Chương 1337+1338: Trương thống lĩnh trung thành


Số từ: 2985
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Trong thanh âm của Giang Trần không có một tia thương cảm nào. Những người này chết chưa hết tội.
Hiển nhiên Hoàng Nhi cũng không có bất kỳ thương cảm nào. Nàng nói:
- Được, những người này không đáng để đồng tình.
Giang Trần gật gật đầu, Phi Vũ kính chiếu vào một người trong đó, tốc độ của người nọ thoáng cái giảm bớt. Đồng thời dây leo của băng hỏa yêu liên nhân cơ hội này tựa như u linh cuốn từ bốn phía tới.
Sưu Sưu Sưu Sưu....
người nọ liền bị một dây Băng hỏa yêu liên cuốn đi, cánh hoa giống như là cái miệng rộng mở ra, trực tiếp thôn phệ người nọ.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng liên tục khiến cho những người còn sống sởn hết gai ốc.
- Tiểu tử, còn không dừng tay? Chủ nhân của chúng ta là thiếu phiệt chủ Mộ Dung đại phiệt. Một Đan Vương nho nhỏ như ngươi giết chúng ta, ngươi có thể chịu được trách nhiệm này sao?
- Ngươi giết chúng ta thì sẽ là địch với thiếu phiệt chủ Mộ Dung đại phiệt. Là địch với thiếu phiệt chủ thì tương đương với việc là địch của cả Mộ Dung đại phiệt.
- Hiện tại dừng tay chúng ta có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Đừng nhìn những người này trước đó kiêu ngạo như vậy, cho dù sắp chết tới nơi bọn họ cũng không sợ chết. Nhưng mà giờ phút này bọn họ còn chưa biết mình sắp chết tới nơi. Cho rằng chỉ cần nói ra tên tuổi chủ tử là có thể giải quyết vấn đề.
Nhưng mà đối tượng mà bọn họ lần này gây phiền toái không dễ chọc, bọn họ đã tìm nhầm đối tượng rồi.
Đổi lại là Đan Vương khác, coi như là người của Bàn Long đại phiệt thì cũng phải cân nhắc hậu quả đắc tội với Mộ Dung đại phiệt.
Thế nhưng mà tác phong làm việc của Giang Trần từ trước tới nay đều chú ý tới mấu chốt.
Ai lướt qua giới tuyến này vậy thì không cần phải nói thêm làm gì. Đừng nói là Mộ Dung đại phiệt, cho dù là người của bảy đại đế Giang Trần cũng tuyệt đối không nhăn nửa cái lông mày mà giết bọn họ.
Phi Vũ kính liên tục quét hai cái, lại có hai gia hỏa bị Băng hỏa yêu liên kéo đi, một chút phản kháng cũng không có.
Vốn bằng vào thực lực của bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng tự bảo vệ mình mà thôi.
Bị Phi Vũ kính quét qua, tốc độ chậm lại hơn phân nửa, nào còn có thể chống lại được Băng Hỏa yêu liên nữa?
Bởi nhưu vậy, quanh thân đại hán chột một mắt kia thoáng cái không còn một ai. Hiện tại hắn chỉ còn là chỉ huy trên danh nghĩa, tướng không có binh.
- Tiểu tử, ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt?
Giang Trần cười lạnh:
- Hẳn ngươi cho rằng ta đang nói giỡn với ngươi sao?
Trong mắt đại hán chột một mắt kia toát lên vẻ sợ hãi vô tận, nhìn ánh mắt kiên quyết của Giang Trần, tuy rằng trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, thế nhưng cuối cùng hắn lại dứt khoát cười ha hả, ngữ khí tràn ngập ác độc.
- Tiểu tử, cho dù ngươi giết ta thì thế nào? Chúng ta đã đem tin tức truyền cho thiếu phiệt chủ. Thiếu phiệt chủ săn bắn ngay gần đây. Sẽ lập tức chạy tới. Tiểu ny tử mỹ mạo bên cạnh ngươi cuối cùng sẽ là người của thiếu phiệt chủ. Tiểu tử ngươi đợi tới khi thiếu phiệt chủ hành hạ ngươi chết đi.
Thiếu phiệt chủ?
Giang Trần cười lạnh, đại hán chột một mắt này giết người không chớp mắt, trước đó hành hạ, giết chết thủ hạ của Trương thống lĩnh tựa như giết gà, căn bản không nhíu mày một chút nào.
Loại người tàn bạo, hung ác như vậy tự nhiên không thể vì mấy câu của hắn mà Giang Trần lại tha cho hắn khỏi chết.
- Hắn không tới là tốt, nếu như hắn dám chọc vào ta. Hôm nay ta có thể giết ngươi, ngày nào đó ta cũng có thể giết hắn.
Giang Trần nói xong, Phi Vũ kính nhoáng lên một cái.
