Chương 1073+1704: Giang Trần thụ kiếm đao


Số từ: 2985
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Lần lượt, Giang Trần dùng biểu hiện yêu nghiệt, không ngừng khiêu chiến thần kinh của nàng.
Tuy rằng trong lòng Lăng Bích Nhi đã sớm chấp nhận Giang Trần, thế nhưng tính cách lạnh lùng giống như khối băng của nàng không thể làm ra những hành động táo bạo được.
Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói với Giang Trần, thế nhưng lời nói tới miệng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Hoàng Nhi sau lưng thấy một màn như vậy, tâm tình tuy rằng có chút rung động, thế nhưng lại lập tức bình tĩnh, không có chút gợn sóng. Nàng là tiểu thư khuê các có đại trí tuệ, trong tính cách hiền hòa, yên tĩnh lại có một loại cao ngạo mà không ai có thể hiểu được.
Cho dù là vì một chữ tình, rõ ràng Lăng Bích Nhi này là kình địch, thế nhưng trong lòng nàng cũng không xuất hiện một chút đố kỵ nào.
Ta thích mặc ta, cần gì phải để ý tới người khác.
Đối diện là Uông Hàn, nhìn thấy Giang Trần và Lăng Bích Nhi cười cười nói nói, mỹ nhân ở bên như được tắm gió xuân.
Chuyện này khiến cho Uông Hàn tức giận tới mức ngứa răng.
- Tiểu súc sinh, cho ngươi đắc ý lần cuối. Luận võ trong đại điển, nếu như gặp phải đệ tử Thánh Kiếm cung ta, không chém ngươi thành mười đoạn, tám đoạn, Uông Hàn ta thề không làm người.
Cũng may đấu võ vòng thứ nhất cuối cùng cũng kết thúc.
Kết quả rút thăm đợt thứ hai cũng nhanh chóng xuất hiện, đối thủ vòng thứ hai của Giang Trần lại là một thiên tài Nguyên Cảnh thất trọng tới từ tông môn ngũ phẩm.
Thiên tài này gọi là Phong Bào, là một thiên tài dùng kiếm.
Trước đó Giang Trần đã xem qua biểu hiện của người này trong vòng đầu tiên, một tay kiếm kỹ coi như là tinh túy của một chữ nhanh.
Võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh là không phá được.
Rất nhiều tông sư kiếm đạo thậm chí cả đời cũng không tu luyện quá ba bộ kiếm kỹ, thế nhưng trong ba bộ kiếm kỹ này lại có thể không ngừng đào móc ra, không ngừng suy diễn ra, đồng thời còn không ngừng tăng cấp, không ngừng đột phá.
Trên một chữ nhanh kia, có thể vĩnh viễn truy cầu đột phá, không có giới hạn.
Bất luận là sự huyền ảo của một loại vũ kỹ nào đó, chỉ cần ở trên một lĩnh vực nào đó tu luyện tới cảnh giới cực hạn, người đại thành kia đủ để tự ngạo.
Đạo một chữ nhanh kia cũng là truy cầu của rất nhiều thiên tài dùng kiếm.
Phong Bào này hiển nhiên cũng là người truy cầu sự huyền ảo của một chữ nhanh kia.
- Phong Bào Phong Cực tông, mong chỉ giáo.
Phong Bào này nói năng lưu loát, sau khi lên đài không nói một câu dư thừa nào, nhanh chóng chắp tay với Giang Trần, kiếm đã trong tay, kiếm ý như ẩn như hiện, sát ý trào dâng.
Giang Trần lạnh nhạt gật đầu nói:
- Mộc Cao Kỳ của Đan Kiền Cung, mời.
Phong Bào nhẹ nhàng gật đầu, than nhẹ nói:
- Đao Kiếm không có mắt, cẩn thận.
Trong khi nói chuyện, thanh kiếm ba thước màu xanh trong tay giương lên, vô số kiếm quang bắn ra, tựa như hòa hợp với ánh mặt trời một chỗ. Bốn phía lôi đài lập tức có vô số quang mang nổi lên.
Nhưng mà nghĩ tới việc song phương không oán không cừu, mà người này cũng coi như là thành thật, bên trong kiếm chiêu có sát khí vô cùng, thế nhưng lại không có sát ý vô tận.
Giang Trần biết rõ đối phương thân là thiên tài trong tông môn ngũ phẩm, cuối cùng vẫn kiêng kỵ thân phận của hắn. Trong lúc luận võ vẫn còn có chút kiêng kỵ, không có dám hạ sát chiêu.
Đối phương đã không phải là loại người hung tàn, tự nhiên Giang Trần cũng phải lưu tình một chút.
Thân thể nhoáng lên, Giang Trần khẽ lắc người, nhanh chóng tránh khỏi kiếm quang của đối phương.
- Thân pháp rất tốt, lại tới.
