Chương 1895: Thiên Kiếm Tông thịnh tình mời
-
Độc Tôn Tam Giới
- Lê Thiên
- 1501 chữ
- 2020-05-09 03:59:10
Số từ: 1494
Nhóm dịch: Sói già
Nguồn: Vipvandan.vn
Bất quá cân nhắc đến Thiên Kiếm Tông không giống như loại tông môn hèn hạ kia, không có khả năng qua sông đoạn cầu, liền đáp ứng đến dự tiệc.
Giang Phong cùng Lưu Chấn thương lượng thoáng một phát, liền chủ động buông tha tham gia.
Thực lực của bọn hắn hiện tại còn quá thấp, đối mặt nhiều cao tầng của Thiên Kiếm Tông như vậy, nhất là Thiên Chiến tông chủ, bọn hắn sẽ có chút ít áp lực.
Lần này cùng lần trước Hàn Thiên Tùy mở tiệc chiêu đãi có chút bất đồng. Lần trước chỉ có một mình Hàn Thiên Tùy. Lần này nghe nói toàn bộ cao tầng của Thiên Kiếm Tông đều tới.
Vận phu nhân cũng nói khéo thân thể khó chịu, không tham gia.
Dự tiệc chỉ có Giang Trần cùng Vô Song Đại Đế.
Khi Giang Trần nhìn thấy Thiên Kiếm Tông đệ nhất tông chủ trong truyền thuyết, cũng hơi có chút kinh ngạc. Không phải kinh ngạc tu vi cảnh giới của Hàn Thiên Chiến.
Mà là kinh ngạc ở trên thân thể của Hàn Thiên Chiến, dĩ nhiên có khí tức vừa mới phục dụng Thượng Cổ Hình Ý Đan.
Vô Song Đại Đế chưa có tiếp xúc qua Thượng Cổ Hình Ý Đan, đối với thứ này không biết. Giang Trần tự mình luyện chế, tự nhiên biết rõ một ít gì đó của Thượng Cổ Hình Ý Đan.
Nhìn Hàn Thiên Chiến này, rõ ràng cho thấy vừa phục dụng qua Thượng Cổ Hình Ý Đan, cải tạo thân thể. Cho nên thân thể nhìn về phía trên thập phần cường hãn, tràn đầy một loại bừng bừng sinh cơ.
Đây đều là chỗ tốt của Thượng Cổ Hình Ý Đan.
Nhưng mà Giang Trần không có vạch trần. Người ta đã không chủ động nói, nhất định có hữu nan ngôn ẩn, Giang Trần cũng không có ý định vạch trần, miễn cho tất cả mọi người xấu hổ.
Trên bàn rượu, Hàn Thiên Chiến nhiệt tình hào phóng, cùng Vô Song Đại Đế xưng huynh gọi đệ, cùng Giang Trần cũng hết sức thân mật. Bất quá trên yến tiệc, Hàn Thiên Chiến ngoại trừ cảm tạ ra, cũng không nói bất luận vấn đề gì về thân thế. Mặc dù lúc nói chuyện phiếm, cũng chỉ nói một ít giang hồ bát quái.
Đương nhiên, mọi người nói nhiều nhất, là Giang Trần biểu hiện yêu nghiệt ở Nguyệt Thần Giáo.
- Thiệu công tử, ngươi biết không? Lúc này đây, toàn bộ Thượng Bát Vực đều lưu truyền đại danh của ngươi. Nhưng có một người phi thường tức giận.
Hàn Thiên Tùy bỗng nhiên cười ha hả nói.
- Ai?
Giang Trần nao nao.
- Đan Hỏa Thành Kê Lang Đan Vương a.
Hàn Thiên Tùy than nhẹ một tiếng.
- Giang hồ đồn đãi, bọn người Kê Lang Đan Vương chân trước vừa đi, ngươi cũng không lâu lắm liền tới. Kẻ trước người sau, sẽ không vượt qua nửa ngày. Kết quả Kê Lang Đan Vương không thu hoạch được gì, vấn đề gì cũng tìm không ra. Mà ngươi vừa tới, lại thoáng cái tìm được bệnh căn. Cho nên, một đôi so sánh như vậy, mặt mũi của Kê Lang Đan Vương liền mất sạch. Điểm chết người nhất chính là, Đan Hỏa Thành Thanh Phượng Đan Vương nghe nói là ngươi giải quyết sự tình của Nguyệt Thần Bảo Thụ, đối với ngươi lại khen không dứt miệng.
- Nghe nói, Thiệu công tử vẫn là Thanh Phượng Đan Vương đề cử a.
Một gã Thái Thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Tông cười nói.
- Thiệu công tử tài hoa hơn người, nhân duyên lại tốt, thật sự là khó được. Đến, lão phu kính Thiệu công tử một ly.
- Quá khen, quá khen.
Giang Trần mỉm cười uống rượu.
Hàn Thiên Tùy thở dài:
- Thanh Phượng Đan Vương đề cử Thiệu công tử, đè danh tiếng của Kê Lang Đan Vương xuống. Cái này đối với Kê Lang Đan Vương càng vẽ mặt. Hiện tại Kê Lang Đan Vương đối với Thanh Phượng Đan Vương có ý kiến rất lớn. Giống như tuyên bố muốn thu thập Thanh Phượng Đan Vương a. Mà Thanh Phượng Đan Vương lại có tính bướng bỉnh, đoán chừng Đan Hỏa Thành sẽ có trò hay trình diễn.
