Chương 1077+1078: Cuộc chiến quỷ dị


Số từ: 2979
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Vương Kình là người kiêu ngạo, thế nhưng mà giờ phút này hắn nhìn thấy Mộc Cao Kỳ đối diện không ngờ hai tay lại bất động, đứng ở trước mặt nghênh đón khí lưu của hắn, chuyện này khiến cho hắn cảm thấy bị khinh thường vô cùng lớn.
- Tiểu tử, đúng là kẻ vô tri thì không biết sợ. Hôm nay ta phải đánh ngươi về nguyên hình.
Vương Kình dưới sự giận dữ, hai tay liên tục chà xát vào nhau.
Từng đạo khí lưu giống như từng cơn sóng biển giận dữ, hóa thành một cơn sóng lớn, không ngừng bay về phía đối diện trên lôi đài.
Cơn sóng lớn bằng khí lưu này nhìn như vô hình lại giống như thực chất. Cơn sóng quay cuồng, lập tức đem trọn lôi đài bao phủ.
Ngay sau đó thân thể Giang Trần cũng bị cắn nuốt vào bên trong.
- Ài.
Dưới đài truyền đến vô số tiếng thở dài thổn thức.
Mọi người nhìn thấy Mộc Cao Kỳ bình tĩnh thong dong như vậy, còn tưởng rằng hắn ta sắp có hành động gì kinh người. Thế nhưng thật không ngờ Mộc Cao Kỳ này lại giống như một tên đầu đất, ngay cả trốn cũng không có trốn, trực tiếp bị khí lưu của Vương Kình thôn phệ.
Mặc kệ Mộc Cao Kỳ hắn có thủ đoạn kinh người gì, một khi bị khí lưu Kình vương thôn phệ, hoàn toàn bị dẫn vào trong tiết tấu của đối phương, khi đó còn đánh cái rắm a.
Ầm ầm ầm...
Khí thế của Vương Kình giống như một cơn sóng lớn, giống như nước từ trên chín tầng trời ầm ầm rơi xuống vực sâu. Lại giống như sấm rền liên tục vang lên giữa ban ngày, từng đợt, từng đợt bay thẳng về phía trước.
Lực lượng của khí lưu kình vương này, mỗi một trọng đều có lực ngàn quân.
Vương Kình này điên cuồng đánh ra, kình vương khí lưu của hắn không có một ngàn cũng có năm trăm.
Năm trăm đạo kình vương khí lưu trọng điệp vào một chỗ, hình thành lực lượng nghiền nát, đừng nói là thân thể máu thịt bình thường, coi như là một ngọn núi cũng có thể bị nó xé nát.
Bằng vào thực lực của Mộc Cao Kỳ, nhiều lắm cũng chỉ là Nguyên Cảnh thất trọng. Trước mặt kình vương khí lưu mạnh mẽ của Vương Kình, cho dù không bị áp chế thành thịt nát thì gân cốt cũng bị đứt gãy. Tệ hơn thì lục phủ ngũ tạng đều bị đập vụn, thậm chí ngay cả đan điền khí hải cũng bị sụp đổ thành từng mảnh nhỏ.
- Ài, quá thảm.
- Đáng tiếng a, nghe nói Mộc Cao Kỳ kia là Tiên Thiên Mộc Linh chi thể nha.
- Đan Kiền Cung lần này thất sách rồi, một thiên tài Đan Đạo như vậy cần gì phải tham gia náo nhiệt ở võ đạo như vậy?
- Đúng vậy. Đan Trì cung chủ tính toán như thần, thế nhưng lần này thất sách rồi. Hắn sao lại khong biết Thánh Kiếm cung cùng với Đan Kiền Cung có thù bất cộng đái thiên. Thiên tài của Đan Kiền Cung, đương nhiên đám người này càng có lý do chà đạp, giết chết.
