Chương 1224+1225: Tình đồng môn


Số từ: 2983
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
- Câu Ngọc, những ngày này ủy khuất cho các ngươi rồi.
Giang Trần thở dài nói.
Hai mắt Hoàng Nhi ửng đỏ:
- Câu Ngọc tỷ tỷ, những ngày này Giang công tử vì cứu tỷ, đi khắp thiên sơn vạn thủy, không biết đã trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở. Đi tới Lưu Ly vương thành này. Tâm huyết lần này cuối cùng cũng không có uổng phí, Câu Ngọc tỷ tỷ, tỷ không có việc gì, mọi người đều không có việc gì rồi.
Câu Ngọc ngây người, hai mắt nhanh như chớp nhìn qua Hoàng Nhi, thế nhưng vẻ mặt lại mờ mịt nói:
- Ngươi... Ngươi là Hoàng Nhi muội muội?
Thiếu nữ có dung nhan xinh đẹp trước mắt này trừ đôi mắt thanh tịnh, rực rỡ giống như đã từng quen biết ra, dung mạo hoàn toàn khiến cho nàng không có cách nào liên tưởng tới Hoàng Nhi mà nàng biết lúc trước.
Sau khi Câu Ngọc tỉnh lại, đám người Tiết Đồng cũng lục tục tỉnh lại. Giang Trần cũng không vội đi giải phong ấn ngũ giác cho những đồng môn còn lạ icura Đan Kiền Cung.
Bởi vì mấy người này mới thực sự là người một nhà với hắn. Hiện tại mọi người cách xa gần một năm, có quá nhiều lời muốn nói, lúc này phá bỏ phong ấn ngũ giác của những người kia, ngược lại sẽ làm ảnh hưởng tới bầu không khí.
Giống như Câu Ngọc, những khác khác khi nhìn thấy Hoàng Nhi đều giật mình không thôi. Bọn họ tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Hoàng Nhi tiểu tỷ có dung mạo xấu xí kia không ngờ lại sắc nước hương trời như vậy, quả thực là tiên tử trên trời hạ phàm.
Câu Ngọc gần đây ít phục ai khác nhìn thấy dung mạo, khí chất của Hoàng Nhi như vậy cũng tâm phục khẩu phục không thôi. Trong lòng không có bất kỳ mâu thuẫn nào mà tự nhiên nhận định như vậy. Hoàng Nhi tiểu tỷ này mới chính là người tuyệt phối với thiếu chủ.
Đương nhiên trong đó cũng có nhân tố tâm lý. Lúc trước Câu Ngọc có giao tình rất tốt với Hoàng Nhi, tình như tỷ muội. Tính cách của Hoàng Nhi, khí chất của Hoàng Nhi, phong độ của Hoàng Nhi, trước đó đã thuyết phục những thủ hạ phía dưới của Giang Trần.
Hiện tại diện mạo thực sự của Hoàng Nhi hiện ra, tâm lý của mọi người chẳng những không có mâu thuẫn mà ngược lại còn cảm thấy nên như thế mới đúng.
Khí chất tự nhiên hào phóng như vậy, tình tình bình dị gần gũi như thế, khí chất phiêu nhiên không nhiễm bụi trần như vậy có lẽ nên có dung mạo tuyệt sắc như tiên tử hạ phàm như vậy mới đúng.
Mọi người nói tới chuyện cũ, đều thổn thức không thôi.
- Thiếu chủ, lúc trước có vô số cường giả giá lâm Đan Kiền Cung, hộ sơn đại trận của Đan Kiền Cung trước công kích của đối phương ngay cả nửa canh giờ cũng không kiên trì nổi. Cơ hồ tất cả cường giả chủ trì trận pháp trong tông môn trong vòng nửa canh giờ bị tàn sát sạch sẽ. Lúc ấy Vân Niết trưởng lão từng tới Đan Hà cốc nói cho những thiên tài của Đan Hà cốc lui lại. Nhưng mà chúng ta nghĩ tới lời dặn dò của thiếu chủ, không có rời khỏi đó. Ngược lại còn thuyết phục được Vân Niết trưởng lão. Lúc ấy hơn mười người ở đây đều trốn vào trong trận pháp. Trận pháp của chúng ta ngay từ đầu những người kia không công phá nổi. Về sau có một cường giả Hoàng cảnh tự thân xuất mã, phối hợp với mấy cường giả Hoàng cảnh trước đó hợp lực công kích, khi đó trận pháp mới bị bọn họ công phá. Tất cả chúng ta lập tức trở thành tù binh...
Câu Ngọc nói tới chuyện ngày đó vô cùng tỉ mỉ. Trong miêu tả của nàng, trận chiến ấy thảm thiết vô cùng, giống như người ta lạc vào trong một thế giới khác.
