Chương 003 : Tần Viên cầu chuyện
-
Độc Hành Tiên
- dattrang
- 1701 chữ
- 2019-08-22 02:15:40
Buổi sáng hôm sau, La Phong tỉnh dậy rất sớm, mặc dù trời chưa bình minh sáng tỏ nhưng làm đệ tử tạp dịch, tất cả đều phải dậy để chuẩn bị dọn dẹp mọi thứ trước khi các đệ tử ngoại môn nội môn thức dậy.
Hắn vẫn như thường lệ đi đến sân tập trung trước cổng Tạp Lũ Môn, thấy Tiền quản vụ ngồi ở trên ghế nhắm mắt tĩnh thần, còn lại dưới sân lít nhít trải dài từ đứa nhỏ tuổi như hắn đến mấy đứa trẻ cao tuổi nhất là 13 14 tuổi. Mặc dù chỉ là đệ tử tạp dịch, nhưng do quan hệ của hắn với Tiền quản vụ không đến nỗi tệ, cho nên mấy tên khác không dám công nhiên bắt nạt La Phong, mà chỉ thi thoảng sai vặt hắn làm việc này việc nọ, nhưng dù thế cũng không dám quá đáng.
La Phong hôm qua nếm được tu luyện ngon ngọt, làm vài vòng chu thiên mà cảm thấy sức lực dồi dào, chạy hấp tấp đến trước sân đứng vào tập trung. Bỗng một bàn tay đập đập lên vai hắn, La Phong quay mặt lại thấy một tên dáng vẻ cao ráo, mặt bên phải có vài vết sẹo, mắt nhìn chằm chằm hắn, La Phong nhớ kẻ này cũng không phải thiện gì, cũng là thích làm đại ca trong khu, dưới hắn có vài tên nữa đi theo hắn. Tên mặt thẹo này tên là Tần Viên, La Phong nhớ ấn tượng là có lần duy nhất một mình hắn ẩu đả với 3 4 tên khác mà vẫn không bị thương gì, cũng là một tên ghê gớm, không hiểu hắn gọi mình có chuyện gì, La Phong nói:
Tần Viên sư huynh, ngươi gọi ta có chuyện gì sao?
Tần Viên lẳng lặng nhìn hắn, cũng không dài dòng liền đáp lời:
Ngươi quen Tiền quản vụ đúng không?
La Phong không hiểu thấu nhìn hắn, cũng theo nói:
Nói quen, cũng không hẳn, chỉ là có chút quan hệ nhỏ thôi, sao vậy?
Tần Viên nghe vậy, hắn thò tay vào vạt áo trên ngực sờ soạng một hồi, cuối cùng rút ra một tờ giấy thô ráp được gấp gọn thành hình chữ nhật đưa cho La Phong rồi nói:
Đây là phong thư ta viết cho gia đình ta ở dưới núi, nếu được, xin nhờ ngươi nói với Tiền quản vụ một tiếng, xuống môn đưa dùm ta phong thư này. Còn phần việc của ngươi, ta sẽ nhận làm hết.
La Phong cũng không nhận lấy mà là đáp lời nói:
Ta phải thử hỏi Tiền quản vụ, mới biết xem có được hay không? Nếu không ta nhận cũng vô ích.
Tần Viên thoáng nghĩ cái cũng phải liền gật gật đầu mấy cái rồi nói:
Vậy ngươi thử hỏi đi, nếu được thì xin nhờ ngươi lần này.
Cuối cùng, La Phong cũng xin được Tiền quản vụ cho phép đi xuống núi hôm nay một cách dễ dàng khiến hắn cũng cảm thấy khó hiểu, La Phong quay lại chỗ Tần Viên gặp hắn nói:
Tần Viên, Tiền quản vụ đã đồng ý cho ta xuống núi hôm nay rồi.
