Chương 1743: Vô Song đại đế (1)


Số từ: 1500
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Chỉ nhìn đơn thuần vào sự nóng bỏng của Thưởng Kim lôi đài này Giang Trần đã biết rõ, đây nhất định là một hồi thịnh hội. Mà nếu như mình có thể trổ hết tài năng trong lần thịnh hội này, không thể nghi ngờ sẽ mang tới rất nhiều ưu thế. Để cho hắn ở trên đấu giá hội của Trích Tinh bang, có vốn liếng lên tiếng.
Giang Trần quyết định lần này vô luận thế nào cũng phải biểu hiện thật tốt một chút. Làm cho Thưởng Kim lôi đài này mang tới vốn liếng cực lớn cho hắn.
Nơi báo danh vô cùng đông đúc.
Cũng may có cái phí báo danh trên trời, bằng không mà nói, chỉ sợ nơi này hiện tại còn có thể náo nhiệt hơn gấp mười lần.
Nhưng mà dù vậy cũng làm cho Giang Trần cảm nhận được sự cuồng nhiệt cùa nơi này.
- Ngươi muốn ghi danh?
Thật vất vả xếp hàng mới tới phiên Giang Trần, người tiếp nhận báo danh của Tịnh Phần điện kia nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, hơn nữa còn trẻ như vậy, hiển nhiên có chút giật mình.
Giang Trần nháy nháy mắt, nói:
- Đúng vậy a.
- Tiền đặt cọc báo danh một ức Thánh linh thạch. Căn cứ theo quy tắc, nếu như trong lúc tổ chức Thưởng Kim lôi đài. Nếu như ngươi không có hoàn thành nhiệm vụ thưởng kim, chúng ta sẽ tịch thu tất cả tiền đặt chọc. Mỗi khi giải quyết một nhiệm vụ có thể thu về một ngàn vạn. Nếu như giải quyết được mười nhiệm vụ, ngươi sẽ thu về đủ một ức vạn Thánh linh thạch đặt cọc. Đúng rồi, đương nhiên, nếu như ngươi đạt được tất cả các nhiệm vụ thưởng kim. Tịnh Phần điện sẽ thu mười phần trăm phí tổn. Những quy tắc này ngươi hiểu chứ?
Giang Trần cười cười:
- Chuyện này đương nhiên ta biết.
- Trước tiên giao tiền đặt cọc đi. Đúng rồi, còn có việc nhất định phải nhắc nhở ngươi. Nếu như không có thông qua tuyển chọn tổng lôi chủ. Tiền đặt cọc cũng bị trừ đi một thành, cũng chính là một ngàn vạn Thánh linh thạch.
Đây mới là trọng điểm.
Nếu như không có trở thành tổng lôi chủ, người báo danh sẽ bị mất đi một ngàn vạn Thánh linh thạch. Điều này cũng ngăn cản một ít người muốn đục nước béo cò ở ngoài cửa.
Những người báo danh chính thức tuyệt đối có thể nói là có thực lực, có tư cách, cũng là người có tài lực. Có thể loại bỏ rất nhiều người có tư tưởng đục nước béo cò.
Đương nhiên Giang Trần không phải là người đục nước béo cò.
Nhưng mà trong mắt Tịnh Phần điện, Giang Trần là người đục nước béo cò. Thứ nhất hắn là người xa lạ, người khác tự nhiên sẽ có loại cảm giác không tín nhiệm với hắn. Thứ hai thoạt nhìn hắn rất trẻ tuổi, nhìn thế nào cũng không giống như người có thể đảm nhiệm chức vị tổng lôi chủ.
Dù là người trẻ tuổi muốn đảm nhiệm chức vị tổng lôi chủ thì cũng phải là truyền nhân thế lực Đế cấp mới được. Thiên tài trẻ tuổi bình thường, muốn trở thành tổng lôi chủ cơ hồ không có bất kỳ khả năng nào.
Nếu như là Phân lôi chủ có lẽ còn có thể dựa vào mặt mũi mà lăn lộn kiếm chút.
Cho nên trong mắt người Tịnh PHần điện, Giang Trần không thể nghi ngờ chính là người đục nước béo cò hiềm nghi nhất.
Nhưng mà Giang Trần cũng không cần phải làm gì chứng minh, sự thực thắng mọi lời hùng biện. Trực tiếp đem một ức Thánh linh thạch vỗ vào trên bàn.
Bất luận lúc nào, tiền tài so với bất kỳ lời nào còn có sức thuyết phục hơn nhiều.
Dù ta là kẻ đục nước béo cò, nhưng mà ta là kẻ có tiền, có tiền hoàn toàn có quyền tùy hứng một chút.
Cho dù không lấy được chức vị Tổng lôi chủ, người lấy ra được một ức vạn Thánh linh thạch, sẽ để ý tới việc bị khấu trừ mất một ngàn vạn Thánh linh thạch kia sao?