- Thiếu chủ, đám người này vốn muốn đem chúng ta nhổ cỏ tậ ngốc. Nhưng mà dường như bọn chúng còn muốn tra khảo đan phương gì đó. Cho nên giữ lại chúng ta mà không có giết. Từ đầu Vân Niết trưởng lão thà chết chứ không chịu khuất phục, một chữ cũng không nói. Nhưng mà mỗi lần đối phương hỏi liền giết một đệ tử Đan Kiền Cung, sau khi liên tục giết đi mười người, đối phương kéo Mộc Cao Kỳ tới trước mặt Vân Niết trưởng lão... Sau đó ...
Câu Ngọc liếc nhìn Giang Trần, do dự không biết nên nói tiếp hay không.
Giang Trần khoát tay:
- Cứ nói tiếp đi.
- Nếu như Vân Niết trưởng lão không nói, Mộc Cao Kỳ cũng sẽ bị đối phương giết chết. Cho nên Vân Niết trưởng lão đem đan phương kia nói ra. Thiếu chủ, nếu như không có đan phương kia, có lẽ chúng ta đã sớm bị đối phương trực tiếp giết chết. Những người kia đều rất hung ác, căn bản không có ý định lưu lại người sống. Sau khi hỏi ra đan phương, vốn cũng định xử chúng ta tại chỗ. Sau đó không biết là ai đề xuất ý kiến, nói gần đây chỗ bọn họ có một đám người thu mua nô lệ, vừa vặn đem chúng ta bán cho những người buôn nô lệ kia, có thể thu được lại không ít linh thạch...
Từ đầu tới đuôi, Câu Ngọc căn bản không biết người diệt Đan Kiền Cung là ai, cũng không biết người bắt bọn họ là ai. Càng không biết bọn họ bị bán đi đâu.
Giang Trần nghe xong cũng đại khái biết rõ chân tướng. Nhưng trong lòng thì nhẹ nhõm hơn một chút. Đan phương Vạn Thọ đan bị Bất Diệt Thiên Đô lấy đi, trong lòng của hắn ít nhiều cũng có chút khúc mắc.
Tuy rằng hắn không tin Vân Niết trưởng lão là loại người sợ chết. Nhưng đan phương Vạn Thọ đan cuối cùng là từ trong miệng hắn mà ra.
HIện tại biết rõ Vân Niết trưởng lão vì cứu Mộc Cao Kỳ mà bất đắc dĩ làm như vậy, một chút khó chịu trong lòng Giang Trần thoáng cái biến mất không còn sót lại một chút nào.
Tiết Đồng lại hỏi:
- Thiếu gia, rốt cuộc Đan Kiền Cung chọc phải ai? Là Cửu Dương Thiên Tông sao?
- Cửu Dương Thiên Tông cũng có phần, nhưng chủ yếu là Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực. Bất Diệt Thiên Đô bày ra, Xích Đỉnh trung vực là hung thủ chủ yếu. Không đơn thuần là Đan Kiền Cung, cả Vạn Tượng Cương Vực, tất cả các tông môn lớn nhỏ cơ hồ đều bị tiêu diệt.
- Cái gì?
Đám người Câu Ngọc chấn động, nhất là Câu Ngọc.
- Vậy... Vậy liên minh thập lục quốc thì thế nào.
Liên minh thập lục quốc là nơi nhỏ bé, nhưng mà cố hương của mọi người là ở đó.
- Liên minh thập lục quốc thì không có tin tức gì. Nhưng mà ta đã sớm thông báo cho Bảo Thụ tông, có lẽ bọn họ đã có ứng phó. Về phần những vương quốc thế tục kia, căn bản không lọt vào trong mắt những thế lực này. Dù nhàm chán thế nào, bọn họ cũng không thể nào diệt một vương quốc thế tục nho nhỏ.
Giang Trần phân tích.
Hắn biết rõ Câu Ngọc lo lắng cho Đông Phương vương quốc, dù sao đó là cố hương của nàng, còn có thân nhân của nàng.
Đối với tông môn nhất phẩm mà nói, vương quốc thế tục nho nhỏ giống như con kiến dưới chân con voi vậy, nhìn chưa hẳn đã nhìn được, chứ đừng nói gì tới diệt.
Nếu như tông môn nhất phẩm ngay cả vương quốc thế tục cũng không buông tha, như vậy tuyệt đối sẽ khiến cho người ta oán trách.
Giới tu luyện có quy củ của giới tu luyện, quái vật khổng lồ như ngươi đi bắt nạt con sâu cái kiến, đừng nói là không phù hợp quy củ, ngay cả Thiên đạo cũng khó tha.
- Thiếu chủ, sao người tìm được tới đây?
Ôn Tử Kỳ xấu hổ, từ đầu không nói câu nào, lúc này mới mở miệng hỏi một câu.