Tần Viên vui mừng quá dỗi liền nhanh chóng lấy ra một phong thư đưa cho La Phong rồi nói hắn:
Vậy mong ngươi đưa phong thư này đến Trúc Thôn ở dưới núi dùm ta, Tần gia ta ở Trúc Thôn cũng coi như có chút danh tiếng, ngươi có thể dễ dàng hỏi thăm, phía bắc thôn sẽ tìm thấy được. Thật sự cảm ơn ngươi, ta mấy nay cũng không hiểu sao không được cấp phép xuống núi mà ngươi lại được, thật sự rất kì lạ.
La Phong cười trừ haha một tiếng, hắn nhận lấy phong thư của Tần Viên rồi nói:
Có lẽ số ta may chăng? Vậy được rồi, ta sẽ đưa phong thư này đến Tần gia.
La Phong nói xong quay đầu bước đi, nhưng hắn không biết ở đằng sau Tần Viên mặt vẫn nhíu mày lại, cứ như có chuyện gì đó khiến hắn cảm thấy rất không có lời giải đáp.
Về đến phòng thu nhập đồ đạc, thực ra nói thu nhập cũng chẳng có gì, một ít bạc vụn tiêu dùng trên đường đi, vì đệ tử tạp dịch không cần Linh Thạch - một viên đá chứa rất nhiều thuần khí chất tự nhiên, vừa bổ sung linh khí cho người sử dụng, vừa tăng tốc độ thu nạp linh khí để tu luyện, nghe cảm thấy rất lợi hại.
La Phong xong xuôi mọi việc chuẩn bị, hắn hớn hở xách lên cái bao nhỏ khoác trên vai rồi mở cửa phòng đi ra ngoài. Bước chân hắn nhanh chóng bước đi, đến trước cổng để xuống núi, đang định xuống bậc thang thứ nhất, hắn nghe loáng thoáng thấy tiếng người gọi hắn.
Quay lưng lại nhìn thấy Văn mập mạp đang đuổi theo gọi:
La Phong! La Phong! Chờ ta với a!!
Văn mập mạp dáng chạy thật sự khiến La Phong không dám nhìn, nhìn cái bụng ục ịch kia cùng với tay chân thịt mỡ lúc nhúc đi uỳnh uỵch thật sự có thể rung động đất trời. Văn mập mạp đi đến bên cạnh La Phong, tay gác lên vai La Phong thở hổn hển như chó chết. La Phong khó hiểu nhìn hắn hỏi:
Ngươi đến đây làm gì à?
Văn mập mạp thở hồng hộc, hắn hít sâu vài cái lấy sức lực nói:
Hộc, hộc, mệt chết lão trư, à nhầm lão tử, Tiền quản vụ bảo ta cùng đi xuống núi với ngươi, một đứa trẻ 7 tuổi xuống núi Tiền quản vụ không yên lòng nên bảo ta đi theo. Thế nào? Ta lần này làm bảo kê cho ngươi, cảm thấy thoải mái sao?
La Phong bĩu môi nói:
Thôi đi, ngươi nếu là một tiểu nữ tử xinh đẹp, ta còn rất hoan nghênh, nhưng ngươi là một cái mập mạp chết bầm, ta đây trong lòng lại đau đớn chút ít, cảm thấy hơi thất vọng.
Văn mập mạp nghe vậy dựng đứng lên tức giận đáp:
Vô sỉ, mới 7 tuổi đã mơ mộng cô nương nhà lành rồi, những điều đạo đức mà tông môn dạy ngươi đã quên hết rồi sao, vô sỉ, thật sự hết sức vô liêm sỉ!!
La Phong buồn cười nhìn hắn cũng nói:
Mập mạp, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi buổi tối hôm nọ đi nhòm trộm ngoại môn nữ đệ tử tắm ở dòng suối phía tây tông môn nhé. Ngươi tin bây giờ ta quay lại tố cáo với sư phụ ngươi không?
Đại ca, ta sai rồi.