Đại hán chột một mắt này tuy rằng muốn tránh, thế nhưng tốc độ của Phi Vũ kính căn bản không phải là thứ mà hắn có thể trnahs né. Liên tục mấy đạo, hắn căn bản không có chỗ trốn.
Không bao lâu sau trong ánh sáng ngời của Phi Vũ kính, một đóa hoa sen nở rộ, phụp một tiếng, trực tiếp nuốt đại hán chột một mắt này vào bên trong.
Băng Hỏa yêu liên tiến hóa, cần thôn phệ không ngừng.
Mà loại tu sĩ cường đại này chính là thuốc bổ tốt nhất cho nó.
Mỗi một lần Băng Hỏa yêu liên thôn phệ một cường giả, chân nguyên mà cường giả tu luyện ra, sẽ bị Băng Hỏa yêu liên hấp thu, sau đó thúc dục bản thân.
Băng Hỏa yêu liên vốn là giống loài cấp bậc Chư Thiên. Khi lần đầu tiên Giang Trần đạt được Băng Hỏa yêu liên, hình thái của Băng Hỏa yêu liên còn xa không bằng hiện tại.
Thời điểm Linh cảnh, Băng Hỏa yêu liên là đòn sát thủ của Giang Trần, hiện tại tiến vào Thánh Cảnh, Băng Hỏa yêu liên cũng là lợi khí giết người.
Sau khi diệt đại hán chột một mắt, Giang Trần quét dọn hiện trường một phen, đem cơ hồ tất cả chiến lợi phẩm thanh lý toàn bộ, không có bất luận một tia manh mối gì.
Sau khi làm xong Giang Trần mới dùng thần thức truyền âm, nói:
- Trương thống lĩnh, xuất hiện đi.
Trương thống lĩnh vô cùng tôn trọng Giang Trần, sau khi được Giang Trần bảo rời đi, tuy rằng hắn không dám đứng xem cuộc chiến, thế nhưng vẫn đề phòng.
Nghe thấy Giang Trần triệu hoán, hắn nhanh chóng chạy tới.
- Ồ? Bọn chúng đâu rồi?
Trương thống linh nhìn thấy nơi này khôi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn không giống như đã từng giao chiến qua, trong lòng vô cùng hoài nghi.
- Đều giết hết rồi. Hiện trường ta cũng thanh lý, những di hài của các huynh đệ đều ở trong nhẫn trữ vật này. Ngươi mang về đi, hậu táng bọn họ. Chuyện này là ta làm liên lụy tới các ngươi. Ngày sau ta sẽ đền bù tổn thất.
Giang Trần cũng không phải là người già mồm, lại càng không phải là người trốn tránh trách nhiệm.
hắn cũng biết chuyện này quả thực hắn có liên quan vô cùng lớn.
Đám người đại hán chột một mắt kia căn bản không phải truy đuổi linh thú gì mà đuổi theo Hoàng Nhi tới đây. Nhất định là trên đường hai người hành tẩu, trong lúc vô tình bị đám người này phát hiện từ phía xa.
Trên đường đi, người tới người đi Giang Trần cũng không có để ý nhiều như vậy. Lại không nghĩ rằng khí chất xuất chúng của Hoàng Nhi lại đưa tới đám ác nô này.
Trương thống lĩnh hổ thẹn nói:
- Đây là do chúng ta học nghệ không tinh, phụ bên trên nhờ vả. Sao dám để cho Đan Vương đại nhân đền bù tổn thất?
Giang Trần nói:
- Chuyện này hãy nói sau. Trước tiên ngươi mang theo người lui lại, tránh cho có chuyện lớn.
- Chuyện lớn?
Trương thống lĩnh sững sờ.
- Đám người ác nô này là thủ hạ của thiếu phiệt chủ Mộ Dung đại phiệt. Chủ tử ở nơi này không xa. Đoán chừng sắp đuổi tới. Các ngươi nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh cho ngày sau bị liên quan tới.
Trương thống lĩnh là khúc xương cứng, hắn nhíu mày nói:
- Như vậy sao được? Chúng ta đi bây giờ chẳng phải là trốn tránh trách nhiệm sao? Làm như vậy chẳng khác nào phụ sự tài bồi của Bàn Long đại phiệt đối với chúng ta.
Giang Trần dở khóc dở cười nói:
- Việc này không phải là chuyện của Bàn Long đại phiệt, mà là ân oán cá nhân của ta. Làm liên lụy tới các ngươi, trong lòng ta cảm thấy bất an.
Nhìn thấy Trương thống lĩnh còn muốn dây dưa, sắc mặt Giang Trần trầm xuống, nói:
- Trương thống lĩnh, ngươi nên cân nhắc cho huynh đệ dưới trướng ngươi. Hiện giờ mang bọn họ rời khỏi. Việc này đã vượt qua phạm vi mà ngươi có thể quản. CHo dù bên Bàn Long đại phiệt kia muốn nói, ta cũng sẽ thay ngươi phân ưu.