- Ài, Mộc Cao Kỳ này trước đó còn mở miệng chống đối Uông Hàn, đệ tử Thánh Kiếm cung càng không có lý do nào buông tha cho hắn.
- Đây chính là thiêu thân lao đầu vào lửa, tự sát a.
- Chậc chậc, nghe nói Mộc Cao Kỳ này ở trong Đan Kiền Cung được gọi là Đan Vương tương lai, cuối cũng lại vẫn lạc quá sớm.
Đám người phía dưới thở dài không thôi, có người nhìn thấy chuyện này cảm thấy hả hê, có người thì cảm thấy đáng tiếc, cũng có người thờ ơ.
Cho dù là Liên Thành trưởng lão giờ phút này trong lòng cũng run lên, nhịn không được mà lén lút nhìn Đan Trì cung chủ.
Hắn rất muốn nhìn một chút, vị cung chủ tính trước mọi thứ này rốt cuộc hiện tại có biểu hiện gì?
Điều khiến cho Liên Thành trưởng lão thất vọng chính là vẻ mặt Đan Trì cung chủ lạnh nhạt, thậm chí khóe miệng còn nở nụ cười mang chút thâm ý, chuyện này khiến cho Liên Thành trưởng lão cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Vào lúc này, thậm chí hắn còn không nhịn được mà hoài nghi, chẳng lẽ Đan Trì cung chủ cố ý để cho Mộc Cao Kỳ này đi chịu chết hay sao?
Tuy rằng loại suy đoán này quá hoang đường, thế nhưng kết hợp với tình huống từ đầu tới giờ, loại suy đoán hoang đường này cực kỳ có cơ sở, ngược lại còn có thể giải thích tất cả hiện tượng từ đầu chí cuối.
Lúc này, ở trên những lôi đài khác cũng đã phân ra thắng bại.
Cơ hồ tất cả thiên tài Thánh Cảnh đều hoàn thành chiến đấu vòng thứ ba, đánh bại đối thủ khỏi lôi đài.
Uông Hàn của Thánh Kiếm cung giờ phút này đã trở lại bên người Uông Kiếm Vũ.
Nhìn qua kình vương khí lưu giống như một cơn bão quay cuồng trên lôi đài, trong lòng Uông Hàn cảm thấy thoải mái không nói lên lời, nếu như không phải cân nhắc tới vấn đề phong độ, cơ hồ hắn muốn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.
- Tiểu tử này xem ra chỉ là một kẻ mạnh miệng, một khi lên lôi đài quả nhiên đã lộ nguyên hình.
Lạnh lùng cười, Uông Hàn nhìn về phía Thẩm Thanh Hồng, ném ra một ánh mắt lạnh lẽo, tràn ngập ý tứ uy hiếp. Hiển nhiên hắn muốn nói cho Thẩm Thanh Hồng biết, tình cảnh của Mộc Cao Kỳ hiện tại chính là tương lai của Thẩm Thanh Hồng ngươi.
Thẩm Thanh Hồng hừ lạnh một tiếng, tâm tình phức tạp nhìn lên trên lôi đài.
Trước đó hắn cũng không thể nào ưa nổi Mộc Cao Kỳ, thế nhưng sau chuyến đi tới Huyễn Ba sơn, Thẩm Thanh Hồng bỗng nhiên hiểu ra, hiểu ra thứ quan trọng nhất trong tông môn là gì, đó chính là đoàn kết, nhất trí.
Dùng thiên phú đan đạo của Mộc Cao Kỳ, nếu như bị hủy trên lôi đài thì thực sự quá đáng tiếc.
Oanh Oanh Oanh Oanh.
Thanh âm cực lớn vang vọng, kình vương khí lưu rốt cuộc cũng chậm rãi giảm bớt.
Những đạo kình vương khí lưu này dù sao cũng dùng nguyên lực thúc dục, nguyên lực chậm rãi tiêu tán, tự nhiên kình vương khí lưu sẽ từ từ yếu bớt.