Hiển nhiên sẽ không để ý.
Ở Đan Hỏa thành, người trẻ tuổi có thể dễ dàng xuất ra một ức vạn Thánh Linh thạch cũng không phải là không có. Nhất định cũng có một đám người như vậy.
Nhưng mà những người này chưa hẳn đã tùy hứng như thế.
Biểu lộ trên mặt tên chấp sự Tịnh Phần điện có chút phức tạp. Nhìn Giang Trần vài lần, tuy rằng trước sau hắn vẫn không tin tưởng Giang Trần, thế nhưng người ta đã giao tiền đặc cọ, hắn cũng không có lý do gì để cự tuyệt người ta cả.
Cho nên bất đắc dĩ hắn phải làm việc theo lệ cũ.
Tờ giấy chứng nhận đã nộp tiền đặt cọc, còn có chứng minh tư cách tuyển chọn tổng lôi chủ, đây là hai thứ chân thực phát cho Giang Trần, hắn cũng dặn dò:
- Sáu ngày sau, chính thức tới tham dự tuyển chọn Tổng lôi chủ. Nhớ kỹ thời gian, bỏ qua thời gian, quá thời hạn mà không tới. Tiền đặt cọc cũng bị khấu trừ một thành.
Người ta mặc dù không tín nhiệm với Giang Trần, thế nhưng phong cách chức nghiệp thường ngày vẫn có. Chuyện nên làm cũng đã làm, nên dặn dò cũng đã dặn dò. Cũng không nói những lời dư thừa.
Giang Trần cũng biết người ta không tín nhiệm mình, hắn cũng không so đo mà chỉ cười cười, thu tờ giấy và tư cách dự thi lại, mỉm cười chuẩn bị rời khỏi.
Hắn còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy sau lưng có tiền cười mỉm mải truyền tới:
- Đầu năm nay đúng là toàn kẻ điên a. Một tiểu tử còn chưa dứt sữa cũng muốn tham dự Thưởng Kim lôi đài? Là ta không biết thời thế? Hay là thế đạo biến đổi rồi?
- Hắc hắc, người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng a.
- Ài, các ngươi bớt nói đi. Người ta có tiền, có tiền thì có quyền tùy hứng một chút.
Không thể nghi ngờ, Giang Trần còn trẻ như vậy mà báo danh khiến cho người khác rất không thỏa mái. Lần này những người tới báo danh Thưởng Kim lôi đài phần lớn đều là những lão đầu tử. Có một bộ phận là trung niên.
Ít nhất nhìn về phía phương diện tuổi tác là người trưởng thành.
Chỉ có người như Giang Trần, thoạt nhìn chỉ có hơn hai mươi tuổi. Lại báo danh tham dự Thưởng Kim lôi đài, chuyện này không thể nghi ngờ là vô cùng chướng mắt.
Đương nhiên có một chút người có thực lực mạnh mẽ, bản thân không tới mà phái môn nhân đệ tử, thủ hạ hoặc là tôi tớ tới báo danh, ở nơi này cũng có.
Cho nên đại đa số mọi người cảm thấy người trẻ tuổi kia có lẽ tới báo danh thay cho sư tôn hoặc là người nhà. Cũng không vội vã đả kích người ta.
Đối với mấy phản ứng tự nhiên này, tự nhiên Giang Trần coi như gió thổi qua tai, căn bản không thèm để vào trong lòng.
Thế giới này từ trước tới nay không thiếu người thích châm chọc kẻ khác, nếu như mỗi một lời châm chọc đều để trong lòng, trên đời này chỉ sợ sẽ không còn mấy người còn sống, chỉ sợ đều bị tức chết.
- Có lẽ lần sau tham dự loại thịnh hội thế này, có lẽ ta nên giả trang mình già hơn một chút.
Trong lòng Giang Trần cười khổ.
Khi đi ra Tịnh Phần điện, hắn nghe ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao.
Sau đó có người hoảng sợ nói:
- Trời... Trời ơi. Ta nhìn thấy cái gì kia? Cái kia... Vị tiền bối kia dường như là Vô Song đại đế a.
- Vô Song đại đế là ai?
- Trời ơi, ngươi biết mình vô tri tới cỡ nào không? Vô Song đại đế mà ngươi cũng không biết?
- Chậc chậc, Vô Song đại đế chính là vương của tán tu, tiếng tăm lừng lẫy trong chư vực phía bắc chúng ta a. Cũng là một trong số những Đế cảnh không nhiều của tán tu. Lại không kiến tạo ra thế lực của riêng bản thân mình.
- Vô Song đại đế.... Không phải, không phải hắn sẽ tham dự Thưởng Kim lôi đài với chúng ta đó chứ?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Độc Tôn Tam Giới.