Chương 1698: Đại Công Cáo Thành (2)
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1509 chữ
- 2020-05-09 03:57:44
Số từ: 1501
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
- Phiệt chủ, hiệu quả của khỏa đan dược này không giống bình thường, chi bằng ngươi lập tức bế quan phục dụng, luyện hóa dược tính. Dùng tu vi và cảnh giới của phiệt chủ, đan dược này không có tác dụng cắn trả gì với ngươi. Nhưng mà muốn hoàn toàn phát huy công hiệu của khỏa đna dược này cần phải luyện hóa cho tốt mới được. Càng lợi dụng tốt, thì càng có trợ giúp đối với việc kéo dài thọ nguyên của phiệt chủ. Khỏa đan dược này là thượng phẩm, nếu như lợi dụng tốt, có thể kéo dài hơn một ngàn hai trăm năm a.
- Một ngàn hai trăm năm?
Hai mắt Bàn Long phiệt chủ tỏa sáng, nghe thấy con số này, quả thực hắn vui vẻ tới mức không biết nên nói gì.
Một người gần chết bỗng nhiên nhận được đan dược có thể kéo dài thọ nguyên một ngàn hai trăm năm, loại tâm tình này không cần phải nói.
- Đúng rồi, thời gian còn dài, phiệt chủ có thể chậm rãi luyện hóa. Tận lực phát huy khỏa đan dược này tới mức tận cùng. Như vậy mới không thể uổng phí một khỏa đan dược Thiên cấp này.
Giang Trần chân thành nói.
- Đan dược Thiên cấp? Thiếu chủ nói là đan dược Thiên cấp?
Bàn Long phiệt chủ giật mình không thôi.
- Đúng, đan dược Thiên cấp, cho dù là cường giả Đế cảnh phục dụng cũng có hiệu quả. Chỉ là hiệu quả sẽ kém hơn một chút mà thôi.
Giang Trần cũng không dấu diếm.
- Nói như vậy địa vị của khỏa đan dược này viễn siêu Vạn Thọ đan a.
Bàn Long phiệt chủ lập tức nắm bắt được cơ hội phát tài.
- Đó là tự nhiên, Vạn Thọ đan bất quá chỉ là đan dược chuẩn Địa cấp, chỉ có hữu dụng với cường giả Thánh cảnh, cường giả Hoàng cảnh phục dụng không có hiệu quả lớn, hơn nữa có khả năng còn có tác dụng phụ. mà Tùng Hạc đan có tác dụng với cường giả Hoàng cảnh, đối với Đế cảnh cũng hữu dụng. Luận trình độ trân quý, Tùng Hạc đan ít nhất gấp năm lần, hoặc mười lần Vạn Thọ đan. Nhưng mà ưu thế của Vạn Thọ đan là ở chỗ tài liệu vô cùng dễ thu thập. Khó khăn lớn nhất của Tùng Hạc đan chính là tài liệu rất khó thu thập. Đây cũng là nguyên nhân mà Vạn Thọ đan có thể truyền bá, mở rộng sản xuất buôn bán mà Tùng Hạc đan chỉ có thể sử dụng cho bản thân mà thôi.
Bàn Long phiệt chủ nghe vậy cũng thở dài:
- Khỏa đan dược này quả thực rất xứng được gọi là đan dược Thiên cấp. Hơn nữa tài liệu rất khó thu thập, nếu không phải vận khí tốt, chỉ sợ...
Suy nghĩ một lát, Bàn Long phiệt chủ nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi, nếu không có Thiếu chủ trẻ tuổi trước mắt, ngay cả Tùng Hạc đan là thứ gì hắn cũng không biết, chứng đừng nói là luyện chế Tùng Hạc đan.
Nói cho cùng cái mạng già của hắn đều là vị thiếu chủ trẻ tuổi này kéo về.
Nghĩ tới đó ngữ khí của Bàn Long phiệt chủ vô cùng thành kính:
- Thiếu chủ, bản phiệt sẽ không nói những lời khách khí kia. Ta chỉ ngắn gọn nói một câu, mặc kệ Bàn Long nhất tộc ta đi tới bước nào, một khi ta còn là đương gia, Bàn Long nhất tộc vĩnh viễn ủng hộ thiếu chủ, coi Khổng Tước thánh sơn là chủ, ủng hộ Khổng Tước thánh sơn.
Cơ Trung Đường nghe vậy cũng rung động.
Bàn Long phiệt chủ quát:
- Trung Đường, tên tiểu tử nhà n gươi còn không tới cảm tạ ân chứa mạng của Chân thiếu chủ với bản phiệt?
Cơ Trung Đường như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, hắn tiến lên một bước, quỳ xuống rồi nói:
- Thiếu chủ, đầu óc Trung Đường đơn giản, chỉ biết thiếu chủ là đại ân nhân của Bàn Long nhất tộc ta. Đời này kiếp này Trung Đường nhất định sẽ phụ tá thiếu chủ, coi Khổng Tước thánh sơn là chủ nhân.
