Chương 1560: Một trảm kinh thiên (1)
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1481 chữ
- 2020-05-09 03:56:24
Số từ: 1473
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Mục Thánh pháp vương mặt đen lên:
– Tuy rằng tiểu tử này che dấu rất sâu, nhưng trực giác của ta vẫn cảm thấy tiểu tử này có điều che dấu. Đối với tiểu tử này tuyệt đối không thể dùng lẽ thường suy đoná. Có lẽ chúng ta cảm thấy thủ đoạn chiến đấu của tiểu tử này, còn có các loại thủ đoạn đều mạnh hơn tiểu tử Giang Trần kia. Thế nhưng mà ngươi đừng quên, hiện tại cách thời điểm Đan Kiền Cung bị nghiền nát cũng chỉ có thời gian gần hai năm, dùng tốc độ phát triển của tiểu tử này …
Kha Thánh pháp vương kia không nói chuyện, hắn cũng hiểu được lời của Mục Thánh pháp vương nói rất có đạo lý.
Bối Pháp vương kia nhìn chằm chằm vào trên lôi đài, nhìn qua đại hán kia rồi cau mày nói:
– Nhị vị Thánh pháp vương đại nhân, các người không biết đại hán đang khiêu chiến Chân Đan Vương trên lôi đài này có lai lịch cổ quái sao?
– Cổ quái? Cổ quái cái gì?
– Vũ kỹ và thần thông của đại hán này, bên trong rõ ràng có phong phạm của đại hành gia, tuyệt đối không phải là đệ tử hàn môn có thể bồi dưỡng ra được. Thuộc hạ suy đoán, không biết liệu hắn có phải là người của Cửu Dương Thiên Tông hay không.
Lời vừa nói ra, sắc mặt hai đại Thánh pháp vương đều trở nên cực kỳ khó coi, Cửu Dương Thiên Tông?
Cửu Dương Thiên Tông là một thế lực mà bọn họ không muốn nghe tới nhất.
Không nói tới hai tông bọn họ gần đây đánh nhau hừng hực khí thế ở Vạn Tượng Cương Vực, chỉ nói tới tranh giành truyền thừa của Phi Vũ đại đế, hai đại tông môn bọn họ tranh đấu gay gắt, đã dây dưa ngàn năm không ngớt.
Hiện tại nếu như là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông ở phía trên, vạn nhất thắng Chân Đan Vương này, vậy thì người Cửu Dương Thiên Tông sẽ nhanh chân tới trước.
Bố cục của Bất Diệt Thiên Đô bọn họ, cho dù hoàn mỹ thế nào, cho dù Chân Đan Vương thực sự là Giang Trần, cũng là chuyện không còn một chút ý nghĩa nào
Bởi vì Cửu Dương Thiên Tông cũng đang tìm kiếm Giang Trần, cũng muốn từ trên người Giang Trần mở ra bí mật truyền thừa của Phi Vũ đại đế.
– Cửu Dương Thiên Tông.
Ánh mắt Mục Thánh pháp vương bắn ra một đạo ánh mắt âm lãnh, trong lúc nhất thời cũng trầm ngâm không nói.
Kha Thánh pháp vương kia cười khổ:
– Cẳng lẽ chúng ta còn phải cầu nguyện cho tiểu tặc Giang Trần này? Cầu nguyện hắn ta có thể thắng sao?
Hiện tại quả thực bọn họ đang cực kỳ mâu thuẫn.
Một mặt, bọn họ lo lắng đại hán kia là người Cửu Dương Thiên Tông, sẽ nhanh chân tới trước bọn họ.
Nếu như đại hán của Cửu Dương Thiên Tông này đả bại Chân Đan Vương, như vật những bố trí của Bất Diệt Thiên Đô bọn họ, nói không chừng kế hoạch sẽ đổ xuống sông xuống bể.
Bởi vì ba thiên tài mà bọn họ sắp xếp, thực lực trước mắt bọn họ tuyệt đối không dám nói hơn đại hán này.
Cho nên cơ hồ hai đại Thánh pháp vương cơ hồ lâm vào trong lo lắng.
Trên lôi đài, chiến đấu đã tiến vào trong trạng thái gay cấn.
Một người được gia trì uy áp Đế cấp và công kích Đế cấp, một người gia trì phòng ngự của Đế cấp.
Trong lúc nhất thời hai người giống như cây kim so với cọng râu, đối chọi gay gắt, đánh tới mức khó ngừng.
Có thể nhìn ra được sau khi Tiêu Bào Huy được gia trì Đế uy, lực công kích rõ ràng tăng lên trong phạm vi lớn, hơn nữa sách lược của hắn là đơn giản, thô bạo, muốn thông qua Đế uy và công kích trực tiếp nghiền nát đối thủ.
Bởi vì thứ Tiêu Bào Huy am hiểu nhất chính là loại chiến đấu nghiền nát cận thân này.
