Chương 1219+1220: Đệ tử Đan Kiền Cung
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 3021 chữ
- 2020-05-09 03:55:13
Số từ: 3013
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Mà cửa hàng của Lâm Minh cách Vạn Khôi các không xa, Lâm Minh đang chế thuốc nghe được tin tức này thiếu chút nữa bị dọa cho ngây ngốc.
Vạn Khôi các bị đoạt.
Cơ hồ hắn dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được là ai làm. Dù sao nửa canh giờ trước, hai người kia từ trong miệng hắn thăm dò tới Vạn Khôi các.
Trên thế giới này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Nói tới Vạn Khôi các, Vạn Khôi các sau đó đã bị đoạt.
Toàn thân Lâm Minh khẽ run rẩy, trong lòng cảm thấy khó có thể tin được. Đồng thời còn thầm nghĩ, từ lúc nào Vi Kiệt trở nên điên cuồng như vậy?
Vi Kiệt gần đây không phải nổi danh là kẻ tỉnh táo hay sao?
- Vi Kiệt à Vi Kiệt, lần này quả thực ngươi đã chơi lớn. Hy vọng đừng để cho người bên ngoài điều tra ra được manh mối.
Lâm Minh cũng khóc không ra nước mắt.
Hắn cũng biết, nếu như việc này điều tra ra được, hắn tất sẽ bị liên quan tới.
Nhưng mà Lâm Minh hiểu rõ, việc này phải giữ trong bụng, vô luận thế nào cũng không thể nói ra. Một khi bộc lộ ra, bản thân hắn chỉ còn đường chết.
Coi như là hắn trong sạch, thế nhưng tuyệt đối không thoát khỏi tội đồng phạm.
Cho nên chuyện này phải giữ bí mật.
Giang Trần cùng Hoàng Nhi sau khi rời khỏi Ngư Long quảng trường, đi dạo bên ngoài cả ngày, đến lúc chạng vạng tối mới thoải mái nhàn nhã trở về phủ đệ Vi gia.
Khi đi tới Ngư Long quảng trường bọn họ đều dịch dung, bộ dáng hiện tại này cho dù là ai cũng không hoài nghi tới bọn họ.
Nhìn thấy Giang Trần trở về, lại mang theo một đồng bạn trở về, trên cơ bản Vi Kiệt đã có thể xác định, người cướp bóc Vạn Khôi các chính là Giang Trần.
Trước đó VI Kiệt còn không xác định, bởi vì sau khi Giang Trần tách ra với hắn, Giang Trần chỉ đi có một mình.
- Giang huynh, vị này chính là ?
Vi Kiệt hiếu kỳ hỏi.
- Vi thiếu gia, đây là bằng hữu của ta. Chắc hẳn chuyện Ngư Long quảng trường ngươi đã nghe nói qua.
Giang Trần cũng không định giấu diếm cái gì, mà hắn đi thẳng vào vấn đề.
Vi Kiệt cười khổ:
- Chuyện lớn như vậy, sao ta lại không nghe nói tới cơ chứ? Ngay từ đầu ta còn tưởng rằng là người khác làm. Mãi tới khi nhị vị trở về, ta đã suy đoán ra được.
Giang Trần gật gật đầu:
- Việc này liên quan quá nhiều, hai người chúng ta lập tức rời khỏi đây, không làm ảnh hưởng tới Vi thiếu gia.
Vi Kiệt cười nói:
- Sao lại nói như vậy? Ngươi đoạt người của TI Khấu thế gia, Vi mỗ cảm thấy vô cùng hả giận. Yên tâm đi, chuyện này ngươi biết, ta biết, còn có Lâm Minh biết rõ. Lâm Minh cũng bị liên lụy, hắn không có khả năng bán đứng. Ti Khấu thế gia là đối thủ một mất một còn với Vi gia chúng ta. Vi mỗ càng không có lý do gì để bán đứng các ngươi. Cho nên khi bọn họ điều tra, đợi sóng gió đi qua cũng không có chuyện gì nữa.
- Thực sự sẽ không liên lụy tới ngươi chứ?
Giang Trần lần nữa hỏi.
Hắn không phải là người không để ý tới đầu đuôi, nếu như liên lụy tới Vi Kiệt, hiện tại hắn sẽ quay đầu rời đi.
Vi Kiệt khoát tay nói:
- Giang huynh, coi như chúng ta là sinh tử chi giao. Loại chuyện liên lụy này không cần phải nói nữa. Cho dù gánh chịu một chút nguy hiểm, cũng không có gì cả. Ti Khấu gia tộc mà thôi, Vi gia ta cũng không sợ bọn họ.
Cửu cấp thế gia, một chút đảm đương vào hào khí như vậy đương nhiên phải có.
Giang Trần nghĩ lại, tiếp tục nói:
- Vi thiếu gia, ta và ngươi nếu như đã là bằng hữu sinh tử, ta cũng không khách khí nữa. Nhưng mà ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào. Một hai ngàn người, ngươi cũng không dàn xếp nổi. Nhất định phải kiếm địa phương khác.
Một hai ngàn người, nếu như thoáng cái thả ra toàn bộ, cho dù trang viên của Vi gia vô cùng rông rãi, thế nhưng đột nhiên xuất hiện một hai ngàn người, muốn không gây ra động tĩnh lớn cũng khó khăn.
Đây là sự thực, Vi Kiệt nghĩ ngợi một lát, gật đầu nói:
- Vi gia ta ở Lưu Ly vương thành có một sản nghiệp dưới mặt đất. Vô cùng kín đáo. Chỉ có hai phụ tử ta biết rõ. Giang huynh, nếu như huynh không chê đơn sơ, ta sẽ dẫn huynh đi.
Giang Trần khoát tay nói:
- Ngươi nói cho ta biết vị trí cụ thể là được rồi. Hiện tại ngươi vừa ra khỏi cửa nhất định sẽ có vô số con mắt nhìn chằm chằm vào ngươi. Đối với ngươi mà nói không phải là chuyện tốt gì. Giang mỗ cũng không muốn bởi vì việc này mà cuốn Vi gia các ngươi vào vòng thị phi.
Nếu như Ti Khấu thế gia và Vi gia là tử địch. Ti Khấu thế gia xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ phái người nhìn chằm chằm vào Vi gia.
Vi Kiệt là thiếu gia Vi gia, nhất cử nhất động sẽ có vô số người theo dõi.
Vạn nhất bởi vậy mà lộ ra một chút sơ hở, sẽ không tốt một chút nào.
Vi Kiệt suy nghĩ một lát cũng không có lên tiếng từ chối, hắn gật đầu, ngay tại chỗ vẽ một phần địa đồ giao cho Giang Trần.
- Lộ tuyến hành tẩu cụ thể, vị trí cụ thể, có thể tiến vào từ nơi nào ở trên địa đồ này có ghi rõ. Nơi này cực kỳ kín đáo, người Tư Khấu thế gia cũng tuyệt đối không tìm ra được. Nơi này cũng là con át chủ bài cuối cùng mà hai phụ tử chúng ta giữ lại.
Vi Kiệt cười khổ một tiếng, dứt khoát đem chi tiết nói cho Giang Trần:
- Giang huynh, không nói gạt ngươi, Vi gia ta nhìn như huy hoàng, kỳ thực trong lo ngoài khốn. Nơi này là địa phương cuối cùng để cho phụ tử chúng ta sống yên phận. Một khi xuất hiện tình huống khẩn cấp, chỗ đó chính là nơi phụ tử ta bảo vệ tính mạng.
Giang Trần nghe vậy trong lòng khẽ động, vẻ mặt cảm kích vỗ vỗ vai VI Kiệt:
- Vi thiếu gia, vị bằng hữu như ngươi Giang mỗ nhận.
Cho dù hắn có ân cứu mạng với Vi Kiệt, thế nhưng mỗi một lần thành ý mà Vi Kiệt biểu hiện ra ngoài, hiển nhiên đã vượt qua phạm trù báo ân.
Nếu như nói ngay từ đầu là hai người lợi dụng lẫn nhau, như vậy hiện tại trải qua một lần chung hoạn nạn, hai người trong lúc vô hình đã thành bằng hữu cởi mở với nhau.
Nhất là ngay cả con át chủ bài cuối cùng Vi Kiệt cũng đem ra, mặc kệ có phải là con át chủ bài cuối cùng của hắn hay không, Giang Trần đều thừa nhận vị bằng hữu như Vi Kiệt.
- Vi thiếu gia, sau khi ta dàn xếp tốt, lại tới tìm ngươi. Ở đây có một ít đan dược tị độc, trước tiên ngươi cứ thu lấy. Đề phòng Đan dược sư bên người Ngũ thúc ngươi. Người này có lẽ ẩn giấu thực lực.
Vi Kiệt suy nghĩ, thu đan dược từ trong tay Giang Trần, dừng lại một lát, vẫn không nhịn được mà hỏi:
- Giang huynh, ta thấy thiên phú đan đạo của huynh siêu quần, không biết...
Giang Trần cười nói:
- Thiên phú đan đạo của ta chưa từng khảo nghiệm qua, cụ thể là cấp mấy ta cũng không thể nói rõ. Thế nhưng ở phương diện đan đạo, Giang mỗ quả thực chưa từng phục qua ai. Nếu như Vi thiếu gia muốn biết đáp án, chỉ sợ ta cũng không có cách nào cho Vi thiếu gia đáp án cụ thể. Nhưng mà Đan Vương bình thường, Giang mõ không để vào trong mắt.
Hắn vỗ vỗ vai Vi Kiệt nói:
- Bảo trọng.
Từ biệt Vi Kiệt, hai người thừa dịp lúc ban đêm mà xuất phát, không chút nào dây dưa vài dòng.
Giờ phút này bên ngoài đã có vô số đội ngũ lùng bắt hai người khắp nơi, nhưng mà dùng thực lực của Ti Khấu thế gia, dù sao cũng không phải là thế lực chí cao trong Lưu Ly vương thành, việc lùng bắt tự nhiên không thể không kiêng nể gì cả.
Chính bởi vì như vậy, mật độ lùng bắt mặc dù lớn, thế nhưng cũng rất khó đảm bảo mỗi một góc chết đều có thể phong tỏa. Mà Giang Trần và Hoàng Nhi, hoàn toàn là đại hành gia ở phương diện này. Từ Vạn Tượng Cương Vực đi tới Lưu Ly vương thành, bọn họ đã vượt qua không biết bao nhiêu là bình chướng.
Đối phó với loại lùng bắt này, bọn họ vô cùng tâm đắc.
hai người cũng phí không ít tâm tư, mới tìm được địa phương kín đáo kia. Nơi này quả thực kín đáo, hơn nữa lại xâm nhập tầng tầng lớp lớp, tựa như mê cung dưới mặt đất.
Mấu chốt nhất chính là nơi này còn có bố trí trận pháp, cơ quan báo động, bố trí ở khắp nơi vô cùng hoàn mỹ.
Càng khó có được chính là nơi này là một nơi rộng rãi. Đừng nói là một hai ngàn người, cho dù gấp năm gấp ba lần cũng có thể dung nạp được.
- Thế gia cửu cấp, ở Lưu Ly vương thành quả thực không phải bình thường. Nơi này không phải thủ đoạn bình thường có thể làm ra được.
Sau khi dàn xếp tốt, Giang Trần cảm thán một câu.
Hoàng Nhi mỉm cười gật đầu:
- Giang công tử, mau thả những người kia ra, Hoàng Nhi không nhịn được nữa.
Triệu hoán động phủ cung điện ra, hắn đang định thả những nô lệ này ra, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn bỏ ý nghĩ trong đầu này đi.