Cơ hồ tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm lên lôi đài, hiển nhiên tất cả mọi người đều muốn nhìn một chút. Mộc Cao Kỳ sau khi bị kình vương khí lưu cuồng bạo bao phủ sẽ thảm thiết tới mức nào.
Thậm chí còn có không ít người hoài nghi, giờ phút này Mộc Cao Kỳ có lẽ đã hóa thành một bãi thịt vụn.
Thế nhưng mà sau một khắc, tất cả mọi người ngây ngốc, như hóa đá.
Sau khi kình vương khí lưu trùng trùng điệp điệp biến mất, tất cả trên lôi đài khôi phục lại vẻ y ên tĩnh, thì ở giữa lôi đài đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh. Người này đang lười biếng đứng đó, chính xác hơn là đang lười biếng duỗi lưng mình.
Mộc Cao Kỳ.
Giờ phút này cho dù là loại cự đầu như Uông Kiếm Vũ kia, trong mắt cũng không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Mộc Cao Kỳ này không ngờ lại đang duỗi người tại chỗ, nhìn tư thế này lại giống như vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ, dường như còn chưa thỏa mãn.
Điệu bộ này đâu giống như đã từng bị kình vương khí lưu bao phủ, nghiền nát.
Cơ hồ tất cả mọi người đang xem chiến đấu lúc này đều vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.
Chuyện này đã triệt để phá vỡ nhận thức của mọi người. Thậm chí mọi người cũng không nhịn được mà hoài nghi, không phải là Vương Kình kia cố ý hạ thủ lưu tình đó chứ?
Thoạt nhìn hùng hổ, thế nhưng trên thực tế căn bản không dùng nguyên lực chân thật?
Bằng không mà nói Mộc Cao Kỳ này làm sao có thể lười biếng duỗi lưng một cách thoải mái như vậy? Đây đâu có giống như công kích trí mạng mà giống như một cái giường êm ái thì đúng hơn.
- Tại sao lại có thể như vậy?
Uông Hàn vốn vẻ mặt đắc ý lúc này há miệng thật to, cơ hồ có thể nhét vừa một cái màn thầu vào trong miệng hắn.
Nếu như lúc này đối phương biến thành một đống thịt nhão, Uông Hàn sẽ không cảm thấy bất ngờ một chút nào. Dù sao đối phương gân cốt đều gãy, ngã xuống đất là chuyện bình thường, hắn cũng có thể hiểu được.
Thế nhưng mà Mộc Cao Kỳ lại không tổn hao một cọng tóc nào mà lười biếng duỗi lưng, đây không thể nghi ngờ chính là một cái tát vang dội vào mặt Thánh Kiếm cung.
Một cái tát này đột nhiên xuất hiện khiến cho tất cả mọi người trong Thánh Kiếm cung không kịp chuẩn bị.
Cả khu vực chung quanh lôi đài giống như im lặng, tất cả giống như đều có thể nghe được tiếng tát vang dội này.
Thần kinh căng cứng của Thẩm Thanh Hồng giờ phút này giãn ra. Cảnh tượng thay đổi như hcong chóng như vậy hiển nhiên cũng khiến cho hắn kinh hãi.
Hắn cũng hoàn toàn không hiểu nổi, Mộc Cao Kỳ sư đệ tại sao bỗng nhiên lại nghịch thiên như vậy.
Hắn khác với những người khác, hắn không thể nào không biết một chuyện, đó là người Thánh Kiếm cung sẽ không hạ thủ lưu tình với người Đan Kiền Cung hắn.
Vậy thì trong chuyện này nhất định có gì đó mà hắn không biết.
Người hiện tại trong lòng kinh ngạc không thôi còn có sư phụ của Thẩm Thanh Hồng và Liên Thành trưởng lão. Khác với Thẩm Thanh Hồng, Liên Thành trưởng lão ngoài kinh ngạc ra lại còn sinh ra một tia mất mát khó hiểu.