Giang Trần nhớ tới Thanh Phượng Đan Vương, trong lúc nhất thời ngược lại có chút ân cần:
- Thanh Phượng Đan Vương là tiền bối đức cao vọng trọng. Kê Lang Đan Vương kia dù ngang ngược thế nào, cũng không có khả năng ra tay với Thanh Phượng Đan Vương a?
- Aii, ai biết được? Bất quá Thanh Phượng Đan Vương là Đan Vương uy tín lâu năm đại biểu Đan Hỏa Thành. Ở Đan Hỏa Thành cũng có địa vị rất cao. Muốn ra tay với hắn, chỉ sợ sẽ khiến đám Đan Vương uy tín lâu năm của Đan Hỏa Thành mâu thuẫn. Dù Kê Lang Đan Vương là người nối nghiệp, chuyện này cũng chưa chắc có thể tùy tâm sở dục.
- Các ngươi nói Kê Lang Đan Vương kia cũng có chút kém a. Thiên phú siêu quần, thế nhưng mà những năm này, tựa hồ có chút xuất sư bất lợi? Thần Thoại bất bại năm đó, những năm này liên tiếp bị bại hai lần. Bất quá, lần này cũng không phải Thiệu công tử cố ý gây khó dễ cho hắn a.
Kỳ thật Giang Trần đối với Kê Lang Đan Vương cũng không có cảm tình gì, chỉ cảm thấy người này rất cao điệu, quá trang bức.
- Được rồi, ta chỉ làm sự tình của ta. Kê Lang Đan Vương như thế nào, Thiệu mỗ không quan tâm.
Giang Trần nâng chén.
- Không nói chuyện này nữa, mọi người uống rượu.
- Đúng, uống rượu.
Một hồi yến hội thẳng đến mọi người tận hứng, mới kết thúc.
Sau khi chấm dứt, Hàn Thiên Tùy nói khẽ với Giang Trần:
- Thiệu công tử dừng bước. Đại huynh ta có một số việc, muốn lén cùng Thiệu công tử nói một phen.
Hàn Thiên Chiến cũng đi tới, cười nói:
- Thiệu công tử, ta nơi này có chút trà ngon, uống một chút để giải rượu a?
Giang Trần biết Hàn Thiên Chiến nhất định có cái gì muốn nói, lập tức gật đầu:
- Nếu như thế, vậy thì lại quấy rầy nhị vị tông chủ thoáng một phát. Mạch lão ca, ngươi cảm thấy thế nào?
- Đi thôi, Thiên Chiến huynh, sẽ không phải không có vị trí của ta chứ?
Vô Song Đại Đế cười hắc hắc nói.
- Nói gì vậy chứ, Mạch huynh ngươi không đi, ta còn mất hứng đấy.
Hàn Thiên Chiến cười ha hả.
Trong mật thất, nước trà đã lên.
Hàn Thiên Chiến nâng chén nói:
- Thiệu công tử, Thiên Chiến không thích quanh co lòng vòng. Lúc này trước cảm tạ Thượng Cổ Hình Ý Đan của ngươi. Nếu không có Hình Ý Đan, chỉ sợ bây giờ Thiên Chiến còn đang bế quan trong động phủ, không dám ra gặp người.
- Ân?
Giang Trần khẽ giật mình, hắn không nghĩ tới Hàn Thiên Chiến sẽ chủ động nói ra.
- Việc này nói rất dài dòng, năm đó ta...
Tiếp đến, Hàn Thiên Chiến đem một ít kinh nghiệm năm đó nói đơn giản một lần, nhất là thời điểm nói đến ma độc, lòng cũng còn sợ hãi.
Giang Trần liền bước lên phía trước, nắm cổ tay của Hàn Thiên Chiến nghe mạch. Một lát sau, Giang Trần mới gật đầu:
- May mắn, sau khi thân thể này cải tạo, ma độc đã tan hết. Chúc mừng Thiên Chiến tông chủ.
Hàn Thiên Chiến ôm quyền nói:
- Vẫn là phải cảm tạ Thiệu công tử diệu thủ hồi xuân. Đây chính là cứu lão phu một mạng a.
- Thiên Chiến tông chủ quá lời.
Giang Trần vội nói.
Nhưng Vô Song Đại Đế lại cười nói:
- Lão đệ, ngươi cũng đừng khiêm nhường. Thiên Chiến huynh không phải loại người thích nói nhiều. Nhưng một khi hắn mở miệng, nhất định là lời nói trong nội tâm. Lúc trước nếu không có ngươi, lão ca ta cũng chỉ còn đường chết. Thiếu nợ ngươi chính là thiếu nợ, không có gì không dám nói.
- A? Mạch huynh cũng được Thiệu huynh đệ cứu mạng?
Hàn Thiên Chiến có chút kinh ngạc. Hàn Thiên Tùy ở một bên cũng kinh ngạc.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, vì cái gì Vô Song Đại Đế đối với Thiệu công tử nói gì nghe nấy, chắc hẳn ân đức cứu mạng này, mới là căn nguyên.