Một khỏa Tùng Hạc đan không đơn thuần là cứu Bàn Long phiệt chủ một mạng, còn có thể cải biến số mệnh của cả Bàn Long đại phiệt, đây tuyệt đối không phải là lời nói suông.
Vốn ý định của Giang Trần cũng không phải là thu mua nhân tâm, nhưng mà một khỏa Tùng Hạc đan khiến cho Bàn Long đại phiệt triệt để quy tâm, nhất mực ủng hộ cũng là đáng giá.
Hắn đã là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, tuy rằng chiêu thức thu mua nhân tâm này rất tục, thế nhưng nhiều hi cũng cần có.
Thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, tuy rằng cao cao tại thượng, địa vị rất cao. Thế nhưng nếu như không có người phía dưới ủng hộ, địa vị cao tới đâu cũng không giữ được lâu, căn bản không có vững chắc.
Mà Bàn Long đại phiệt là đệ nhất đại phiệt dưới trướng Khổng Tước thánh sơn, cũng là đệ nhất phiệt của Lưu Ly vương thành, được bọn họ ủng hộ, tự nhiên là vô cùng quan trọng.
Huống chi Giang Trần vô cùng coi trọng Bàn Long đại phiệt. Dùng khí thế của bọn, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thế lực đại đế thứ tám.
Đến lúc đó cục diện bảy đại đế sẽ trở thành tám đại đế.
Một khi Bàn Long đại phiệt trở thành Bàn Long đại đế, quyền nói chuyện của bọn họ thoáng cái tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó đối với Khổng Tước thánh sơn mà nói, không thể nghi ngờ sẽ vô cùng có lợi.
Chỉ cần Bàn Long phiệt chủ sống sót qua một kiếp này, lĩnh ngộ Đế cảnh, một lần hành động đột phá cảnh giới Đại đế, hơn nữa còn có Cơ Tam công tử cường thế quật khởi, Bàn Long đại phiệt trở thành đại đế thứ tám cũng là chuyện sớm muộn.
Cho nên đối mặt với việc Bàn Long đại phiệt lấy lòng, tự nhiên Giang Trần phải tỏ vẻ, hắn cười nói:
- Trung Đường không cần phải đa lễ như vậy. Ta và Bàn Long đại phiệt coi như là vui buồn cùng nhau, cùng vinh cùng nhục.
Nói xong hắn lại nói với Bàn Long phiệt chủ:
- Phiệt chủ, việc này không nên chậm trễ, ngươi nhanh chóng bế quan đi. Ta không quấy rầy nữa.
Rời khỏi phủ chủ Bàn Long đại phiệt, Giang Trần cũng không có vội vã trở lại phủ thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn.
Mà hắn đi Thái Uyên các một chuyến.
Thái Uyên các Giang Trần giao cho Thân Tam Hỏa quản lý, hiện tại ở Lưu Ly vương thành nghiễm nhiên đã có phong phạm của đệ nhất dược phổ ở Lưu Ly vương thành.
Tuy rằng Thân Tam Hỏa còn trẻ, thế nhưng Thái Uyên các có Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương tọa trấn ở đây, cả hai vốn đều là Đan Vương nhất đẳng của Lưu Ly vương thành, bởi vậy thế cục của Thái Uyên các vô cùng vững chắc.
Nhìn thấy Giang Trần tới, đám người Thân Tam Hỏa cực kỳ hưng phấn, nhao nhao đi tới ân cần hỏi han.
Giang Trần nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của bọn họ, cũng biết những ngày qua bọn họ ở đây vô cùng tốt.
- Tam Hỏa, triệu tập tất cả sư huynh đệ, ta có vài lời muốn nói với mọi người.
Giờ phút này sự bội phục của Thân Tam Hỏa đối với Giang Trần tuyệt đối là quỳ rạp xuống đất. Nghe vậy hắn lập tức đi xử lý.
Rất nhanh, cơ hồ tất cả đệ tử Đan Kiền Cung đều tụ tập trong một gian mật thất.
Những người này được Giang Trần cứu, hiện tại lại có thể đảm đương một phía trong Lưu Ly vương thành, sống cực kỳ thoải mái, đã khiến cho ý chí chiến đấu của bọn họ lu mờ. Thậm chí trong nội tâm còn cảm thấy, có lẽ có kiến tạo lại Đan Kiền Cung hay không cũng không bằng cuộc sống như thế này. Sống thế này cũng không có gì không tốt, ít nhất so với năm đó ở Đan Kiền Cung còn thoải mái hơn.
Loại tâm lý này đương nhiên Giang Trần có thể nhìn ra được.
Lưu Ly vương thành là nơi phồn hoa, mặc kệ nói theo mặt nào nhất định đều vượt qua Đan Kiền Cung ở Vạn Tượng Cương Vực.