Hắn nhịn không được lại lén lút nhìn Đan Trì cung chủ, nhìn thấy trên mặt Đan Trì cung chủ vẫn có biểu lộ lạnh nhạt từ trước. Thậm chí nụ cười mang theo vẻ thâm ý trên miệng Đan Trì cung chủ càng thêm đậm đặc.
Trong lòng Liên Thành trưởng lão co lại, chẳng lẽ ... Đan Trì cung chủ đã sớm nghĩ tới chuyện này?
Người tông môn khác thì càng thổn thức không thôi.
Hiển nhiên, cục diện ngoài ý muốn xảy ra, thay đổi rất nhanh khiến cho mọi người thổn thức, cũng khiến cho trong lòng bọn họ rối loạn, mãi một lúc lâu không thể bình tĩnh được.
- Quá khoa trương a? Rốt cuộc là Mộc Cao Kỳ quá mạnh mẽ hay là Vương Kình cố ý thả hắn?
- Coi như là thiên tài Thánh Cảnh, gặp phải công kích mạnh mẽ như vậy cũng không có khả năng một cọng tóc cũng không bị tổn hao.
- Mộc Cao Kỳ này không phải chỉ có thiên phú Đan Đạo sao? Tại sao thiên phú võ đạo lại yêu nghiệt như vậy?
- Chậc chậc, đây có lẽ chính là một quân cờ bí mật của Đan Kiền Cung.
- Nói không chừng là vậy, có lẽ Mộc Cao Kỳ này có bảo vật đặc thù gì đó, vừa vặn khắc chế kình vương khí lưu thì sao? Nên biết trong thế giới võ đạo của chúng ta, chuyện vật khắc vật cũng không phải là chuyện không có khả năng nha.
- Đún gvajay, nếu như Mộc Cao Kỳ vận dụng thủ đoạn phòng ngự cường đại nào đó ngăn cản một kích này, cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Người tất cả các tông đang xem cuộc chiến ngoài sợi hãi thán phục ra còn bắt đầu suy đoán.
Người trong cuộc là Vương Kình lại trợn mắt nhìn về phía Giang Trần, hai mắt giật giật, gắt gao nhìn vào Giang Trần, tâm tình mãi một lúc lâu không thể nào yên tĩnh lại được.
Hắn đã nghĩ qua vô số kết quả, thế nhưng duy chỉ có loại kết quả như vậy là hắn không nghĩ tới.
- Tiểu tử, Đan Kiền Cung thật là hào phóng a, cam lòng đưa cho người phù phòng ngự cường đại như vậy. Nhưng mà cho dù phù phòng ngự có cường đại đi chăng nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo vệ được ngươi một lần mà thôi.
Giang Trần nhẹ nhàng khoát tay áo, phấy tro bụi trên áo, nhẹ nhàng cười nói:
- Cái gì mà phù phòng ngự? Ngươi muốn dùng sao?
- Có ý gì?
Ngữ khí của Vương Kình trầm xuống.
- Hẳn là mỗi một lần ngươi thất bại đều muốn đổ cho đối phương dùng phù phòng ngự nha. Đây chính là bổn sự, cũng chính là tính cách như một của người Thánh Kiếm cung các ngươi sa?
Giang Trần như cười như không nói.
Vương Kình giận tím mặt quát:
- Giả thần giả quỷ, làm còn không dám thừa nhận? Được, xem kích tiếp theo Kình gia sẽ đánh ngươi về nguyên hình.
Khí lưu kình vương bất quá chỉ là món khai vị của Vương Kình mà thôi.
Thứ cường đại chính thức của hắn chính là Kình Vương kiếm khí, đó mới chính là sát kỹ của Vương Kình hắn.
Một khi Vương Kình giận dữ, trong đám người trẻ tuổi của Thánh Kiếm cung cũng có sức chiến đấu kinh người.