Trương thống lĩnh thấy Giang Trần kiên quyết như vậy hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi. Hơi nhìn Giang Trần một chút, cắn răng nói:
- Các huynh đệ, chúng ta rút lui.
Nhìn thấy Trương thống lĩnh dẫn người rời khỏi, Giang Trần cũng thở dài một hơi.
Cái gì mà thiếu phiệt chủ Mộ Dung đại phiệt Giang Trần cũng không sợ. Thiếu phiệt chủ Vương Đằng của Vương Đình đại phiệt Giang Trần cũng đã gặp, làm sao có thể sợ thiếu phiệt chủ của Mộ Dung đại phiệt kia được chứ?
Tuy rằng Giang Trần không biết Mộ Dung đại phiệt trong hai mươi tám đại phiệt xếp hạng thứ mấy, nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, tuyệt đối không có cách nào so sánh được với Vương Đình đại phiệt.
Vương Đình đại phiệt là thế lực có tư cách tranh đoạt ngôi vị đệ nhất phiệt cùng với Bàn Long đại phiệt. Địa vị nhất định là vượt qua những đại phiệt khác một bậc.
Mộ Dung đại phiệt này cho dù có chút căn cơ, cũng tuyệt đối không mạnh như Vương Đình đại phiệt.
Nếu như ngay cả Vương Đình đại phiệt cũng đã đắc tội, thì sao phải sợ một Mộ Dung đại phiệt?
Có đạo là, con rận nhiều không sợ ngứa.
Giang Trần cũng không phải là người chủ động gây chuyện, nhưng chuyện đã xảy ra, không có lý do gì mà hắn phải sợ hãi.
Cuối cùng, không phải Giang Trần hắn cố ý chọc vào đối phương, mà là đối phương vô duyên vô cớ chọc vào hắn.
- Hoàng Nhi, đám súc sinh thô lỗ này làm nàng phải chịu ủy khuất rồi.
Tuy rằng Giang Trần diệt đám người đại hán bị chột mắt này, nhưng sự giận dữ trong lòng còn chưa tiêu tán.
Ngược lại Hoàng Nhi thì nhẹ nhàng cười nói:
- Những chuyện nhỏ nhặt này cũng không thể coi là ủy khuất lớn được. Hoàng Nhi đã làm liên lụy tới Trần ca rồi.
Hoàng Nhi nói tới đây cũng nhẹ nhàng thở dài.
Tuy rằng nàng không ủng hộ câu nói, cái gì mà hồng nhan họa thủy, thế nhưng mà Hoàng Nhi cũng biết, dung mạo của nàng có đôi khi quả thực sẽ rước tới một ít phiền phức không đáng có.
Đây cũng là nguyên nhân mà nàng muốn che dấu dung mạo của mình, không phải là nàng không tự tin, mà là hành tẩu thiên hạ, nàng không muốn vô duyên vô cớ đột nhiên có nhiều phiền phức như vậy.
Dung nhan lúc này c ủa nàng kỳ thực đã che dấu một ít, chỉ là nàng và Giang Trần tâm linh tương thông. Không muốn ở trước mặt Giang Trần làm ra bộ dáng xấu xí trước kia.
Vì vậy cho nên phiền toái mới tới, chuyện này khiến cho trong lòng Hoàng Nhi cảm thấy có chút áy náy.
Giang Trần tiêu sái cười nói:
- Hoàng Nhi nàng thiên sinh lệ chất, cho dù che dấu thì mị lực cũng không thể nào ngăn cản được. Nực cười ta lúc đầu trong lòng còn cảm thấy tiếc hận thay cho nàng.
- Tiếc hận cái gì?
Hoàng Nhi cười hi hi nói:
- Là tiếc hận Hoàng Nhi là người xấu xí sao?
Giang Trần cười ha hả, hắn chỉ cảm thấy lúc này vô cùng vui vẻ, hòa thuận. Kiếp trước kiếp này, còn chưa có một nữ nhân nào có thể khiến cho trong lòng hắn sinh ra cảm giác xúc động như lúc này.
Giờ phút này Giang Trần rất muốn có được thiếu nữ trước mắt này. Có được nàng, cả đời này không phân ly.
- Không biết Long huynh đột phá thế nào rồi?
Giang Trần đột nhiên giật mình, nếu như thiếu phiệt chủ Mộ Dung đại phiệt sau đó tới nơi này, chỉ sợ khó tránh khỏi quấy rầy Long Tiểu Huyền tu luyện.
Nghĩ tới đây Giang Trần lại nói:
- Hoàng Nhi, không thể nói trước được, còn phải ủy khuất nàng một chút, tạm thời đeo mặt nạ lên.
