Chương 1811: Tỉnh Tam gia bá đạo (1)
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1519 chữ
- 2020-05-09 03:58:50
Số từ: 1512
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
- Hắc hắc, đi thôi, đi xem náo nhiệt. Đây tuyệt đối là trò hay, loại cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Giang Trần ngồi xếp bằng ở nơi bắt mắt nhất trên Tam Hà nhai, hai bên người để hai chữ. một trái một phái, một bên viết hai gốc linh dược Thiên cấp đổi một gốc Tiếu bồ đề, một bên nói, chỉ có một ngày, quá thời hạn không đổi.
Biện pháp này tuy rằng rất ngốc, thế nhưng không thể nghi ngờ lại là biện pháp trực tiếp nhất.
Về phần, chỉ có một ngày, quá thời hạn không đổi, mấy chữ này là Giang Trần cố ý viết vào. Tuy rằng hắn có thời gian ba ngày, thế nhưng ghi thế này lại là một chút thủ đọan của hắn.
Bởi vì hắn muốn thăm dò một chút, rốt cuộc Sương Nguyệt thành này có Tiếu bố đề hay không. Nếu như có, nhìn thấy tám chữ này, nhất định sẽ xuất hiện trong ngày hôm nay.
Về phần cò kè mặc cả thế nào, đó là chuyện sau đó.
Mặc kệ như thế nào, Giang Trần không thể để cho người ta phá tan điểm mấu chốt. Viết một ngày kỳ hạn cũng là nói cho những người này biết. Có thì lấy ra giao dịch, muốn cò kè mặc cả, qua hôm nay, giao dịch coi như chấm dứt.
Hai gốc linh dược Thiên cấp tuyệt đối là khoản tài phú siêu cấp, đây tuyệt đối không phải là giao dịch công bằng. Ai có được Tiếu bồ đề tuyệt đối là một cơ hội phát tài.
Chỉ là nhân tâm luôn như vậy, được voi đòi tiên, Giang Trần cũng không dám quá lạc quan. Có ít người nhìn thấy hắn cần Tiếu Bồ đề, nhất định sẽ rao cái giá trên trời.
Cho nên Giang Trần mới cố ý ghi như vậy, chỉ có trong ngày hôm nay, nếu như không quý trọng, ngày mai sẽ không còn loại cơ hội như vậy.
Tin rằng người có Tiếu bồ đề sẽ lo lắng, có nên nắm bắt lấy cơ hội này hay không? Đem hai gốc linh dược Thiên cấp thu vào túi.
Đây là một loại đấu trí.
Giang Trần nhìn như nhập định, thế nhưng kỳ thực hắn đang dùng thần thức quan sát bốn phía. Đại bộ phận người vây chung quanh chỉ là xem náo nhiệt. Đừng nói là Tiếu bố đề, chỉ là một gốc linh dược Địa cấp bình thường chưa hẳn đã có.
Nhưng mà Giang Trần tin chắc, Sương Nguyệt thành to lớn như vậy nhất định sẽ có người có Tiếu bồ đề. Nói không chừng người này cũng đang trà trộn vào trong đám người xem náo nhiệt, hoặc là phái thủ hạ ra nghe ngóng tin tức.
- Này, bằng hữu, ngươi thực sự có hai gốc linh dược Thiên cấp sao?
Có người hỏi thăm dò.
Giang Trần thản nhiên nói:
- Xuất ra một gốc Tiếu bồ đề, ngươi sẽ có tư cách nhìn thấy linh dược Thiên cấp của ta.
Giang Trần không có ngu như vậy, trước tiên lấy linh dược Thiên cấp ra, tuy rằng giao dịch lần này nhất định là không công bằng với hắn. Thế nhưng Giang Trần cũng không muốn bộc lộ ra át chủ bài quá sớm cho người khác nhìn.
- Ta biết một bằng hữu có Tiếu bồ đề, cũng nói cho hắn biết. Nhưng mà hắn đang bế quan, tạm thời không tới được. Hắn nói, ngươi muốn giao dịch thì có thể tới tìm hắn.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Ta ở ngya đây, muốn kiếm hai gốc linh dược Thiên cấp, một chút thành ý cũng không có. Hắn không muốn tới, tự nhiên sẽ có người khác tới.
- Cũng không thể nói như vậy a. Tiếu bồ đề tốt xấu gì cũng coi như là linh dược Thiên cấp. Linh dược ở Sương Nguyệt thành này không quá phong phú, Tiếu bồ đề này nhất định vô cùng hi hữu.
Giang Trần cười mà không nói, không có trả lời.
Sau đó lục tục có một ít người tới dò xét, thế nhưng Giang Trần vẫn luôn giữ vững điểm mấu chốt của mình, không nhìn thấy Tiếu bồ đề, hắn tuyệt đối sẽ không lấy ra linh dược Thiên cấp của bản thân.
Giằng co như vậy, người bên ngoài càng ngày càng nhiều, nhưng mà người chân chính có thể xuất ra Tiếu bổ đều lại không có một ai.