Trừ những thiên tài Thánh Cảnh ra, cho dù là những nguyên cảnh cửu trọng thiên kia mà nói, cũng không muốn đi giao chiến với Vương Kình lúc hắn giận dữ.
Bởi vì dưới trạng thái cuồng bạo, Vương Kình này giống như tên điên, chiến đấu vô cùng điên cuồng.
Giờ phút này hiển nhiên Vương Kình đã cuồng bạo.
Kình Vương khí lưu lại một lần nữa ầm ầm tràn ra.
Nhưng mà lúc này hình thức của Kình Vương khí lưu hiển nhiên đã có biến hóa lớn.
Vương Kình dường như đã biết rút kinh nghiệm từ lần trước, cũng không định dùng khí lưu trọng điệp mà nghiền nát đối thủ như lần trước.
Kình Vương khí lưu lần này không ngờ lại giăng khắp nơi, giống như một cái khóa sắt, cơ hồ đem tất cả hư không phong tỏa, tạo thành một cái không gian nhỏ.
- Tiểu tử, lần này để xem ngươi có bao nhiêu phù phòng ngự để dùng.
Cuối cùng Vương Kình vẫn nhận định đối thủ dùng phù phòng ngự mà không phải dùng thực lực chân thật phá vỡ sự phong tỏa của Kình Vương khí lưu của hắn.
Nhìn khí lưu ngập trời phong tỏa hư không, Giang Trần vẫn vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng như cũ.
Sau một khắc, hai tay Vương Kình tạo thành trảo, trong tay xuất hiện một thanh kiếm lớn. Thanh kiếm này khi thì vàng óng ánh, khi thì trắng sáng, hai loại màu sắc không ngừng biến hóa.
- Chậc chậc, xem ra Kình Vương sư đệ lần này đã thực sự giận dữ rồi.
Uông Hàn thấy như vậy, hắn biết rõ Vương Kình đã xuất ra thủ đoạn ẩn dấu của mình.
Kình Vương khí lưu phong tỏa hư không, hơn nữa còn có kình vương kiếm khí tàn sát, có thể nói chính là công kích không có lấy một kẽ hở, toàn trường không có khả năng xuất hiện một góc chết nào.
Cho dù đối phương dùng phù phòng ngự, thế nhưng có thể phá vỡ trói buộc tầng thứ nhất, thì cũng không phá nổi tầng thứ hai, tầng thứ ba ...
Thủ đoạn phong tỏa không igan này ẩn chứa lĩnh ngộ về trận pháp của Vương Kình, cũng ẩn chứa một tia lĩnh ngộ về áo nghĩa không igna.
Thủ đoạn như vậy ngay cả Uông Hàn cũng tự nhận mình không muốn đối mặt.
Coi như bằng vào tu vi Thánh Cảnh nhị trọng đỉnh phong của hắn hiện tại, nếu không mạnh mẽ ra tay trước mà nói, một khi bị Vương Kình phong tỏa như vậy chỉ sợ cũng chỉ có thể mạnh mẽ phá vỡ, dùng tốc độ nhanh nhất chém giết Vương Kình mới được.
Hắn lại nhìn Mộc Cao Kỳ kia, lúc này tiểu tử kia vẫn không biết sống chết như vậy.
Chuyện này khiến cho Uông Hàn cảm thấy tức giận, lại cảm thấy khoan khoái.
Tức giận là Mộc Cao Kỳ này sắp chết tới nơi mà bộ dáng còn nhãn nhã như vậy. Khoan khoái là tiểu tử này sẽ không thể đắc ý được bao lâu nữ.a
- Ảo ảnh.
Thủ quyết đánh qua đánh lại, kình vương khí lưu của Vương Kình không ngừng được ngưng kết, không ngừng tạo thành các loại ảo ảnh muôn hình vạn trạng.
Trong lúc nhất thời, bốn phía Giang Trần bị ảo ảnh này bao phủ vào bên trong.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.