Đế uy và công kích tuy rằng chỉ là lực lượng mà phù văn mang tới, thế nhưng vẫn đặc biệt kinh người. Tốc độ mà hai tay Tiêu Bào Huy huy vũ có thể nói đã đạt tới cực hạn.
Mỗi một quyền đánh ra, tiếng gió sưu sưu giống như hổ gầm rồng ngâm, uy năng cường đại khiến cho lôi đài cũng run rẩy.
Công kích cường đại bực này khiến cho trong phạm vi mấy trăm mét chung quanh lôi đài căn bản không có ai có thể tới gần.
– Chân Đan Vương, ta thừa nhận ngươi có tư cách làm đối thủ của ta. Nhưng mà đây chính là thời khắc huy hoàng cuối cùng trong cuộc đời của ngươi.
Tiêu Bào Huy ngửa mặt lên trời thét dài, lực lượng toàn thân tiếp tục khởi động, uy áp không ngừng đề thăng. Phía sau hắn như ẩn như hiện ngưng tụ ra một đạo hư ảnh, khiến cho người ta nhìn về phía hắn có cảm giác cực kỳ thần thánh.
– Bộ Thiên Đế Tài Quyết quyền này tiễn đưa ngươi quy thiên cũng đủ để ngươi tự hào rồi.
Thanh âm của Tiêu Bào Huy tràn ngập khí phách, khí thế trên người cũng tràn ngập khí phách.
Khiến cho người ta có loại xu thế quân lâm.
– Thiên Đế? Tài Quyết quyền?
Giang Trần nghe vậy nhíu mày, bỗng nhiên cười rộ lên:
– Thiên Đế? Ngươi cũng xứng nói tới chữ Thiên Đế?
Giang Trần đột nhiên nghe thấy hai chữ này từ trong miệng đối phương, hắn cảm thấy vô cùng chán ghét, vô cùng phản cảm.
Với tư cách là nhi tử Thiên Đế, Giang Trần chưa từng nghe nói qua khi phụ thân còn sống đã sáng tạo ra một món gọi là Thiên Đế Tài Quyết quyền. Cái này hơn phân nửa là võ giả bên dưới học đòi văn vẻ đặt tên như vậy.
Loại tên này nghe thế nào cũng giống như cáo mượn oai hufmg.
Tiêu Bào Huy cho dù đánh vỡ đầu hắn cũng không nghĩ ra đối thủ của hắn lại là nhi tử của Thiên Đế chuyển sinh.
Cho nên giờ phút này hắn nghĩ mình giống như là Thiên Đế chuyển sinh, mặt mũi tràn ngập cao cao tại thượng, giống như vương giả nắm giữ sinh mệnh của chúng sinh vậy.
– Tiểu tử, giác ngộ đi.
Bàn tay lớn của Tiêu Bào Huy đánh xuống, hư không bị xé rách, giống như từ một ngọn núi từ thời viễn cổ trực tiếp đánh xuống, giống như một ngôi sao phóng xuống, thế lớn vô cùng.
Một quyền cương cực lớn, khoảng chừng cao thấp mười trượng, trực tiếp trừ trong hư không áp xuống, nện xuống đầu Giang Trần.
– Chết.
Thủ quyết Tiêu Bào Huy biến đổi không ngừng, vô số hư ảnh, quyền cương không ngừng ngưng tụ, không ngừng ngưng kết trên quyền cương cực lớn kia, giống như ngàn ngàn cường giả bỗng nhiên hợp vào làm một thể.
Thời gian, hư không chấn động, lôi đài phát ra thanh âm sụp đổ. Cột ở bốn phía lôi đài vỡ nát.
Loại lôi đài hiện tại vốn thiết kế dành cho người trẻ tuổi dùng, thế nhưng dưới uy năng của Đại đế cường đại, rốt cuộc vẫn không chống đỡ nổi.
Hiển nhiên, công kích cấp bậc này, loại uy năng mang tính hủy diệt này cơ hồ giống như muốn phá hủy phiến hư không này.
Thế nhưng mà Giang Trần ở trung tâm lôi đài vẫn không chút hoang mang như trước.
Giống như cự quyền sắp đánh xuống này không có cách nào làm cho hắn biến sắc.
Uy lực của Đế Lâm Ngự giáp phù giờ phút này hoàn toàn biểu hiện ra.
Cho dù nói công kích của Giang Trần hiện tại không có cách nào chính diện đối kháng với đối phương, thế nhưng mà phòng ngự của Đế Lâm Ngự Giáp phù đối phương cũng không thể công phá một cách đơn giản được.
Dù sao đối phương chỉ mượn phù văn, có được đế uy và lực công kích của đại đế trong giây lát. Ở phương diện khác, nói ví dụ như kiến thức võ đạo, nhận thức võ đạo, các chi tiết tỉ mỉ khác cuối cùng vẫn không có nhạy cảm bằng đại đế.