Chương 1844: Khóc không ra nước mắt (2)
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1467 chữ
- 2020-05-09 03:58:59
Số từ: 1460
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Lưu Chấn ung dung cười, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại trên mặt lão tam trong Vẫn Thiên tứ nghĩa:
- Cũng vấn đề đó, ngươi cũng trả lời cho ta. Tuy rằng ngươi không có lập lời thề tâm ma. Thế nhưng mà nếu như ngươi nói dối, ta sẽ không giết người khác mà trực tiếp giết ngươi.
Lão tam kia toàn thân chấn động, trong lòng thầm hô hỏng bét. Cuối cùng hắn cũng không tránh thoát được.
Tùng Thái Viêm nhìn chằm chằm vào lão tam kia, ánh mắt như dao, giống như một đầu hung thú tùy thời có thể bộc phát vậy. Ánh mắt sắc bén này khiến cho lão tam kia bị hắn nhìn vào cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Lưỡi đao lạnh buốt đã đặt trên cổ lão tam.
Lưu Chấn lạnh nhạt nói:
- Trả lời đi, ta chỉ muốn nghe lời nói thật. Nếu như ngươi ôm tâm lý may mắn muốn trốn tránh, thì không ngại thử xem lưỡi đao của ta có sắc bén hay không.
Lão tam kia cuối cùng cũng không dám cầm tính mạng ra nói giỡn, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Ta cũng có ý nghĩ giống lão tam.
Lời vừa nói ra, Bắc Cung Minh thở dài một hơi, không thể tưởng tượng được bây giờ hắn cũng có đồng đảng.
Tùng Thái Viêm không khỏi gật đầu, nộ khí bừng bừng nói:
- Tốt tốt, tốt. Hay cho huynh đệ nghĩa khí. Biết người biết mặt không biết lòng. Thái Viêm ta hiện tại coi như đã biết rõ các ngươi.
- Lão đại, nghe ta nói a, tuy rằng ta có ý nghĩ như vậy trong đầu. Thế nhưng đây chẳng qua chỉ là ý nghĩ nhất thời mà thôi. Từ trước tới nay ta chưa từng hành động. Cũng biết so với chúng ta, huynh thishc hợp làm lão đại hơn.
Thanh âm lão tam kia có chút sầu thảm, cầu khẩn, không ngừng giải thích với Tùng Thái Viêm.
Tùng Thái Viêm chỉ hừ lạnh, dùng tính cách chuyên quyền độc đoán của hắn, làm sao có thể tiếp nhận loại phản bội này? Tuy rằng đây chỉ là ý nghĩ ngẫu nhiên hiện lên trong đầu, thế nhưng cũng là phản bội trên tinh thần a.
Đối với Tùng Thái Viêm hắn mà nói, đây đều là sự phản bội không thể tha thứ.
Giang Trần dựng ngón tay cái với Lưu Chấn, ý bảo hắn tiếp tục hỏi.
Lưu Chấn khục khục cười vài tiếng rồi nói:
- Nói vấn đề chính đi. Bây giờ là vấn đề tiếp theo. Các ngươi đem đồng bạn ta giao cho người Nguyệt Thần giáo, rốt cuộc là giao vào tay ai? Là ai tự mình tiếp nhận?
Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía Bắc Cung Minh, hiển nhiên việc này đều là do hắn tự mình xử lý.
Lúc này Bắc Cung minh cũng trung thực, thành thật trả lời:
- Giao cho người Lãnh Nguyệt đường, một đội trưởng trong Lãnh Nguyệt đường. Hắn gọi là Cố Tâm Đường.
- Lãnh Nguyệt đường trong Nguyệt Thần giáo có địa vị thế nào? Cố Tâm Đường này có địa vị ra sao?
- Lãnh Nguyệt đường là một đường lớn phụ trách thưởng phạt trong Nguyệt Thần giáo, địa vị rất cao. Nguyệt Thần giáo có bốn mạch Tử, Thanh, Lam, Xích. Bốn mạch này tạo thành cơ hồ tất cả thế lực của Nguyệt Thần giáo. Mà Nguyệt Thần giáo lại có tám đại đường. Mõi một đường đều phụ trách thứ không giống nhau. Người tám đại đường này đều tới từ người bốn mạch kia.
- Về phần Cố Tâm Đường này hắn chính là một đội trưởng trong Lãnh Nguyệt đường. Lãnh Nguyệt đường có tứ đại đường chủ, hai mươi đội trưởng. Cố Tâm Đường này là bài danh top ba trong đám đội trưởng. Nhưng mà địa vị trong Lãnh Nguyệt đường lại không bằng Tứ đại đường chủ.
Chuyện cho tới nước này, Bắc Cung Minh cũng không còn gì mà không thể nói được.
- Cố Tâm đường là người thuộc nhất mạch nào?
Lưu Chấn lại hỏi.
- Cố Tâm Đường là người thuộc Thanh Nguyệt nhất mạch.