Lần trước Bất Diệt Thiên Đô đánh xuống ấn ký, làm cho hắn ngã một lần nên đã khôn ra hơn một chút.
Trên người những nô lệ này chưa hẳn đã không có ấn ký độc nhất vô nhị của Vạn KHôi các. Mà trong động phủ cung điện này ngăn cách với bên ngoài, ấn ký này tự nhiên sẽ không bị phát hiện.
Thế nhưng mà một khi thả bọn họ từ trong cung điện ra, một khi có loại ấn ký này, sẽ rất dễ bị theo chân tới đây.
- Hoàng Nhi cô nương, chúng ta đi vào.
Hai người đi vào trong động phủ, hơn một ngàn tên nô lệ giống như cái xác không hồn, không có bất kỳ sự chống cự nào, không có một chút giãy dụa nào.
Giang Trần đi tới phía trước, đem từng cái mặt nạ trên người những nô lệ này gỡ xuống.
Mỗi khi kéo một tấm mặt nạ, tâm tình của hắn sẽ trầm trọng thêm một phần. Hiện tại thứ hắn lo lắng nhất chính là người Đan Kiền Cung không có trong đám nô lệ này.
Ngay cả Hoàng Nhi lúc này sắc mặt cũng cực kỳ ngưng trọng. Trong lòng rất rõ ràng, nếu như lúc này không có người Đan Kiền Cung bên trong, sau đó muốn nghĩ cách cứu viện, độ khó ít nhất cũng gấp mười lần.
Giật từng cái mặt nạ xuống, tâm tình Giang Trần ngày càng trầm trọng.
Khi hắn giật cái mặt nạ thứ ba mươi xuống, bàn tay đột nhiên ngừng lại, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng như điên.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Giang Trần.
Bởi vì người này Giang Trần vô cùng quen thuộc.
- Thân Tam Hỏa.
Giang Trần vui vẻ thốt ra một câu.
Thân Tam Hỏa này là thiên tài khu Chí tôn Đan Hà cốc của Đan Kiền Cung, ngay từ đầu là cánh tay trái của Thẩm Thanh Hồng, về sau trong một lần đan đấu, bị Giang Trần đánh bại hoàn toàn, tỉnh ngộ hoàn toàn. Từ đó về sau rời khỏi phân tranh, bế quan tu luyện, không ngờ người thứ nhất Giang Trần tìm được lại là hắn.
Giang Trần liếc nhìn Hoàng Nhi, đều có thể nhìn thấy sự vui sướng trong mắt đối phương. Nhìn thấy một ngươi quen, ít nhất có thể chứng minh, người Đan Kiền Cung ở trong số một hai ngàn nô lệ này.
Cám ơn trời đất.
Giang Trần dùng thần thức quan sát Thân Tam Hỏa, nhưng mà lập tức nụ cười trên mặt biến mất, hai hàng lông mày cũng nhíu lại.
- Sao vậy?
Hoàng Nhi nhìn thấy biểu tình trên mặt Giang Trần thoáng cái biến đổi nhiều như vậy, cũng ý thức được tình huống có lẽ cũng không lạc quan như vậy.
Giang Trần nhỏ giọng chửi một câu:
- Đám người này quả nhiên đều là súc sinh. Trên thân mỗi người trừ phong ấn ngũ giác ra, còn đem khí cơ toàn thân phong ấn. Nếu như vọng động, thoáng cái sẽ gặp phải khí hải tự bạo. Quả nhiên là ác độc.
Hoàng Nhi nghe vậy biểu lộ trên mặt thoáng cái trầm xuống.
- Trước tiên cứ xem những người khác có ở trong đám người này hay không.
Vẫn là Hoàng Nhi tỉnh táo hơn một chút, nàng tiến lên hỗ trợ, lần lượt lột từng cái mặt nạ xuống.
Không ngừng, từng khuôn mặt quen thuộc của đồng môn xuất hiện.