Thanh âm còn chưa dứt, đối phương đã nhân kiếm hợp nhất, giống như cuồng phong, kiếm ý đột nhiên biến đổi, giống như một cơn sóng lớn khôn cùng, không ngừng không ngừng, sóng sau nối tiếp sóng trước không ngừng công kích tới.
Không thể không nói thiên tài của tông môn ngũ phẩm, trên phương diện thực lực chung quy vẫn kém tông môn tứ phẩm.
Lúc trước Giang Trần luận bàn nội bộ trong Đan Kiền Cung, từng cùng với thủ hạ đắc lực của Thẩm Thanh Hồng là Nhung Tử Phong chiến một trận.
Nhung Tử Phong kia so với đối thủ của hắn hiện tại là Phong Bào còn cường hãn hơn rất nhiều.
Ngộ tính kiếm đạo của Phong Bào này hiển nhiên không kém, nhưng mà nội tình của tông môn ngũ phẩm là một hạn chế, khiến cho cấp độ kiếm ý của hắn vẫn có chút thấp.
Tuy rằng thấy được chân ý của kiếm đạo, thế nhưng không có chính thức tiến dần từng bước.
Nhưng không thể nghi ngờ, đây là một kiếm si, nhìn kiếm ý của hăn,s mặc dù không có hoàn thiện dần từng bước, thế nhưng đã có một loại khí thế trước nay chưa từng có.
Nhanh, hung ác, không để ý tới tất cả.
Hiển nhiên đây là một loại kiếm khách dùng tâm khống chế kiếm kỹ, mỗi một chiêu kiếm kỹ của hắn giống như có thể thiêu đốt thính mạng, đem năng lượng sinh mệnh triệt để dung nhập kiếm kỹ, đánh cho đối thủ một kích trí mạng.
Loại trình độ trung thành với kiếm như vậy khiến cho Giang Trần bắt đầu kính nể.
Loại đối thủ này tuy rằng thực lực còn chưa đủ mạnh, thế nhưng lại đáng để tôn trọng.
Bởi vì loại đối thủ này tình yêu đối với kiếm đạo của hắn đã siêu việt, quan trọng hơn tính mạng của bản thân rất nhiều.
- Không thể tưởng tượng được trong tông môn ngũ phẩm lại có kiếm si như vậy. Người trung thành với kiếm như vậy, con đường võ đạo chuyên tâm như thế, nếu như đạt được cơ duyên, tất sẽ vượt qua những người cùng thế hệ. Phong Bào này quả thực là một nhân tài có thể đào tạo được.
Trong lúc nhất thời trong lòng Giang Trần nổi lên cảm giác yêu tài.
Mũi chân điểm nhẹ một cái, một cành cây khô bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn.
Giang Trần bỗng nhiên cười nói:
- Chúng ta tới luận bàn kiếm đạo một chút.
Phong Bào chưa từng khinh thị bất kỳ đối thủ nào, cũng không e ngại bất kỳ đối thủ nào.
Trước khi lên đài hắn cũng biết danh khí về thiên phú đan đạo của Mộc Cao Kỳ này, thiên phú đan đạo siêu việt thiên phú võ đạo.
Thế nhưng Phong Bào cũng không bởi vậy mà phớt lờ.
Chỉ là khi giao thủ Phong Bào lập tức phát hiện ra đây là một đối thủ thâm bất khả trắc.
Có lẽ trong mắt đám người dưới đài, vẫn là Phong Bào khí như cầu vồng, mạnh mẽ như từng cơn sóng, không ngừng công kích. Mà Mộc Cao Kỳ kia chỉ né tránh, không có sức hoàn thủ.
Nhưng trên thực tế Phong Bào lại hiểu rất rõ, đối thủ này khó chơi ra sao.
Đối thủ này cũng không dùng thân pháp hoa mỹ, cũng không có dùng sức mạnh, chỉ là đơn thuần dùng bộ pháp di chuyển, hời hợt tránh khỏi kiếm thế của hắn.
Nếu như người thường nhìn vào cảnh này, thấy Giang Trần chật vật tránh đi như vậy cảm thấy hắn chật vật cực kỳ.
Thế nhưng mà Phong Bào thân là người trong cuộc, lại càng đánh càng thấy giật mình, càng đánh càng cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra.
Cho dù kiếm ý của hắn đột phá, mặc kệ kiếm ý của hắn mạnh mẽ ra sao, đối phương giống như đều có thể phá chân ý kiếm đạo của hắn, mỗi một bước đều có thể tránh đi cơ hồ tất cả mũi nhọn.
Nếu không phải kiếm ý của hắn bị đối phương khám phá, thì đối phương làm sao có thể nhẹ nhõm tránh đi như vậy.