Hoàng Nhi cực kỳ ng he lời, cười hi hi, tay áo khẽ quét qua mặt một chút. Trên mặt liền xuất hiện một chiếc mặt nạ, thủ pháp kỳ lạ khiến cho Giang Trần không thể không cảm thán.
- Đi, trước tiên chúng ta rời khỏi đây.
Giang Trần suy tính, nếu như đại hán chột một mắt kia quả thực đem tin tức này nói cho thiếu phiệt chủ Mộ Dung đại phiệt.
Đoán chừng không lâu sau thiếu phiệt chủ kia sẽ chạy tới nơi này.
Nghe lời nói của đại hán chột mắt kia, thiếu phiệt chủ này nhất định là loại phong lưu hèn hạ, bại hoại. Giang Trần để Hoàng Nhi đeo mặt nạ lên cũng không phải là sợ thiếu phiệt chủ này. Mà là hắn biết rõ, nếu như khai chiến ở nơi này, tất sẽ ảnh hưởng tới Long Tiểu Huyền tu luyện.
Cho nên cho dù có muốn chiến, cũng không thể ở nơi này.
Có thể kéo dài một chút thời gian thì cố gắng kéo dài thời gian vậy.
Long Tiểu Huyền đột phá tuyệt đối không phải trong thời gian ngắn. Có lẽ năm ba ngày, có lẽ mười ngày nửa tháng.
Trong quá trình này, Giang Trần tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.
Long Tiểu Huyền tín nhiệm Giang Trần hắn, kết làm minh hữu với hắn. Giang Trần lại là người thủ tín, nếu như là minh hữu, lúc này nên tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của một minh hữu.
Huống chi trên đường đi, Long Tiểu Huyền trở thành tay đấm cho hắn, bao nhiêu lần giúp hắn phân ưu, giải nạn. Điểm này trong lòng Giang Trần biết rõ.
Hắn không rời khỏi Long Tiểu Huyền, Long Tiểu Huyền cũng cần hắn.
Thời khắc mấu chốt, nên giữ vững lập trường.
Giang Trần vừa muốn rời khỏi, bỗng nhiên trên con đường có một đạo thân ảnh nhanh chóng đi tới. Giang Trần nhìn lại, người này chính là Trương thống lĩnh đã đi từ trước đó.
- Trương thống lĩnh, không phải ta bảo ngươi rời đi rồi sao?
Giang Trần nhíu mày, hắn không ghét Trương thống lĩnh này, trái lại còn có chút thưởng thức người nam nhân này.
Mặc dù có chút ngu trung, thế nhưng tuyệt đối là nam nhân có thể đảm đương được.
Trương thống lĩnh nghẹn họng cả buổi, mãi sau mới thốt ra một câu:
- Ta phải ở lại nơi này bảo hộ Chân Đan Vương.
- Trương thống lĩnh, chuyện ở nơi này ngươi biết hậu quả sau khi ngươi nhúng tay vào chứ?
Giang Trần nhìn vào ánh mắt của hán tử này, có chút tức giận cũng không thể nào bộc phát nổi.
Dù sao người ta cũng có ý tốt.
- Ta biết rõ.
Trương thống lĩnh gật đầu xác nhận:
- Thế nhưng mà ta nhất định phải ở nơi này, ta không muốn các huynh đệ chịu chết không có nghĩa là lão Trương ta sợ chết. Đời này của ta nếu không phải có Bàn Long đại phiệt đề bạt thì tuyệt đối không đi tới được bước này. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ. Lão trương ta kiếp này không có hôn phối, không có hậu nhân là bởi vì định bán cái mạng này cho Bàn Long đại phiệt. Những người kia vũ nhục Bàn Long đại phiệt cũng chính là địch nhân của lão Trương ta. Nếu như đồng đảng của bọn chúng tới, vậy thì nhất định cũng là địch nhân của Bàn Long đại phiệt. Cho dù chết ta cũng phải chết ở nơi này, đây là địa bàn của ta.
Những lời này của lão Trương hiển nhiên đã chuẩn bị thật lâu, nói cực kỳ lưu loát, cũng cực kỳ kiên định.
Giang Trần và Hoàng Nhi liếc nhìn nhau, hiển nhiên không ngờ tới Trương thống lĩnh này lại trung nghĩa như vậy.
Người ta nói tới bước này lại đuổi người ta đi, hiển nhiên hắn không làm được.
Giang Trần gật đầu nói:
- Lão Trương, Bàn Long đại phiệt có người như ngươi thì mãi không suy tàn. Ta tin tưởng, Bàn Long đại phiệt còn có thể là đệ nhất phiệt. Những đại phiệt khác trong Lưu Ly vương thành không thay thế nổi địa vị của bọn họ.
Hai mắt Trương thống lĩnh sáng ngời, nói:
- Chân Đan Vương, ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.