Chương 2: Khiêu nhai trùng sinh


"Mi chạy tiếp đi, sao không chạy nửa hả tên kia, bước thêm hai bước nửa đi, nhãy thẳng xuống vực kìa. Khôn hồn thì đưa ta chiếc nhẫn" bên mép vực, 1 nhóm người đang bao vây một người thanh niên, chỉ thấy người thanh niên ấy lâm nguy nhưng trong đôi mắt hắn không hề có một tia sợ sệt mà là bình tĩnh vô cùng, ngược lại tên cầm đầu nhóm người lại tỏ ra đặc biệt hưng phấn.
"Trông ngươi vô cùng đắc ý nhỉ, hề! đấu suốt mấy năm qua cuối cùng cũng hố ta được một lần mà còn tỏ ra nguy hiểm, ta không đưa mi cái nhẫn đấy thì sao, mi nhãy lại đây mà cắn mông ta nè!" người thanh niên nhép mép nói, vỗ vỗ cái mông, dáng vẻ muốn lưu manh bao nhiêu thì lưu manh bấy nhiêu, khí chất thong dông khi nãy chỉ vì lời nói cùng dáng vẻ hắn mà bay sạch.
"Hừ, đời người ai là kẻ thắng cuối thì người đó làm vua, khôn hồn thì đưa ta cái nhẫn, người sắp chết không cần giữ tín vật gia chủ làm gì, đưa ta thì mi còn có cơ hội toàn thây đấy, ngược lại đợi khi ta nắm được mi rồi ta sẽ băm mi cho chó ăn".
"Ta sợ quá a! Mi đừng có lại gần ta nha, ta lỡ đâu vô tình lại thả thính à nhầm thả nhúm độc ví dụ ba ngày thúi thịt độc, bảy ngày đứt ruột độc, ngứa đến chết phấn, hay kiểu hiếm như Gay độc chẳng hạn thì chết a!" hắn ta vừa nói vừa đưa tay vào túi như lúc nào cũg có thể quăng ra thứ gì đó, khiến cho nhóm người đối diện chực lùi bước.
Nghe người thanh niên nói thếs, một tên trong nhóm dè chừng nói với tên cầm đầu "Đại ca, coi chừng hắn còn thuốc độc, đại ca đừng có đứng gần hắn, chúng ta hai trăm anh em đuổi giết hắn bị hắn độc sát gần hết, độc của hắn lợi hại quá đại ca"
Tên cầm đầu nghe thấy lời nói cũng bất chợt run rẩy một hồi, nhớ đến hơn hai trăm người đi theo diệt sát cái tên ở trước mặt từng người từng người bị hắn hạ độc mà thay nhau bỏ mình làm cho người không từ thủ đoạn như hắn cũng lạnh lòng.
Thử hỏi nhìn thấy trước mặt mình từng người ngã xuống đất, người thì tay chân nổi mẫn chỉ gãy nhẹ một cái mà chỗ ngứa sưng tấy lên khắp người rồi nổ chết, người thì ngã xuốn đất da thịt nhày nhụa, người thì hóa điên tự hành bản thân mà chết... máu me thịt thối nội tạng vụn khắp nơi, tất cả cái chết điều diễn ra trong mười cái hô hấp, thật là thủ đoạn kinh khủng, ghê rợn.
Lúc này chỉ nghe người thanh niên phì cười "sao, không dám lên à! Nếu thế ta cũng không thèm chơi với các ngươi nữa, đời này kiếp này ta chơi đủ rồi, ta không muốn chơi nửa" nói đến đây hắn ta lại cười lớn một hồi, nhóm người đối diện chỉ biết nhìn nhau khó hiểu.
"Ta Lý Hoài Nam là chơi chán các ngươi rồi mới không thèm đầu với các ngươi nửa, đợt này anh đây buồn không có gì làm, nghe nói địa phủ có nhiều người đẹp cảnh cũng vui nên ta định đến chơi một hồi, cuộc đời của ta k thua cuộc bao giờ, về cái nhẫn gia chủ ngươi cũng quên đi, ta còn chẳng biết nó hiện giờ đang ở đâu nửa hahaha..."
Dứt lời cũng không đợi nhóm người đối đầu phản ứng, hắn tung người, lao thẳng xuống vực, âm cuồng tiếu nối liền khôg dứt. Lúc bọn họ hồi hồn đã khôg kịp rồi.
"Ái chà, ta lại quên nhắc bọn chúng rồi. Đợt này đi chơi ta để lại mấy đứa con tinh thần cho bọn chúng trông coi giúp ta nha, bọn chúng còn thiếu vài mạng nửa là trở thành Trùng Vương rồi a, haha..,"
Cùng lúc trên đỉnh núi vọng ra từng tiếng kêu gào thê thảm, như đứt từng thớ thịt, cắt từng đoạn ruột nghe như oán hồn từ âm ti địa ngục, vang lên từng hồi như đòi mạng, xen lẫn tiếng vang xin, chửi rủa, khóc cười.,, rồi tắt lịm
Trên đỉnh núi lúc này còn đâu bóng dáng bất cứ ai, nhìn kỹ lại ở đấy còn nằm trên đất lạnh vài bộ quần áo cho thấy từng có người trên đây a, khi này nếu có người lại gần xem xét sẽ thấy, dưới lớp quần áo có vài thứ đang nhúc nhích, chui ra đó là ba con sâu nhỏ xíu, thân hình trong suốt, chỉ có một điểm trên đầu là màu hồng nhạt, toàn thân lúc này đang tỏa ra thứ ánh sáng đỏ ma mị bức người.
Ba chỉ độc trùng hơi ngửa đầu quay qua lại, giống như định hướng chút xíu rồi đồng loạt tốc hành phóng xuống vực sâu chỗ Lý Hoài Nam vừa nhảy.
Trời kéo đếm mây đen, cuồng phong loạn thổi, đất trời bổng dưng âm u như đêm tối. Một vệt sáng mà huyết hồng từ đáy vực vọt lên, lơ lửng bồi hồi một lúc trên đỉnh núi vắng vẻ ấy sau cùng dùng tốc độ cao vạch phá chân trời mà đi.
Vệt sáng bay mãi bay mãi tới vô tận không gian, lênh đênh không bến đỗ, như là lữ khách đang thưởng thức cảnh đẹp trong chuyến du hành, thong thả thản nhiên, cuối cùng chut tọt vào một vòng xoáy thời không, biến mất tại vô tận hư không.

Lời tác: nhá hàng 2 chương, xem dư luận ntn rồi quyết định drop hay k =))
 
1 bộ truyện hay về binh đoàn , tác trâu, mời các bạn nhập hố Siêu Thần Cơ Giới Quân Đoàn
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Thánh.