Trong lúc đó, bên kia Hoàng Nhi kinh hỉ kêu lên:
- Câu Ngọc tỷ tỷ.
Bên kia Hoàng Nhi kéo xuống một cái mặt nạ, khuôn mặt Câu Ngọc hiện lên trước mặt hai người. Giờ phút này ngũ giác của Câu Ngọc bị phong ấn nhưng biểu lộ vô cùng quật cường, vẻ mặt bướng bỉnh bất khuất.
Sau khi nhìn thấy Câu Ngọc, hai người có cảm giác phấn chấn, một hơi lột tất cả mặt nạ xuống.
Tiết Đồng, Quách Tiến, huynh đệ Kiều Thị, Ôn Tử Kỳ, Thân Tam Hỏa, Nhung Tử phong, Âu Dương Siêu ...
Tổng cộng có năm sáu mươi người, trên cơ bản đều là đệ tử khu thiên tài của Đan Hà cốc.
Mà cấp bậc trưởng lão lại không có lấy một người.
Quan trọng nhất chính là, Giang Trần cũng không có tìm được Mộc Cao Kỳ và Vân Niết trưởng lão ở trong đám người này.
Căn cứ vào tình báo lúc trước Giang Trần đoạt được, Vân Niết trưởng lão hẳn không có chết trận. Bởi vì người Xích Đỉnh trung vực lúc ấy yêu cầu bắt sống, muốn từ trong miệng Vân Niết trưởng lão ép hỏi đan phương Vạn Thọ đan.
Sau đó đan phương Vạn Thọ đan bị lấy được, vậy thì ít nhất cũng có thể chứng minh Vân Niết trưởng lão khi Đan Kiền Cung bị nghiền nát không có mất mạng.
Đan phương Vạn Thọ đan nhất định là moi từ trong miệng Vân Niết trưởng lão ra.
Lúc ấy đã không giết chết Vân Niết trưởng lão, như vậy dùng địa vị của Vân Niết trưởng lão, nếu như làm nô lệ bị buôn bán, Vân Niết trưởng lão là người đáng tiền nhất. Hoàng thất của Xích Đỉnh trung vực không có bất kỳ lý do nào giết chết Vân Niết trưởng lão.
CHo dù giết chết Vân Niết trưởng lão, Mộc Cao Kỳ hiện sơn không lộ thủy, vì sao lại không thấy.
Không gặp Vân Niết trưởng lão và Mộc Cao Kỳ, tâm tình Giang Trần có chút uể oải. Nói thật, những người mà hắn cứu, trừ mấy tùy tùng của hắn ra, những người khác căn bản hắn không có cảm tình gì. Cùng lắm chỉ là đồng môn Đan Kiền Cung mà thôi.
Hắn không ngại thiên tân vạn khổ tới cứu người, cũng là vì cứu những người quen kia mà thôi.
Mà ở Đan Kiền Cung, người Giang Trần có tình cảm thâm hậu chính thức cũng chính là Đan Trì cung chủ, Vân Niết trưởng lão, Mộc Cao Kỳ cùng với tỷ muội Lăng thị, chỉ những người này mà thôi.
Lăng Bích Nhi thất lạc ở Đan Kiền Cung, không biết tung tích. Lăng Huệ Nhi ở cùng với phụ thân, hẳn là an toàn.
Hoàng Nhi cũng biết Mộc Cao Kỳ có quan hệ tốt nhất với Giang Trần, nhìn thấy Mộc Cao Kỳ không ở nơi này, cũng biết hiện tại trong lòng Giang Trần vô cùng khó chịu.
- Giang công tử, mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên. Công tử đã cố hết sức rồi, không nên tự trách mình.
Hoàng Nhi khuyên nhủ.
Dùng sự lý giải trong khoảng thời gian này của Hoàng Nhi đối với Giang Trần, Giang Trần thuộc về loại người trọng nghĩa, nàng cũng lo lắng, sợ Giang Trần vì chưa cứu được Mộc Cao Kỳ mà trong lòng tự trách.