- Nói tới việc này thì hơi dài dòng.
Giang Trần tùy ý cười cười nói tiếp:
- Việc này rất dài, về sau ta sẽ chậm rãi nói với các ngươi.
Hoàng Nhi mỉm cười nói:
- Thiếu chủ nhà các ngươi không muốn kể công, để Hoàng Nhi nói cho mọi người nghe một chút vậy.
Hoàng Nhi không phải là người lắm miệng, nhưng mà đoạn đường này Giang Trần phải trả giá thế nào, trải qua bao nhiêu gian nan ra sao, Hoàng Nhi vô cùng cảm động, nàng rất muốn nói một câu.
Lập tức từ Vạn Tượng đại điển, từng chuyện từng chuyện Hoàng Nhi đều nói tới, khiến cho đám người này nghe tới trợn mắt há hốc mồm, trong lòng cảm động không thôi.
Thiếu chủ vạn dặm xa xôi, không sợ gian nan hiểm trở vượt qua mấy trăm vạn dặm, đi xa khỏi Bát vực cứu bọn họ ra. Phần ân tình này làm sao có thể khiến cho bọn họ không cảm động được cơ chứ?
Nếu không phải thiếu chủ xuất lực, nếu như Thiếu chủ chậm hơn một chút nữa, bọn họ sẽ trở thành nô lệ bị bán đi. Cho dù thiếu chủ có bổn sự thông thiên cũng không tìm thấy bọn họ.
Nghĩ tới đây, mọi người lại cảm động, đồng thời còn cảm thấy may mắn.
Làm nô lệ có kết cục gì, trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng.
Bọn họ lập tức nghĩ tới một đường tới đây Giang Trần phải đối mặt với nhiều đối thủ như vậy, bọn họ cảm thấy có sự khoái trá khi báo được thù. Tuy rằng không phải bọn họ tự mình ra tay, thế nhưng sau khi nghe Hoàng Nhi nói, trong lòng bọn họ bành trướng, máu tươi sôi trào.
Đối thủ hung hãn, đáng sợ như vậy, vẫn bị thiếu chủ đùa giỡn trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả cường giả Hoàng cảnh cũng chết hơn mười người.
Giờ phút này bọn họ mới biết được thiếu chủ của mình không thể tưởng tượng nổi tới cỡ nào, thần kỳ tới cỡ nào.
- Những chuyện này các ngươi ghi nhớ trong lòng là được, không cần phải nói với những đồng môn Đan Kiền Cung khác. Tuy rằng tới Lưu Ly vương thành, nhưng mà Bất Diệt Thiên Đô và Xích Đỉnh trung vực sẽ không từ bỏ đâu. Còn có một Cửu Dương Thiên Tông cũng nhìn chằm chằm vào, chúng ta tuyệt đối không thể lơ là.
Giang Trần dặn dò.
Mọi người đồng loạt gật đầu:
- Thiếu chủ nói đúng, chúng ta đã trở thành vướng bận của thiếu chủ, cũng không thể nào kéo chân thiếu chủ được nữa.
- Đúng vậy, theo ta thấy chúng ta tạm thời không nên rời khỏi Lưu Ly vương thành. Ở Lưu Ly vương thành, ít ra những thế lực này ít ra cũng không dám dương oai. Rời khỏi Lưu Ly vương thành, chỉ sợ lại bị đuổi giết khắp nơi.
- Chúng ta nghe thiếu chủ.
- Đúng, chúng ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của thiếu chủ.
Nhìn ánh mắt của mọi người, Giang Trần gật gật đầu, trong lòng của hắn kỳ thực đã sớm suy nghĩ qua.
- Trong khoảng thời gian dài sau này, tất cả mọi người sẽ phải ở lại trong Lưu Ly vương thành. Nhưng mà chúng ta phải đổi thân phận một chút. Đan Kiền Cung, trong khoảng thời gian dài sau đó phải trở thành quá khứ. Trước khi không có nắm chắc tuyệt đối, cái tên Đan Kiền Cung tuyệt đối không thể bại lộ. Những ngày này ta sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp.
Giang Trần nhìn mấy đồng môn Đan Kiền Cung còn đang hôn mê bên kia.
- Những người này ta cũng phải sắp xếp cho thỏa đáng. Bất luận một người nào bạo lộ ra ngoài đều dẫn tới tai họa.
Hoàng Nhi cũng nói:
- Thoáng cái có nhiều người xuất hiện như vậy, cũng phải an bài cho tốt. Giang công tử, theo ta thấy, tốt nhất vẫn phải thành lập một cứ điểm trong Lưu Ly vương thành. Nếu như ở trên địa bàn của người khác, khó trách khỏi việc bại lộ.