Bắc Cung Minh thành thật trả lời.
- Vậy thánh nữ năm đó lưu lạc thế tục thì sao? Thuộc nhất mạch nào?
Vấn đề này của Lưu Chấn tự nhiên là hỏi thay Giang Trần.
Bắc Cung Minh chần chờ một lát, vấn đề này thuộc cấm kị. Nguyệt Thần giáo vẫn cấm thảo luận. Nhưng mà lúc này người này hiển nhiên cũng không thèm để ý tới chuyện cấm kỵ kia nữa.
- Vấn đề này không trả lời có được không?
Bắc Cung Minh cẩn thận hỏi.
Lưu Chấn cười hắc hắc:
- Cũng có thể. Bất quá ta cũng có thể giết người.
Nói xong thân thể nhoáng lên, đi tới sau lưng một gã cao tầng. Chiến đao vung lên, trực tiếp lấy thủ cấp của tên cao tầng kia nhét vào trong tay Bắc Cung Minh.
Sắc mặt Bắc Cung Minh trắng bệch, cả đời này quả thực hắn chưa từng gặp loại tuyệt cảnh như vậy.
Đây quả thực giống như muốn chơi chết người khác a. Quả thực khiến cho hắn có cảm giác khóc không ra nước mắt.
Vô Song đại đế ở bên cạnh cũng phải âm thầm gật đầu, truyền âm nói với Giang Trần:
- Không thể tưởng tượng được Lưu Chấn này tu vi không cao, thế nhưng thủ đoạn lại vô cùng như vậy. Loại người này nếu như có thể tu luyện tới Hoàng cảnh, Đế cảnh, tuyệt đối là một tồn tại kiêu hùng.
Giang Trần một đường quật khởi, cũng từng trải rất nhiều, cũng nhìn thấy rát nhiều người. Năm đó ở Thiên Quế vương quốc, tại liên minh thập lục quốc, lão tổ của bốn đại tông môn đều là cường giả Nguyên Cảnh, có ai mà không có thủ đoạn dùng người cơ chứ?
Lưu Chấn này chỉ là một cọng cỏ quật khởi, có thể đi tới một bước này đã không tầm thường rồi.
Bắc Cung Minh lúc này còn đang do dự, nhưng mà Lưu Chấn thì không do dự, thân thể lại nhoáng lên một cái, lại đi tới bên người một tên cao tầng khác.
Tên cao tầng kia là người sụp đổ đầu tiên, không ngừng kêu lớn.
- Hắn không nói ta nói, ta nói. Chuyện này chúng ta cũng biết.
Lưu Chấn gật đầu, nở nụ cười thỏa mãn:
- Rất tốt, ngươi rất thức thời. Ngươi xác định ngươi muốn nói sao? Khong quản trong các ngươi ai nói, chỉ cần là lời nói thật, có thể miễn chết. Nhưng mà bản thân ngươi không muốn chết thì cũng phải xuất ra một chút thành ý.
Người nọ vội vàng nói:
- Ta nguyện ý nói, ta coi như đã nhìn ra. Bán mạng cho đám hổn đản này không đáng. Vẫn Thiên hội nói trắng ra chính là đám ô hợp, mọi người vì lợi ích tụ tập lại một chỗ, đều làm chuyện thương thiên hại lý, tuyệt tử tuyệt tôn. Coi như ta nhìn thấu, bọn họ căn bản không coi tính mạng chúng ta vào đâu.
Lưu Chấn rất là thỏa mãn:
- Vậy ngươi nói đi. Nói xong ngươi đã lập đầu danh trạng, được lên bờ.
Người nọ vui mừng không thôi, liên tục gật đầu.
Bắc Cung Minh nghe tới đầu danh trạng, trong lòng hoảng hốt, một loại dự cảm cực kỳ không ổn bỗng nhiên hiện lên trong đầu hắn.
- Ta nói, ta nói, ta cũng nguyện ý nói.
Bắc Cung Minh vội vàng kêu lên.
Lưu Chấn lạnh lùng nói:
- Bây giờ muốn nói sao? Đã muộn rồi.
Bắc Cung Minh vội nói:
- Không muộn, không muộn. Thứ ta biết nhất định nhiều hơn hắn. Chỉ cần ngươi cho ta cơ hội, cái gì ta cũng nguyện ý nói.
Tên cao tầng kia giận tím mặt, nói:
- Bắc Cung Minh, ngươi còn biết xấu hổ hay không?
Giang Trần nhìn thấy màn này, đối với Lưu Chấn cũng chỉ có thể lau mắt mà nhìn. Hắn cũng không nghĩ ra, Lưu Chấn này chỉ dùng một chút thủ đoạn, không ngờ lại khiến cho bên trong Vẫn Thiên hội chó cắn chó.
Sắc mặt Lưu Chấn trầm xuống, quát:
- Kêu la cái gì? Ngươi nói.
Lưu Chấn chỉ vào tên cao tầng kia.
Tên cao tầng kia đại hỉ: