Chương 1229+1230: Vương Đình phiệt chủ


Số từ: 3022
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Mà những người này tuy rằng lai lịch không rõ, thế nhưng tốt xấu cũng là Thánh Cảnh, ít nhất cũng là Địa Thánh Cảnh, tuy rằng thực lực này ở Lưu Ly vương thành cũng không đủ để xưng vương xưng bá. Thậm chí ngay cả nhân vật tam lưu cũng không được tính vào. Thế nhưng chung quy so với đám gia hỏa của Đan Kiền Cung vẫn còn tốt hơn nhiều.
Điểm mấu chốt nhất chính là, đồng môn Đan Kiền Cung, Giang Trần vẫn không thể đánh, không thể sai bảo quá phận.
Mà những người này Giang Trần lại không cần lo lắng một chút nào.
Hắn cứu bọn họ một mạng, sai bọn họ mười năm hai mươi năm, Giang Trần cảm thấy vô cùng thoải mái, yên tâm.
Nếu như thực sự hắn dừng chân ở Lưu Ly vương thành, sau đó từng bước lớn mạnh, những người này quả thực chưa chắc đã cam lòng rời khỏi.
- Cho các ngươi một phút đồng hồ, nghĩ thật kỹ đi. Nhớ kỹ, ta không cần kẻ qua loa. Ta muốn các ngươi thật tâm chọn lựa. Nếu như các ngươi cảm thấy không chấp nhận được điều kiện của ta thì có thể nói rõ. Bằng mặt không bằng lòng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Giang Trần nghiêm túc nói.
Thời gian một phút đồng hồ, mười người này hiển nhiên đã lâm vào trong trạng thái trầm tư. Rất rõ ràng lựa chọn này đối với bọn họ mà nói, cũng không dễ dàng.
Thời gian rất nhanh đã trôi qua.
Nam tử tóc đỏ kia là người thứ nhất lên tiếng:
- Ta đã nghĩ kỹ rồi, đừng nói là mười năm hai mươi năm, cho dù ba mươi năm Mạnh Hồng Phát ta cũng nguyện ý. Ân cứu mạng, cũng đáng nhận được mười năm hai mươi năm này.
- Ta cũng nguyện ý.
Một lão giả Thiên Thánh Cảnh cũng mở miệng.
Thế giới võ đạo này mười năm hai mươi năm căn bản chỉ là thời gian trong nháy mắt mà thôi. Tuổi thọ của tu sĩ Thánh Cảnh ước chừng hai nghìn, thậm chí còn nhiều hơn.
Thời gian hai mươi năm, quả thực không coi vào đâu.
Huống chi người ta đối với bọn họ cũng thực sự có ân cứu mạng, lùi một bước mà nói, nếu như đưa bọn họ trở lại Vạn Khôi các kia, cả đời làm nô lệ, kết cục kia bi thảm thế nào, ai cũng có thể hình dung ra được.
- Bỏ đi, bỏ đi. Trong số mệnh có một kiếp này cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.
- Hai mươi năm thì hai mươi năm a. Ta cũng thành tâm quy thuận.
Có người thứ nhất đứng ra thì có người thứ hai. Tất cả đều không phải là người ngu. Tương quan lợi hại trong đó, làm thuộc hạ hai mươi năm so với cả đời làm nô lệ, cái gì nhẹ, cái gì nặng, bọn họ hiểu rất rõ.
Giang Trần không dễ lừa gạt như vậy, một câu quy thuận nói dễ như vậy, muốn bọn họ quy tâm quả thực không dễ.
- Chư vị, ta không biết các ngươi rốt cuộc có bao phần thành tâm. Nhưng mà ta chỉ muốn hỏi một caai. Các ngươi muốn ta dùng cấm chế trong thần thức áp chế các ngươi, hay là các ngươi chủ động một chút, lập thiên địa thệ ước thuần phục ta? Ta cũng không tham lam, chỉ hai mươi năm mà thôi.
Nghe Giang Trần nói như vậy, tất cả mọi người đại hỉ.
Mạnh Hồng Phát kia vội hỏi:
- Công tử, chẳng lẽ chúng ta chỉ cần phát lời thề thiên địa, người sẽ giải trừ cấm chế bên trong thần thức chúng ta hay sao?
Những người khác cũng giật mình nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy.
Tuy rằng cũng là ước thúc, thiên địa thế ước chung quy không thể so sánh được với cấm chế trong thần thức. Rõ ràng, hai thứ này khác nhau hoàn toàn.
Thiên địa ước thúc quả thực rất mjanh, nhưng chỉ cần bọn họ không chủ động vi phạm thệ ước thiên địa sẽ không sợ xảy ra vấn đề gì.
Nhưng cấm chế trong thần thức lại khác. Tính mạng của tất cả bọn họ nằm trong tay đối phương, chỉ cần một ý niệm mà thôi. Cho dù bọn họ không có làm gì sai, chỉ cần đối phương không vui, có thể dùng một ý niệm giết chết bọn họ.
Đây giống như là vật dễ cháy vậy, chỉ cần phóng ra ngoài, một chút gió thổi cỏ lay, đều có thể bị dập tắt.
Mà ở trong phòng, thế như không tìm đường thổi nó đi, nó sẽ không bị tắt.
- Nhìn biểu hiện của các ngươi mà quyết định.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, hắn không có ý định đơn giản giải trừ cấm chế như vậy. Trước tiên cứ cho đám người này một chút ngon ngọt, để cho bọn họ nhìn thấy một chút hy vọng.
Kể từ đó, bọn họ muốn không biểu hiện tốt cũng khó.
- Không cùng một người sẽ có biểu hiện bất đồng. Thời gian giải trừ cấm chế cũng khác nhau. Nhưng mà trước khi giải trừ cấm chế phải lập thệ ước thiên địa. Thế gian có quá nhiều kẻ vong ân phụ nghĩa. Ta không có cách nào xác định được trong đám người các ngươi có người như vậy hay không. Tuy rằng ta có ân cứu mạng đối với đám người các ngươi. Thế nhưng mà trong mắt một số ít người các ngươi, có khả năng xem nhẹ sự thật là ta đã cứu các ngươi. Mà lại còn muốn sai khiến các ngươi hai mươi năm.
- Đó là không thể, tuyệt đối không thể.
Mạnh Hồng Phát lắc đầu liên tục:
- Có ơn tất báo, đây là chuyện thường tình, bằng không mà nói sẽ trở thành người mà thế nhân khinh bỉ.
- Đúng đúng, chúng ta đều can tâm tình nguyện. Làm thuộc hạ hai mươi năm cho công tử, so với việc cả đời làm nô lệ còn tốt hơn gấp trăm lần, điểm này chúng ta hiểu rõ vô cùng.
Lời nói rất đẹp, thế nhưng cũng không thể nào làm dao động ý định của Giang Trần.
Cười cười, Giang Trần khoát tay nói:
- Ta chỉ nhìn vào hành động thực tế. Đúng rồi, các ngươi có địa vị gì, đều nói ra đi. Vẫn là câu nói kia, ta thích thành thật, không thích nói qua loa.
Tất cả mọi người nhao nhao giới thiệu mình.
Những người này quả nhiên đại bộ phận đều có xuất thân tán tu. Trong mười người, có bảy người đều là tán tu, đến từ tất cả các vực, nhưng mà chủ yếu là xuất thân từ trung vực và hạ vực.
Còn có ba người khác cũng không thể tính toán là tán tu, đều là người của tông môn. Một người trong đó giống như Đan Kiền Cung, tông môn bị nghiền nát, bị người ta bắt giữ rồi bán đi.
Hai người còn lại, một người khi đi ra ngoài lịch lãm bị người ta ám toán, một người khác thì không may, đánh cược thua trong tông môn, bản thân trở thành vật bán đi để trả nợ.
Nghe kinh nghiệm của bọn họ, Giang Trần cũng không khỏi cảm khái, thiên hạ này vô cùng to lớn, cũng không thiếu cái lạ.
Nhưng mà kinh nghiệm, xuất thân của mười người này cũng khiến cho Giang Trần yên tâm chút ít. Ít nhất mười gia hỏa này cũng không phải có địa vị đặc biệt lớn.
Địa vị không phải quá lớn, thì cái giá đỡ tự nhiên cũng không lớn như vậy. KHi đem ra sử dụng cũng dễ dàng hơn nhiều, không cần lo lắng bọn họ có tâm lý phản nghịch.
Đương nhiên, uy áp là một phương diện, Giang Trần biết rõ, nếu muốn khống chế những người này chỉ dựa vào uy áp cũng không đủ. Còn phải cho bọn họ một chút ngon ngọt, làm cho bọn họ ở nơi này tìm được cảm giác như về nhà, trên phương diện tâm lý cảm thấy bình an.
Như thế, chỉ sợ đến lúc đó cho dù hắn thực sự có đuổi bọn họ đi, bọn họ còn không muốn đi.
...
Vương Đình đại phiệt, một trong hai mươi tám đại biệt của Lưu Ly vương thành. Ở trong Lưu Ly vương thành ,trừ bảy đại đế ra có thể nói là tồn tại cao cấp nhất.
Bởi vì bảy đại đế vốn lánh đời không xuất hiện, không tự mình tham dự vào quản lý tục vụ của Lưu Ly vương thành, cho nên hai mươi tám đại phiệt trên cơ bản chính là chưởng khống giả thực tế của Lưu Ly vương thành.
Bất luận một đại phiệt nào trong đó đều giống như tồn tại hô phong hoán vũ trong Lưu Ly vương thành.
Giờ phút này trong phủ của Vương Đình đại phiệt, phiệt chủ Vương Đình đang bí mật gặp một vị khác thần bí tới thăm.
Trong mật thất chỉ có bốn người.
Phiệt chủ Vương đình ở chủ vị, bên cạnh hắn là một người ăn mặc theo phong cách của Đan Dược sư.
Mà người ngồi ở vị trí khách quý là một cường giả Hoàng cảnh bát trọng, ăn mặc một thân y phục màu trắng, trước mặt Phiệt chủ Vương đình lộ ra vẻ cung kính.
Mà bên cạnh người này cũng có một Đan Dược sư đang đứng.
- Phiệt chủ đại nhân, tính chất của đan này không kém, hẳn là Vạn Thọ đan không thể nghi ngờ.
Đan Dược sư bên người Phiệt chủ Vương đình kia xem xét một phen, đem một khỏa đan dược đặt lại trên bàn, rồi cung kính nói với Phiệt chủ Vương Đình.
Sắc mặt Vương Đình phiệt chủ không chút thay đổi, khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía khách nhân ở đối diện.
- KHa lão đệ, đan dược này quả thực không tệ, Bất Diệt Thiên Đô các ngươi lần này công kích Vạn Tượng Cương Vực quả thực thu được không ít đồ tốt a.
Vương Đình phiệt chủ lạnh nhạt nói.
Nam tử mặc y phục màu trắng ngồi ở phía đối diện hắn chính là một trong những Thánh pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô, lần này phụng mệnh tự mình tới Lưu Ly vương thành chào hàng Vạn Thọ đan. Ý định kết nối nguồn tiêu thụ trong Lưu Ly vương thành.
Nghe thấy đối phương nói tới Vạn Tượng Cương Vực, biểu lộ trên mặt của Kha Pháp vương này tự nhiên vô cùng.
- Vương Phiệt chủ, Vạn Thọ đan này một khi đẩy ra thị trường, lượng tiêu thụ nhất định vô cùng tốt. Chỉ là Lưu Ly vương thành gần đây không cho thế lực bên ngoài tới. Cho nên Bất Diệt Thiên Đô cũng không dám đem sinh ý tới nơi này. Cho nên Kha mỗ phụng mệnh tới Lưu Ly vương thành tìm kiếm trước rồi mới hành động. Cho nên mới tới gặp Vương Phiệt chủ.
- Ha ha, Kha lão đệ muốn bản phiệt chỉ phương pháp khai thông cho ngươi?
Vương Đình phiệt chủ lạnh nhạt cười nói.
- Khơi thông cửa, không phải là kế sách lâu dài. Lần này Kha mỗ mang theo thành ý của Bất Diệt Thiên Đô tới đây, nguyện ý cùng chia sẻ lợi ích với Vương Đình phiệt chủ. Nếu như Phiệt chủ đại nhân có đường tiêu thụ, thị trường trong Lưu Ly vương thành này Bất Diệt Thiên Đô chúng ta nguyện ý giao cho Phiệt chủ đại nhân làm đại lý cung cấp.
Lời này vừa nói ra, sắc mặ Vương Đình phiệt chủ kia cũng khẽ đổi. Trong mắt lóe lên một tia tinh mạng, nhìn chằm chằm vào Kha pháp vương kia, hiển nhiên hắn muốn quan sát một chút, đối phương rốt cuộc đang có ý gì.
Hiển nhiên loại bánh ngọt bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống như vậy, Vương Đình phiệt chủ khó có thể tin tưởng được.
Đan dược nghịch thiên như Vạn Thọ đan, một khi đạt được quyền đại lý, đây chẳng khác nào là sinh ý độc tôn trong Lưu Ly vương thành này. Lợi nhuận vô cùng khả quan, không cần phải nói.
Vương Đình đại phiệt tuy rằng có tài lực hùng hậu, thế nhưng ai mà lại chê nhiều tiền chứ.
HUống chi Vạn THọ đan này quả thực là một loại đan dược mang tính chất đột phá, loại đan dược này một khi sản xuất số lượng lớn, lợi nhuận mang tới quả thực không có cách nào đánh giá được.
Cho dù là đại lý, cũng tuyệt đối có thể nhận được lợi nhuận từ đó.
- Kha lão đệ, thứ cho bản phiệt nói thẳng, chuyện tốt bực này dựa vào cái gì mà rơi vào trong tay Vương mỗ?
Vương Đình phiệt chủ dù sao cũng là hào kiệt một phương, hắn khinh thường việc quanh co lòng vòng.
- Phiệt chủ đại nhân, Kha mỗ biết rõ tin tức này có chút đột ngột. Bất quá Bất Diệt Thiên Đô ta làm vậy là cũng có nguyên nhân.
