
Nghe nói là đồ chơi vừa mới ra, ta biết cháu thích nên bảo người mua đấy.
Nếu lỡ miệng nói sai ở ngay trước mặt nhiều tiểu thư như vậy, nàng cũng chỉ còn nước trở về giấu mình trong nhà thôi.
Ngũ tiểu thư nom vô cùng phấn khởi, Lâm Phương cũng chỉ bày vẻ mặt vô tội, chúng tiểu thư cạnh đó đều chờ xem kịch vui.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.