Trong lòng Giang Trần tuy rằng có chút lo lắng, thế nhưng hắn cũng biết đây là biện pháp duy nhất. Biện pháp này thậm chí còn có chút mạo hiểm.
Thế nhưng mà trừ lựa chọn này ra, quả thực hắn không còn lựa chọn nào khác.
Cho nên mặc dù hắn lo lắng trong lòng thì cũng chỉ có thể kiên trì chờ đợi. Hắn tin chắc rằng, chỉ cần trong Sương Nguyệt thành này có Tiếu bồ đề, nhất định người này sẽ thiếu kiên nhẫn.
Quả nhiên, ngay khi trời chạng vạng tối, rốt cuộc cũng có một nam tử mặc hoa phục đi tới. Sau lưng nam tử này có một đám thân vệ như lang như hổ.
Nhìn thấy nam tử mặc hoa phục này, đám người xem náo nhiệt bốn phía đều nhao nhao tránh đường. Miệng nở nụ cười giống như là nịnh nọt vậy, hoặc ít hoặc nhiều cũng có một tia kiêng kỵ.
Hiển nhiên thân phận của nam tử mặc hoa phục này cực cao.
- Tỉnh tam gia tới.
- Tam gia xuất mã, xem ra Tam gia nhất định có Tiếu bố đề.
Chậc chậc, nếu như Sương Nguyệt thành chúng ta ngay cả người như Tam gia không có Tiếu bồ đề, những nhà khác càng không thể có được.
- Tiểu tử này vận khí không tệ a. Tam gia tới.
Những thanh âm này hoặc ít hoặc nhiều đều mang theo ý tứ nịnh nọt. Hơn nữa còn cố ý nói lớn tiếng, hiển nhiên muốn vỗ mông ngựa nam tử mặc hoa phục này.
Giang Trần ngẩng dầu lên, ánh mắt đảo qua khuôn mặt người này. Người này mặc hoa phục màu tím, da mặt có chút vàng, trên miệng thủy chung có nụ cười tà nhàn nhạt.
Nhìn dáng đi của người này trên đường là có thể biết được người này là bá chủ một phương trong Sương Nguyệt thành.
- Bằng hữu, ngươi có hai gốc linh dược Thiên cấp?
Tam gia này dừng lại trước mặt Giang Trần, nhìn Giang Trần từ trên xuống dưới rồi nhàn nhạt hỏi.
Giang Trần cũng nghiêm túc gật đầu nói:
- Tam gia?
Hắn đối với Sương Nguyệt thành tạm thời không có khái niệm gì, trừ biết trong Tà Nguyệt Thượng vực có một Nguyệt Thần giáo ra, đối với thế lực khác hoàn toàn không biết gì.
Nhưng hắn biết rõ, Sương Nguyệt thành này cũng không phải người của Nguyệt Thần giáo, bởi vì tuy rằng Nguyệt Thần giáo là người nắm quyền trong Tà Nguyệt Thượng vực, nhưng mà tổng bộ của Nguyệt Thần giáo lại ở nơi thế ngoại, đây đủ linh lực, cũng không có ở trong Sương Nguyệt thành.
Sương Nguyệt thành bất quá chỉ là nơi mà thế lực thế tục của Nguyệt Thần giáo ở lại. Đương nhiên những thế lực thế tục này cuối cùng vẫn nằm trong sự khống chế của Nguyệt Thần giáo.
- Ta họ Tỉnh, ngươi có thể gọi ta là Tỉnh Tam gia, bằng hữu gọi là gì?
Giang Trần cười nhạt nói:
- Ta họ Thiệu, gọi là Thiệu Uyên.
Tỉnh Tam gia nhướng mày, dường như cảm thấy cái tên này có chút quen tai:
- Thiệu Uyên... Cái tên này dường như Tỉnh mỗ đã nghe qua ở nơi nào đó rồi.
Trong lúc nhất thời hắn không nhớ ra nổi. Nhưng mà hắn cũng không có hứng thú suy nghĩ tới chuyện này, hắn khẽ lật bàn tay, một gốc Tiếu bồ đề hiện lên trong lòng bàn tay hắn.
- Tiếu bồ đề, trong tay ta vừa vặn có một gốc.
Tỉnh Tam gia nở nụ cười nghiền ngẫm, nói:
- Nhưng mà nếu như bằng hữu chịu xuất ra ba gốc linh dược Thiên cấp mà nói, Tỉnh mỗ sẽ xem xét chuyển nhượng cho ngươi.
Tỉnh Tam gia vừa nói ra, những người vây xem bốn phía đều hít sâu một hơi. Có chút người đứng xa thì trong lòng cười thầm, thầm nghĩ, quả nhiên là vậy.
BỌn họ cũng biết Tỉnh Tam gia này bá đạo, người này vừa mới xuất hiện, tuyệt đối không phải là có chuyện tốt gì. Quả nhiên hắn ta vừa mới mở miệng đã đòi ba gốc linh dược Thiên cấp. Đây cơ hồ là cái giá trên trời.