Kha Pháp vương không chút hoang mang, ngon ngọt đã ném ra ngoài, kế tiếp chính là vấn đề cò kè mặc cả.
- Thứ nhất, đại nhân vật mà Kha mỗ biết ở Lưu Ly vương thành không nhiều lắm, Phiệt chủ đại nhân là một trong những người Kha mỗ quen thuộc nhất. Thứ hai, chúng ta cũng muốn mở ra con đường tiêu thụ trong Lưu Ly vương thành. Chỉ cần mở ra con đường tiêu thụ ở Lưu Ly vương thành, bằng vào thế lực của Phiệt chủ đại nhân tuyệt đối là một trong những người lựa chọn thích hợp nhất.
Vương Đình phiệt chủ cười ha hả nói:
- Lời này của ngươi bản phiệt không phủ nhận. Nhưng mà chỉ là một trong những người thích hợp nhất mà thôi. Cũng chưa chắc nhất định phải chọn bản phiệt. Kha lão đệ, nhất định còn nguyên nhân khác đúng không?
- Phiệt chủ anh minh, nguyên nhân cuối cùng này là chúng ta muốn mượn nhân lực và địa vị của Phiệt chủ đại nhân trong Lưu Ly vương thành này một chút.
- Nói kỹ hơn được không?
Vương Đình Phiệt chủ lạnh nhạt hỏi, bánh từ trên trời rớt xuống, nhặt hay không, còn phải nhìn xem yêu cầu mà đối phương đưa ra là gì.
- Mọi người đều biết Bất Diệt Thiên Đô ta tiêu diệt Đan Kiền Cung, nhưng đã có một đám dư nghiệt chạy trốn, nhóm người này nếu như không trảm thảo trừ căn sẽ là một mối tai họa ngầm lớn. Hơn nữa cóm ột người trong đó càng có đại cừu hận với Bất Diệt Thiên Đô ta, giết pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô ta.
- Ý ngươi nói tới người trẻ tuổi mà các ngươi đuổi bắt? Tên gọi là gì nhỉ?
Vương Đình phiệt chủ đối với việc này cũng đã từng nghe qua, thế nhưng hắn cũng không đặt nặng trong lòng.
Dù sao đối với người ở trên tầng thứ này như hắn mà nói, đây đều là việc rất nhỏ.
- Kẻ này gọi là Giang Trần, giảo hoạt dị thường. Chúng hoài nghi kẻ này đã trốn vào Lưu Ly vương thành. Chuyện này đối với việc truy bắt của chúng ta mà nói lại là khiêu chiến lớn lao. Dù sao ở địa bàn của Lưu Ly vương thành, Bất Diệt Thiên Đô cũng không tiện trắng trợn đuổi bắt. Nhưng mà nếu như để cho kẻ này an toàn phát triển mà nói. Ngày khác khó tránh khỏi trở thành hậu hoạn của Bất Diệt Thiên Đô chúng ta. Cho nên... Lần này Kha mỗ tới đây một là chào hàng Vạn Thọ đan, thứ hai cũng muốn nhận được một ít quyền truy bắt trong Lưu Ly vương thành. Tốt nhất là có thể được cự đầu trong Lưu Ly vương thành ủng hộ. Phiệt chủ đại nhân, ngài là nhân tuyển tốt nhất mà Kha mỗ nghĩ tới.
Tài ăn nói của kha pháp vương này rất tốt, giả giả thực thực, ngữ khí chân thành vô cùng, không có che che giấu giấu, trong lúc vô hình lại tâng bốc Vương Đình phiệt chủ này.
Quả nhiên sau khi Vương Đình phiệt chủ nghe vậy, trầm tư một lát rồi nhướng mày nói:
- Chỉ có thể thôi sao?
- Đúng vậy, chỉ có đuổi mắt dư nghiệt Đan Kiền Cung mà thôi.
Kha Pháp vương gật đầu khẳng định, lý do bên trong tự nhiên hắn không thể nào nói ra được.
Vương Đình phiệt chủ khẽ gật đầu, chỉ là từ chối cho ý kiến.
Kha pháp vương hiển nhiên rất biết ăn nói, biết rõ sau khi nói ra điều kiện chính là vấn đề chia của. Không có ngon ngọt, làm sao có thể khiến cho đống phương sảng khoái đáp ứng như vậy cơ chứ?
- chủ nhân Bất Diệt Thiên Đô ta tự mình lên tiếng, ai có thể giúp Bất Diệt Thiên Đô giải quyết vấn đề này sẽ được trở thành đại lý tiêu thụ Vạn Thọ đan ở Lưu Ly vương thành. Thành phẩm Bất Diệt Thiên Đô chúng ta gánh chịu, tiêu thụ xong, hai thành lợi nhận sẽ là phần của đại lý.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.