Nhanh chóng dứt khoát, Văn mập mạp khoanh tay cúi đầu nhận sai, hắn thật sự không rõ tại sao hắn hành động bí mật vậy nhưng vẫn bị La Phong phát hiện, thật sự là sơ hở nặng nề, sau phải làm kín đáo hơn mới được, hừm hừm.
Bỗng dưng Văn mập mạp nghĩ đến điều gì đó, vỗ vỗ vai La Phong nói:
Thực ra, La huynh đệ, ngươi muốn có một tiểu nữ tử đi cùng cũng không phải không được a.
La Phong không hiểu nhìn hắn, tò mò hỏi:
Hả? Văn mập mạp, ngươi có vị tiểu nữ tử nào sao? Xinh đẹp không?
Văn mập mạp cười dáng vẻ như tiên nhân đắc đạo thắng lấy nhân sinh, bỉ không thể nào bỉ hơn thật khiến La Phong muốn đập chết hắn nói:
Hừm hừm, đợi chút xem đây.
Rồi La Phong thấy Văn mập mạp tay giơ lên pháp chú, làm liền mấy chú pháp, mập mạp hô to:
Biến!
Bùm
một tiếng, La Phong nhìn mập mạp sau khi biến thân, cảm thấy… cảm thấy mọi thứ sáng nay ăn muốn ứa lên cổ hộng, hắn cố nhịn xông vào đánh đấm mập mạp túi bụi:
Khốn kiếp, ta hôm nay đắc tội gì với ngươi, ngươi lại có thể có ý nghĩ muốn hại ta đui mù, hại bụng ta lộn tùng phèo, hại hình tượng tiểu nữ tử xinh đẹp trong mơ tưởng của ta tan nát hả tên khốn kiếp kia!!
Mạp mạp kêu thét như tiếng lợn chết, hắn nằm xuống đất hai tay ôm lấy đầu kêu xin tha liên tục:
La huynh đệ, nhẹ tay chút, nhẹ tay chút, ai u, nhẹ chút không sẽ chết người đấy, chỉ là ta thỏa mãn nguyện vọng của người huynh đệ thân thiết bấy lâu thôi mà. Ai u!! Nhẹ tay a!!
La Phong tức giận đấm hắn thêm mấy cái rồi mới chịu đứng dậy:
Thật là vô liêm sỉ, biến thân thành nữ hài, ít ra cũng phải biến cho ra dáng, nét thu thủy dáng thanh xuân đâu rồi? Mấy quyển hoàng sắc văn ngươi thủ được vứt cho chó gặm à? Sao lại có, có...có thể biến ra một người nữ tử như thế? Mặt mũi thân hình… thật sự là ma chê quỷ hờn!! Ta thật sự muốn giết ngươi!! Suýt làm ta nôn hết mấy bát cháo sáng mới ăn!!
Bùm
một tiếng, mập mạp lại biến về như cũ, hắn đứng dậy tay gãi gãi đầu liên tục xin lỗi nói:
Được rồi, được rồi, La anh em, ngươi bớt nóng giận à, đây là ta lần đầu dùng thuật này a, cái này ta phải mất 500 lạng bạc mua từ một người ở trong nội môn mới có tận tay sách dạy dùng thuật này đấy. Lần đầu mà, ai chả có sai lầm, sau sẽ tốt hơn.
La Phong cúi đầu dùng tay che mặt, thật sự không nói nổi. Hắn cũng chẳng muốn rườm rà mất thời gian liền nói:
Được rồi, không đùa với ngươi nữa, bây giờ xuống núi thôi, Trúc Thôn cách đây cũng không gần, đi đi về về cũng phải đến đêm mới quay lại sư môn được.
Vừa nói xong lời, La Phong quay đầu lại bước xuống bậc thang, Văn mập mạp cũng nhanh chóng đi theo bên cạnh, hai người vừa xuống núi vừa nói chuyện đùa giỡn rất vui vẻ…
……..