Nếu như đổi lại là một người khác, đối mặt với tình huống như vậy, nhất định sẽ tin rằng bản thân mình bị làm nhục. Thế nhưng khi Phong Bào phát hiện ra điểm này lại không nhụt chí, ngược lại ý chí chiến đấu càng tăng thêm nhiều.
Kiếm ý được thúc dục, không ngừng biến hóa, đem sở học suốt đời thi triển ra.
Không thể không nói, trên phương diện kiếm đạo hắn hiểu vô cùng sâu, các loại kiếm chiêu biến hóa, diễn biến ra vô số biến hóa của kiếm ý. Hơn nữa biến hóa của những kiếm ý này không thoát khỏi tinh túy của một chữ nhanh.
Hai người một công một thủ, chiến đấu chừng nửa canh giờ, những những khác trên đài trên cơ bản đã phân ra thắng bại.
Mà bên hai người Giang Trần, người đứng ngoài nhìn thấy vậy không thể nghi ngờ đã lâm vào khổ chiến.
- Ha ha, Uông sư huynh, tiểu tử kia lớn miệng, còn tưởng rằng hắn ta có bao nhiêu bổn sự, hóa ra ngay cả một Nguyên Cảnh thất trọng của tông môn ngũ phẩm cũng không khuất phục được. Xem ra tiểu tử này chỉ ngoài mạnh trong yếu mà thôi.
Một đệ tử Thánh Kiếm cung nịnh nọt nói với Uông Hàn.
Uông Hàn nhìn chằm chằm lên lôi đài, giống như đang suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nói:
- Các ngươi nghe đây, mặc kệ là ai, nếu như vòng tiếp theo rút thăm gặp được tiểu tử này, cho dù là sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết toàn lực. Cho dù không giết được hắn cũng phải chặt đứt hai tay hai chân của hắn. Cuối cùng nắm cái đầu hắn xuống.
Ngữ khí của Uông Hàn oán độc không thôi.
- Vâng, Uông sư huynh.
- Uông sư huynh, sợ rằng tiểu tử này khó vượt qua được vòng này. Nếu như hắn ta sớm bị loại ra, chúng ta muốn thu thập hắn cũng không còn cơ hội nào khác a.
Uông Hàn nở nụ cười lạnh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào lôi đài.
- Nói không chừng tiểu tử này sợ Uông sư huynh thu thập hắn, cũng có thể sẽ chủ động thua trận này a.
Đám người dưới đài cười ha hả.
Phong Bào trên lôi đài lúc này trong lòng lại vô cùng khiếp sợ. Ngộ tính của hắn rất cao, trước đó công kích không trúng đối thủ khiến cho hắn vô cùng kỳ quái.
Bởi vì đối thủ của hắn từ đầu chí cuối cho tới hiện tại còn chưa phản kích một lần nào.
Tay nắm một cành cây khô chiến đấu với hắn, tất cả mọi người nhìn như Phong Bào chiếm thế thượng phong, thế nhưng trên thực tế Phong Bào lại hiểu rõ, bản thân mình hoàn toàn bị cuốn vào tiết tấu của đối thủ.
Đối thủ này không ngờ lại dùng cành cây khô làm kiếm, dùng tiết tấu hậu phát chế nhân, so nhanh với hắn.
Hơn nữa kiếm kỹ của đối thủ từ đầu chí cuối chỉ có ba chiêu.
Ba chiêu này sử dụng nhiều lần, thế nhưng mỗi một lần lại biến hóa ra rất nhiều thức phức tạp, khiến cho mỗi lần Phong Bào cảm thấy đã khám pha ra kiếm ý của đối thủ thì lại cảm thấy vẫn còn chênh lệch một chút.
Có nhiều lần trong lòng Phong Bào cảm thấy như ảo giác, Mộc Cao Kỳ này rõ ràng nhiều lần có cơ hội đánh bại chính hắn, thế nhưng vì sao vẫn không đánh ra một kích cuối cùng kia?
Phong Bào nhìn qua khuôn mặt mỉm cười của đối thủ, trong đầu suy nghĩ, rồi đột nhiên dường như đã hiểu ra.
Đối phương đang dẫn dắt hắn đi theo tiết tấu của đốip hương.
Trong lúc nhất thời trong đầu Phong Bào hiện lên một ý niệm hoang đường:
- Mộc Cao Kỳ này chẳng lẽ đang truyền thụ kiếm kỹ cho ta sao?
Ý niệm này xuất hiện trong đầu không ngờ lại không thể áp chế, PHong Bào lại một lần nữa cảm nhận, thế nhưng lại càng kiên định hơn với suy nghĩ của mình.
Là thật, Giang Trần đang thực sự truyền thụ kiếm kỹ cho đối phương.
Nói hắn truyền thụ kiếm kỹ, còn không bằng nói là truyền thụ kiếm ý, truyền thụ chân ý của kiếm đạo.