Ăn nhờ ở đậu sẽ khó tránh khỏi việc bị người ta nghi ngờ, sau đó tra xét ra thân phận. Bởi vì như thế, thân phận bọn họ vẫn có khả năng bị bại lộ.
Nếu có thế lực của mình, lại ở trong địa bàn của mình cũng không cần lo lắng tới những thứ này.
Giang Trần trầm ngâm một lát, nói:
- Ta nghĩ một chút, nếu như muốn khai tông lập phái trong Lưu Ly vương thành, nhất định sẽ liên quan tới rất nhiều thế lực. Nói không chừng sẽ bị chèn ép. Ta cảm thấy, chúng ta không nhất thiết phải kiến tạo một tông môn, bang phais, nếu như phải thành lập một thế lực, thành lập một thương đoàn hoặc là kinh doanh một cửa hàng là phương thức ổn thỏa nhất.
Một ít cửa hàng có quy mô hơn lớn chút, dung nạp hơn mười người quả thực bình thường. Như vậy muốn sắp xếp những người này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cũng không dễ dàng lộ ra sơ hở.
- Đúng vậy, như vậy không tệ.
Hoàng Nhi gật đầu, vô cùng tán thành với đề nghị này.
Đám người Câu Ngọc tự nhiên không có ý kiến, hiện tại bọn họ đang thầm nghĩ không nên kéo chân Giang Trần, không được trở thành vướng bận của Giang Trần.
Về phần sắp xếp thế nào, bọn họ cũng không có bất kỳ ý kiến nào.
Giang Trần nhìn thấy mọi người không có ý kiến, hắn nhìn những đồng môn khác:
- Cứu tỉnh những người còn lại đi. Đám đồng môn này, hy vọng bọn họ thức thời.
Nói thật, thời gian hắn ở Đan Kiền Cung không dài, đối với mấy đồng môn này, đại đa số đều không có cảm tình sâu. Hiện tại chiếu cố những người này, dàn xếp cho những người này, cứu những người này cũng chỉ thuần túy xuất phát từ đạo nghĩa mà thôi. Là nể mặt của Đan Trì cung chủ, đứng ở trên đại nghĩa của Đan Kiền Cung.
Nếu như những người này không biết thức thời, không tuân theo sự sắp xếp của hắn, khi đó hắn cũng chỉ có thể áp dụng thủ đoạn mạnh mẽ mà thôi.
Từng đạo phong ấn ngũ giác bị loại bỏ, từng người dần dần tỉnh lại.
Mỗi một người mở mắt ra, phản ứng đầu tiên đều cảm thấy như mình đang nằm mơ, thậm chí còn có một ít người cho rằng mình đã chết.
Các loại phản ứng không đồng nhất.
Giang Trần cũng không có mở miệng, đợi sau khi cảm xúc của những người này ổn định lại, hắn mới nói với Thân Tam Hỏa:
- Thân Tam Hỏa, còn nhớ rõ Giang mỗ hay không?
Thân Tam Hỏa dù sao cũng là một trong những thiên tài đỉnh cấp của Đan Kiền Cung, so với những người khác còn bình thản hơn. Suy nghĩ của hắn so với những người khác cũng tỉnh táo hơn.
- Giang sư huynh, là các người cứu chúng ta?
Thân Tam Hỏa vô cùng thông minh, cũng biết vị trí của mình. Tuy rằng hắn lớn tuổi hơn Giang Trần, nhập môn sớm hơn Giang Trần rất nhiều, thế nhưng giờ phút này lại gọi Giang Trần là Giang sư huynh.
Cách xưng hô này vô cùng thông minh.
Nếu như gọi là Giang sư đệ, nói như thế nào cũng thấy hắn quá đề cao mình, không biết tốt xấu. Nếu như gọi Giang huynh, như vậy chẳng khác nào là bất hòa, không có một chút tình đồng môn nào.
Lúc này tình đồng môn quan trọng cỡ nào, Thân Tam Hỏa so với bất kỳ ai khác còn rõ ràng hơn.
- Thân sư huynh, lần này nếu như không phải có thiếu chủ nhà ta, chỉ sợ chúng trọn đời không thoát thân được. Đời này kiếp này chỉ có thể làm nô lệ cho người ta, nhận hết lăng nhục trên thế gian.
Tiết Đồng mở miệng nói.
Những người này từng ở trong động phủ của Giang Trần tị nạn cho nên mới may mắn tránh được một kiếp, không có chết trận hoặc là bị tàn sát giống như đồng môn khác của Đan Kiền Cung.
Cho nên đối với mấy thân vệ này của Giang Trần cũng không dám lãn hđạm.
- Tiết huynh đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói rõ chi tiết được không? Rốt cuộc người đối đầu với Đan Kiền Cung là ai? Hiện tại Đan Kiền Cung thế nào rồi?
Thân Tam Hỏa hỏi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.