Ngộ tính của Phong Bào rất cao, sau khi hiểu rõ điểm này hắn rất nhanh chóng chìm đắm trong tiết tất của Giang Trần, trong lúc mơ hồ có điều ngộ ra.
Ngay lúc này Giang Trần bỗng nhiên mỉm cười, cành cây khô điểm một cái, chỉ vào trước họng Phong Bào.
Giờ phút này Phong Bào cảm thấy mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, thế nhưng trong lòng vui mừng không thôi. Giờ phút này hắn đầu còn để ý tới Vạn Tượng Tiềm LOng bảng gì nữa, để ý gì tới bài danh nữa.
Giờ phsut này trong đầu hắn có vô số linh cảm về võ đạo.
Từng đạo linh cảm này tựa như bầu trời đầy sao, dẫn dắt hắn không ngừng bước xa hơn trên con đường kiếm đjao.
Thu hoạch sau trận chiến này cùng với linh cảm đã siêu việt hơn những gì mà hắn nhận được sau hơn hai mươi năm luyện kiếm.
Phong Bào nghĩ tới đây mới cúi người thật sâu, nói:
- Ta thua.
Giang Trần lạnh nhạt gật đầu nói:
- Điểm cuối của đại đạo là đơn giản, đường kiếm kỹ tham thì thâm. Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Ba chiêu vừa rồi của ta từ một suy ra hai, từ hai suy ra ba, từ ba suy diễn ra ngàn vạn kiếm ý. Nói cho cùng bất quá chỉ có ba thức đơn giản mà thôi.
Những lời này là Giang Trần truyền âm cho Phong Bào.
Tuy rằng là truyền âm, thế nhưng lại giống như tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng trong thần thức của PHong Bào. Thanh âm này giống như chiếu rọi con đường kiếm đạo của Phong Bào.
Phong Bào lại một lần nữa khom người thật sâu nói:
- Đều là do chỉ giáo.
Giang Trần gật gật đầu, không nói gì thêm. Vừa rồi trong lúc nhất thời hắn vì lòng chấp nhất đối với kiếm đạo của Phong Bào mà động lòng, hco nên mới dùng phương thức vô cùng có thể diện thuận lợi truyền thụ kiến giải về kiếm đạo cho đối phương mà thôi.
Về phần ngày sau Phong Bào này có thể đi tới bước nào thì phải xem tạo hóa của chính hắn.
- Mộc Cao Kỳ thắng, tấn cấp tới vòng thứ ba.
Nhìn thấy MỘc Cao Kỳ thắng, trong đôi mắt âm tàn kia của Uông Hàn chẳng những không có mất hứng mà ngược lại còn hiện lên vẻ vui mừng.
Hắn không sợ Mộc Cao Kỳ tấn cấp, hắn chỉ sợ Mộc Cao Kỳ sợ mình cho nên không tân cấp. Bởi như vậy hắn làm sao có thể trả đũa được đối phương cơ chứ?
- Sư đệ, tại sao vừa rồi đệ lại dùng cành khô đối địch?
Lăng Bích Nhi suy nghĩ, nàng biết rõ thực lực của Giang Trần, tự nhiên biết rõ Giang Trần có thực lực trong vòng giây lát đánh bại đối thủ.
Giang Trần cười cười, không giải thích gì thêm.
So với hắn, tứ đại thiên vương của Đan Kiền Cung đều nhẹ nhõm tấn cấp.
Có mỗi một mình hắn là tấn cấp vô cùng gian na.
Niếp Trùng bên cạnh không nhịn được mà bĩu môi nói:
- Đợt thứ hai mà đã khổ cực như vậy, còn không bằng để cho Nhung Tử Phong sư đệ tới. Tử Phong sư đệ dù gì cũng có tu vi tiếp cận Nguyên Cảnh cửu tọng.
Thẩm Thanh Hồng liếc nhìn Niếp Trùng, nói:
- Niếp sư đệ, cung chủ an bài như vậy là có đạo lý của người. Ta và đệ không cần nhiều lời.
Quân Mặc Bạch kia luôn mỉm cười tiêu sái, ánh mắt nhìn về phía Giang Trần, khóe miệng nở nụ cười tràn ngập thâm ý, dường như muốn nói cái gì đó thế nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Không biết làm sao, khi Giang Trần nhìn thấy biểu lộ trên mặt của Quân Mặc Bạch kia đột nheien trong lòng sinh ra một tia gợn sóng khó hiểu.
- Chẳng lẽ Quân Mặc Bạch này nhìn ra ta không phải là Mộc Cao Kỳ?
Chung quy Giang Trần vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng ngẫm lại ngay cả Thẩm Thanh Hồng cũng không nhìn ra, Quân Mặc Bạch thua Thẩm Thanh Hồng nửa trù thì làm sao có thể nhìn ra được.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.